Điệp Viên Kỳ Quái

Chương 77: Mọi người nổi giận


Đọc truyện Điệp Viên Kỳ Quái – Chương 77: Mọi người nổi giận

Chuông tan học vừa vang lên, lớp trưởng tập hợp toàn bộ học sinh lại chuẩn bị xếp hàng về lớp sau đó tan học.

“Sao lại có nhiều cảnh sát vậy!” Đội trưởng Hàn dẫn theo một đội cảnh sát đang nhanh chóng tiến về phía phòng y tế.

Mục Đức Cao đứng ở hàng cuối cùng ánh mắt lóe lên ánh sáng khó phát giác.

Mọi chuyện đã xong, đại thế đã qua, cho dù bây giờ Lý Tương Tư có tới thì cũng không có tác dụng gì cả. Cho dù Lý Tương Tư có dùng các mối quan hệ của gia đình để giúp Tống Triều Dương thì cũng phải kiêng dè ngòi bút của giới truyền thông.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lại một học sinh nữa ngạc nhiên hỏi.

“Tống Triều Dương vẫn ở trong đó chưa ra sao?” Lớp trưởng nhíu mày hỏi.

“Hình như là vậy!” Nam sinh mặt vẫn còn dán mấy miếng gạc gãi đầu nói: “Khi tôi và thầy giáo đầu trọc đi ra, cậu ta vẫn còn đang hôn mê!”

“Hôn mê? Cậu ta làm sao vậy? Không phải vẫn khỏe mạnh đi vào sao?” Tô Nhã Văn nói.

Trong lớp, ngoài Lý Tương Tư ra thì là Tô Nhã Văn tiếp xúc khá nhiều với Tống Triều Dương.

“Quan trọng là phòng y tế có một bác sĩ mới tới rất xinh đẹp, Tống Triều Dương nhìn tới ngẩn ngơ, huyết áp tăng lên, không cẩn thận đập đầu vào bàn ngất xỉu!” Nam sinh mặt dán gạc nhe răng cười.

“Cậu cứ bốc phét đi!” Lớp trưởng chỉ vào nam sinh đó nói.

“Thích thì tin!” Nam sinh lạnh lùng hừ một tiếng nói.

“Để mình đi xem thế nào!” Tô Nhã Văn không yên tâm nói, cô rất sợ Tống Triều Dương sẽ xảy ra chuyện gì khiến Lý Tương Tư trút giận lên người Mục Đức Cao.


“Lớp phó thể dục dẫn lớp về trước, tôi cũng đi xem thế nào!” Lớp trưởng nói.

“Bên phải quay!” Lớp phó thể dục hô khẩu hiệu, những học sinh khác xếp thành hàng đi về phía lớp học.

Khi Tô Nhã Văn và lớp trưởng tới cửa phòng y tế, vừa hay gặp đội trưởng Hàn và Lý Hương Quân đang tranh cãi.

Lớp trưởng nghe tới ngây người, trong nhận thức của cậu ta, bất luận là trên ti vi hay trong tác phẩm văn học, hai từ ma túy luôn gắn liền với máu tanh, bạo lực, mưu sát, lần này lại xuất hiện trực quan ngay trước mặt mình.

Xong rồi, Tô Nhã Văn thầm kêu lên một tiếng, ngay lập tức gọi điện cho Lý Tương Tư.

“Lớn chuyện rồi…” Tô Nhã Văn run rẩy nói.

“Lại sao vậy?” Lý Tương Tư vừa mới truyền nước, chậm rãi hỏi.

“Là Tống Triều Dương…” Tô Nhã Văn thở một hơi nói: “Tống Triều Dương bị cảnh sát bắt rồi!”

“Tại sao?” Lý Tương Tư nằm trên giường bệnh giật mình ngồi dậy

“Nói là cậu ta chơi ma túy!” Tô Nhã Văn nói.

“Làm sao có thể như vậy được?” Lý Tương Tư nhảy chân đất xuống giường, cúi đầu tìm giày.

“Này, cô gái, máu chảy ngược lên kim tiêm rồi kìa…” Người phụ nữ lớn tuổi nằm ở giường bệnh bên cạnh vội gọi. Động tác mạnh của Lý Tương Tư khiến đầu kim đâm rách mạch máu, mu bàn tay của Lý Tương Tư nhanh chóng sưng lên một cục.


“Mình về ngay đây!” Lý Tương Tư gào một tiếng trong điện thoại, vứt điện thoại ra, giật đầu kim trên mu bàn tay ra.

Máu cứ thế chảy ra theo mũi kim, Lý Tương Tư căn bản không quan tâm. Túm vội áo khoác chạy ra ngoài.

“Này, con đi đâu vậy?” Lý Tương Tư vừa chạy ra khỏi phòng truyền nước, vừa hay gặp Hứa Chỉ Lan xách hộp cơm tới.

“Con về lại trường!” Lý Tương Tư nhanh chóng mặc áo khoác, “Có người hãm hại Tống Triều Dương, nói rằng cậu ta chơi ma túy!”

Hứa Chỉ Lan nghe xong ngây người, nhưng ngay lập tức chú ý tới cánh tay đang chảy máu của Lý Tương Tư.

“Tay con làm sao vậy? Sao lại chảy máu ra ngoài?” Hứa Chỉ Lan túm lấy cánh tay Lý Tương Tư.

“Rút đầu kim ra hơi vội, lát nữa sẽ ổn, không sao đâu!” Lý Tương Tư nói vội: “Mẹ, con thực sự phải về đây!”

“Con là một học sinh, đi thì có tác dụng gì chứ!” Hứa Chỉ Lan xót ruột lấy tay ấn xuống mạch máu trên mu bàn tay của Lý Tương Tư.

