Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 17: - Tàn Nhẫn


Bạn đang đọc Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL – Chương 17: – Tàn Nhẫn


Màn đêm chậm rãi buông xuống, sắc vàng cam của buổi chiều tà thay bằng sắc tím đen u uất của đêm tối.

Hơi lạnh lởn vởn, đồng hồ nước vẫn tí tách chảy, đếm từng nhịp thời gian vội vã trôi qua trong đêm lạnh tê tái.
Trong phòng được huân đến ấm áp, không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào.

Diệp Cẩm an ổn rúc ở trong lòng Lăng Tam Nguyệt, nghe nàng ấy đọc sách, lâu lâu nói với nhau vài câu, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Không biết qua bao lâu, bụng Diệp Cẩm lại reo lên một tràng dài, thu hút sự chú ý của Lăng Tam Nguyệt.
Diệp Cẩm xấu hổ cúi đầu xuống, vò vò tay áo của mình đến nhăn nhúm.
Lăng Tam Nguyệt bật cười, chậm rãi đặt sách xuống, đối bên ngoài nói: “Tiểu Hiểu.”
Tiểu Hiểu vội vàng chạy vào, hỏi: “Gia, có gì phân phó?”
“Vương phi đói rồi, mang một chút thức ăn vào đi.”
“Vâng, gia.”
Nói xong, Tiểu Hiểu nhanh chóng rời đi, không quên đóng cửa lại.
Đường đi có chút vắng vẻ, gió thổi rất lớn, khiến nàng chỉ có thể vòng tay tự ôm lấy cơ thể mình tránh từng đợt gió lạnh quất vào người.

Hai bên đường sáng rực ánh đèn, Diệp phủ là như vậy, dù có là ban đêm vẫn được thắp sáng như ban ngày, hoa lệ và rực rỡ.

Một đường tiến đến trù phòng, vừa vặn bắt gặp Chúc Vi đang loay hoay chuẩn bị vãn thiện, Tiểu Hiểu không khỏi khó hiểu.
“Chúc Vi, ngươi đang chuẩn bị vãn thiện cho ai vậy?”
“Hả?”
Chúc Vi giật mình nhìn ra phía sau, thấy Tiểu Hiểu liền vội vàng giấu bàn tay vào trong tay áo, nâng chân đá một mảnh giấy vào gầm bàn.
“Chuẩn bị cho gia và tứ tiểu thư thôi, còn ngươi vào đây làm gì?”
Tiểu Hiểu híp mắt cười, nói: “Trùng hợp thật, ta cũng đi chuẩn bị thức ăn cho gia và tiểu thư.”
“Vậy ngươi mang đi đi, ta vừa nấu xong còn rất nóng.”
Không để Tiểu Hiểu kịp thích ứng thì Chúc Vi đã đem khay thức ăn nóng hổi nhét vào tay nàng, rồi đẩy nàng đi ra khỏi trù phòng.

“Đi nhanh đi, coi chừng nguội sẽ không ngon.”
Tiểu Hiểu có chút nghi hoặc, nàng nhớ rõ chuyện ăn uống trước đây của gia và tiểu thư là do nàng phụ trách, sao hôm nay Chúc Vi lại tận tình chu đáo chuẩn bị vãn thiện như vậy?
Trong lòng có chút hoài nghi, Tiểu Hiểu trộm quay lại nhìn Chúc Vi, thấy nàng ấy đang lúi húi dọn dẹp, rồi lại nhìn khay thức ăn nghi ngút khói trên tay mình.

Nghĩ đến gì đó, Tiểu Hiểu vội rút châm bạc giấu cẩn thận trên búi tóc xuống, cho vào bát canh nhân sâm trên khay.
Châm bạc dần dần hóa đen, nháy mắt gương mặt Tiểu Hiểu trở nên trắng bệt, có độc!!
Trên cổ truyền đến cảm giác tê lạnh gai người, chủy thủ sắc nhọn kề trên cổ, đối diện với cái chết lạnh.
“Một là ngoan ngoãn mang thức ăn đó cho gia, hai là chết, chọn đi.”
Tiểu Hiểu thoáng run rẩy, không nghĩ có ngày nàng sẽ bị Chúc Vi kề dao trên cổ, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu tin tưởng đều từ từ vụn vỡ.

