Đọc truyện Điệp Viên 007 – Tử Chiến Với Gã No – Chương 11: Giữa Cánh Đồng Mía
Lúc ấy khoảng 8 giờ. Anh chàng đoán thế. Không gian thật tĩnh mịch. Chỉ có tiến ộp oạp của đám ếch nhái kêu lên từng hồi. Ở phía xa đằng kia, ngay khoảng cát trống trải, dáng dấp của Quarrel hiện lên.
Hắn tháo khẩu Remington ra lau khô. Ánh sáng vàng vọt từ đống phân chim từ xa xuyên qua bụi rậm chiếu mờ ảo trên mặt hồ. Ngọn gió độc địa giờ mất tăm. Cả khoảng không chìm trong màu đen kịt. Bộ quần áo ướt đang khô dần. Chút thức ăn ban nãy cũng làm bụng dạ bớt cồn cào. Sau một ngày căng thẳng, anh chàng cảm thấy dễ chịu. Ráng nhướng đôi mắt mệt mỏi lên, anh chàng thầm mơ màng.
Rồi một ngày thật dài nữa sẽ trôi qua. Chắc không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Ngoài việc dùng hết sức đưa xuồng trở về Kingston. Sau cơn mưa, trời lại đẹp mà. Honey nằm bên cạnh anh chàng trong cái túi ngủ. Hai tay đỡ lấy đầu, cô nàng dõi theo đám sao trời.
– Này, James. Ông hứa kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện. Nhớ không? Tôi đang đợi đấy.
Ôi dào, giọng cô nàng sao thân mật gớm. Anh chàng chợt cười to:
– Vâng, tôi kể. Nhưng cô phải nói cho tôi biết cô là ai chứ.
– Tôi chả có chút bí mật nào. Anh cứ kể trước đi.
Rút đầu gối về phía cằm, anh chàng đưa tay vòng qua chúng.
– Ừ, chuyện cũng không có gì. Nghề của tôi tạm gọi là cảnh sát. Đại loại là như thế. Tôi đến từ London. Bất cứ nơi nào trên thế giới xảy ra những điều kỳ lạ, không thể giải quyết được, họ thường phái tôi tới. Vâng, cách đây không lâu, một người bạn của tôi, thành viên của nhà cầm quyền ở Kingston, đột nhiên mất tích. Điều kỳ lạ hơn, cô thư ký của ông ta cũng biến mất. Hầu hết mọi người đều nghĩ họ trốn đi vì dan díu chuyện tình cảm. Riêng tôi không nghĩ thế…
Với giọng từ tốn, anh chàng kể lại từng chi tiết. Hệt như một câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm trong quyển sách dành cho thiếu nhi với những kẻ thiện ác.
– Đấy, Honey. Giờ tôi nắm được bằng chứng. Và ngày mai, ba người chúng ta chèo xuồng trở về. Nhà chức trách ở Kingston biết họ phải làm gì. Có thể họ gởi đến một toán lính điều tra sự việc. Tên No chắc không thoát được tội danh giết người. Nó còn chút bí mật gì đó nên tìm mọi cách ngăn chặn chúng ta. Cô thoả mãn chưa? Giờ tới lượt cô.
Giọng cô nàng hào hứng:
– Chà, cuộc đời của ông thật tuyệt, hấp dẫn, sôi nổi. Chắc bà xã ở nhà đâu có thích ông rong ruỗi như thế này. Bà ta không sợ ông gặp chuyện rủi ro sao?
– Tôi chưa lập gia đình, chỉ có đám bảo hiểm lo sốt vó lên khi tôi bị thương.
Cô nàng thăm dò:
– Bảnh trai như ông chả lẽ không có bạn gái?
– Không thường xuyên. Chỉ là những cuộc tình thoáng qua.
