Đọc truyện Điệp Viên 007 – Sòng Bạc Hoàng Gia – Chương 9
Trò chơi là baccarat
Bond nhìn quanh nhưng không thấy khả năng bị nghe lén, món caviar thì phải chờ bánh mì nướng đem ra từ nhà bếp.
“Nói anh nghe đi”. Mắt anh lấp lánh vẻ quan tâm.
“Họ tóm được gã Bulgaria thứ ba trên đường đi Paris. Gã ngồi trên một chiếc Citroen và cho hai người Anh đi nhờ xe làm vỏ bọc. Khi đến rào chắn, tiếng Pháp của gã quá tệ khiến người ta đòi xem giấy tờ. Gã rút súng bắn một trong hai cảnh sát tuần tra đi mô tô, em không biết tại sao nhưng người kia đã bắt được và ngăn không cho gã tự sát. Sau đó họ áp giải gã xuống Rouen và khai thác em cho là theo kiểu cách thông thường của Pháp”.
“Rõ ràng chúng là bộ phận của một nhom bam trụ o Pháp để giở trò côn đồ, phá hoại, và hơn thế nữa. Bạn be của Mathis đang nỗ lực bắt giữ số còn lại. Chúng sẽ nhận được hai triệu để giết anh; gã nhàn viên tình báo ra lệnh cho chúng đã tuyên bố hoàn toàn không có nguy cơ bị tóm nếu tuân theo những chỉ dẫn một cách chính xác”.
Lynd nhấp một ngụm vodka. “Nhưng sau đây mới là phần thú vị”.
“Gã điệp viên đưa cho chúng hai hộp đựng máy ảnh mà anh đã thấy. Gã nói những màu sáng sẽ làm cho công việc dễ dàng hơn, rằng hộp màu xanh chứa một quả bom khói rất mạnh. Trong hộp màu đỏ là chất nổ. Khi một trong hai tên giết thuê ném xong hộp đỏ, gã kia phải bấm nút trên hộp xanh và cả bọn sẽ tẩu thoát nhờ có làn khói che phủ. Trên thực tế, quả bom khói chỉ thuần túy là bịa đặt để bọn Bulgaria tưởng rằng có thể thoát thân được. Cả hai hộp đều chứa bom có sức công phá lớn như nhau. Chẳng có khác biệt nào giữa hộp xanh và hộp đỏ, với ý đồ tiêu diệt cả anh lẫn bọn ném bom mà không để lại dấu vết. Có lẽ đã có những kế hoạch khác để đối phó với gã thứ ba”.
“Nói tiếp đi”, Bond lên tiếng, lòng đầy thán phục trò lật lọng hai mặt này.
“Dường như bọn Bulgaria nghe lọt lỗ tai nhưng vốn lõi đời, chúng quyết định không nên liều lĩnh. Chúng nghĩ tốt hơn nên kích hoạt quả bom khói trước, rồi từ trong đám khói mù mịt sẽ ném bom vào người anh. Hình ảnh anh thấy là gã sát thủ thứ hai ấn cần gạt trên quả bom khói giả; dĩ nhiên cả hai cùng nổ tung một lượt.
Gã Bulgaria thứ ba lúc ấy đang đợi sau khách sạn Splendide để đón đồng bọn. Khi chứng kiến điều đã xảy ra, gã giả định là do cẩu thả. Nhưng cảnh sát nhặt được một vài mảnh vỡ của quả bom màu đỏ chưa nổ và gã phải đối mặt với sự thật. Khi hiểu rằng chúng bị gạt và hai gã đồng bọn cũng bị mưu đồ thủ tiêu cùng với anh, gã bắt đầu khai báo. Em nghĩ giờ này gã vẫn còn đang nói. Nhưng không có điều gì móc nối tất cả vụ việc này với Le Chiffre. Chúng đã được giao việc bởi một trung gian nào đó, có lẽ là một trong số những vệ sĩ của Le Chiffre – danh tính của Le Chiffre hoàn toàn không có ý nghĩa gì với gã giết thuê sống sót”.
Nàng kết thúc câu chuyện đúng lúc những người hầu bàn xuất hiện với món caviar, một núi bánh mì nướng, những chiếc đĩa nhỏ đựng hành băm nhuyễn và trứng luộc chín bào mỏng; lòng trắng và lòng vàng để riêng.
Caviar được đổ lên đĩa và họ ăn trong im lặng.