Cùng nhau trưởng thành, thế nhưng hôm nay lại bị đối phương dồn vào tử lộ, loại cảm giác này khó cảm thụ đến mức nàng không thể nào hô hấp được.
Chúc Vi của trước kia đâu rồi? Sao giờ chỉ còn một kẻ lãnh huyết vô tình như vậy?
“Ngươi muốn hạ độc cả tiểu thư sao?”
“Yên tâm, ta có thuốc giải, không để tiểu thư xảy ra mệnh hệ gì đâu.”
“Chúc Vi…” Tiểu Hiểu có chút nghẹn ngào, nói: “Dừng lại đi, đừng càng lún càng sâu nữa.”
“Dừng lại? Ngươi biết ngươi đang khuyên ta cái gì hay không?” Chúc Vi kề sát chủy thủ vào cổ Tiểu Hiểu hơn, gằn giọng: “Ta chờ đợi tiểu thư mười năm rồi, kẻ ngoài cuộc như ngươi làm sao có thể hiểu được? Vậy mà từ đâu rơi xuống một Thập nhất gia cướp đi ánh mắt của tiểu thư, cướp tiểu thư rời khỏi ta, ngươi nghĩ ta làm như vậy là vì cái gì?”
“Tại sao…”
“Đừng hỏi ta tại sao.” Chúc Vi đè thấp giọng, thì thầm vào tai nàng: “Chẳng phải ngươi cũng yêu ta đó sao?”
Tiểu Hiểu hít một ngụm lãnh khí, nước mắt men theo khóe mi chảy xuống, đối phương biết rõ nàng yêu nàng ấy rất nhiều, thế nhưng vẫn vô tình với nàng, lẽ ra nàng phải biết từ trước rồi chứ?
Đau lòng, thật sự rất đau lòng.
“Tiểu Hiểu, giúp ta.” Chúc Vi tựa cằm vào vai nàng, nỉ non: “Giúp ta lần này, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi nửa đời còn lại, được không?”
“Chiếu cố ta?” Tiểu Hiểu ảo não bật cười, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không hay biết: “Nửa đời còn lại của ngươi là vì tiểu thư, lấy gì để chiếu cố ta?”
“Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi, giúp ta đi, được không?”
Tiểu Hiểu siết chặt khay thức ăn, trầm mặc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại dùng sức đẩy mạnh Chúc Vi ra.
“Ta không cần ngươi bố thí sự thương hại đó!!”
Chúc Vi hơi lảo đảo lùi về sau một chút, gương mặt đanh lại, lãnh khốc.

“Là ngươi tự lựa chọn con đường chết, không phải ta ép ngươi.”
Vừa dứt lời, ánh sáng từ chủy thủ phát ra chói mắt, khiến Tiểu Hiểu vội vàng nhắm mắt lại, run rẩy chờ đợi cái chết.

Âm thanh binh khí va vào nhau chói tai, thắt lưng bị siết lấy, kéo lùi về chục bước.
Tiểu Hiểu hốt hoảng mở mắt ra, kinh hô: “Tử Minh?!?”
Tử Minh đè thấp giọng: “Chạy đi, gọi thêm người đến, mau!!”
“Hả? À, được!”
Tiểu Hiểu vội vàng chạy đi, không dám quay đầu nhìn lại, chỉ biết cố gắng chạy nhanh nhất có thể.
Trong trù phòng chỉ còn lại Tử Minh và Chúc Vi, bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến cả hai cùng căng thẳng, tước quý chiến đấu tin tức tố lan rộng dần.
“Hết lần này đến lần khác chống đối ta.” Ánh mắt Chúc Vi lạnh dần, đủ sức kết băng mọi thứ: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Trách nhiệm của ta là bảo vệ gia an toàn.”
“Ha!” Chúc Vi cười khẩy, nói: “Bảo vệ gia an toàn? Ngươi đúng là điên rồ, ngươi đang muốn bảo vệ một tên hữu danh vô thực cả đời phải sống trong lãnh cung sao? Sao ngươi không nghĩ đến tiền đồ của mình? Đi theo ta, ta không bạc đãi ngươi, sẽ nói với Thất vương phi cho ngươi vào cấm vệ quân, không nói hưởng vinh hoa phú quý, nhưng sẽ được sống thoải mái hơn Huyền Minh cung.”
“Ngươi nghĩ Tử Minh ta là loại người này sao?” Tử Minh chán ghét nhìn nàng, nói: “Ta không phải loại người bất chấp tất cả như ngươi!!”
“Ta bất chấp tất cả thì sao?” Chúc Vi khinh khỉnh cười nói: “Cũng chỉ là một tên vương gia hữu danh vô thực, có cái gì xứng đáng để các ngươi tiền hô hậu ủng? Ta chướng mắt nàng ta lắm rồi, nàng ta có chết thì trời cũng không sập xuống, lão hoàng đế cũng chẳng buồn truy cứu!”
“Ngươi câm miệng!!”
“Ta nói gì sai hay sao? Chủ tớ các ngươi đều là một lũ tiện cẩu, ngay cả mạng của đám hạ đẳng nô tỳ còn quý hơn các ngươi!!”
Chúc Vi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, thấy ánh đuốc sáng loáng, xem ra là Tiểu Hiểu đã dẫn người đến rồi, cũng không tiện ở lại lâu.
“Không nói với ngươi nữa, ta đi trước, nhưng nói với thập nhất bảo nàng ta cẩn thận mạng chó của mình!!”
Nói xong, Chúc Vi liền bám vào bệ cửa sổ, trực tiếp nhảy ra bên ngoài.
“Hỗn trướng!!”

