Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Chương 37


Đọc truyện Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên – Chương 37

Lúc Y Trạm chạy đến nơi, nhìn thấy Lâm Phỉ lạnh lẽo im lặng ngồi co gối trên ghế dài, đôi mắt đỏ ngầu.

Trút bỏ ánh hào quang, thật ra Lâm Phỉ cũng chỉ là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi.

Lúc này nhiệt độ trong phòng so với bên ngoài thấp hơn mấy độ, vị trí này lại là đầu gió, ban đêm gió lạnh, xung quanh không có một bóng người.

Y Trạm ngồi xuống bên cạnh Lâm Phỉ: “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Phỉ ngẩng đầu lên, mở miệng nói chuyện có chút không được mạch lạc rõ ràng: “Chị ta ngấm ngầm mưu tính chị, mới vừa nãy … Mộ Thần và chị chia tay rồi.”

Có vẻ như là chịu đả kích rất lớn.

Quan hệ giữa Y Trạm và Lâm Phỉ cũng chưa thân thiết đến mức tốt nhất, mới vừa nãy chị ta ngồi trên ghế mở điện thoại ra xem thông tin mục danh bạ, không biết vì sao lại ấn số gọi điện cho Y Trạm.

Chị ta cũng không nắm chắc liệu đối phương có đến hay không.

Y Trạm cầm bàn tay của Lâm Phỉ nói: “Từ Từ nói với em đã xảy ra chuyện gì.”

Dần dần Lâm Phỉ lấy lại bình tĩnh, lần này mới nói ra sự việc từng chút từng chút một.

Xế chiều ngày hôm nay, Lâm Phỉ nhận được điện thoại của trợ lý La Thi Nhân, yêu cầu cô đi một chuyến, nói là công ty có chuyện.

Lâm Phỉ và La Thi Nhân đều là nghệ sĩ ký kết chung với một công ty quản lý, mối quan hệ giữa hai người không được tốt, nhưng lo ngại đến vấn đề thể diện cho nên vẫn đáp ứng yêu cầu. Sau khi đến công ty, Lâm Phỉ mới biết có một nhà đầu tư coi trọng La Thi Nhân, muốn chị ta bồi tiếp qua đêm, La Thi Nhân không chịu nhưng cũng không muốn đắc tội người đó, sau đó lừa Lâm Phỉ chạy đến gánh vác!

Người đàn ông kia quyền cao chức trọng, không thể đắc tội nổi, Lâm Phỉ từ chối sau đó lấy lý do bản thân không dùng quen loại dầu gội đầu của khách sạn, nói bản thân muốn đi siêu thị mua đồ, sau đó để người đàn ông kia ở lại khách sạn còn bản thân chạy đến đây ngồi.

Cô ngồi trên ghế dài ở công viên cách khách sạn không xa, trước tiên gọi điện cho La Thi Nhân, không ngờ được rằng chị ta lại cắn ngược lại một cái với giọng điệu không kiên nhẫn, nói là cất nhấc cô, có biết bao nhiêu người đang chờ đợi cơ hội này.

Sau khi hai người chấm dứt cuộc nói chuyện, Lâm Phỉ lại gọi cho Mộ Thần, mối quan hệ của hai người là tình yêu nam nữ, trong lòng Lâm Phỉ rất lệ thuộc vào đối phương.


Không ngờ rằng sau khi Lâm Phỉ nói hết sự việc, Mộ Thần trầm mặc một lúc mới mở miệng nói chia tay …

Đến lúc này Lâm Phỉ mới chịu tin tưởng những lời đồn đãi trong khoảng thời gian gần đây, Mộ Thần và La Thi Nhân đang có mối quan hệ qua lại trên mức đồng nghiệp.

Hai người đó rất thân thiết, sau khi kết thúc bộ phim “Cây trâm phượng” hai người còn hợp tác đóng chung một bộ phim nữa. Mỗi lần Lâm Phỉ hỏi đến, Mộ Thần cũng chỉ nói đó là quan hệ công việc.