– Ôi, lạy Chúa. Thế thật là đáng tiếc…
Bỗng hai người im lặng. Bóng Quarrel xuất hiện:
– Thưa Đại tá. Tôi sẽ canh chừng trước. Có được không? Tôi ngồi ở đầu kia của mũi cát. Khoảng nữa đêm, tôi sẽ gọi ngài. 5 giờ, chúng ta khởi hành. Phải rời khỏi nơi này trước khi trời sáng.
– OK. Nếu có gì lạ, cứ đánh thức tôi dậy. Cây súng có ổn không?
Giọng hắn vui vẻ lắm:
– Nó còn khá tốt. Chúc cô em ngủ ngon.
Rồi hắn lui đi trong đêm tối, không một tiếng động.
– Tôi thích Quarrel.
Ngừng lại một chút cô nàng nói tiếp:
– Ông thật sự muốn biết về tôi? Không hấp dẫn như chuyện của ông đâu.
– Ồ, tôi sẳn sàng lắng nghe. Nhớ đừng bỏ sót chi tiết nào nhé.
– Dĩ nhiên, tôi sẽ không giấu giếm điều gì. Vâng, tôi chưa bao giờ rời khỏi Jamaica. Từ nhỏ tới giờ, tôi sống ở Beau Desert, trên bờ bắc, gần cảng Morgan.
Mỉm cười, anh chàng chế nhạo:
– Lạ thật nghe. Tôi cũng sống ở đấy một thời gian. Tôi có thấy bóng dáng của cô đâu? Chả lẽ cô sống trên cây?
– Ồ, thế ông sống ở ngôi nhà trên bãi biển. Tôi chưa từng tới nơi ấy. Tôi sống ở Great House.
– Chẳng còn gì ở đấy. Đống đổ nát chìm trong cánh đồng mía.
– Tôi sống trong hầm rượu từ lúc tôi lên năm. Rồi chỗ ấy bị cháy cướp đi cha mẹ tôi. Tôi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Sau lần đó, tôi sống cùng với bà vú da đen vẫn ở chỗ ấy. Mãi cho đến khi tôi được mươi lăm tuổi, bà ta qua đời. 5 năm qua, tôi trơ trọi một mình.
Anh chàng ngạc nhiên:
– Ôi, lạy Chúa. Không ai chắm sóc cô? Cha mẹ cô không để lại tài sản gì ư?
– Không một xu teng.
Không hề có chút xót xa, than vãn trong giọng nói của cô nàng. Cô nàng tiếp tục, vẻ tự hào:
– Rider là một trong những dòng họ lâu đời ở Jamaica. Tổ tiên của tôi từng nhận phần đất Beau Desert từ tay Crowell để đổi lại việc ký án tử hình vua Charles. Rồi ông ta xây dựng Great House. Kể từ đấy, dòng họ tôi vẫn sống trong tòa lâu đài. Rồi đồn điền mía bị phá sản. Great House tàn lụi. Vào lúc đó, bố tôi thừa hưởng di sản. Chả một xu teng ngoài món nợ khổng lồ. Sau đó trận hoả hoạn xảy ra. Khi cha mẹ tôi mất đi, lâu đài bị bán. Lúc ấy tôi còn quá nhỏ. Chẳng nhớ được chuyện gì. Những người ở giáo hội và nhà cầm quyền muốn gởi tôi cho một gia đình nào đó nuôi dưỡng. Nhưng cũng may, tôi còn bà vú da đen. Bà ta thật tuyệt vời. Thu nhặt những vật dụng không bị cháy, chúng tôi vẫn sống ở đấy. Một nơi hoang vắng như thế, chẳng ai đến phiền nhiễu. Kể ra cũng yên thân. Hằng ngày bà ta đi vào làng giặt giũ, may vá kiếm tiền. Quanh vườn, bà ta trồng chuối và nhiều thứ khác. Ngay phía trước nhà, có một cây thật lớn, quả nó dày cơm, ăn rất ngon. Chung quanh còn cánh đồng mía nữa. Rồi bà ta làm cái lờ bắt cá. Thức ăn không nhiều lắm nhưng chúng tôi không đến nỗi đói. Người Jamaica ăn gì, chúng tôi ăn thứ nấy. Lớn lên một chút, bà ta dạy tôi viết chữ, tập đọc. Vẫn còn một chồng sách cũ còn sót lại sau trận hoả hoạn. Vâng, có quyển bách khoa toàn thư. Khi tôi lên tám, tôi đọc phần A. Mãi cho đến gần đây, tôi đọc hết nữa phần T. Tôi dám cá với ông đấy. Nói về kiến thức, tôi hơn ông xa lắc.
