Bạn đang đọc Diệt Nhân – Chương 152: Chợ Đen
Kết thúc tiết mục mua sắm, Đường Lưu Vũ đã tiêu tốn hết gần mười lăm ngàn Thanh Hòa Kim, trong túi còn lại chưa đến mười ngàn.
Đây còn là nhờ Cao Thuận quen biết, dựa vào quan hệ giảm giá được khá nhiều, nếu không tất cả tài sản đều đã không cánh mà bay.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, bọn hắn chỉ mới mua được phần lớn vật liệu sửa chữa, vẫn còn vài món nằm trong danh sách hàng hóa hạn chế giao dịch cần phải đến chợ đen một chuyến.
Vốn dĩ trước đó Đường Lưu Vũ khá tự tin, hiện tại hắn cũng không dám chắc số tiền còn lại trong tay có đủ mua hết những món kia hay không.
– Chỉ còn chưa đến mười ngàn, có đủ hay không?
Cao Thuận vỗ ngực tự tin đáp:
– Yên tâm, ta đã tính toán rất kỹ, những thứ kia dù mua tại thị trường chợ đen vẫn sẽ có được mức giá tốt nhất.
Đường Lưu Vũ thở dài, hiện tại hắn đã mua hết phần lớn những thứ có trong danh sách, cũng không thể dừng lại được nữa, nếu không tất cả đều sẽ vô dụng.
Phóng lao thì phải theo lão, số tiền ít ỏi này có nguy cơ không giữ lại được nữa.
Vốn tưởng ba mươi triệu mà Cao Cần đưa cho là rất nhiều, rốt cuộc vẫn chỉ miễn cưỡng sửa được chiến giáp và đồng hồ.
Đúng là nghèo khó hạn chế khả năng tư duy.
Chợ đen là khu vực không thuộc quyền quản lý của phía trạm trung chuyển Thanh Phát.
Nơi này được lập nên bởi những thương nhân có tài lực hùng mạnh cùng những tên tội phạm bỏ trốn từ những quốc gia lân cận.
Ban đầu chỉ là các cuộc giao dịch đơn lẻ, về sau nhu cầu ngày càng lớn, tạo thành luôn cả một phiên chợ ngầm.
Quản lý trạm trung chuyển từng có ý định dẹp bỏ nơi này nhưng gặp phải quá nhiều rào cản, đặc biệt là đám tội phạm kia rất nguy hiểm, sẵn sàng làm những việc điên rồ để bảo vệ của cải của mình.
Cuối cùng chợ đen dần được hợp thức hóa, công nhận dưới hình thức đàm phán không có văn bản.
Đây là lý do bọn hắn được sắp xếp cho một khu vực hoạt động riêng, nhân viên chính thức của trạm trung chuyển thỉnh thoảng sẽ đưa khách hàng có nhu cầu đến mà không sợ bị cấp trên khiển trách.
— QUẢNG CÁO —
Chợ đen nằm ở góc phía tây trạm trung chuyển, nơi có những tòa nhà cao vượt quá quy định cho phép về kiến trúc tại các trạm không gian.
Chúng xây dựng dưới dạng một vòng tròn, tạo thành một khu vực ở ngay chính giữa để buôn bán các loại vật phẩm hiếm có hoặc hàng cấm.
Đường Lưu Vũ còn thiếu hai thứ trong danh sách, lõi năng lượng công nghệ cao từ đời chín trăm trở lên cùng thiết bị thu phát sóng kết nối liên hành tinh.
Lõi năng lượng cho phép của chiến giáp và đồng hồ hoạt động trơn chu, chất lượng vượt xa cái mà đám kỹ sư tại Tô Vân Quốc sử dụng.
Cái còn lại là để khôi phục chức năng kết nối liên lạc tầm xa của đồng hồ.
Thiết bị thu phát này là loại liên hành tinh, kết nối với cả mạng lưới của nhân tộc, giá trị cũng không kém lõi năng lượng ở trên.
So sánh cả hai thì lõi năng lượng sẽ dễ mua hơn.
Tuy mặt hàng cấp cao này thường chỉ được dùng cho quân đội, dân chúng chỉ sử dụng từ đời bảy trăm trở xuống nhưng không phải không mua được.
Các đế quốc hàng đầu đôi khi vẫn sẽ gửi vài lô hàng viện trợ cho các quốc gia phụ thuộc, giúp bọn hắn phát triển công nghệ vũ khí.
Các quốc gia này lại có vài kẻ tham lam, bí mật tuồn ra một ít hàng hóa để trục lợi.
Đây là vật phẩm hiếm chứ không bị cấm hoàn toàn, chỉ cần trả một cái giá thích hợp là có thể mua được.
Khác với lõi năng lượng, thiết bị thu phát có giá thấp hơn nhưng lại hiếm hơn và bị cấm ở hầu hết các quốc gia.
Những thiết bị thu phát này sử dụng một con chip đặc biệt được cấp phép truy cập vào mạng lưới của tất cả các quốc gia, thậm chí đế quốc.
Kẻ xấu có thể dựa vào đó hack hệ thống bảo mật, xâm nhập vào các cơ quan nhà nước.