Sớm đã có dấu hiệu ….

La Thi Nhân lớn hơn Mộ Thần mười mấy tuổi, hai người đó qua lại với nhau, vậy mà cô là người cuối cùng biết sự thật.

Rất lâu trước đó đã có người nói với chị ta, trong cái vòng tròn giải trí hào nhoáng này không thể tin được bất cứ điều gì, hôm nay chị ta mới biết, sự việc này xảy ra cũng là điều dễ giải thích, thời điểm bộ phim “Cây trâm phượng” vẫn đang tiến hành quay, tại sao La Thi Nhân vẫn tìm cớ gây hấn với cô bất cứ ở đâu bất cứ lúc nào …

Hai người đó bên cạnh nhau từ lúc nào mà cô cũng không hay biết.

Lâm Phỉ bưng mặt khóc: “Y Trạm, bây giờ thật sự chị không biết phải làm thế nào … Có khả năng chị không hợp với lĩnh vực điện ảnh này.”

Trong lòng chị ta cũng biết, một khi đắc tội với vị đầu tư cao cấp kia chắc chắn sẽ bị phong sát không thương tiếc khắp nơi, thế nhưng bất luận như thế nào chị ta cũng không muốn quay lại khách sạn đó.

Y Trạm nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Phỉ: “Chị vẫn luôn cố gắng phấn đấu, chị chắc chắn muốn từ bỏ sao?”

Lâm Phỉ sợ run lên, lắc đầu một cái.

Ngay cả bản thân Y Trạm cũng chưa từng tự an ủi bao, làm thế nào cô có thể an ủi người khác được đây. Thỉnh thoảng cô vẫn tự nói với bản thân, không được thất bại, bởi vì sau lưng cô không có bất kỳ một người nào, không có đường lui cho nên vĩnh viễn cô không cần cố gắng tìm kiếm người nào đó đồng cảm với mình.

Cũng đã từng có lần cô không đỡ nổi một đòn, nhưng hôm nay đã sớm luyện thành đao thương bất nhập.

Tâm tư Lâm Phỉ đơn thuần thẳng thắn, dù sao đi nữa đối mặt với truyền thông mọi việc cũng sẽ không được suôn sẻ, không được vẹn toàn, suy nghĩ cũng rất cởi mở, cũng không có dã tâm gì lớn, có thể trước ngày hôm nay còn cho rằng tình yêu mới là điều quan trọng nhất, nếu không đúng như vậy sẽ không để cho Mộ Thần mượn danh tiếng của chị ta tạo nên một scandal mới.


Nhưng muốn hoạt động ở trong vòng tròn của ngành giải trí này lại không giống như thế, nhất định phải học được cách đánh giá người mi cao mắt thấp như thế nào, quy tắc tuần hoàn ra làm sao, cái vòng tròn này quá táo bạo và nóng nảy, đơn thuần không quan trọng, giữ vững lập trường ở vị trí thứ nhất biểu hiện ra bên ngoài là đủ rồi.

“Chị không nên trách người khác không giúp mình, hoặc chị là loại người hèn hạ, từ khi bắt đầu chị bước chân vào ngành giải trí thì sẽ chỉ có mình chị nhận được vinh quang và đau khổ, không một người nào có thể cùng chị chia sẻ tất cả những điều đó. Người chân chính có thể giúp chị vĩnh viễn chỉ có bản thân chị mà thôi.”

Lâm Phỉ ngẩng đầu lên, mặc dù Y Trạm không nói lời an ủi khuyên giải, nhưng trong nháy mắt làm cho chị ta tỉnh ngộ.

Y Trạm nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương: “Chị nhìn em, chị chỉ mới hai mươi ba tuổi, chị sợ cái gì? So sánh với La Thi Nhân thì chị trẻ tuổi hơn xinh đẹp hơn, qua mười năm nữa tất nhiên chị sẽ đánh bại được La Thi Nhân ở thời điểm này, người đàn ông kia cũng không xứng với chị.”

