Diệt Nhân

Chương 153: Mua Sắm


Bạn đang đọc Diệt Nhân – Chương 153: Mua Sắm


Cảm giác quen thuộc ùa về, Đường Lưu Vũ nhớ về lúc mình bị dụ dỗ dùng toàn bộ gia sản mua chiếc tay kia tặng cho Vân Lam, ngay khi còn chưa kịp định thần lại thì đã bị kéo vào trong cửa hàng.

Diện tích bên trong không lớn như vẻ bề ngoài của nó, đổi lại là mùi máu tanh đặc trưng mà các loại nước hoa tốt nhất cũng không che giấu được.

Sau khi bị nữ nhân kéo vào, Đường Lưu Vũ và Cao Thuận được hai nam nhân cao lớn, nửa người để trần tiếp đón.

Hắn chỉ tay vào những chiếc lồng đang chứa vài con yêu tộc sơ sinh, có con thậm chí còn chưa chui hết ra khỏi vỏ trứng rồi nói:
– Quý khách tùy ý lựa chọn, bọn ta sẽ giúp ngươi xử lý.

Thịt của yêu tộc sơ sinh đều là hàng cấm, có thể tăng cường sức mạnh thể chất, nâng cao tỷ lệ thành công khi thức tỉnh.

Nếu ngươi tiết lộ năng lực, bọn ta sẽ đưa ra đề cử thích hợp nhất.

Nếu không có thể chọn con Hồng Miêu này, thịt của nó có tính ôn hòa, thích hợp với mọi loại năng lực…
Người này cứ thao thao bất tuyệt, giới thiệu hết cái này đến cái khác.

Tên còn lại thì lăm lăm thanh đao dài gần nửa mét, vẻ mặt hung ác, sẵn sáng ra tay ngay khi Đường Lưu Vũ quyết định.

Thậm chí có cảm giác không biết hắn đang nhắm vào đám yêu tộc trong lồng hay là Đường Lưu Vũ và Cao Thuận.
Cao Thuận cảm thấy tình hình không thích hợp lắm.

Bằng vào kinh nghiệm lâu năm của mình, hắn đã hiểu ra được ý đồ của đối phương.

Nói nhiều là để khách nhân bị rối, trong nhất thời không thể đưa ra quyết định.

Sau đó giả vờ tốt bụng giúp đối phương lựa chọn, lấy ra một mặt hàng rẻ tiền rồi tâng bốc nó lên để bán với giá cao.

Khách nhân bị một lượng lớn thông tin làm rối trí nên sẽ không suy nghĩ được nhiều, mơ hồ cầm theo vật phẩm được đề xuất ra khỏi cửa hàng với mức giá trên trời.


Cách làm này vốn rất phổ biến tại chợ đen, đặc biệt là với loại cửa hàng buôn bán yêu tộc, thứ hàng hóa bị cấm tại phần lớn các quốc gia để tránh gây thêm thù oán với chủng tộc đáng sợ kia.

Đây là vật phẩm khó định giá, bọn hắn nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu, không có cơ sở để phản bác.
Hiểu được những điều này, Cao Thuận liền chủ động ngắt lời nam nhân:
– Chúng ta đã có nghiên cứu một chút, năng lực của hắn sẽ thích hợp với sừng Kim Giác Hổ mài mỏng, sau đó nấu với thịt Tuyết Nhung Sâm để ăn với cơm.

Không biết chỗ các ngươi có hai loại yêu thú này hay không?
Vừa nghe được câu này, vẻ mặt nam nhân giới thiệu lập tức cứng đờ.

Người trong nghề nghe qua liền biết Cao Thuận chỉ đơn giản là đưa ra yêu cầu về những nguyên liệu cực kỳ khó kiếm.

Sừng Kim Giác Hổ và thịt Tuyết Nhung Sâm đều là những mặt hàng cực hiếm, nếu có cũng chỉ xuất hiện tại những buổi đấu giá, nào có chuyện bày bán tràn làn tại cửa hàng ven đường.

Đưa ra yêu cầu về một món hàng không thể có chính là cách tốt nhất để từ chối, không cho bọn hắn cơ hội đe dọa khách hàng mua sắm.

Nam nhân khẽ cau mày, cảm thấy gương mặt của Cao Thuận có phần quen thuộc, có lẽ đã từng gặp vài lần nhưng không nhớ rõ.
– Những thứ này chúng ta không có, các ngươi đi đi.
Đã không bán được thì không cần phí thời gian.

Nam nhân liền ra hiệu cho đồng bọn thu đao tiễn khách.

Ngay khi Cao Thuận định kéo Đường Lưu Vũ rời đi thì hắn chợt chủ động chỉ tay vào một quá trứng màu đen trên kệ trưng bày rồi lên tiếng:
– Thứ này giá bao nhiêu?
– Ngươi…
Không đợi Cao Thuận lên tiếng, nam nhân lập tức tươi cười đáp lại:
– Quý khách thật là có mắt nhìn.

Quả trứng này là bảo vật trấn tiệm của chúng ta, đặt tại nơi đó đã được hơn mười năm nhưng không có ai nhìn ra giá trị thật của nó.

