Điệp Viên Kỳ Quái

Chương 76: Tra hỏi


Đọc truyện Điệp Viên Kỳ Quái – Chương 76: Tra hỏi

“Bảo cô nghe máy!” Đội trưởng Hàn dùng giọng điệu không thiện chí nói với Lý Hương Quân, anh ta vẫn giữ mối nghi ngờ người trong cuộc gọi kia có phải là Cục trưởng của thành phố không!

Kinh Thành là thành phố trực thuộc trung ương, là đất thủ đô. Cục trưởng cũng là một trong những lãnh đạo của thành phố, thấp nhất cũng phải thuộc cấp Phó Bộ. Sao có thể để người khác bảo quen biết thì quen biết được cơ chứ, tuy rằng cô luật sư trước mắt cực kì xinh đẹp, cũng rất có khí chất.

“Này nhóc, cháu đang ép tôi vi phạm nguyên tắc đó!” Cục trưởng Điền cười ha ha nói trong điện thoại. Cục trưởng Điền và cha của Lý Hương Quân có ngọn nguồn quen biết thâm sâu, quan hệ cũng không tệ, Cục trưởng Điền có sự hiểu biết nhất định về Lý Hương Quân. Lý Hương Quân cũng có chút danh tiếng trong giới luật sư, cũng chưa bao giờ nghe nói Lý Hương Quân dựa vào mối quan hệ của cha cô làm chuyện gì quá đáng. Cục trưởng Điền cũng muốn tìm hiểu xem, rốt cuộc Lý Hương Quân làm vậy có nguyên do gì.

Lý Hương Quân cố gắng dùng giọng điệu khách quan để tường thuật tình huống, và ngay lúc này, cảnh sát của Chi cục công an khu Bắc vừa đáp tới trường học.

“Cũng chẳng có gì xung đột nhau cả!” Cục trưởng Điền nói trong điện thoại, “Người thì chắc chắn phải giải đi rồi, nhưng có thể tiến hành giám định hiện trường trước…”

“Cám ơn chú Điền!” Cái Lý Hương Quân muốn nghe chính là muốn câu nói này, cô biết tầm quan trọng của việc chắt lọc chứng cứ ở hiện trường.

Cục trưởng Điền vừa cúp máy, điện thoại của Đội trưởng Hàn liền reo vang.

“Cục trưởng!” Đội trưởng Hàn bắt máy, nhìn Lý Hương Quân một cách kinh ngạc.

“Được, tôi hiểu rồi…” Đội trưởng Hàn nói với chiếc điện thoại.


“Luật sư Lý, người thì chúng tôi cần phải giải đi, có thể giám định hiện trường trước, nhưng công việc tiếp theo chắc chắn vẫn phải điều tra!” Không ngờ cô luật sư xinh đẹp này thật sự quen biết với Cục trưởng của thành phố, đội trưởng Hàn dùng giọng điệu khách sáo hơn tí, nhưng không nhượng bộ thêm việc gì nữa.

“Cám ơn!” Lý Hương Quân nói với đội trưởng Hàn, “Bởi vì cũng có người báo án ở Cục công an khu Bắc, cho nên chắc chắn phải tiến hành tra hỏi đương sự…”

Đội trưởng Hàn chỉ trầm ngâm vài giây, liền đồng ý. Nếu đã trình tới chỗ Cục trưởng của thành phố, chắc chắn bên trong vụ án này sẽ không lấp liếm được bất kì yếu tố nào, anh ta không sợ đám người của Lý Hương Quân giở trò trong đó, huống chi mình vẫn giám sát ở bên cạnh.

Tất cả những người liên quan đều bị giải đến văn phòng hành chính. Nhà trường sắp xếp riêng vài căn phòng làm việc bỏ trống, tiện đường cho cảnh sát của hai Cục thi hành công vụ.

Ông Hiệu trưởng đến thăm hỏi vài câu, sau đó thất vọng lui ra khỏi phòng tra hỏi. Thân là nhà giáo dục có tiếng ở Kinh Thành, học trò đầy khắp thiên hạ, ông ta cảm thấy lần này thực sự khiến mình mất uy tín vào những năm tháng tuổi già.

Cục giáo dục cũng phái nhân viên phụ trách đến, ngồi bên cạnh nghe thẩm. Việc bây giờ họ có thể làm, chỉ muốn có được thông tin đầu tiên, và tìm cách khống chế truyền thông dư luận, giảm thiểu tối đa sự ảnh hưởng của tin xấu.

