Điệp Viên 007 - Tử Chiến Với Gã No

Chương 10Dấu Vết Con Rồng Lửa


Đọc truyện Điệp Viên 007 – Tử Chiến Với Gã No – Chương 10: Dấu Vết Con Rồng Lửa

Xuôi theo dòng sông, bọn sùng sục đến nhanh. Hai thằng trong chiếc quần bơi và đôi ủng cao ráng chạy cho kịp bầy chó. Ngang bờ vai trần ướt đẫm mồ hôi của chúng lủng lẳng cái bao da đựng hai khẩu súng. Thỉnh thoảng chúng văng tục mấy câu.
Gâu gâu gâu… Gâu gâu gâu … Gâu gâu gâu … Gâu gâu gâu…
Chạy loạn xạ phía trước là bầy chó Dobermann Pinchers to lớn, lội xuống nước, mũi đánh hơi lia lịa, mồm sủa vang. Ngửi thấy mùi lạ, chúng vểnh lỗ tai lên, đầu cọ quậy liên tục.
– Có lẽ là một con cá sấu – Thằng đi đầu la lên trong tiếng ỗn loạn.
Tay nó cầm cái roi da, đôi khi quất nhanh về phía lũ quỷ sống đang nhảy cẫng lên.
Thằng thứ hai quay lại nói:
– Tao cá với mày, đó là tên người Anh. Hắn núp đâu đó đưới đám rừng đước. Coi chừng hắn mai phục sẵn.
Vừa nói xong, nó rút ngay khẩu súng bên nách ra, chĩa về phía trước. Giờ bọn chúng đang tiền về phần sông rộng ngay chổ hào nước. Tên đi đầu có một cái còi. Vừa thổi còi, nó vừa vung cái roi da lên. Bầy chó riu ríu tụ về dòng chảy chậm. Tay lăm lăm khẩu súng, hai thằng lội xuống chổ rễ đước vươn ra ngoằn ngoèo. Rồi tên đi đầu bước tời rìa khoảng nước hẹp. Nắm ngay cái vòng da trên cổ con chó, nó quang xuống hào nước. Con chó săn lội bì bõm, ngửi lia lịa. Còn nó dõi mắt theo quan sát. Vài phút sau, nó và con chó tiến đến chỗ cuối cái hào. Chả thấy động tịnh gì, mặt nó lộ vẻ chán nản. Lôi cổ con chó, nó quay ngược trở lại. Con quỷ sống xem chừng tiếc lắm.
Còn tên kia quất roi vun vút lên mặt nước. Bước tới chỗ tên còn lại đang đứng ngay lối vào hào nước, nó lắc đầu. Rồi cả đám người, chó men theo dòng tiếp tục lùng sục.
Gâu … gâu … gâu … gâu … gâu …
Tiếng sủa từ từ khuất xa dần. Chừng năm phút sau, một ống tre từ bên dưới rẽ nước lên chầm chậm. Anh chàng nhô mặt lên. Phần tóc ngay trước trán ướt đẫm che khuất tầm nhìn. Đưa một tay vén, tay kia anh chàng vẫn thủ khẩu súng. Hai tai anh chàng đang căng ra nghe ngóng. Không một tiếng động. Vẻ im lặng bao trùm lấy bụi đước. Bọn chúng đang ở đâu? Có phải là tiếng bì bõm nhè nhẹ ngay giữa dòng? Có tên còn nấp lại rình mò hay không? Tất cả đều yên lặng. Xoay qua hai bên, xoay tới trước sau, anh chàng chẳng thấy gì cả.
Chừng yên dạ, anh chàng chạm vào hai người còn lẫn giữa đám rễ đước. Khi hai gương mặt vừa ngóc lên, James đưa ngón tay lên miệng làm dấu im lặng. Chà, đã quá trễ.