– Hẳn là như thế.
Rồi trước mắt anh chàng hiện ra một cô bé gái tóc vàng hoe đọc liến thoắn trong ngôi nhà đổ nát. Cạnh đấy, một bà vú da đen ngoan cố đứng trông chừng cô ta tập đọc. Thỉnh thoảng bà ta nhắc khẽ vài tiếng.
– Bà vú của cô thật tuyệt vời.
– Vâng, bà ấy rất dễ thương. Khi bà ta chết, tôi không còn thiết sống nữa. Quãng đời sau đó chẳng còn gì vui thú. Tôi đang là một đứa trẻ, bỗng nhiên không có người chăm sóc. Tôi trưởng thành sớm. Phải tự bảo vệ mình. Rồi nhiều gã đàn ông xúm quanh ve vãn. Chúng thốt những lời đường mật. Dụ dỗ tôi làm tình với chúng. Lúc ấy tôi cũng khá xinh đẹp.
– Bây giờ vẫn thế mà. Cô là một trong những cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp.
– Thế còn cái mũi thì sao? Trông nó không dị hợm à?
Anh chàng cố tìm lời giải thích cho cô nàng hiểu.
– Vâng, đó chỉ là một chút khuyết điểm. Chỉnh nó lại chút xíu, cô dư sức giành chức hoa hậu của Jamaica.
Hơi thở cô nàng dồn dập:
– Thật ư? Theo ông, tôi có thể sửa nó được à? Xinh đẹp? Ông không đùa chứ? Mỗi lần nhìn vào gương, tôi chỉ thấy hiện ra một cái mũi dị hợm. Giống như những kẻ bị khuyết tật.
– Cô không hề bị khuyết tật. Chỉnh sửa mũi ở thời đại này thật đơn giản. Cô chỉ việc đến Mỹ. Một tuần sau, mũi cô trở nên hoàn hảo.
Bỗng cô nàng nổi cơn:
Quái, làm sao tôi có thể làm điều ấy được? Tài sản của tôi chỉ có mười lăm bảng giấu dưới hòn đá trong hầm rượu, ba cái áo, ba cái váy, một con dao đi rừng và cài lờ. Sửa mũi ư, tôi dư biết điều này. Một bác sĩ ở Port Maria từng khuyên tôi đến Mỹ. Ông biết chi phí phẫu thuật là bao nhiêu không? Năm trăm bảng. Chưa tính tiền vé đi về, tiền ăn, tiền nằm viện và các thứ chung quanh.
Rồi cô nàng bỗng nhiên thở dài:
– Làm sao tôi có được số tiền to ấy chứ?
Anh chàng đã có tính toán nhưng không tiện nói ra. Trước hết phải an ủi cô nàng cái đã.
– Tôi nghĩ cũng có cách. Nào, cô kể tiếp đi. Câu chuyện thật hấp dẫn. Sau khi bà vú mất, cô sống như thế nào?
Giọng cô nàng miễn cưỡng:
– Đấy là lỗi của ông. Lẽ ra ông không nên nói những điều mình không biết. Ông may mắn hơn người khác: cao to, đẹp trai. Nhưng không phải ai cũng được như thế. Làm sao ông hiểu được nỗi khổ của những người trời sinh ra xấu xí: mắt lé, sứt môi …
Rồi đột nhiên vẻ thích thú hiện ra trong giọng nói của Honey:
– Khi trở về, tôi sẽ đưa ông đến gã thầy mo. Gã dùng ma thuật biến ông thành tên ghê tởm. Lúc ấy chúng ta thật xứng đôi. Còn bây giờ ngồi bên ông tôi thấy mặc cảm quá.
