Đọc truyện Điệp Viên 007 – Sòng Bạc Hoàng Gia – Chương 10
Chiếu trên
Trong lúc trò chuyện về lịch sử cờ bạc và dự đoán cuộc chiến sắp đến, nét mặt Bond lại sáng lên. Viễn cảnh được sát phạt với Le Chiffre đã kích thích anh, đẩy nhanh mạch đập. Dường như Bond đã quên hẳn giây phút thoáng lạnh nhạt giữa họ. Vesper thấy nhẹ nhõm, hòa nhập vào tâm trạng của anh.
Bond thanh toán hóa đơn, thưởng một khoản hậu hĩ cho gã quản lý rượu. Vesper đứng lên đi trước, ra khỏi nhà hàng và ra ngoài đến bậc cầu thang khách sạn.
Chiếc Bentley đồ sộ đang chờ và Bond lái xe đưa nàng sang bên kia, dừng sát lối vào hết mức có thể. Trong khi đi qua những phòng ngoài được trang trí lộng lẫy, Bond hầu như không trò chuyện. Lynd nhìn anh và thấy cánh mũi Bond nở ra một chút, về những phương diện khác thì anh vẫn tỏ ra hoàn toàn thoải mái, vui vẻ nhận lời chào hỏi của nhân viên phục vụ. Tại cửa vào phòng dành riêng họ không bị yêu cầu trình thẻ hội viên. Ngón nghề cờ bạc cao tay ấn của Bond đã làm cho anh trở thành một khách hàng được ưu ái, và bất cứ ai đi với anh cũng được chia sẻ vinh quang.
Trước khi họ vào rất sâu trong phòng chính, Felix Leiter rứt ra khỏi một trong những bàn roulette và chào hỏi Bond như một người bạn cũ. Sau khi được giới thiệu với Vesper Lynd và trao đổi một vài nhận xét, Leiter nói: “À, vì tối nay anh đánh baccarat, anh cho phép tôi hướng dẫn cô Lynd cách thắng nhà cái trò roulette chứ? Tôi có ba con số may mắn sẽ phải sớm xuất hiện và hy vọng cô Lynd đây cũng có. Sau đó có lẽ chúng tôi sẽ đến xem anh chơi khi ván bài bắt đầu nóng lên”.
Bond nhìn Vesper, vẻ dò hỏi.
“Em thích thế”, nàng lên tiếng. “Nhưng anh cho em một con số hên để chơi được không?”
“Anh không có con số may mắn nào cả”, Bond lạnh tanh trả lời. “Anh chỉ đánh vào những cơ hội ngang ngửa, hoặc càng sát càng tốt. Phải, anh đi thôi”. Bond cáo lỗi. “Em sẽ được những bàn tay xuất sắc của anh bạn Felix Leiter che chở”. Anh mỉm cười âu yếm với cả hai và bước đi với dáng vẻ thong thả về phía quầy đổi tiền.
Leiter đánh hơi được ý dứt khoát từ chối.
“Cậu ấy là một con bạc nghiêm chỉnh, thưa cô Lynd”, anh ta thốt lên. “Tôi đoán phải thế. Bây giờ mời cô đi cùng tôi và xem Số 17 tuân theo tri giác ngoại cảm của tôi nhé. Cô sẽ thấy nó đúng là một cảm giác không đau đớn khi chi ra khôi tiền mà không được gì”.
Bond được giải thoát để độc hành lần nữa và phải gạt bỏ mọi thứ ra khỏi tâm trí ngoài nhiệm vụ trước mắt. Anh đứng tại quầy đổi tiền và nhận 24 triệu đổi lại tờ biên nhận được giao cho anh chiều hôm ấy. Bond chia số tiền thành những gói bằng nhau, bỏ nửa số vào túi áo khoác bên phải và nửa kia vào túi trái. Rồi anh nhàn nhã đi qua giữa các dãy bàn chật ních đến đầu căn phòng, nơi chiếc bàn to để đánh baccarat đang chờ sau thanh chắn bằng đồng.
Bàn đang đầy những cỗ bài được trải úp mặt xuống, chậm rãi xoa và trộn theo cách gọi là “xào bài kiểu hồ lì” – vốn được xem là cách xáo bài hiệu quả nhẩt và ít bị gian lận nhất.
Gã trọng tài đã nhấc sợi xích bọc nhung để mở lối vào qua thanh chắn bằng đồng.
“Tôi đã giữ Số 6 theo ý ông, thưa ông Bond”.
Vẫn còn ba chỗ trống tại bàn. Bond bước vào bên trong rào chắn có người phục vụ cầm ghế chờ. Anh ngồi xuống, gật đầu chào những con bạc ở bên phải và bên trái mình. Anh rút ra hộp thuốc lá to màu thép súng cùng chiếc bật lửa đen, đặt lên mặt dạ xanh bên khuỷu tay phải. Gã phục vụ lau một cái khay bằng thủy tinh dày bằng khăn rồi đặt xuôVig bên cạnh chúng. Bond đốt một điếu thuốc và dựa ngửa ra ghế.