Ngồi lâu dưới nước, Quarrel hơi bị ngộp. Hắn ho một tiếng rồi khạc ra. Nhăn mặt, anh chàng lắc đầu về phía giữa dòng. Đôi tai họ cùng căng thẳng. Vẫn là vẻ im lặng đáng sợ. Chúng có nghe thấy gì không? Ôi lạy Chúa. Tiếng bì bõm quay trở lại. Không còn nghi ngờ gì nữa, một tên nghe thấy tiếng động. Chảng chần chừ, ba người vội lặn xuống nước.
Tựa đầu trong đống bùn dưói nước, James bịt hai mũi lại, áp môi vào cái ống tre. Không chừng lần này chúng phát hiện được. Trồi lên, trồi xuống nảy giờ, lớp bùn nổi lên làm hào nước đục ngầu. Chỉ cần nhận ra điều này, chùng sẽ nã đạn ngay. Mà chúng dùng thứ vũ khí gì? Hoả lực có mạnh không? Anh chàng đã quyết định nhanh. Dù chuyện gì có xảy ra, tiên hạ thủ vi cường. Chỉ cần chúng lội gần chỗ này, mình lập tức nhã đạn. Chiếm ngay thế thượng phong. Mọi giác quan của anh chàng đang căng ra hết mức. Nhịp thở dồn dập nhanh. Cũng may nhờ lời khuyên của Honey dùng mấy ống tre. Nếu không bầy quỷ sống oẳng oẳng phát hiện họ từ lâu.
Đột nhiên, có một chiếc ủng đạp ngay ống quyển của anh chàng rồi dời đi. Có khi nào nó nghĩ giẫm phải một cành cây? Không được! Không nên nhờ vào may rủi. Một quyết định sai lầm vào lúc này sẽ làm ba người trở thanh đống thịt thúi.
Vẫn giữ ống tre ở vị trí thẳng đứng, anh chàng trồi ngược lên. Ngay phía trước, một thân hình đồ sộ đang cầm khẩu súng trường án giữ. Đưa tay trái lên che đầu, James cảm thấy có cú va chạm mạnh. Cùng lúc ấy, cây súng trong bàn tay phải chĩa thẳng lên. Họng nó nhắm ngay phần ngực phải của tên kia. Anh chàng bóp cò …
BÙNG …
Cây Walther giật về khá mạnh làm tay anh chàng ê ẩm.

ÙM…
Không kịp kêu lên một tiếng, tên kia đổ nhào trên mặt nước như cái cây bị đốn ngã. Cả thân người nó lật qua cạnh anh chàng. Cái đầu hất ngược. Đôi mắt trợn trừng Nước từ từ tràn vào cái miệng mở to … Rồi nó chìm xuống.
Máu bắt đầu loang ra trong vũng nước đục ngầu. Lắc đầu cho bớt nước, anh chàng nhìn lại đằng sau. Quarrel và Honey đã trồi lên từ lúc nào. Những giọt nước cứ chảy ròng ròng trên thân hình của hai người. Chà. Trông bản mặt của Quarrel hớn hở lắm. Hắn toét miệng cười. Còn cô gái dường như chết khiếp. Miệng run cầm cập. Mắt mở to nhìn dòng nước đầy máu. Phải trấn an cô nàng. Cô ấy mà la lên chắc chết cả lũ.
– Đành phải ra tay thôi, Honey. Không còn cách nào khác. Nó ngay trước mặt chúng ta. Không bắn nó chúng ta ăn đạn của nó rồi. Nào, chúng ta đi tiếp.
Túm lấy tay cô nàng, James lôi nhẹ về phía giữa dòng. Mãi khi hai người đến chỗ đầu hào nước, anh chàng buông tay ra. Khung cảnh trước mặt hoàn toàn im lặng. Nhìn vào đồng hồ, anh chàng thấy nó ngưng chạy vào lúc 3 giờ. Có lẽ ngâm dưới nước quá lâu. Đành phải dựa vào ánh nắng mà đoán thôi. Khoảng 4 giờ. Hình như là vậy. Rồi họ cứ lội tiếp.