Người dẫn dắt Cục công an khu Bắc là một vị Phó Cục trưởng của Chi cục. Ông ta cũng không ngờ rằng một vụ án bình thường lại có sự tham gia của hai Chi cục, càng kinh động đến người lãnh đạo cao nhất của thành phố.

Chào hỏi khách sáo với đội trưởng Hàn, Phó Cục trưởng khu Bắc làm việc theo thông lệ, bắt đầu tra hỏi những người liên quan. Ông ta chỉ hỏi về vấn đề liên quan đến việc Tống Triều Dương nghi ngờ có người bỏ thuốc cho mình. Còn chất cấm được tìm thấy ở phòng học liên quan đến vụ án không hề đả động một chữ khiến đội trưởng Hàn bên cạnh có ý định làm khó tức mồm ngứa ngáy.


Cô bác sĩ hơn bốn mươi mấy tuổi đã sớm được cảnh sát dẫn sang một bên thực hiện việc ghi chép, nhân viên kỹ thuật đang giám định hiện trường, nhưng không phát hiện được bất kì vật phẩm và vết tích nào khả nghi.

“Kiểm tra nước tiểu dương tính, thành phần cụ thể của chất cấm cần phải xét nghiệm máu ở trung tâm giám định, máy móc hiện có ở đây không thực hiện được!” Một nhân viên kỹ thuật đến báo cáo.

“Thứ nghi là chất cấm lục soát được trong phòng học có biết được thành phần cụ thể không?” Đội trưởng hỏi tiếp.

“Là loại nước thần bắt đầu thịnh hành ở vùng ven biển, có tác dụng kép gây ảo giác và đốc thúc cơn hưng phấn…” Nhân viên kỹ thuật nói tiếp, “Ly nước của người tình nghi cũng có thành phần tựa như vậy!”

“Thằng nhóc, cậu uống cái này thay nước sao?” Đội trưởng Hàn giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, kinh ngạc nhìn Tống Triều Dương đang ngồi bên cạnh thực hiện việc ghi chép.

Tống Triều Dương mừng thầm, suýt nhịn không nổi phải bật cười. Kẻ nghiện ngập dù cho hít chất cấm dẫn đến ảo thính ảo giác nghiêm trọng, nhưng trong tiềm thức vẫn biết chất cấm chỉ cần dùng quá liều sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Cảm thấy mình giống như thần tiên và chuyện mình thật sự trở thành thần tiên là sự chênh lệch của một hai cú hít đó. Bản thân cậu đâu bị sảng, sao có thể uống loại nước đó được!

Đội trưởng Hàn tiếp tục ngẩng đầu nhìn Lý Hương Quân, Lý Hương Quân dường như không nghe thấy báo cáo của nhân viên kỹ thuật, chỉ ngồi bên cạnh Tống Triều Dương một cách lặng yên, nghe cảnh sát của Cục công an khu Bắc tra hỏi Tống Triều Dương.

“Điều soát camera liên quan trong nhà trường, trọng điểm điều tra hai người này!” Tống Triều Dương đề cập nhấn mạnh đến thầy giáo đầu trọc và cô bác sĩ xinh đẹp, theo sự phán đoán trực quan, chính hai người này tiến hành thôi miên mình, và tiêm chất cấm.


“Nhưng trong phòng y tế, không tìm được bất kỳ dấu vết nào về cô bác sĩ xinh đẹp mà cậu nói!” Đội trưởng Hàn đứng bên cạnh xen lời.

“Nhưng hai người này cũng tuyệt đối không thể nào bốc hơi biến mất!” Tống Triều Dương nói với đội trưởng Hàn: “Cho dù bọn họ cố tình né tránh tất cả camera của nhà trường, nhưng bao nhiêu đôi mắt nhìn thấy, học sinh cùng một lớp không thể nào toàn bộ đều nói dối!”

“Vậy động cơ của bọn họ là gì? Chỉ vì vu oan cho một học sinh như cậu?” Đội trưởng Hàn cau mày hỏi.

“Cháu không biết!” Tống Triều Dương lắc đầu, “Nhưng cháu biết bọn họ rất chuyên nghiệp!”