Đối diện với anh là ghế của nhà cái còn bỏ trống. Bond liếc quanh bàn. Anh biết mặt hầu hết những con bạc nhưng tên tuổi thì ít. Tại ghế Số 7 bên tay phải anh có ông Sixte, một người Bỉ giàu có nhờ khai thác kim loại ở Congo. Ở Số 9 là ngài Danvers, một con người cao nhã nhưng dáng vẻ yếu đuôi, có những đồng franc được cho là của bà vợ Mỹ giàu có chu cấp, một phụ nữ trung niên với cái miệng háu ăn của loài cá nhồng đang ngồi tại Số 3. Bond nghĩ có lẽ họ sẽ chơi một ván láu cá lẫn nóng nảy, và sẽ là những người bị thương vong sớm nhẩt. Ở Số 1 về phía tay phải nhà cái là một con bạc lừng danh người Hy Lạp, chủ một hãng vận tải biển hái ra tiền, theo kinh nghiệm của Bond thì hình như những ai sống ở miền Đông Địa Trung Hải đều thế cả. Ông ta đánh bạc giỏi và lạnh lùng, và sẽ là người còn lại.
Bond yêu cầu gã phục vụ đưa một tấm thiệp, viết lên đấy những con số còn lại – 2, 4, 5, 8, 10 dưới một dấu hỏi rõ nét, rồi bảo đưa cho trọng tài.
Câu trả lời nhanh chóng quay lại với đầy đủ tên tuổi.
Số 2, vẫn còn trống, là Carmel Delane, ngôi sao điện ảnh Mỹ đốt tiền với khoản cấp dưỡng của ba ông chồng và – Bond cho rằng còn một khoản nhiều hơn nữa từ bất cứ anh bạn cùng đi nào của cô nàng hiện có mặt tại Royale. Có tính khí lạc quan, cô ta sẽ vui vẻ đánh bạc với điệu bộ phô trương và có thể gặp may.
Sau đó là quý bà Danvers ở số 3; Số 4 là ông bà Du Pont dáng điệu giàu có, có thể có hoặc không có khoản tiền của Du Pont chính hiệu đỡ sau lưng. Bond đoán họ sẽ là những tay chơi dai sức. Cả hai đều có dáng vẻ thực tế, trò chuyện dễ dàng và vui tươi như thể họ cảm thấy thoải mái với canh bạc to. Bond khá thích thú vì có họ ngồi bên cạnh – Bà Du Pont ngồi ở số 5 – và anh cảm thấy mình sẵn sàng chia sẻ với họ, hoặc với ông Sixte ngồi bên phải nếu họ phải đối phó với một khoản cược quá lớn.
Số 8 là vị Tiểu vương của một bang nhỏ ở Ấn Độ, có lẽ ông này đem tất cả các bản quyết toán đồng sterling thời chiến ra mà đánh bạc. Kinh nghiệm cho Bond biết rất ít người châu Á là con bạc lì lợm, kể cả người Trung Quốc cũng hay mất tinh thần nếu nước bạc xấu. Nhưng có lẽ Tiểu vương sẽ nán lại lâu ở chiếu bạc và chịu nhiều thiệt hại nặng nếu chúng tăng dần.
Số 10 là một người Ý trẻ, dáng dấp thành đạt – ông Tomelli, người có lẽ kiếm nhiều tiền nhờ cho thuê quầy hàng ở Milan, và có lẽ sẽ sát phạt táo bạo, điên rồ. Có thể anh ta sẽ mất bình tĩnh và gây chuyện náo động.
Bond vừa kết thúc bản phác thảo tổng kết các con bạc thì Le Chiffre, với nét câm nín và tiết kiệm cử động của một con cá lớn, bước qua lối mỏi vào sau thanh chắn. Với một nụ cười chào mừng lạnh tanh dành cho cả bàn, gã kéo ghế nhà cái ngồi trực diện Bond.
Cũng với vẻ tiết kiệm cử chỉ đó, gã bốc một xấp quân bài mà hồ lì đã đặt ngay ngắn trên bàn, giữa đôi bàn tay thô lỗ thoải mái của gã. Sau khi hồ lì đã xếp gọn sáu xấp bài vào hộp kim loại và hộp gỗ bằng một cái vung tay nhanh gọn, Le Chiffre lặng lẽ nói điều gì đó với gã.
“Thưa quý ông quý bà, bài đã chuẩn bị. Một ván 500.000”. Và khi con bạc Hy Lạp ở số 1 gõ lên bàn trước mặt đống phỉnh 100.000 ngồn ngộn: “Ván đã đánh”.
Le Chiffre khom mình trên hộp bài. Gã khoan thai vỗ nhẹ để ổn định các quân bài, lá thứ nhất lộ ra hình lưỡi bán nguyệt màu hồng nhạt qua cái miệng hộp vạt xéo bằng nhôm. Lúc ấy bằng một ngón tay trỏ trắng, Le Chiffre ấn nhẹ lên cái lưỡi màu hồng, rút ra lá bài thứ nhất về phía con bạc Hy Lạp cách khoảng hơn 1 tấc bên phải gã. Rồi gã rút một lá cho gã, một lá nữa cho người Hy Lạp, rồi một lá nữa cho mình.