Chẳng biết phải đi thêm bao xa nữa? Lúc này anh chàng cảm thấy mệt mỏi. Chợt nhớ ra điều gì, James thầm tự trách mình. Thế là hỏng rồi. Dù thằng kia không nghe thấy tiếng súng, nhưng một lát sau phát hiện thiếu một tên, nó sẽ quay lại kiếm. Cũng chưa chắc. Trời bắt đầu sập tối, không dễ gì tìm. Có lẽ sáng mai. Vâng, có lẽ sáng mai, chúng mang theo lũ chó lùng sục tìm cho bằng được. Rồi chuyện gì xảy ra kế tiếp?
Chộp mạnh vào tay anh chàng, Honey gằn giọng:
– Nào, ông nói cho tôi nghe xem. Tại sao phải giết lẫn nhau? Ông là ai? Tôi không tin vào câu chuyện mấy con chim. Tìm lũ chim cần gì phải mang súng.
Nhìn vào đôi mắt mở to, giận dữ, giọng anh chàng vẫn từ tốn:
– Có nhiều điều không tiện nói lúc này. Tối nay, khi đến lán trại, tôi sẽ kể cho cô nghe. Dĩ nhiên, đi cùng với chúng tôi, cô không thể nào tránh được rắc rối. Tôi có chút vấn đề với bọn này. Và chúng không dễ gì buông tha chúng tôi. Mong sao ba chúng ta rời khỏi đảo an toàn. Lần này, chúng tôi đi tìm hiểu địa hình. Có lẽ sau này, chúng tôi lại đến cùng với cảnh sát địa phương.
– Thế là thế nào? Ông là cớm à? Ông định bỏ tù đám người này sao?
Mỉm cười, anh chàng nói tiếp:
– Cứ cho là như vậy đi. Dù sao, cô đang đứng về phía công lý. Nào, từ đây đến lán trại còn xa lắm không?
– Khoảng một giờ nữa.
– Có nơi nào dễ ẩn nấp không?
– Muốn đuổi theo chúng ta, bọn chúng phải vòng qua cái hồ hay ngược lên đầu nguồn của con sông. Chúng ta có thể an toàn nếu con rồng không xuất hiện. Nó có thể lội qua sông. Tôi từng thấy chuyện này.
– Vâng, có lẽ phải chờ xem.

Cô gái bỗng hét to:
– Rồi ông sẽ thấy. Cứ đợi đấy, ngài biết đủ thứ!
Quarrel từ đám đước chui ra. Tay hắn cầm một khẩu súng trường.
– Thưa đại tá, tôi nghĩ chúng ta cần đến nó. Thêm một khẩu, vững bụng hơn.
Ồ, một khẩu cạc bin Remington 300 của quân đội Mỹ. Chà, bọn chó này được trang bị thứ hoả lực mạnh. Không được chủ quan với bọn này.
Quarrel lên tiếng nhận xét:
– Bọn này gian giảo lắm thưa ngài. Nó nấp lại chỗ bụi rậm khi thằng kia dẫn lũ chó đi. Phải cẩn thận với chúng.
– Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Nào, chúng ta lên đường. Theo lời của Honey, một tiếng nữa chúng ta đến lán trại. Tốt hơn hết, chung ta di chuyển theo bờ trái của con sông. Dù chúng có đặt ồng dòm theo dõi cũng khó phát hiện được.
Bỏ cây cạc bin vào cái ba lô ướt sũng rồi Quarrel đi trước dẫn đường. Nép vào bóng râm của bụi rậm và tre gai dọc theo bờ Tây, cả ba người bước trong yên lặng.
Ồ, ngọn gió khô rát quét mạnh vào da thịt, lướt qua mặt sông làm nước bắn tung toé lên. Đôi mắt anh chàng đỏ quạch. Chỗ cánh tay ngay nách ẩm ướt cọ quẹt liên tục với báng súng giờ rát buốt. Anh chàng chỉ mong mau tới nơi tìm chỗ ngủ.
