Bạn đang đọc Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL – Chương 16: – Mượn Binh
Nghe tin chất nhi trở về, Hoàng đế và Hoàng hậu La Mã đã đích thân đến tận nơi đóng quân để đón cháu, không cần hỏi cũng biết vị thế của Diệp gia trong lòng hai người họ cao thế nào.
Diệp Viễn và Hòa Tri Lan nhanh chóng hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
“Miễn lễ đi.”
Hoàng hậu La Mã vui vẻ cười nói: “A Viễn, A Lan, hai đứa đều trưởng thành cả rồi, suýt chút bản cung đã không nhận ra nổi.”
Hòa Tri Lan cười đáp lại: “Tổ mẫu càng ngày càng xinh đẹp, đúng là đệ nhất mỹ nhân của La Mã.”
“Con bé này nói chuyện vẫn hay như trước đây.” La Mã hoàng hậu khanh khách cười lớn, nói: “Gả đi bao nhiêu năm tài ăn nói vẫn không giảm đi, lại nói bản cung đã già rồi, sao dám nhận bốn chữ [đệ nhất mỹ nhân] đây.”
“Với ai thì Tri Lan không biết, nhưng với Tri Lan thì tổ mẫu vẫn rất xinh đẹp.”
Diệp Viễn cũng nhanh chóng nói: “Tri Lan nói không ngoa, tổ mẫu vẫn trẻ trung xinh đẹp, khiến Viễn nhi trông thấy cũng động lòng.”
“Hahaha!” Hoàng hậu La Mã hài lòng gật đầu, nói: “Phu thê các ngươi giỏi ăn nói như nhau, đúng là xứng đôi mà.”
Hòa Tri Lan mỉm cười, nói: “Tổ mẫu vui vẻ thì chất nhi cũng vui vẻ.”
La Mã hoàng đế ho khan hai tiếng, long nhan lạnh nhạt mà nói: “Hai đứa này, chỉ biết nói với tổ mẫu, còn tổ phụ như ta đây thì không quan tâm đến.”
Diệp Viễn bật cười, chấp tay nói: “Tổ phụ biết rõ không phải như vậy mà, Viễn nhi và Tri Lan làm sao có thể không quan tâm đến tổ phụ chứ.”
“Hảo, giỏi ăn nói, giỏi ăn nói!” Hoàng đế cười nói: “Không hiểu nổi một kẻ thô lỗ như Diệp Yến sao lại có đứa con giỏi ăn nói như ngươi a.
Ta còn nhớ rõ lúc nó mang sính lễ đến cầu thân với Hải Phượng, còn không biết nói chuyện lấy lòng ta, chọc ta giận xém chút đã không cho nó cưới gả gì hết.”
Hòa Tri Lan nghe xong liền nói: “Mẫu thân tính tình thẳng thắng, nửa đời người sống trên sa trường khốc liệt, ngoài đao kiếm ra làm sao hiểu chuyện phong tình, tổ phụ ngài cũng không nên chấp nhất.”
“Ta không chấp nhất, chỉ là không hiểu Hải Phượng nghĩ gì lại muốn gả cho Diệp Yến đó.” Nói đến đứa con gái duy nhất của mình, hoàng đế than thở: “Yêu ai không yêu lại yêu một tướng quân thô lỗ không hiểu phong tình, đúng là chọc tức chết ta.”
Diệp Viễn cười, nói: “Nương cũng hay nói như vậy, khi sinh ra Tố Cung nhị tỷ càng than thở lợi hại hơn.”
La Mã hoàng hậu gật gù: “Cái Diệp Tố Cung đó đúng y như bản sao của Diệp Yến, người gì đâu mà ít nói lại lạnh lùng, để xem sao lấy có ai dám gả cho.”
“Tổ mẫu vậy là ngài không biết rồi a.” Hòa Tri Lan che miệng cười, nói: “Diệp Tố Cung có rất nhiều quân quý theo đuổi, xếp hàng từ Yến quốc đến La Mã vẫn không đủ chỗ đứng.”