Ngươi cũng biết yêu tộc khác với nhân tộc, chủng loại vô cùng đa dạng.

Trong đó nở càng lâu thì sau khi trưởng thành lại càng lợi hại.

Ta đã tìm chuyên gia kiểm tra, thứ này có niên đại ít nhất trăm năm, tính đến nay đã hơn một trăm mười năm.

Một khi nó nở ra nhất định sẽ là vương giả trong hàng ngũ yêu tộc.

Nếu ngươi có thể thuần phục…
Lời nói rất hay nhưng chín phần là nói nhảm.

Đây không phải thời đại tu luyện, yêu tộc lớn mạnh đều dựa vào sức mạnh tự thân, huyết mạch suy tàn đi nhiều, ấp nở hơn năm mười năm vẫn có nhưng không loại nào kéo dài đến hơn trăm năm.

Rõ ràng là một quả trứng hư hỏng đem hóa thạch trong hóa chất rồi đưa lên trưng bày.

Muốn lừa gạt cũng không nên tho thiển như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Event
Cao Thuận định mở miệng phản bác nhưng nhìn thấy biểu cảm của Đường Lưu Vũ liền thở dài một hơi.


Hắn nhìn ra được vị khách này thật sự muốn mua quả trứng kia, cũng lười khuyên can nên đành chuyển sang trả giá:
– Chúng ta thương lượng một chút…
Qua gần nửa giờ, hai người rời đi trong vẻ mặt vui mừng của chủ tiệm.

Đường Lưu Vũ cầm chiếc hộp trên tay, thỉnh thoảng lại mở ra xem quả trứng kia một lát rồi đóng lại.

Cao Thuận thấy vậy liền bất đắc dĩ nói:
– Ta có thể dẫn ngươi đến một sạp hàng rong ven đường, một Thanh Hòa Kim sẽ mua được hơn trăm qua.

Thậm chí nếu ngươi ngại mặt hàng chất lượng kém, vào cửa hàng mỹ nghệ cấp cao cũng chỉ một Thanh Hòa Kim một quả.

Năm trăm Thanh Hòa Kim…rõ ràng là muốn ăn cướp.

Ngươi có thấy bộ dạng vui mừng của tên kia hay không? Khi mua sắm tuyệt đối đừng để lộ dáng vẻ “ta nhất định phải có được nó”.

Đối phương sẽ dựa vào đó để cố định mức giá.

Hắn biết ngươi yêu thích thứ này nên mới kiên quyết không giảm.

Ta cũng hết cách.
Đường Lưu Vũ cười cười:
– Không sao, tất cả đều đáng giá.
– Ài, tùy ngươi, dù sao tiền cũng là của ngươi.

Hiện tại chúng ta chỉ còn hơn chín ngàn hai trăm Thanh Hòa Kim.

Tuyệt đối không thể tiếp tục tiêu xài phung phí, nếu không đừng mong mua được hai thứ kia.
– Ta biết.
Đường Lưu Vũ cũng không có ý phung phí thêm.

Hắn rất nghèo, là kẻ hiểu được giá trị của đồng tiền.

Chỉ là vừa rồi Đường Lưu Vũ có cảm giác mình phải mua thứ này bằng mọi giá.

Khi cầm vào liền có cảm giác yêu thích không rời tay khiến hắn cảm thêm tin tưởng linh cảm của mình.


Đắt một chút cũng không sao, quan trọng là phù hợp với sở thích.

Đường Lưu Vũ thích tiền nhưng vẫn rất tỉnh táo.

Hắn xem tiền là công cụ để đạt được mục đích, niềm vui chứ không phải tôn thờ nó.

Khi cần tiêu thì phải tiêu, hết thì kiếm thêm, không có gì đáng tiếc.
Phía sau cửa hàng kia còn có vài màn tương đối chướng mắt nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.

Đường Lưu Vũ đã chuẩn bị tâm lý nên đều làm ngơ với chúng.

Đến chính giữa khu chợ rốt cuộc cũng có một cửa hàng lớn bài trí sang trọng, nhân viên xinh đẹp đứng trước của, đúng tiêu chuẩn của một nơi cao cấp.

Cao Thuận ra hiệu cho Đường Lưu Vũ đứng bên ngoài, một mình đi vào trong thương lượng.

Nửa giờ sau, hắn vui vẻ đi ra với nụ cười kèm theo một chiếc hộp lớn dài gần hai mét.

Cao Thuận đưa chiếc hộp này cho Đường Lưu Vũ rồi tự hào nói:
– Lõi năng lượng BN905, mức giá sáu ngàn hai trăm Thanh Hòa Kim.

Ban đầu bọn hắn đòi giá hơn mười ngàn, ta phải rất vất vả mới giảm xuống được mức này.

Hai trăm lẻ kia bọn hắn dứt khoát không giảm.

Nhưng ngươi cũng đừng khó chịu, mức giá này đã là rất tốt rồi.

Lõi năng lượng thế hệ chín trăm trở lên, còn phải đúng mã sản phẩm BN thật không dễ tìm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.