Sau một lúc, Bond lên tiếng: “Thật hài lòng trở thành một xác chết đổi chỗ với bọn sát nhân. Đối với chúng, chắc chắn là chuyện gậy ông đập lưng ông. Mathis hẳn rất thỏa mãn với một ngày làm việc – 5 địch thủ bị vô hiệu hóa trong 24 giờ”. Và anh kể cho nàng nghe vợ chồng Muntz đã bị che mắt như thế nào.
“Tiện đây xin hỏi”, Bond hỏi, “sao em lại dính líu vào vụ này? Em hoạt động ở bộ phận nào?”
“Em là phụ tá riêng của Trưởng trạm S”, Vesper trả lời. “Vì là kế hoạch của mình nên ông ấy muốn bộ phận dưới quyền tham gia chiến dịch. Ông ấy đề nghị em với ngài M. Dường như đây chỉ là nhiệm vụ liên lạc nên M. đồng ý, mặc dù ông ấy có bảo sếp rằng anh sẽ tức giận nếu bị giao cho một phụ nữ để cùng làm việc”. Cô gái ngừng lại, và vì Bond không nói gì, nàng nói tiếp: “Em phải gặp Mathis ở Paris và đi với anh ấy. Em có một cô bạn bán hàng cho hãng Dior; bằng cách nào đó cô ấy đã xoay xở mượn cho em bộ áo này và bộ em mặc sáng nay. Nếu không thế, có lẽ em sẽ không thể ganh đua với tất cả những người này”. Nàng phác một cử chỉ hướng về căn phòng. “Mọi người trong văn phòng rất ganh tị dù họ không biết là công tác gì. Họ chỉ biết rằng em phải làm việc với một nhân viên tình báo Hai số 0. Tất nhiên các anh là anh hùng của bọn em. Em rất vui”.
Bond nhăn mặt. “Dành được số Hai 0 cũng chẳng khó nếu sẵn sàng giết người”, anh nói. “Ý nghĩa của nó chỉ thế thôi. Không có gì đặc biệt để hãnh diện. Anh đã có xác của một chuyên viên giải mã Nhật ở New York và một điệp viên hai mặt ở Stockholm để cảm ơn vì danh hiệu Hai Số 0. Có lẽ họ là những người tử tế, chỉ tại vướng vào cơn cuồng phong của thế giới như chuyên của Yugoslav vậy. Đây là một công việc rối rắm nhưng nếu là nghề của ai thì người đó phải làm những gì được ra lệnh. Em thích trứng nạo ăn với caviar không?”
“Một kết hợp tuyệt vời”, Lynd trả lời. “Em rất thích bữa ăn tối này. Thật xấu hổ” – Nàng dừng lại, cảnh giác trước ánh mắt lạnh lẽo của Bond.
“Nếu không vì công việc, chúng ta sẽ không đến đây”, Bond thốt lên.
Đột nhiên anh hối tiếc vì không khí thân mật trong bữa ăn và cuộc trò chuyện của họ. Anh cảm thấy mình đã nói quá nhiều, và cái chỉ là quan hệ làm việc đã trở nên rắm rối.
“Chúng ta hãy xem xét những gì phải làm”, Bond nói bằng một giọng thản nhiên. “Tốt hơn anh sẽ giải thích những gì anh sẽ thử và làm, và em sẽ giúp đỡ như thế nào. E rằng không nhiều lắm”, anh nói thêm. “Nào, đây là các sự kiện căn bản”. Bond tiến hành phác họa kế hoạch và liệt kê những bất ngờ đang chờ họ.
Gã quản lý khách sạn giám sát việc dọn món thứ hai. Trong khi đang ăn ngon, Bond tiếp tục nói.
Lynd lạnh nhạt lắng nghe nhưng với vẻ chăm chú phục tùng. Nàng cảm thấy hoàn toàn cụt hứng vì vẻ gay gắt của Bond, cùng lúc đó tự thú nhận lẽ ra nên lưu ý những cảnh cáo của Trưởng trạm S. nhiều hơn.
“Bond là một người tận tụy”, sếp của Lynd nói khi giao nhiệm vụ cho nàng. “Đừng tưởng chuyện này sẽ vui nhộn. Cậu ấy không nghĩ gì khác ngoài nhiệm vụ và hết sức khó chịu trong quá trình cộng tác. Nhưng cậu ấy là dân chuyên nghiệp – loại người đó không có nhiều, vì vậy cô sẽ không uổng phí thời giờ. Cậu ấy đẹp trai nhưng chớ phải lòng. Tôi không nghĩ Bond giàu tình cảm. Dù sao cũng chúc cô may mắn, và đừng để bị thương”.