Gã ngồi bất động, không đụng vào bài của mình.
Gã nhìn mặt tay chơi người Hy Lạp.
Bằng cái xẻng gỗ dẹp giống như cái bay của thợ xây gạch, gã hồ lì tinh tế nhặt hai lá bài của người Hy Lạp lên, và với một cử động nhanh nhẹn bỏ chúng xuống về bên phải thêm một vài centimét. Như thế hai lá bài nằm ngay trước đôi bàn tay tái xanh đầy lông của con bạc Hy Lạp, vốn đang bất động như hai con cua hồng rình rập trên bàn.
Hai con cua hồng cùng vụt ra và con bạc người Hy Lạp gom các lá bài vào lòng bàn tay trái, thận trọng cúi đầu xuống để nhìn con số ở đáy bài trong bóng bàn tay khum. Rồi ông chậm rãi đút ngón trỏ tay phải vào, đẩy tuột lá bài dưới sang bên một chút để giá trị của lá bài trên cũng vừa đủ thấy.
Nét mặt khá bình thản, ông ta xòe tay trái trên bàn rồi rụt về, để lại hai lá bài màu hồng úp sấp trước mặt, không lộ bí mật.
Sau đó ông ta ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Le Chiffre.
“Không”, con bạc người Hy Lạp thẳng thừng từ chối.
Từ quyết định giữ trị giá hai lá bài và không đòi rút thêm, rõ ràng con bạc Hy Lạp có 5, 6, hoặc 7 nút. Để chắc chắn thắng cuộc, nhà cái phải trưng ra một con 8 hoặc 9. Nếu nhà cái không đưa ra được cả hai số, gã cũng có quyền rút thêm một lá khác, vốn có thể hoặc không tăng giá trị của gã.
Le Chiffre đan hai bàn tay vào nhau trước mặt, hai lá bài của gã cách xa gần 1 mét. Bằng tay phải, gã nhặt hai lá bài, bật ngửa lên mặt bàn với một tiếng tách mơ hồ.
Có một số 4 và một số 5 – một con 9 “mặc nhiên” vô địch.
Gã đã thắng.
“Chín nút cho nhà cái”, hồ lì lặng lẽ tuyên bố. Gã lấy xẻng lật ngửa bài của người Hy Lạp. “Và 7 nút”, gã thốt lên vô cảm, nhẹ nhàng nhấc thi thể của con số 7 và con đầm lên, nhét vào cái khe rộng trong chiếc bàn gần ghế của gã. Khe này dẫn vào trong một lìộp kim loại to dùng để chứa những quân bài chết. Hai lá bài của Le Chiffre theo sau với tiếng loạt soạt mơ hồ phát ra từ chiếc hộp vào lúc bắt đầu mỗi ván, trước khi những phế thải chồng chất thành lớp nệm trên nền cái hầm bí mật bằng kim loại.
Tay chơi người Hy Lạp đẩy 5 đồng phỉnh 100.000 ra phía trước để hồ lì bổ sung vào số phỉnh trị giá nửa triệu của Le Chiffre nằm giữa bàn. Cứ mỗi ván sòng bạc lấy một khoản phần trăm ít ỏi gọi là tiền “xâu”; nhưng thường thì trong một trận sát phạt lớn nhà cái sẽ tự thỏa thuận trước một khoản trọn gói, hoặc đóng góp vào cuối mỗi ván để tổng số tiền cược của nhà cái luôn luôn là số tròn. Le Chiffre đã chọn cách thứ nhì.
Gã hồ lì tuồn một số thẻ qua khe trong bàn để nhận tiền xâu và lặng lẽ tuyên bố:
“Một ván một triệu”.
“Theo”, con bạc người Hy Lạp thì thầm, tỏ ý có quyền đánh tiếp sau ván thua.
Bond đốt một điếu thuốc và sứa thế ngồi trên ghế. Cuộc chơi lâu dài đã được phát động; chuỗi liên tiếp những cử chỉ cùng sự lặp lại của bài kinh cầu khẽ khàng này sẽ tiếp tục đến khi kết thúc và các con bạc giải tán. Lúc ấy những lá bài bí ẩn sẽ bị đốt hoặc xóa đi, một tấm vải liệm sẽ được phủ lên mặt bàn, và bãi chiến trường bằng dạ xanh sẽ nhuộm máu của các nạn nhân và tỉnh táo lại.
về phần tay cờ bạc người Hy Lạp, sau khi lấy lá bài thứ ba vẫn không thể hơn 4 nút so với 7 nút của nhà cái.
“Một ván 2 triệu”, gã hồ lì nói.
Những con bạc bên tay trái Bond im lặng.
“Đánh”, Bond lên tiếng.