Mỉm cười, anh chàng đưa tay ra vuốt vào mái tóc cô nàng:
– Thôi nào, đừng có giỡn nữa. Kể nốt câu chuyện đi.
Cô nàng rên rỉ:
– Ồ, vâng, như ông thấy đó, toàn bộ ngôi nhà nằm trong cánh đồng mía. Vâng, một năm hai lần người ta đốn chúng chở đến nhà máy. Những lúc như thế, đám côn trùng thú vật mất chỗ trú thân. Thế là chúng chun hết vào nhà tìm lánh nạn. Bà vú của tôi thấy chúng là hoảng lên. Nào là cầy man gút, rắn rít, bò cạp … Hàng trăm thứ như vậy. Tôi không sợ chúng mà chúng cũng không làm hại tôi. Tôi bèn dọn hai cái phòng trong hầm rượu rồi mang chúng vào đấy. Hình như chúng hiểu được lòng dạ của tôi. Tôi cho chúng ăn, chăm sóc chúng như những người bạn. Và khi mía non mọc lên trên, chúng chạy hết ra ngoài đồng. Thật ra ở với chúng cũng thú vị lắm. Chỉ có chút mùi hôi. Hoặc đôi khi chúng choảng nhau giành cái gì đó. Thời gian dần trôi qua, dường như tôi thuần hoá được chúng. Dân trong làng hay được đồn rùm beng. Họ cứ bảo tôi là mụ phù thuỷ. Thế có tức cười không? Cũng may, nhờ vậy chúng tôi mới được yên thân. Nhiều lúc tôi ngồi trên bãi biển suy ngẫm về mấy con vật. Chúng cũng giống như con người nhưng hoàn toàn không có thủ đoạn, nham hiểm. Thật đáng tiếc cho ông! Chả có chút hiểu biết về những thứ này.
– Có lẽ vậy. Loài vật dễ thương và hấp dẫn hơn con người – Anh chàng tán đồng.
– Tôi không biết nhiều lắm về con người. Phần lớn tôi gặp toàn những kẻ đáng ghét. Chơi với mấy con vật còn thú hơn. Chỉ có bà vú là người duy nhất đối xử tốt với tôi. Vâng, chúng tôi sống với nhau vui vẻ cho đến lúc tôi mười lăm tuổi.
Giọng cô nàng trở nên sầu thẳm:
– Cuộc đời lúc ấy bước sang một khúc quanh khác. Dạo đó có một tên đốc công da trắng trông chừng đám công nhân trên cánh dồng mía. Gã tò vè, ve vãn tôi Gã thường tạt vào ghé thăm tôi, đề nghị tôi dọn về nhà gã ở Port Maria. Nhìn bản mặt gã là tôi muốn ói. Khi nghe tiếng ngựa của gã là tôi chạy trốn mất. Rồi có một đêm, gã đi bộ tới. Tôi hoàn toàn không hay biết. Hôm ấy gã xỉn. Lao vào hầm rượu như con chó điên, gã vật tôi ra đất làm cái trò khỉ. Tôi định dùng dao giết gã. Nhưng không được. Tôi chống cự một hồi nhưng chẳng ăn thua gì. Gã khoẻ quá. Gã đánh dập tôi tàn nhẫn, giập nát cái mũi của tôi. Một lát sau, tôi ngất xỉu. Có lẽ gã hãm hiếp tôi. Sáng ra, tôi thấy máu chảy trên đùi. Nhìn vào gương thấy cái mũi gãy nát, tôi muốn tự tử. Tôi không thể mang trong bụng đứa con của gã. Rồi tôi đến một bác sĩ. Ông ta băng bó vết thương cho tôi mà không tính tiền. Trở về nhà, tôi chờ đợi tên đốc công khốn kiếp xuất hiện. Nhưng gã trốn mất. Tôi có kế hoạch trả thù. Rồi mùa thu hoạch sau cũng đến. Tôi chờ cho bầy nhện độc vào hầm rượu. Tôi chọn một con nhện cái to nhất bỏ vào cái hộp, không cho ăn uống mấy ngày.