“Lợi hại như vậy?!” La Mã hoàng hậu giật mình kinh ngạc, nói: “Rốt cuộc là nàng ta có loại sức hút gì vậy?”
“Quân quý đều thích tước quý ít nói một chút, làm nhiều một chút.
Đừng suốt ngày hoa hoa miệng nói, mà phải làm, phải chứng minh, bây giờ quân quý đều rất thực tế a.”
“Tri Lan nói cũng rất đúng.” Hoàng đế gật gù hài lòng: “Tước quý thì không nên hoa hoa miệng lưỡi, rất không đáng tin.”
“Mà đáng tiếc nhị muội lại không muốn thành thân.” Hòa Tri Lan than thở: “Lớn như vậy vẫn không để ý được quân quý nào, nói đến thì bảo sẽ không thành thân, cả đời ở một mình để chiếu cố tứ muội.”
“Ai, từ khi Tố Cung còn nhỏ ta đã nhận ra nó đặc biệt thiên vị A Cẩm rồi.
A Cẩm bị bệnh không ai biết thì nó là người biết đầu tiên, ta nhớ có lần A Cẩm sốt rất cao, một mình nó cõng A Cẩm chạy đến tận nơi thâm sơn cùng cốc tìm thần y chữa trị cho muội muội mình.
Mà A Cẩm lớn lên nhu thuận hiểu chuyện, không chỉ nó, mà bản cung cũng yêu thương nó, đáng tiếc con bé đó lại không được thông minh.”
Chuyện Diệp Cẩm bị sốt nặng cũng tầm khoảng chín mười năm về trước, lúc đó mọi người đều đang ở La Mã dự tiệc, riêng Diệp Cẩm lại nằm ngủ ở trong tẩm cung.
Lúc đó mọi người chỉ nghĩ Diệp Cẩm đi đường xa mệt mỏi nên để cho nàng ngủ, không ngờ lần đó nàng sốt rất cao, nếu không phải Diệp Tố Cung phát hiện chắc đã không qua khỏi.
Khi ấy Diệp Tố Cung không dám báo cho mọi người, sợ mọi người vì chuyện của Diệp Cẩm mà khiến buổi tiệc diễn ra không vui, nên một mình cõng nàng chạy đi tìm thần y.
Lần đó dọa mọi người sợ chết khiếp, cũng may là Diệp Tố Cung và Diệp Cẩm đều bình an trở về, nếu không Hải Phượng nhất định sẽ đau lòng chết.
Từ lần đó không bao giờ Diệp Tố Cung để Diệp Cẩm ở một mình, có cơ hội sẽ ở lại bồi muội muội, rất sợ chuyện năm đó sẽ diễn ra lần nữa.
Nhìn vào còn cảm thấy Diệp Tố Cung giống mẫu thân hơn cả Hải Phượng, lúc đầu còn nghĩ Diệp Tố Cung yêu thương các đệ muội đồng đều, ai ngờ cả Diệp Viễn với Diệp Hy đều không được Diệp Tố Cung thiên vị như với Diệp Cẩm.
Nghĩ đến Diệp Viễn còn ủy khuất, hắn cũng là đệ đệ của Diệp Tố Cung kia mà, thế mà lần nào cũng bị nhị tỷ đánh cho sống dở chết dở, làm gì sai cũng bị lôi ra mắng tới mắng lui.
Diệp Viễn không quên chuyện chính khi đến đây, nhanh chóng đề cập: “Tổ phụ, bọn con lần này đến đây là muốn mượn binh, không biết ngài có đồng ý hay không?”
“Mượn binh?”
“Vâng.” Hòa Tri Lan tuy là quân quý nhưng chính sự Diệp Viễn luôn không giấu giếm nàng, nên nàng cũng biết được ít nhiều: “Yến vương không có bản lĩnh, lại say mê trong tửu sắc, sớm sẽ khiến Yến quốc tàn lụi.