Chút yên bình vào đêm nay chắc không thể nào có được. Đạn đã nổ, kẻ thù chết một tên, cuộc chiến đã đến hồi quyết liệt. Không mong gì ở cô nàng nhát như thỏ đế này rồi. Mình và Quarrel phải luân phiên canh chùng cho tới sáng. Sau đó phại trở lại đám rừng đước, lôi chiếc xuồng lên để vượt qua mũi phía Đông của đảo. Phải rút vào đêm mai. Nghĩ đến viễn cảnh phát quang đám rừng đước suốt năm dặm đường, anh chàng khẽ rùng mình. Chuyến đi hoá ra chẳng dễ thở chút nào.
Rồi con sông thu hẹp lại dần dần. Một lúc sau, nó chỉ còn là một dòng chảy nhỏ giữa các bụi tre gai. Qua khỏi đoạn này, nó đột nhiên to ra thành một cửa sông lầy lội. Bên ngoài là một cái hồ nước đọng khoảng chừng năm dặm vuông. Cạnh đấy có bóng dáng mờ mờ của một sân bay dã chiến và một nhà kho chứa máy bay.
Theo lời khuyên của Honey, họ men theo mép các bụi rậm hướng về phía Đông. Đột nhiên, Quarrel dừng lại, mắt hắn nhìn chăm chăm vào bãi đầm lầy trước mặt.
Ồ, hai đường rãnh chạy song song hằn sâu trong đống bùn. Ở giữa có một rãnh sâu hơn. Chừng như chúng là dấu vết của một vật gì chạy từ ngọn đồi xuống vượt qua vũng lầy tới cái hồ.
Giọng Honey tỉnh bơ:
– Dấu vết của con rồng.

Bước tới trước, anh chàng ngồi xuống nhìn. Cạnh của vết lõm sắc nét. Chắc là vết của một loại bánh xe. Chà, bề ngang khá rộng. Ít nhất phải năm tấc. Rãnh ngay giữa cũng tạo ra cùng một loại bánh xe nhưng có kích thước nhỏ hơn.
Không có một dấu chân trên mấy cái rãnh. Hình như chúng được tạo ra cách đây không lâu. Nhìn quanh, anh chàng thấy bụi rậm quanh đấy bị rạp xuống theo đường chạy thẳng băng của rãnh. Không lẽ đây là dấu hằn của một loại xe tăng? Anh chàng cố đoán xem nó là loại gì. Nhưng dứt khoát, nó là một chiếc xe. Con rồng chỉ là hình dáng bên ngoài cố hù doạ đám dân mê tín.
Giọng cô gái vang lên hể hả lắm:
– Thấy chưa? Tôi nói có sai đâu.
Anh chàng vội giãi thích:
– Này, cô em bé bỏng. Không phải là con rồng. Chỉ là một loại xe nào đó tôi chưa đoán ra.
Rồi cô nàng giật giật vào tay áo anh chàng, chỉ vào bụi rậm to bên cạnh cái rãnh. Ồ, bụi rậm trụi không còn cái lá, toàn thân cháy đen. Ngay chính giữa còn đống tro tàn của mấy tổ chim hiếm.
– Nó khạc ra lửa đấy – Giọng cô nàng hể hả.
Bước tới trước, anh chàng nhìn kỹ vào đống than đen.
– Đúng, chúng bị đốt cháy.
Nhưng tại sao chỉ có bụi này bị cháy? Chung quanh có gì đâu. Kể cũng lạ. Rồi mấy rãnh sâu chạy về phía cái hồ và biến mất trong nước. Vẫn còn thắc mắc, anh chàng định tiếp tục quan sát. Nhưng và lúc này không được. Trước sau gì nó cụng xuất hiện. James có linh cảm như thế.