Loài nhện này thực sự khủng khiếp, nhất là mấy ả nhện cái giết người dễ ợt. Vâng, tôi đợi đến một đêm tối trời, mang theo cái hộp đến nhà tên đốc công. Trên đường tôi cứ sợ có ai nhìn thấy. Nhưng thật may, chả một bóng người. Núp trong bụi rậm ở khu vườn, tôi chờ gã leo lên giường. Sau đó, tôi trèo lên cành cây và leo vào lan can. Chờ cho tới khi gã ngáy như sấm, tôi chui qua cửa sổ. Trong mùng, gã nằm trần truồng, không dắp gì hết. Vén mép mùng lên, tôi mở nắp hộp ra, lắc cho con nhện độc rơi trên bụng của gã. Rồi tôi trở về nhà.
– Ôi lạy Chúa. Chuyện gì xảy ra với tên đốc công?
– Một tuần sau, gã chết ngắt. Toàn thân sưng phù, lở loét đầy mình. Bác sĩ lắc đầu. Đám thầy mo bảo vô phương cứu chửa.
Thấy anh chàng vẫn im lặng, cô nàng hỏi ngay:
– Theo ông, trả thù như thế có gì sai không?
– Tôi không biết nên nói thế nào. Gieo gió gặp bão, có lẽ là như vậy. Rồi sau đó?
– Tôi phải tự kiếm sống và để dành tiền sửa cái mũi lại như xưa. Theo ông, bác sĩ họ làm được chuyện này không?
– Chả có gì khó. Bất cứ cô muốn dạng mũi như thế nào, họ đều làm được. Rồi cô kiếm tiền bằng cách nào?
– Nhờ vào quyển bách khoa toàn thư. Tôi đọc thấy người ta sưu tầm các loài sò biển quý giá. Khi gặp một giáo viên trong vùng, tôi hỏi về chuyện này. Dĩ nhiên, tôi không kể những gì tôi dự tính. Theo lời ông ta, có một tạp chí Mỹ tên Nautilus dành cho những người sưu tập sò. Cả số tiền dành dụm của tôi chỉ vừa đúng để đăng ký làm hội viên. Cứ thế, tôi theo dõi những mẫu sò quý hiếm đăng trên báo. Tôi viết thư cho một lái buôn ợ Miami. Ông ta đồng ý mua bất cứ loại gì. Thật không ngờ, may mắn cuối cùng cũng mỉm cười với tôi. Dĩ nhiên, lúc đầu tiên có nhiều chật vật, sai sót. Tôi nghĩ người ta, thích những con sò sạch sẽ, xinh đẹp. Khi tôi kiếm được mấy con quý hiếm, tôi rửa chúng bóng loáng. Nhưng tôi đã lầm. Người ta chỉ thích những con xấu xí, nhất là phải giữ nguyên hình dạng của chúng khi còn dưới biển, bám rong rêu hay có vài con gì đó bám vào. Thế là tôi phải mua chai phoọc môn ngâm cho chúng không bị hôi thối rồi gởi chúng tới Miami.
Một lấn nữa, thần may mắn mỉm cười. Tình cờ tôi thấy loại sò tím ở Crab Key hôm trước Noen. Dù bề ngoài chúng không đẹp nhưng ông lái buôn ở Miami khoái lắm. Ông ta dặn thêm đừng tiết lộ nơi chúng sống cho người khác nghe. Nếu không, gây dội hàng trên thị trường, giá cả xuống rất thấp. Thế là tôi có một mỏ vàng của riêng mình. Vâng, chỉ cần 5 năm tôi có thể dành đủ số tiền. Khi gặp ông trên bãi biển tôi mới nghi ngờ ông theo dõi hang của chúng. Rồi ông dùng vũ lực cướp đi số sò quý giá.