Nên mẫu thân muốn trấn chỉnh lại Yến quốc, đánh đổ Yến vương, xây dựng một Yến quốc cường thịnh hơn, cũng là chỗ dựa lớn cho La Mã chúng ta.”
“Chuyện con nói không phải ta không biết, chỉ là…” Hoàng đế có chút chần chờ, hắn nhìn hoàng hậu, nói: “Yến quốc La Mã đều đang ở thế cân bằng, giao hảo cũng khá tốt, nếu lần này cho các con mượn binh, chỉ sợ lòng dân không yên, lúc đó ngoại bang lại có lý do tấn công La Mã chúng ta.”
“Tổ phụ yên tâm, mẫu thân cam đoan sẽ bảo vệ cho La Mã bình yên, nếu ngài cho mượn binh thì La Mã và Yến quốc sẽ là một, chuyện của La Mã sẽ là chuyện của Yến quốc.”
“Cái này…” Hoàng đế thoáng suy nghĩ, rất lâu sau mới nói: “Để ta suy nghĩ một lúc, sau đó sẽ trả lời các con.”
——————————–
“Chúc Vi!”
Chúc Vi giật mình, quay lại nhìn ra phía sau, nhận ra người đang đến là ai vội vàng hành lễ.
“Thất vương phi.”
“Miễn lễ đi.”
Diệp Tú Anh đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó kéo Chúc Vi ra phía sau hòn giả sơn.
Không cần hỏi Chúc Vi cũng biết Diệp Tú Anh định nói gì, nàng vội vàng lên tiếng: “Vương phi, chuyện ngài định nói tới đây có thể ta làm không được.”
“Sao lại không được?” Diệp Tú Anh nhìn ngó một lúc, sau đó đè thấp giọng: “Chỉ là giết đi một vương gia hữu danh vô thực thôi mà, không sao đâu, có chuyện gì xảy ra bản phi sẽ ra mặt cho ngươi.”
“Không được.” Chúc Vi yên lặng một lúc, rồi mới chậm chạp nói: “Tứ tiểu thư rất thích thập nhất gia, ta không thể giết thập nhất gia.”
“Ngươi đây là muốn thể hiện bản thân cao thượng sao?” Diệp Tú Anh buồn bực chỉ tay vào trán nàng, nói: “Ngươi không phải rất thích A Cẩm sao? Ta nói nếu ngươi giết được thập nhất gia, ta sẽ tìm cách đề cử ngươi vào vị trí thống lĩnh cấm vệ quân, với tài năng và trí thông minh của ngươi thì không quá ba năm sẽ lại được thăng quan.
Lúc đó ta sẽ nói với mẫu thân để A Cẩm gả cho ngươi, mẫu thân tin tưởng ngươi như vậy, nhất định sẽ an tâm gả nàng cho ngươi, lúc đó còn phải lo nghĩ đau buồn như bây giờ sao?”
Chúc Vi đưa mắt nhìn Diệp Tú Anh, rồi lại nghiêm túc suy nghĩ, lời Diệp Tú Anh nói không phải không có đạo lý.
Nhưng nếu nàng giết thập nhất gia rồi, Diệp Cẩm có oán hận nàng không?
Nhận ra được Chúc Vi đang nghĩ gì, Diệp Tú Anh vội nói: “Yên tâm đi, ta không nói, ngươi không nói, làm sao mà A Cẩm biết được, đúng không?”
“Ngài thật sự sẽ đảm bảo gả tứ tiểu thứ cho nô tỳ chứ?”
“Tất nhiên.” Diệp Tú Anh vỗ vỗ vai Chúc Vi, nói: “Ngươi lớn lên cùng tỷ muội bọn ta, ta nhìn ra ngươi rất có năng lực, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ta.”
Chúc Vi mím mím môi dưới, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Hảo, chuyện này giao cho ngươi.” Diệp Tú Anh nhắc nhở lần nữa: “Đừng để ai khác phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, đối với hai ta đều bất lợi.”