Lê những bước chân mỏi mệt, cả ba người lại lên đường. Chùm sáng cuối cùng còn nấn ná đôi chút trên mảnh đất như hình cái bánh cam.
Mãi một lúc sau, xuyên qua bụi rậm trước mặt, cô gái chỉ vào một dãi cát dài chạy vòng quanh hồ. Ngay trên sống đất nhô lên có nhiều bụi bàng biển mọc dày đặc. Chỗ đoạn giữa, cách bờ chừng trăm thước là dấu vết của cái nhà lá. Quả là một nơi nghĩ khá lý tưởng qua đêm. Cả hai phía đều có hào nước bao phủ. Có chuyện gí cấp bách cũng còn đường lẩn tránh.
Giờ ngọn gió thô ráp ngưng thổi. Ánh nước lung linh như mời gọi. Ôi lạy Chúa, nếu được nhào ngay xuống hồ tắm, còn gì hạnh phúc cho bằng? Sau khi tẩy sạch lớp bùn đất bám chặt vào người, ngủ trên cát khô vũng đã đời. Cần quái gì giường nệm. Ánh mặt trời đã ngã vàng sau ngọn núi. Phía sườn Đông vẫn còn là ban ngày. Nhưng cóng tối bắt đầu lan nhanh trên khoảng đất hình bánh cam.Từng chút từng chút một, nó lướt qua mặt hồ.
Ộp oạp … Ộp oạp … Ộp oạp … Ộp oạp … Ộp oạp …
Chà lũ ếch nhái kêu to quá. Còn to hơn đám đồng loại của nó ở Jamaica. Hình như có một con ếch đực rộng họng nhất. Tiếng ộp oạp của nó rền vang.
Chả mấy chốc, ba người bước dọc theo con đường mòn dẫn đến túp lều đổ nát. Từ hai bên mép nước, lướt trên phần đất thông thoáng, những dấu hằn sâu bí hiểm băng qua mấy bụi rậm kế bên. Chúng phá nát vùng đất này. Nhiều bụi rậm cháy xám thành than. Lục lọi trong đống đổ nát, họ tìm thấy vài thứ. Quarrel moi ra từ đất hai hộp thịt heo nấu đậu còn nguyên của hãng Heinz. Honey thấy một cái túi ngủ nhàu nát. Còn anh chàng lượm được một cái bóp da nhỏ với năm tờ một đô la, ba bảng tiền Jamaica, vài xu lẻ, Chắc mấy gã giám sát bỏ quên lại khi tẩu thoát. Lăn lóc gần đấy, một cái bếp lò làm bằng khối san hô, vài cái nồi bị bể nát, mấy cái lon thiếc móp méo.
Rời khỏi đấy, họ đi đến khoảng cát trống. Xa xa phía rìa núi, khoảng chừng hai dặm, nhựng ánh đèn bắt đầu le lói. Bầu trời giờ trở nên đen kịt.
James lên tiếng:
– Không được đốt lửa, nếu chúng ta muốn được an toàn. Giờ phải tắm mới được. Mình mẩy sình bùn không. Honey, cô có thể đến mũi cát đằng kia. Còn chúng tôi ở đầu này. Nửa giờ sau gặp nhau tại bữa ăn tối. Có thắc mắc gì không?

Cô nàng nhoẻn miệng cười:
– Sau đó, ông mặc quần áo chứ?
– Dĩ nhiên, mặc quần dài.
Quarrel xen vào:
– Thưa Đại tá, nhân lúc còn chút sáng, tôi chuẩn bị bữa ăn tối.
Moi trong cái ba lô, hắn đưa cho anh chàng cái quần tây à khẩu Walther.
– Ngâm nước lâu quá, sợ nó bắn không được. Ngài dốc cho nước ra hết. Sáng mai nó sẽ ổn. Tối nay, chúng ta ăn mấy lon đồ hộp. Chừa phô mát và thịt muối váo sáng mai.