– Cô xuất hiên trên đảo làm tôi ngạc nhiên đấy. Cứ tưởng cô là bồ nhí của tên No.
– Vậy sao?
– Phẩu thuật xong, cô định làm gì? Chả lẽ cô sống suốt đời trong hầm rượu:
– Tôi muốn làm gái gọi.
James trợn mắt. Cô nàng không hiểu hai chữ ấy là gì ư? Cô nàng muốn ám chỉ cái nghề thư ký hay y tá?
Anh chàng hỏi ngay:
– Ồ, cô hiểu gái gọi là gì không?
Gương mặt cô nàng vẫn tỉnh bơ:
– Là những cô gái xinh đẹp sống trong những căn hộ sang trọng, mặc quần áo đắt tiền. chỉ cần một cú gọi, cô ta đến ngay điểm hẹn, làm tình xong rồi lấy tiền. Một trăm đô cho một lần đi dù ở New York. Tôi tính bắt đầu sự nghiệp ở đấy. Dĩ nhiên, tôi phải học một khoá gì đó. Đại loại là nghệ thuật làm tình. Nếu đi dù với một cô gái không có kinh nghiệm, ông sẽ trả bao nhiêu?
Anh chàng phát cười to:
– Tôi chưa từng đi dù với mấy cô gái gọi.
Giọng cô nàng sầu thảm:
– Vâng, tôi hiểu mà. Đẹp trai, lực lưỡng như ông thiếu gì đàn bà, con gái muốn sà vào lòng. Sống cùng với ông là họ mãn nguyện rồi. Nói gì tới chuyện tiền bạc. Có lẽ mấy tên xấu xí mới trả tiền. Nhưng một công việc như thế ở thành phố lớn quả là đáng sợ. Vâng, chừng kiếm được số tiền kha khá, tôi trở về Jamaica, mua Beau Desert, tìm một ông chồng tốt bụng, sinh vài đứa con. Tôi tính rồi: Tôi sẽ giải nghệ với tuổi ba mươi. Ông thấy cuộc đời như thế có tuyệt lắm không?
– Đoạn sau nghe có lý. Nhưng đoạn đầu tôi không chắc. Mà này, làm sao cô biết về mấy vụ gái gọi? Trong phần C của quyển bách khoa toàn thư?
– Ồ, dĩ nhiên là không. Sách vở làm gì có. Cách đây mấy năm, tờ Gleaner đăng một sự kiện gây xôn xao dư luận New York. Có một tên ăn chơi đàng điếm, giàu có tên Jelke. Hắn điều hành một đường dây gái gọi gồm nhiều chủng tộc khác nhau, với giá khác nhau. Lúc ấy, hắn tuyển được cả ngàn cô gái ở Kingston. Dĩ nhiên, các cô nàng không phải con gái nhà lành. Mỗi lần đi khách kiếm được năm Shilling. Không đủ tiền trả cho nhà trọ, đành phải kéo vào bụi làm đại. Bà vú của tôi kể lại câu chuyện ấy. Bà ta cấm tôi không được bắt chước các cô gái đó. Nếu không, cuộc đời tôi rất đau khổ. Ối dào, năm Silling thì kiếm làm gì. Nhưng một trăm đô lại khác nghe.