“Nhưng … Bây giờ, chị nên làm thế nào?”

Y Trạm lau nước mắt giúp Lâm Phỉ: “Chuyện gì cần đến rồi sẽ đến.”

“Lâm Phỉ, sao em lại ở chỗ này? An tiên sinh vẫn đang chờ em.”

Người đại diện chờ mãi vẫn không thấy người quay về, gọi điện thoại cũng không nghe máy, lúc này mới tìm ra, chị ta đã đi tìm một lcus lâu, không ngờ được rằng Lâm Phỉ lại ngồi ở công viên gần đó.

Vị An tiên sinh kia, hàng năm đều mang về cho công ty rất nhiều vụ đầu tư và các mối quan hệ rộng, ngàn vạn lần không thể đắc tội.

Lâm Phỉ sợ run lên quay sang nhìn Y Trạm.

Y Trạm vỗ vỗ bả vai của Lâm Phỉ: “Em sẽ cùng đi với chị.”

Thực sự cô là người dễ mềm lòng, ở kiếp trước khi cô rơi vào tình cảnh khốn đốn bên cạnh không có người an ủi, đến cuối cùng.

Cô nằm gai nếm mật tìm cơ hội vượt qua ngọn núi, đến lúc đó mới phát hiện không có người nào chờ đợi.


An Bác Dung chờ đợi khoảng chừng hai tiếng đồng hồ, rốt cục cũng thấy người quay về, lại còn dẫn theo một cô gái nữa, tầm mắt của hắn quan sát người mới đến đánh giá từ trên xuống dưới, dung mạo không hề tầm thường chút nào.

Đối với thú vui trên giường hắn không có ham mê những cái khác, nhưng mà ba người cùng hoạt động thì lại không kháng cự.

“Xin chào An tiên sinh, vừa vặn Lâm Phỉ có việc phải làm, tôi là đồng nghiệp của chị ấy, đến đón chị ấy đi, hôm nay cảm ơn ngài chiêu đãi.”

An Bác Dung dập tắt điếu thuốc lá trên tay, khẽ cười một tiếng: “Cô nói đi là đi sao, cô từ đâu đến?”

Một người đứng bên cạnh cúi xuống ghé tai nói nhỏ mấy câu, ánh mắt An Bác Dung trở nên thâm sâu hơn: “Thì ra là nhị tiểu thư nhà họ Y, tôi và cha cô còn là bạn cũ của nhau đấy.”

Y Trạm khẽ cúi đầu chào ở mức độ vừa phải: “Chào chú An, vậy cũng xin chú vui lòng để cho chúng cháu đi, cháu tin chắc đây chỉ là một hiểu lầm nhỏ.”

“Cô đừng gọi tôi là chú, tôi và Y Chính Hoằng không quen. Hơn nữa, chuyện của tôi và cô ta, cô là người ngoài không cần thiết phải can thiệp vào, là cô ta đã đồng ý, chỉ nói đi mua đồ tại sao lại có thể thay đổi ý kiến được? Cô đi thì tôi mặc kệ nhưng cô ta thì phải ở lại rồi.”

An Bác Dung chỉ chỉ vào người Lâm Phỉ.

Không phải chỉ là một diễn viên mới nổi tiếng thôi hay sao, hắn không tin còn có thể lật tung đến trời.

Lâm Phỉ lại run cầm cập, bàn tay nắm chặt bộ quần áo, mới vừa nãy chị ta bị trúng kế của La Thi Nhân, chưa xác định thực hư thế nào mơ mơ hồ hồ mới nhận lời đồng ý, thế nhưng bây giờ lại thấy hối hận.

Dừng lại một lúc, An Bác Dung lại tiếp tục nói: “Hai người cùng đi cũng được, Y nhị tiểu thư, rõ ràng cô ta để tôi phải chờ đợi lâu như vậy, nếu như cô muốn can thiệp vào vậy thì chỉ có cô mới có thể cởi được nút thắt giữa ba người chúng ta, sau đó tôi lập tức thả hai người đi.”