– Chuyện ăn uống không thành vấn đề. Mọi việc tuỳ anh thôi, Quarrel.
Rồi anh chàng lội xuống vũng nước đến một mũi cát khô trãi dài ra. Vứt cái áo ướt sũng trên bờ, anh chàng trầm mình dưới nước. Ối chà, dễ chịu làm sao. Làn nước ấm mơn man da thịt dính đầy bùn đất. Nằm ngửa ra một lúc, anh chàng nhỏm dậy dùng cát chà khắp người thay xà phòng … Rồi anh chàng nằm ườn ra, thư giãn trong im lặng.
Từ khoảng không thăm thẳm trên đầu, những ngôi sao bắt đầu lấp lánh. Chính những ngôi cao này dẫn đường cho họ vượt đại dương vào đêm qua. Một ngày khủng khiếp dài bằng thế kỷ. Ôi, một ngày sắp tới cũng dài đúng thế kỷ. Vâng, một chuyến đi anh chàng chưa từng nghĩ đến. Nhưng dù sao, anh chàng đã mãn nguyện. Nhân chứng, vật chứng giờ có đủ trong tay. Mình có thể gặp ông quyền Thống đốc yêu cầu một cuộc lục soát chính thức, điều tra hoạt động của thằng chó No. Ai cho nó cái quyền dùng súng máy tấn công con người, dù đó là những người xâm phạm hòn đảo? Nó luôn nằng nặc quyền tự do cá nhân. Thế tại sao nó tấn công khu bảo tồn, tàn phá cơ ngơi tại đó và giết hại những người khác? Chắc chắn anh chàng sẽ trở lại cùng với lực lượng Hải quân tiến hành lục soát. Tên No dứt khoát có một điều gì bí mật. Nó nơm nớp lo sợ bị phát hiện. Thực chất nó là ai? Nó che giấu điều gì?
Bỗng anh chàng nghe tiếng lõm bõm từ đằng xa. Có lẽ là cô nàng? Mình vẫn chưa rõ về Honey. Có phải chỉ là một cô gái đi lượm sò?
Mặc cái quần ướt vào, James ngồi ngay trên cát, tháo khẩu súng ra. Dùng cái áo lau khô nó xong, anh chàng lắp lại rồi kéo cò, quay ổ đạn. Chà vẫn còn tốt chán. Súng xịn ngâm nước có một ngày dễ gì sét được. Lận nó vào bao da chỗ lưng quần, anh chàng đứng dậy, bước về khoảng cát trống trãi.
Vừa thấy mặt James, Honey nhỏm lên, kéo anh chàng ngồi kế bên.
– Nhanh lên, thưa ngài. Tôi đói bụng muốn xỉu. Tôi tìm thấy một cái nồi rồi đổ mớ đậu vào đó. Tôi phải ăn mạnh mới được. Đi với ông mệt quá. Nào, xoè bàn tay ra.
Nghe cô nàng lên giọng sai bảo, James chợt mỉm cười. Anh chàng cố hình dung dáng vẻ của Honey trong bóng tối. Mái tóc có vẻ mượt mà. Không biết cô nàng diện lên, trông như thế nào nhỉ? Tại sao cô nàng không đi sửa mũi? Chuyện ấy bây giờ có khó gì đâu. Chỉnh lại chút khuyết điểm ấy, hoa hậu Jamaica dễ gì lọt vào tay người khác.
Vai cô nàng đang chạm vào người James. Khi xoè bàn tay ra, anh chàng cảm thấy có mớ đậu lạnh rơi xuống. Chà, một mùi hương gợi cảm xộc vào mũi làm anh chàng lâng lâng. Nhắm mắt lại, James cố tận hưởng những giây phút êm đềm.
Đột nhiên, cô nàng phát cười to. Lẫn trong đó có chút gì ngượng ngùng, e thẹn, trìu mến. Đẩy bàn tay an chàng ra, cô nàng lên mặt chị Hai:
– Đấy, dùng đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.