“Cậu biết được chuyên nghiệp là thế nào ư?” Đội trưởng Hàn cười mỉa một tiếng đáp.

Tống Triều Dương mỉm cười, “Đội trưởng Hàn, cháu dám bảo đảm nhà trường tuyệt đối không có tài liệu về hai người này, bọn họ đều là giả mạo thay thế. Và bọn họ cũng không thể nào để lại bất kỳ hình ảnh trong máy quay camera! Chú cũng chẳng thể lấy được bất kỳ dấu vết sinh học nào liên quan đến bọn họ ở hiện trường! Đây chính là chuyên nghiệp!”

“Đây là siêu nhân!” Đội trưởng Hàn cười lạnh nói, “Cậu dùng chất cấm quá liều hay là xem phim viễn tưởng quá nhiều vậy?”

Tống Triều Dương không biện giải thêm, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, giống như mình đang đóng vai người đứng ngoài quan sát thờ ơ, chứ không phải người trong cuộc. Đội trưởng Hàn vốn dĩ định dạy dỗ thêm vài câu liền bị cậu làm cho nghẹn cứng họng, chỉ cảm thấy một ngọn lửa tà quái đè nén trong lòng không bộc phát ra được.

Thằng nhóc, xong chuyện mày sẽ biết tay. Đội trưởng Hàn nhìn Tống Triều Dương lạnh lùng.


Đội trưởng Hàn tự cho rằng Tống Triều Dương đang cậy nhờ vào mối quan hệ của Lý Hương Quân nên không thèm lo ngại.

Anh ta đâu biết rằng, thật tình Tống Triều Dương không hề có chút áp lực tâm lý nào với việc phải ngồi tù cả. Tuy sự việc phát triển vượt ngoài dự đoán của cậu, nhưng vẫn chưa đến mức nghiêm trọng nhất.

Giấu chất cấm trong cặp của mình, tiếp tục lừa mình đến phòng y tế, sau khi làm mình ngất xỉu, tiêm chất cấm cho mình, đây rõ ràng là vu oan giá họa.

Và thân phận thật sự của cô bác sĩ xinh đẹp kia, rất có thể là một đặc công chuyên nghiệp, hơn nữa từng xuất hiện ở Nam Thành, rất có thể là một trong những người đang theo đuổi điều tra ông nội. Điều mà Tống Triều Dương sợ nhất là thân phận thật sự của mình bị người khác biết được chứ không phải chuyện ở tù.

Ngày tháng đi theo ông nội lang bạt nơi đầu đường xó chợ, cậu thường xuyên phải chịu sự huấn luyện như thế, dạng như căn nhà tối để giam giữ, thỉnh thoảng cậu phải vào trong đó ở hai ngày.

Những lời đồn về sự tối tăm và đáng sợ chốn lao ngục ngày thường được nghe được thấy, Tống Triều Dương không lo lắng, chỗ dựa lớn nhất đương nhiên là thân thủ của mình. Cho dù mối quan hệ của Mục Đức Cao và anh em Ngũ Phúc có thần thông quảng đại, nhưng chẳng phải vẫn còn Lý Hương Quân hay sao.

Hôm nay, cậu cũng xem như được mở mang tầm mắt về mối quan hệ rộng rãi và sâu sắc của Lý Hương Quân. Yêu cầu của cậu rất đơn giản, chỉ hy vọng có thể nhận được sự đối đãi tương đối công bằng ở trong tù. Cuộc sống trong tù và ngoài tù, đối với trái tim đã nguội lạnh như cậu chẳng có gì khác biệt cho lắm.

Cuộc thẩm vấn như điều tra đang được tiến hành, Tống Triều Dương đang thuật lại sự thật mong chân tướng được tìm ra, không có một câu biện giải dư thừa nào cho mình.

Hiệu quả thuốc trong thân thể dần tiêu tan, tinh thần của Tống Triều Dương cũng dần được ổn định trở lại. Điều gây ấn tượng đầu tiên cho nhân viên thẩm vấn là cậu con trai cực kỳ anh tuấn trước mắt đang tiếp nhận điều tra như đang kể chuyện, không hề có giác ngộ rằng mình đang thuộc diện tình nghi.

Ngay cả đội trưởng Hàn ở bên cạnh quan sát cũng có chút tỏ ra kinh ngạc, nhìn Tống Triều Dương với vẻ không hiểu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.