“Gia, ngài không thể để như vậy nữa.”
Lăng Tam Nguyệt đưa mắt nhìn Tử Minh, đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu nhỏ tiếng một chút.

Sau đó lại nhìn về phía giường, Diệp Cẩm đang an ổn ôm chăn mà ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

“Không cần nói nữa.” Lăng Tam Nguyệt bước đến cửa sổ, đón từng đợt gió lạnh phả vào mặt tê tái: “Chúc Vi nàng ta cũng chỉ mưu cầu cuộc sống sung túc hơn thôi, chúng ta có thể ngăn cản được sao?”
“Ngài biết rõ không chỉ có vậy mà.”
“Không chỉ vậy thì sao?” Lăng Tam Nguyệt quay lại nhìn Tử Minh, khóe môi nhấc lên, nói: “Diệp Cẩm vẫn gả cho ta, là nữ nhân của ta, có gì mà ta phải sợ nho nhỏ Chúc Vi đó?”
“Nhưng ngài vẫn phải loại trừ nàng ta kẻo đêm dài lắm mộng.”
“Loại trừ Chúc Vi thì thất vương phi sẽ để yên cho chúng ta sao?” Lăng Tam Nguyệt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, thở ra một làn khói mỏng, âm trầm nói: “Ta chết sẽ không kinh động đến ai, nhưng Chúc Vi chết sẽ kinh động đến Diệp phủ, ngươi nói chúng ta có thể làm gì nàng ta?”
Tử Minh giận dữ đấm mạnh tay vào tường: “Bây giờ thập nhất gia ngài còn thua cả một tiện nô nữa sao!?”
“Chúng ta thất thế, làm gì được Chúc Vi đây?” Lăng Tam Nguyệt chống tay lên bệ cửa sổ, chậm rãi nói: “Một chiêu đỡ một chiêu, chống đỡ thêm một thời gian đi, ta phải nghĩ cách ứng phó thật tốt mới được.”
“Nếu ngài muốn như vậy.”
“Đừng nói với vương phi.” Lăng Tam Nguyệt đưa mắt nhìn Diệp Cẩm, ánh mắt dần ôn hòa: “Nàng ấy không nên lo nghĩ quá nhiều.”
“Vâng, gia.”
“Ngươi sớm nghỉ ngơi đi.” Lăng Tam Nguyệt nói: “Mai chúng ta trở về, không thể ở lại đây quá lâu, đây là địa bàn của Diệp Tú Anh, ở đây chúng ta sẽ như cá nằm trên thớt.”
“Vậy ta sẽ tranh thủ dọn dẹp chuẩn bị để mai lên đường.”
“Hảo.”
Đợi Tử Minh đi rồi, Lăng Tam Nguyệt mới chậm rãi trở về giường, lặng lẽ ngắm nhìn thụy nhan của đối phương.

Lăng Tam Nguyệt rất muốn Diệp Cẩm giữ mãi dáng vẻ thiện lương ngây ngô này, đừng giống như nàng, đừng suốt ngày phải mưu tính tranh đấu, nàng không muốn Diệp Cẩm như nàng mệt mỏi mà cứ phải cố chống đỡ từng ngày.
“A Cẩm…”
Chậm rãi đặt lên trán nàng một nụ hôn, thì thầm: “Ngủ ngon…”
—————————-
Tiếng vó ngựa dồn dập, ngọn cỏ dưới chân lay động kịch liệt.

Bụi đất bắn lên cao, âm thanh reo hò cổ vũ càng ngày càng lớn, vang vọng khắp nơi.
Bạch y như tuyết, tóc dài bay bay, sóng mắt trong suốt tưởng chừng như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Kéo căng dây cung, mũi tên xé gió bay đi, xuyên qua trùng trùng điệp điệp tán cây, cắm sâu vào chân một con hươu cách đó hai mươi dặm.
“Tướng quân hay thật!! Lại bắn trúng rồi!”
Diệp Tố Cung nheo nheo mắt nhìn một chút, sau đó lại giương cung, nhắm vào một con hươu khác.