“Nhưng cũng không thể không đi được!” Lý Tương Tư lo tới phát khóc: “Những việc này đều là tại con nên mới xảy ra!”

Hứa Chỉ Lan nhíu mày, mặc dù không biết nguyên nhân hậu quả của vụ việc, nhưng nghĩ tới những lời Hứa Tất Thành trò chuyện với mình, bà cũng đoán được đại khái.

“Để mẹ đưa con đi, giờ này làm sao bắt xe được!” Hứa Chỉ Lan khẽ thở dài một tiếng.

Máu trên mu bàn tay đã không còn chảy nữa, Hứa Chỉ Lan khởi động xe, nói với Lý Tương Tư lòng nóng như lửa đốt đang ngồi bên cạnh: “Gọi điện cho cậu của con, nếu như cậu con không bận thì hãy bảo cậu tới trường học!”


Nếu so sánh, thân phận của Hứa Tất Thành đơn giản hơn một chút, thuận tiện xen vào hơn.

Đúng vậy, sao lại quên mất cậu rồi chứ, Lý Tương Tư thầm chửi mình óc heo, vội vàng gọi điện cho Hứa Tất Thành.

“Chơi ma túy?” Hứa Tất Thành kinh ngạc mở tròn mắt. Ai chơi ma túy anh cũng có thể tin, nhưng Tống Triều Dương thì tuyệt đối không chơi ma túy. Một người chơi ma túy sao có thể có được tố chất cơ thể mạnh tới vậy, càng không thể nào luyện được thân thủ tốt như thế. Đây không phải là suy đoán, mà là tất yếu.

Hứa Tất Thành lái xe, dùng tốc độ nhanh nhất tới trường học, trong lòng càng trở nên căm ghét Mục Đức Cao. Anh không giống với Lý Tương Tư bây giờ, chỉ có vài phần ngờ vực. Anh vô cùng chắc chắn, việc này tuyệt đối có bóng dáng của Mục Đức Cao.

Hứa Tất Thành tuy cảm thấy cách Tống Triều Dương trừng trị anh em Ngũ Phúc khi trước có chút mạnh bạo, nhưng đa phần cũng chỉ là đùa giỡn. Nhưng thủ đoạn dùng với Tống Triều Dương lần này thì quá là nham hiểm tàn độc, hoàn toàn vượt ngoài phạm vi tư duy của người thường.

Học sinh của lớp 6 khối 12 đi theo lớp phó thể dục về tới cửa lớp, lập tức ngây người.

Cửa trước cửa sau của lớp học đều chặn bằng dây cảnh giới, mỗi cửa đều có hai cảnh sát mặc cảnh phục đứng gác, không cho bất cứ ai vào.

“Tôi muốn vào lấy áo…” Một nữ sinh gào lên.

“Đúng vậy, chìa khóa của tôi còn ở trong đó! Không lấy được chìa khóa làm sao tôi về nhà được?” Một học sinh khác cũng lớn tiếng nói.

“Dẫn hết qua chỗ khác, hỏi từng người một!” Đội phó đội phòng chống ma túy cục công an thành Tây nói với một viên cảnh sát ở bên cạnh.

Mấy cảnh sát liền vây tới, muốn dẫn mấy học sinh đi.

“Dựa vào đâu?” Lập tức có học sinh bạo dạn không đồng ý.

“Đúng vậy, chúng tôi phạm tội gì?” Có học sinh lớn tiếng chất vấn!

Đội phó nhíu mày, chuẩn bị dùng biện pháp cưỡng chế.

“Này, chụp gì thế!” Có một cảnh sát quát lên chỉ vào học sinh đang lén dùng điện thoại chụp hình.


“Anh làm theo pháp luật thì vì sao không dám để người khác chụp?” Có học sinh lớn tiếng nói. Những học sinh khác cũng lên tiếng tán thành.

“Chúng tôi muốn vào lấy đồ…”

“Tôi muốn vào lấy thẻ ăn!”

“Chúng tôi muốn ăn cơm…”

Hiện trường mỗi lúc một hỗn loạn, sắp sửa không thể khống chế.

“Đừng hét lên nữa!” Giáo viên chủ nhiệm dùng hết sức chen lên từ phía sau.

“Tất cả mọi người tới căng tin nhà trường ăn trước đi, đã dặn dò trước rồi, không cần thẻ ăn.” Giáo viên chủ nhiệm mệt mỏi nói.

“Thầy Kim, rốt cuộc là sao vậy?” Lớp phó thể dục hỏi.

“Ăn xong cơm các em sẽ biết, mọi người không được vắng mặt, lát nữa điểm danh ở căn tin!” Giáo viên chủ nhiệm nói.

Các học sinh mặc dù đều không tình nguyện nhưng cũng không kích động giống như khi nãy đối diện với cảnh sát.

“Làm sao đây?” Lớp trưởng không biết phải làm sao hỏi. Cảnh sát dẫn toàn bộ những người liên quan tới tòa nhà hành chính, nhưng lớp trưởng và Tô Nhã Văn bị chặn ở ngoài.

Đứng ở dưới tòa nhà, lớp trưởng cũng không có ý tưởng gì cả. Đối mặt với cơ quan nhà nước, cậu ta cảm thấy vô cùng bất lực.

“Cậu về trước đi!” Tô Nhã Văn có chút lo lắng nói, “Ở đây cũng không giúp được gì cả!”

“Vậy mình về trước, bây giờ cũng không biết lớp sao rồi?” Lớp trưởng nói. Tìm ra ma túy ở trong lớp, học sinh trong cả lớp tạm thời đều không thoát khỏi tình nghi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.