Anh chàng từ tốn giải thích:
– Này cô em, cuộc đời không đơn thuần như thế đâu. Làm sao cô ăn trọn số tiền ấy một mình? Cô phải trả phí bảo kê, tú bà, mặt rô, tiền đút mõm cho lũ cớm. Nếu không, cô nằm khám dài dài. Nói chi đến chuyện làm giàu. Tôi biết cô thực sự không thích cái nghề ấy. Chỉ là cách kiếm tiền mau chóng, lại được ăn mặc sang trọng. Nếu cô thích côn trùng, thú vật, sao không tìm một việc gì đó ở sở thú của Jamaica? Hay là Viện Nghiên cứu? Cô thích hợp với công việc ấy hơn. Ở đấy, cô có thể tìm một người chồng tốt bụng. Đừng nghĩ ngợi nhiều về mấy cô gái gọi. Người ta thường gọi đó là làm điếm. Hãy giữ thân thể xinh đẹp cho người đàn ông cô yêu.
– Sao ông nói giống trong sách vở quá. Đàn ông tốt bụng ở Jamaica? Chắc là khó tìm. Nói thật nghe, ông là người Anh đầu tiên trong đời tôi quen biết. Ngay phút đầu gặp nhau, tôi đã khoái liền. Có lẽ khi rời khỏi nơi đây, tôi kiếm được một người như ý.
Dĩ nhiên, đàn ông tốt bụng vẫn còn nhiều lắm. Có cơ hội, cô sẽ tìm được. Cô là một cô gái thật tuyệt vời.
– Thật không?
– Nói xạo với cô làm gì. Mà này Honey, chúng ta phải đi ngủ thôi. về đến Jamaica, chúng ta tha hồ mà trò chuyện.
– Ông hứa chứ?
– Xin hứa.
Ngoan ngoãn, cô nàng chui tọt vào trong túi ngủ. Quay mặt về phía anh chàng, cô ta rên rỉ nho nhỏ hệt như đứa trẻ.
Khung cảnh chung quanh thật vắng lặng. Càng về đêm, trời càng trở lạnh. Cúi mặt sát xuống hai đầu gối, anh chàng cứ trằn trọc. Đầu óc anh chàng vẫn cứ lo nghĩ về chuyện sắp tới. Về Jamaica không biết có thuận buồm xuôi gió hay không? Còn Honey đang nằm đây. Một cô gái hoang dã bước vào cuộc đời của anh chàng 007 điển trai, đa tình. Giống như một con thú cưng đeo bám chủ, làm anh chàng hơi khó xử. Chỉ khi nào giúp cô nàng giải quyết mọi chuyện anh chàng mới thoát được. Bỏ tiền cho cô nàng sửa mũi, rồi tìm một công việc ổn định, một căn hộ tươm tất. Nếu gặp rắc rối phôn cho mấy thằng bạn. Chỉ là chuyện nhỏ.
Một ý nghĩ thoáng qua làm anh chàng khó chịu. Mình có chút dục vọng không? Không hề. Làm sao có dục vọng với một đứa trẻ con chứ? Dù cô nàng đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc mình nhưng dưới mặt James, Honey còn con nít quá.
Đột nhiên, ai đó kéo tay áo của anh chàng. Quay sang, James thấy cô nàng chưa ngủ.
– Ông không ngủ à? Trời lạnh quá phải không?
– Không.
– Trong này ấm lắm. Túi ngủ còn chỗ nè.
– Ồ, không. Cô cứ ngủ đi.
Cô nàng chợt im lặng một chút.
– Chúng ta nằm xoay lưng lại với nhau, ông không cần phải làm tình với tôi…
– Cám ơn lòng tốt của cô. Nhưng đêm nay không được, tôi còn phải trực thay cho Quarrel.
– Vâng, tôi hiểu. Có lẽ khi chúng ta trở về Jamaica …
– Có thể.
– Ông hứa chứ?
Chán nản, anh chàng đành đáp lại:
– Ừ, tôi hứa. Nào ngủ đi, Honey.
Giọng cô nàng phấn khởi:
– Ông nợ tôi một lời hứa nhé, kẻ nô lệ của thời gian. Chúc ngủ ngon, James thân yêu.
– Cô cũng thế, Honey.