Các cô nương Tây Vực vây xem không ngừng hò reo, xem ra Diệp Tố Cung cũng rất được yêu thích ở đây.
“Tố Cung!”

Diệp Tố Cung quay đầu, nhìn rõ là ai liền vội vàng hành lễ: “Mẫu thân.”
“Lại săn hươu sao?” Diệp Yến phóng tầm mắt ra xa, nói: “Xem ra vài năm tới con sẽ không thể hảo hảo săn hươu ở đây nữa rồi.”
Biết rõ Diệp Yến muốn nói gì, Diệp Tố Cung liền đưa mắt nhìn binh sĩ xung quanh, bọn họ hiểu ý liền cho giải tán đám thiếu nữ Tây Vực, ngay cả bọn họ cũng lui xuống.
“Con xem.” Diệp Yến chỉ tay vào khoảng không gian rộng lớn trước mắt, hai mắt lấp lánh hữu thần: “Nơi này vị trí trọng yếu, dễ thủ khó công, làm nơi đóng quân nhất định sẽ thành công!!”
Diệp Tố Cung yên tĩnh quan sát, rồi lại nhìn Diệp Yến, nàng rất muốn nói nàng không ham thích đấu đá tranh giành, càng không muốn lật đổ Yến vương.

Nhưng mẫu thân trời sinh cao ngạo, không chịu khom lưng uốn gối trước người khác, hơn nữa phận làm con không thể không nghe theo, chỉ đành đem suy nghĩ của bản thân giấu vào trong.
“Ta rất có lòng tin ở con, sau này con sẽ là Thái tử.” Diệp Yến vỗ vai Diệp Tố Cung: “Cùng ta gầy dựng một Yến quốc mới, được không?”
“Vâng, mẫu thân.”
“Đã là Thái tử thì phải nghĩ cho huyết mạch Diệp gia.” Diệp Yến đề cao giọng nhắc nhở: “Phải sớm thành thân đi.”
“Mẫu thân ngài biết Tố Cung sẽ không thành thân mà.”
“Nha đầu này, nói lung tung cái gì vậy?” Diệp Yến không vui nói: “Lớn như vậy rồi vẫn không chịu thành thân, nói xem, là vì lý do gì?”
“Tố Cung muốn chiếu cố A Cẩm, nàng như vậy thiên chân, như vậy nhu nhược, không có nhi nữ ở bên cạnh nàng sẽ bị người khác khi dễ mất.”
“Đừng có nói mấy lời này, A Cẩm là ai chứ? Là Tứ tiểu thư của Diệp tướng quân ta, làm sao có thể dễ dàng bị người khác khi dễ chứ? Đừng có nghĩ nhiều như vậy, lo thành thân cho ta đi.”
“Chuyện gì ngài và nương muốn, Tố Cung đều sẽ cố gắng thực hiện nhưng chuyện này thì không.”
Diệp Tố Cung chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp nhưng chuyện thành thân tuyệt đối không bao giờ.

Với Diệp Tố Cung mà nói, nàng thà cả đời này không thành thân cũng không bao giờ lấy một người mà nàng không yêu.

Nghĩ xem cả đời này phải gắn kết với một người bản thân không thấu hiểu, không có cảm giác, đây chỉ là một loại dày vò mang danh tình yêu mà thôi.
“Con tính chọc tức chết ta à?”
“Mẫu thân, ngài cho nhi nữ được một lần làm theo ý mình được không?” Diệp Tố Cung yếu ớt nói: “Đại tỷ, tam ca, tứ muội đều thành thân theo ý ngài, kẻ lấy vương gia củng cố vị thế, người liên hôn với chất nhi của tổ mẫu, ngay cả tứ muội cũng phải gả đi mà không có được quyền lựa chọn nào.

Nhi nữ thật sự không muốn như vậy, cầu xin ngài cho nhi nữ được làm chủ cuộc đời mình.”
“Người của Diệp gia không thể ích kỷ như vậy được.” Diệp Yến không vui, hai chân mày thoáng chau lại: “Tố Cung, con làm ta quá thất vọng.”
Dứt lời, Diệp Yến liền kéo cương ngựa, xoay người rời đi.

Không cần nói Diệp Tố Cung cũng biết bản thân đã khiến mẫu thân giận dữ thế nào, nhưng đây là yêu cầu duy nhất trong cuộc đời này, nàng không thể lại vì người khác mà đánh đổi hạnh phúc cả đời nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.