“Vâng, vương phi.”
“Hảo!”
…
Sáng sớm Tử Minh ngồi ở trong phòng lau đi lau lại thanh kiếm bảo bối của mình, nhìn lưỡi kiếm sáng loáng, không khỏi hài lòng mỉm cười.
Còn đang tiếp tục lau lại nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngay cả chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ cũng bị dọa cho bay tán loạn.
Người đến là Tiểu Hiểu, nàng vội vàng đóng sầm cửa lại, rồi đóng luôn cả cửa sổ, bộ dáng hớt ha hớt hải như bị quỷ rượt.
Tử Minh không khỏi khó hiểu, vội vàng đặt kiếm lên bàn, đưa mắt nhìn Tiểu Hiểu: “Này, ngươi làm cái gì vậy?”
“Có chuyện rồi!! Có chuyện rồi!!” Tiểu Hiểu vội vàng chạy vào bàn ngồi xuống, nắm lấy hai vai Tử Minh lắc a lắc: “Mau cứu người đi!! Mau đi cứu gia!!”
“Ngươi đừng có lắc nữa!”
Tử Minh bị lắc đến chóng mặt, vội gạt tay Tiểu Hiểu ra, trừng mắt nhìn nàng: “Có gì thì mau nói đi!”
“Gia sắp gặp nguy hiểm rồi!”
“Là thế nào?” Tử Minh bực mình quát: “Nói không đầu không đuôi làm sao mà hiểu!”
“Chuyện là sáng nay ta ra vườn cắt mấy cành mai cho tiểu thư, nào ngờ lại thấy đại tiểu thư lén lút gặp riêng Chúc Vi.
Ta thấy có chuyện không ổn nên đi theo, ai ngờ phát hiện đại tiểu thư yêu cầu Chúc Vi giết gia, nếu chuyện này thành công sẽ đề cử Chúc Vi vào vị trí thống lĩnh cấm vệ quân, còn gả tiểu thư cho nàng ấy nữa.
Chúc Vi cũng đã đồng ý rồi, phải làm gì bây giờ?”
“Ngươi nói…” Tử Minh có chút hít thở không thông, trợn mắt nói: “Chúc Vi…!sẽ giết gia?”
“Phải a, bây giờ phải làm sao đây?
“Để ta suy nghĩ một chút.”
Tử Minh hít liền mất ngụm không khí, không khỏi cảm khái, điều kiện mà Thất vương phi đưa ra quá hấp dẫn, Chúc Vi không đồng ý cũng không được.
Mà bây giờ chẳng lẽ nàng lại chạy đến nói với gia là Chúc Vi muốn lấy vương phi nên sẽ giết ngài ấy, nói không được mà không nói cũng không được.
“Chúc Vi đó đúng là…!đúng là…”
Tiểu Hiểu nghĩ mãi cũng không có từ thích hợp để mắng, đành hậm hực giậm chân một cái.
“Bây giờ cứ một đòn đỡ một đòn, sau này ngươi mang thức ăn cho gia và vương phi đều phải kiểm tra qua một lần, không được sơ sót.
Còn ta sẽ cố gắng đi theo bảo vệ gia và vương phi, ta không tin một mình Chúc Vi có thể đấu lại hai người chúng ta.”
“Hảo, được.”
“Mà ngươi…” Tử Minh liếc nàng một cái: “Đừng để mỹ sắc mê hoặc mà hãm hại gia.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Ta đang cảnh cáo ngươi đó!” Tử Minh nghiêm túc nhìn Tiểu Hiểu: “Ta biết ngươi còn tình cảm với Chúc Vi, nhưng coi như ta cầu xin ngươi, đừng cùng Chúc Vi hãm hại gia, có được không?”
“Ta…” Tiểu Hiểu mím môi, hốc mắt đỏ bừng: “Ta không phải loại người vì tình cảm mà hãm hại người khác đâu.”
“Nếu được như vậy thì tốt, ta tin ngươi.”