Tất cả những lời cảnh cáo là một thứ thách đố nào đó, và Lynd hài lòng khi cảm thấy bản thân đã lôi cuốn, làm cho Bond chú ý. Bằng trực giác, nàng biết mình đã thành công. Thế rồi trước một dấu hiệu họ đang cùng nhau khám phá lạc thú, một dấu hiệu mới chỉ là những từ đầu tiên của một câu trọn vẹn, đột nhiên Bond lạnh tanh như băng và thô bạo trở mặt, như thể vẻ ấm áp là chất độc với anh ta vậy. Nàng cảm thấy tự ái và ngu ngốc, rồi gạt bỏ ý nghĩ và tập trung chú ý vào những điều anh nói. Nàng sẽ không phạm sai lầm lần nữa.
“… và hy vọng chính là cầu nguyện cơ may đến với anh, hoặc vận rủi chống lại gã”.
Bond giải thích cách chơi baccarat.
“Nó cũng giống như bất cứ trò bài bạc nào khác. Tỷ lệ thắng thua cho nhà cái và con bạc ngang ngửa, hơn kém nột chút. Bên này hoặc bên kia chỉ có một lần duy nhất mang tính quyết định để ‘vét nhẵn túi’ nhà cái hoặc con bạc.
Như chúng ta đã biết, đêm nay Le Chiffre mua quyền làm cái từ tay bọn Ai Cập đang điều hành những bàn đánh lớn ở đây. Vì đã trả 1 triệu franc, vốn của gã sụt xuống mức 24 triệu, vốn của anh cũng khoảng đó. Anh nghĩ có 10 con bạc; mọi người sẽ ngồi quanh nhà cái tại một bàn hình bầu dục.
Thông thường bàn này được chia thành hai chiếu. Nhà cái đánh hai chiếu bạc, một ván với mỗi chiếu bên trái và bên phải hắn. Trong ván đó, nhà cái phải có khả năng thắng bằng cách đánh tráo chiếu này với chiếu kia và tay nghề kế toán hạng nhất. Nhưng chưa có đủ tay chơi baccarat ở Royale nên Le Chiffre sẽ đánh đố vận may của gã với những con bạc khác trên chiếu duy nhất. Đây là điều bất thường vì tỷ lệ thắng cho nhà cái không cao; nhưng gã có lợi thế và dĩ nhiên kiểm soát được mức tiền cược.
Phải, nhà cái ngồi giữa cùng gã hồ lì để cào quân bài và xướng mức tiền đánh của mỗi nhà cái, cùng một người trọng tài tổng quát. Anh sẽ ngồi đối diện Le Chiffre hết mức có thể. Trước mặt gã có mộl cái hộp đựng sáu cỗ bài đã được xáo kỹ, tuyệt đốì không có cơ hội đụng chạm vào. Bài sẽ do hồ lì xáo trộn rồi được một con bạc rút ra, đặt vào trong hộp trước mắt mọi người. Bọn anh đã kiểm tra các nhân viên, tất cả đều ổn thỏa. Việc đánh dấu bài sẽ có lợi nhưng hầu như không thể, và như thế chí ít phải có sự đồng lõa của gã hồ lì. Dù sao chúng ta cũng sẽ theo dõi chuyện đó”.
Bond uống champagne rồi nói tiếp.
“Diễn tiến ở chiếu bạc như thế này – nhà cái tuyên bố khai cuộc với 500.000 franc, hoặc 500 pound như bây giờ. Mỗi chỗ ngồi được đánh số từ bên phải nhà cái; con bạc kế tiếp nhà cái, tức số Một, có thể ‘bắt độ’ này và đẩy tiền ra mặt bàn, hoặc bỏ qua nếu quá cao hoặc vì không muốn đánh. Sau đó Số Hai có quyền nhận, nếu anh này bỏ qua thì đến lượt Số Ba, cứ thế giáp vòng quanh bàn. Nếu không có con bạc nào chấp nhận, tiền cược sẽ được mời trọn gói cho cả bàn và mọi người đặt tiền vào, đôi khi kể cả khán giả quanh bàn, cho đến khi đủ khoản tiền 500.000.
Đấy là một khoản đánh nhỏ sẽ được đáp ứng tức thì, nhưng khi tăng lên một hoặc hai triệu thì thường khó tìm được người ‘bắt’, hoặc thậm chí một nhóm nếu nhà cái đang vận may. Những lúc ấy anh luôn luôn thử xông vào và chấp nhận cược – thực tế là tấn công túi tiền của Le Chiffre mỗi khi có cơ hội cho đến lúc anh vét sạch tiền của gã, hoặc ngược lại. Có thể mất thời gian nhưng sau củng một trong hai con bạc buộc phải hạ gục người kia, bất kể những con bạc khác cùng bàn, dù dĩ nhiên họ có thể làm cho hắn giàu hơn hoặc nghèo đi trước mắt.