Tuy các thiết bị hiện tại đều có thêm một phần mềm chuyên dụng ngăn cản các hoạt động này, gỡ ra sẽ tự động phá hủy thiết bị nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
Những thiết bị thu phát phạm vi toàn thế giới như thế này thường chỉ xuất hiện tại phòng thì nghiệm quốc gia hoặc trang bị trên công cụ làm việc các nhân vật quan trọng của đất nước.
Thiết bị này là một trong những bộ phận quan trọng nhất của đồng hồ, chỉ thua kém vi cảm ứng đo trạng thái chủ nhân và thiết bị quét số liệu, tính toán thông số sức mạnh kẻ địch.
Vì vậy giá của thiết bị thu phát trên thị trường đã bị đẩy lên cao gấp hàng trăm lần so với giá gốc.
Nó đắt không phải ở phần thiết kế hay con chip, thứ mà các kỹ sư hàng dầu có thể chế tạo được mà là cấp quyền, được các quốc gia cho phép truy cập vào mạng lưới của bọn hắn.
Vì vậy ngoài giá cao, khi mua còn phải cẩn thận trường hợp hàng giả, hàng kém chất lượng.
May mà Cao Thuận tỏ ra khá tự tin, Đường Lưu Vũ cũng yên tâm hơn đôi chút.
Nếu để một mình hắn đi mua chín phần sẽ bị một nữ nhân viên xinh đẹp nào đó lừa gạt.
— QUẢNG CÁO —Cao Thuận là khách quen, sau vài thủ tục liền được một tên dáng người cao to, gương mặt dữ tợn dẫn đường vào trong khu vực chợ đen.
Phía sau cánh cửa lớn nằm trong một tòa nhà cao chính là phiên chợ cấm hoạt động ngày đêm, nơi diễn ra những giao dịch không muốn để người ngoài biết đến.
Ấn tượng đầu tiên của Đường Lưu Vũ về nơi này chính là rất loạn.
Các sạp hàng đặt khắp nơi trên đường không theo bất kỳ quy luật nào, khách hàng qua lại đôi khi bị bọn hắn kéo vào, dùng giọng điệu và gương mặt dữ tợn ép mua những món hàng vô dụng với giá cao.
Cánh cửa sau lưng khép lại, Cao Thuận liền nhỏ giọng nói với Đường Lưu Vũ:
– Quý khách, nhớ kỹ những gì ta đã nói với ngươi.
Nơi đây thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài tình huống khá “khó chịu”.
Ngươi cũng đừng nói máu anh hùng nghĩa hiệp, nếu không sẽ tự chuốc hoạ vào thân.
– Ta biết.
Đường Lưu Vũ đến để mua đồ, không phải gây sự.
Hắn cũng không biết thứ “khó chịu” mà Cao Thuận nhắc đến là như thế nào.
Nhưng với tư cách là một kẻ ngại phiền phức, Đường Lưu Vũ tin rằng mình có thể nhắm mắt làm ngơ với mọi thứ.
— QUẢNG CÁO —
Đó là hắn nghĩ như vậy, cho đến khi những thứ xấu xí của chợ đen dần được phô bày theo từng bước chân của hai người.
Bên ngoài cùng khu chợ chỉ là những sạp hàng nhỏ với những món hàng rẻ tiền lừa gạt du khách, đi qua rồi sẽ đến các cửa hàng lớn hơn với các loại hàng hóa đa dạng được bày bán, có nhân viên ăn mặc gợi cảm, bốc lên mùi son phấn rất nồng tiếp đón.
Hàng hóa có đủ mọi chủng loại, từ lương thực cho đến các vật dụng trong nhà hoặc thiết bị công nghệ, dược thảo.
Đáng nói nhất là các cửa hàng buôn bán thi thể yêu tộc, một trong những chủng tộc có thù oán sâu đậm nhất với nhân tộc.
Bọn hắn chia nhỏ những thi thể này ra, treo ở trước cửa tiệm như một lời mời gọi.
Quanh đó còn đặt những chiếc bình lớn, bên trong là nội tạng yêu tộc được ngâm trong dung dịch đặc biệt.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi, cứ xem nó như động vật phổ thông bị giết thịt là được.
Nhưng mọi thứ không dừng ở đây, có vài chiếc bình đặt nguyên cả một con yêu tộc sơ sinh với cơ thể đầy vết thương, ánh mặt trợn ngược, gương mặt giống như vừa trải qua một màn tra tấn vô cùng đáng sợ.
Thậm chí thỉnh thoảng chúng vẫn còn cửa động, có cảm giác như vừa mới chết chưa lâu, vài bộ phận trên cơ thể vẫn còn hoạt động.
Đường Lưu Vũ dừng lại trước cửa hàng này, ánh mặt như có điều suy ngẫm.
Cao Thuận còn chưa kịp nói gì thì một nhân viên đã bước nhanh ra, lôi kéo hắn vào bên trong:
– Quý khách, mau vào đi.
Chúng ta có rất nhiều mặt hàng “độc đáo”, nhất định có thể khiến ngươi hài lòng..