Người đàn ông này ngay cả bắt nạt người khác cũng nói nhẹ như mây bay vậy sao, có thể dùng bốn từ để giải thích “Lịch sự bại hoại.”

“Nếu An tiên sinh có quen biết với cha tôi, cần gì phải gây khó dễ.”

“Y Chính Hoằng lại có thể cho con gái của mình đi làm minh tinh, cũng đủ rộng rãi. Tôi nói thật cho cô biết, thời gian gần đây Y Chính Hoằng gấp đến mức độ sứt đầu mẻ trán, còn muốn để cho ta đầu tư nhập cổ phần, nếu như mà tôi yêu cầu hắn ta gả con gái thứ hai cho tôi, cô thử nói xem hắn ta có đồng ý hay không?”

Sắc mặt Y Trạm không hề thay đổi: “Cha tôi có đồng ý hay không thì tôi không biết, ông già rồi mà không đứng đắn, với lại tôi cũng sẽ không đồng ý gả cho một ông già.”

Tính ra An Bác Dung cũng mới hơn ba mươi tuổi, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác nói cho mắc nghẹn như vậy, hắn không những không tức giận mà còn cười nói: “Thật là một cô bé nhanh mồm nhanh miệng.”

Y Trạm nhận thấy, nếu như bây giờ cô mở miệng đồng ý làm vợ lẽ của hắn, vậy hắn sẽ quên dễ dàng được hay sao? Không, tuyệt đối sẽ không …


Sự việc xảy ra đã đến mức này, phía đối phương cố ý làm nhục, không thể đồng ý vậy thì không bằng triệt để phá vỡ, Y Trạm cầm ly rượu trên bàn lên hất thẳng vào mặt người đang ngồi ung dung trên ghế.

“An tiên sinh có hứng thú với kiểu dáng nội y của phụ nữ như thế này, tôi đây cũng rất khâm phục, ly rượu này là xin mời ngài uống.”

Y Trạm đặt cái ly rông xuống mặt bàn, sau đó lập tức kéo người đi ra bên ngoài, thật tốt, trong nháy mắt thế giới trở nên yên tĩnh.

Hắt rượu vào mặt loại người này, cho dù là kích động cũng không có gì cảm thấy hối hận.

Hành động chân thực đến tình trạng này, cô bắt đầu suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu như không thể làm diễn viên được nữa, bản thân cô còn có thể làm nghề gì kiếm sống ….

Có lẽ mở cửa hàng bán hoa cũng không tệ?

“Thật xin lỗi, là chị làm liên lụy đến em.” Vẻ mặt Lâm Phỉ đầy lo lắng.

Y Trạm cười cười khiến cho người ta yên tâm: “Không có việc gì, chị cứ về nghỉ ngơi trước đi, em đã có cách.”

Hai người chia tay, Y Trạm còn chưa về đến nhà thì điện thoại đã vang lên.

“Y Trạm, em điên rồi sao, em làm gì thế tự dưng lại đi kiếm chuyện đắc tội với An Bác Dung!”

Quả thực, hiện giờ Vương Ngọc chỉ muốn phát điên, Y Trạm là người có tính cách hòa nhã, bình thường cũng khiến cô không phải lo lắng nhiều, cô không ngờ được rằng Y Trạm lại đi chọc vào cái sọt rác lớn như vậy!

“Thật xin lỗi.”

Sau khi Y Trạm nói lời xin lỗi, cô mới mang sự việc trải qua đại khái nói ngắn gọn một lần, Vương Ngọc nghe xong trầm mặc hồi lâu.

“Nếu em đã làm, thì cũng có thể chịu đựng được hậu quả.”

“Em hiểu rõ, chị Vương, khiến chị thất vọng rồi.”

“Bản thân em không thấy hối hận là tốt rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.