Là nhà cái, Le Chiffre có đôi chút lợi thế khi chơi; nhưng vì biết mình đang bắt chết địch thủ, và biết số vốn của mình sẽ khiến gã căng thẳng – mong là thế, anh hy vọng sẽ bắt đầu ngang ngửa”.
Bond dừng lại khi bồi bàn đem dâu tây và quả bơ đến.
Họ ăn trong một lúc im lặng rồi nói những chuyện khác khi cà phê được dọn lên. Họ hút thuốc. Không ai uống brandy hoặc liqueur. Sau cùng Bond cảm thấy đã đến lúc giải thích cơ chế thực tế của trò chơi.
“Một trò chơi đơn giản”, anh nói, “và em sẽ hiểu ngay nếu đã từng đánh ‘21’ mà mục tiêu là moi bài từ nhà cái, cộng thêm đến khi gần 21 nút, hơn số nút của nhà cái. Trong trò này, anh lấy hai lá và nhà cái cũng thế; trừ khi có bất cứ ai thắng ngay, cả anh lẫn gã đều có thể rút thêm một lá. Mục tiêu của trò này là giữ hai hoặc ba lá bài cộng chung lại được 9 nút, hoặc càng gần 9 càng tốt. Các lá hình người và lá 10 không tính; lá xì được một; bất kỳ các lá bài khác tính theo số quy định trên lá. Chỉ con số cuối cùng của dãy mới có giá trị. Như thế 9 cộng 7 bằng 6 – không phải 16”.
“Người thắng cuộc là người có con số gần 9 nhất. Các lá bài sẽ được rút ra chơi lại”.
Vesper chăm chú nghe nhưng đồng thời quan sát vẻ đam mê trừu tượng trên mặt Bond.
“Bây giờ”, Bond tiếp tục, “khi nhà cái chia hai lá cho anh, nếu cộng thêm thành 8 hoặc 9, đó là một ‘mặc nhiên’. Anh sẽ lật bài lên và thắng, trừ khi Le Chiffre có số nút tương tự, hoặc một ‘mặc nhiên’ cao hơn. Nếu không có một ‘mặc nhiên’ anh có thể dựa trên con số 7 hoặc 6; có thể yêu cầu rút hoặc không rút một lá nếu là con 5, và chắc chắn sẽ yêu cầu rút một lá nếu số nút của anh thấp hơn 5. Năm là điểm quyết định của ván bài. Theo tỷ lệ thắng thua, cơ hội đánh tốt hay tệ hơn nếu cầm 5 nút là ngang ngửa.
Chỉ khi anh yêu cầu rút một lá hoặc gõ bài của mình để ra hiệu đánh số nút anh có, lúc ấy nhà cái mới được nhìn vào bài của gã. Nếu có một ‘mặc nhiên’, gã sẽ lật bài và thắng. Ngược lại gã sẽ đối mặt với cùng nguy cơ như anh. Nhưng gã lợi thế ở chỗ quyết định rút hoặc không rút bài tùy theo hành động của anh. Nếu anh dừng, gã phải giả định là anh có 5, 6, hoặc 7 nút; nếu anh rút bài, gã biết rằng anh có ít hơn 6, và có thể cải thiện bài của mình hoặc không với lá bài gã chia cho mình. Mà lá bài đó được lật ngửa. Căn cứ theo số nút ấn định trên mặt và hiểu biết về tỷ lệ thắng thua, gã sẽ biết nên rút một lá khác hoặc giữ nguyên điểm số.
Vậy gã có thuận lợi hơn anh một chút. Gã được một sự giúp ích nhỏ nhoi về quyết định rút hoặc giữ. Nhưng trò chơi này luôn luôn có một lá bài gây rối: nên rút hay giữ nguyên 5 nút, và dịch thủ sẽ làm gì với 5 nút? Một số con bạc luôn luôn rút hoặc luôn luôn đứng. Anh tuân theo trực giác của mình”.
“Nhưng rốt cuộc”, Bond dụi tàn thuốc và gọi tính hóa đơn, “chính các số ‘mặc nhiên’ 8 và 9 mới quan trọng. Anh phải làm sao để có nhiều hơn gã”.