Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Chương 26


Đọc truyện Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên – Chương 26

Ánh mắt giao nhau, Tạ Địch Phi theo lễ phép cười nhẹ.

Y Trạm cũng cười cười, tâm tình cô đang rất tốt, khó gặp được người đàn ông anh tuấn như thế.

“Đây là nửa còn lại của Trái Đất, cũng không ai biết cô, Y Trạm giơ tay lên vẫy vẫy chào đối phương: “”Xin chào.”””

“Nói xong cô mới ý thức được, tại đây, chưa chắc người tóc đen da vàng là người Trung Quốc, vì vậy nói thêm một câu: “”Hello.”””

“””Hello”””

Quả nhiên là người ngoại quốc dễ nhìn.

Y Trạm nhìn đối phương đi tới, trước đây cô đã học tiếng Anh, chỉ tán gẫu thông thường thì không có vấn đề.

Ở một nơi xa lạ, cùng tán gẫu với một người mới quen, là một thể nghiệm tốt, ít nhất có thể khiến con người ta bình tĩnh lại.

Cô đoán là người Anh, hoặc là người đến từ Anh. Bởi vì đối phương phát âm theo cách của người London, thanh sắc trầm thấp ôn nhuận.

Cô chỉ nói theo thanh sắc thường thường, gọi là dễ nghe một chút, nghe đối phương nói, liền cảm thấy rất hưởng thụ.


Hai người ngồi trên ghế dài, cũng không cố định trò chuyện về cái gì.

Thỉnh thoảng những con mèo vừa được cho ăn lại tới cọ cọ chân cô, cô lại cúi người xuống xoa xoa cằm chúng.

Hưởng thụ tiết tấu chầm chậm này…

“Tạ Địch Phi nghiêng mặt sang: “”Buổi sáng tôi thấy cô ở bãi cát, khi đó cô đang chơi trò chơi.”””

“””Đúng vậy, nghề nghiệp của tôi là diễn viên, sáng nay tôi ghi hình một chương trình.”” Y Trạm nhún vai, “”Mặc dù bây giờ tôi chưa quá nổi danh, nhưng tôi sẽ cố gắng để nhiều người biết đến tôi hơn.”””

“Ánh mắt thiếu nữ sáng rực, bên trong con ngươi màu đen là bừng bừng khí thế, Tạ Địch Phi cười nói: “”Tôi tin.”””

“””Cảm ơn.”” Dừng một chút, Y Trạm lại hỏi: “”Anh làm nghề gì? Ban đầu tôi nghĩ anh là người mẫu hoặc nghệ sĩ đấy.”””

Nhưng sau đó nghĩ lại, khí chất không đúng lắm.

“Tạ Địch Phi che miệng cười: “”Rất xin lỗi, tôi chỉ là một thương nhân thôi.”””

Trời bắt đầu tối, Y Trạm mới đứng dậy cáo từ.

Người này ăn nói cùng cử chỉ có tu dưỡng khiến người khác rất thoải mái, phần lớn là cô nói, đối phương nghe.

Vì là tình cờ gặp gỡ, cho nên cô không thấy bị áp lực, cái gì cũng có thể trò chuyện, ngoài ý muốn hai người khá hợp ý nhau.

Cô còn hỏi đối phương mai sẽ ra đây sao. Đối phương trả lời là có.

Ngày thứ hai sau khi quay xong chương trình. Y Trạm ăn xong liền đi dạo. Đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, bên ngoài cửa hàng bày rất nhiều loại hoa hồng đủ màu sắc, kiều diễm ướt át.

Cô bảo cửa hàng gói cho cô một bó hoa hồng xanh. Không cần bó mà cứ thế cầm trên tay.

Thời gian cô đến, đối phương đã tới.

Y Trạm vẫy vẫy tay với đối phương, sau đó chạy đến tiệm bên cạnh mua cá khô nhỏ.


“Y Trạm đưa bó hoa cho đối phương, sau đó lắc lắc túi cá trong tay:”” Hoa tặng anh, cá nhỏ cho mèo. Đều có phần.”””

“Tạ Địch Phi cười nhận lấy: “”Cô tặng hoa cho tôi?”””

“””Đi ngang qua một cửa hàng hoa liền mua, ngày mai tôi rời đi rồi, không bằng tặng cho anh.”” Dừng lại, Y Trạm nghĩ sau này hai người sẽ không có cơ hội gặp mặt.”

“Y Trạm ỷ vào việc đối phương không hiểu, lại dùng tiếng Trung cười nói: “”Anh thật cao thật anh tuấn dễ nhìn, ánh mắt xinh đẹp, mũi thật cao, môi rất gợi cảm, nên chắc chắn sẽ được các bạn nữ hoanh nghênh.”””

Tạ Địch Phi cười cười không nói…

Y Trạm cho là đối phương nghe không hiểu, nở nụ cười, sau đó ngồi xổm xuống cho mèo ăn cá khô.

“Tạ Địch Phi cúi người nhìn xuống nói: “”Cô rất thích mèo sao, lần nào cô cũng cho chúng ăn.”””

“Y Trạm cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: “”Cũng không hẳn vậy, chỉ là trong bụng cảm giác khó chịu, bản thân tôi rất ghét cảm giác đó, cho nên có thể cho ăn lần nào liền cho ăn thôi.”””

Nếu người quen hỏi cô như vậy, cô sẽ chỉ cười cho qua thôi. Chút việc ấy cô lại có thể thoải mái nói với một người xa lạ.

Nói cho người khác phần lớn sẽ bị cười nhạo, hơn nữa cô cũng không muốn đem bi thương lây cho người khác, từ sớm cô đã có thói quen gánh chịu một mình.

Nhưng sau ngày hôm nay, cô sẽ không gặp lại đối phương nữa, nên không sao.


Bởi vì Y Trạm phải thu thập hành lí, chỉ ngồi một chút tạm biệt đối phương, rồi sớm rời đi.

Tạ Địch Phi nhìn người đi xa, lại nhìn hoa hồng trên tay, có chút bất đắc dĩ.

“””Chuyện tặng hoa không phải là đàn ông chủ động sao?”””

Lúc Từ Kiến An đi vào, nhìn thấy ông chủ đang cắm hoa…

Hoa vốn cắm trên bình hoa bị lấy xuống, để lên mặt bàn. Sau đó cắm vào hoa hồng xanh không hề hợp với bài trí của gian phòng, hơn nữa chỉ có một loại hoa…

“””Tạ tiên sinh mua hoa sao?”” Từ Kiến An nghĩ nghĩ nói: “”Trong hoa ngữ hoa hồng xanh mang ý nghĩa định mệnh ta gặp nhau, ngài thực sự rất lịch sự tao nhã.”””

Tạ Địch Phi nhìn bình hoa, định mệnh sao?

Anh xoay người đi ra ban công, trên đường chân trời nắng chiều đã rơi.

Nguyện cho chúng ta gặp lại lần nữa….

Hết chương 16.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.