Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 44
Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 044: 2019»
Lúc về đến nhà Úc Tri Niên đã là rạng sáng.
Mùa mưa đã tới nhưng thời tiết hôm nay khá đẹp, trăng sáng sao thưa, bầu trời không một gợn mây.
Hai người chào thôn dân, đi về trên con đường mòn gập ghềnh hình thành do mọi người đi nhiều.
Úc Tri Niên vừa đi vừa thảm thiết than thở mỏi mệt, trên áo sơ mi trắng dính tro bụi không rõ cọ phải ở đâu.
Cậu dùng hết pin điện thoại của Dương Khác, nói lúc về phải ghi chút bút ký rồi đi ngủ.
Vào nhà, Úc Tri Niên đi tắm trước.
Nhà tắm ở ngoài, xây bằng gạch đá giản dị.
Dương Khác sạc pin điện thoại và máy ảnh, lúc ra ngoài thấy không còn tiếng nước nữa, Úc Tri Niên quấn khăn tắm, tóc ướt sũng đi ra.
Cậu đứng tại góc gần như không có ánh sáng trong sân nhìn Dương Khác, dáng người mảnh khảnh, làn da như phát sáng, nước từ đuôi tóc chảy xuống lông mi, cậu chớp chớp mắt, đi về phía Dương Khác.
“Em quên khăn lau tóc.” Cậu nói với Dương Khác, vòng qua người hắn vào phòng, lưng đưa về phía Dương Khác, dùng khan để lau tóc.
Lưng Úc Tri Niên rất trắng, sống lưng hơi nhô lên, khăn tắm thắt ở eo, dài tới bắp chân.
Dương Khác nhìn mấy giây, sau đó cũng cầm khăn đi tắm.
Tắm nước lạnh xong đi ra thì Úc Tri Niên đã ngồi vào bàn.
Máy tính đang bật, down lại ảnh chụp hôm nay xong, cậu ngồi dưới đèn bàn, cầm bút viết lại bút ký.
“Sao không dùng máy tính viết?” Dương Khác đi qua, nhìn bút ký của Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên viết rất nhiều, mới viết tới chuyện nấu lá cỏ buổi sáng, bên cạnh còn có bức vẽ sơ đồ quá trình phối lá.
“Sợ mất điện hoặc máy tính hỏng, ra ngoài sửa không tiện.” Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn Dương Khác: “Viết tay vẫn ổn hơn.”
Đèn bàn của Úc Tri Niên không sáng lắm, chiếu lên bàn tay cầm bút của cậu.
Tay trái Úc Tri Niên đè lên vở, vuốt phẳng trang giấy cong lên.
Tay cậu rất đẹp, móng tay sạch sẽ vuông vức, khớp xương lộ ra những chỗ hơi ửng đỏ.
“Những thứ em ghi lại đều dùng sẽ được dùng à?” Dương Khác hỏi: “Trang nào cũng dùng đến?”
“Sau khi chỉnh sửa sẽ chọn lựa lại.”, “Có điều cơ bản đều dùng đến.” Cậu nhìn Dương Khác, đùa: “Tổng giám đốc Dương có hứng thú à? Muốn học lên sao? Cần em tìm người viết thư giới thiệu cho anh không?”
“Anh hỏi bừa thôi.” Dương Khác nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của cậu mà buồn cười, hắn hơi cúi người, từ phía sau ôm lấy cậu, tay chạm vào bàn tay phải cầm bút của cậu, nắm lấy nó.
Thân thể Úc Tri Niên cứng đờ, hô hấp cũng tăng, cậu nhỏ giọng hỏi Dương Khác: “Anh làm gì vậy?”
Dáng vẻ cậu đột nhiên khẩn trương cũng rất thú vị, Dương Khác xấu xa vươn tay lật lại mấy trang bút ký.
Ban đầu Úc Tri Niên không nhúc nhích, sau đó đột nhiên nhớ ra mình đã viết cái gì, định giãy dụa lại thì bị Dương Khác đè chặt.
Dương Khác mở tới khúc có bài thơ tình kia, tai Úc Tri Niên đỏ ửng, định bụng quấy rối Dương Khác, quay đầu hôn lên cằm hắn.
Môi Úc Tri Niên rất mềm, tóc vẫn hơi ẩm, gò má nóng bỏng, đôi mắt mở to phơi bày tất cả tâm tình, ậm ờ gọi tên Dương Khác, thanh âm gợi lên dục vọng của hắn, khác hẳn Úc Tri Niên không hứng thú với chuyện tình cảm trong lời của Mai Tư.
Dương Khác không lật bút ký nữa, hắn cúi đầu hôn cậu khiến cậu thả lỏng một chút.
Úc Tri Niên cũng không phải người giỏi giấu diếm.
Sự yêu thích và khao khát, ngượng ngùng và cự tuyệt của cậu luôn biểu hiện rất rõ.
Thực tế là, trước kia lúc Úc Tri Niên đau lòng cũng sẽ khiến Dương Khác muốn làm gì đó để cậu ngừng khổ sở, lúc cậu vui vẻ làm Dương Khác cảm thấy ngoài công việc thì cuộc sống cũng không tệ.
Chỉ là giống như làm chuyện vô dụng nhiều năm, lãng phí biết bao thời gian đến tận bây giờ mới muộn màng tìm được cách để cả hai ở bên nhau vui vẻ.
Dương Khác xoay người Úc Tri Niên lại, tiếp tục hôn, Úc Tri Niên buông bút, tay bám lấy cánh tay Dương Khác.
Ánh mắt cậu mê man, nói: “Ngày mai anh sẽ đi sao?”
Dương Khác nói ừ, Úc Tri Niên im lặng, cậu xích lại gần, giống như muốn yêu, lại như do dự, gom rất nhiều dũng khí lại, mơ hồ hôn lên môi Dương Khác.
Dương Khác hỏi: “Không nỡ để anh đi à?”
Động tác của Úc Tri Niên dừng lại, cậu nhìn Dương Khác, nghĩ nghĩ một lúc nhưng vẫn im lặng.
Có lẽ là cảm thấy không cần thiết, nói có thì Dương Khác cũng không có khả năng không đi.
Có lẽ là không dám, vì Dương Khác dù ngốc cách mấy cũng khó mà không phát hiện Úc Tri Niên giờ rất sợ hãi.
Như thể cậu sẽ trốn tránh ngay khi cậu nói rõ những gì mình muốn.
Dương Khác không ép cậu trả lời, nhưng vẫn nói: “Úc Tri Niên.”
Hắn vươn tay, dứt khoát tiếp tục lật bút ký vừa nãy vì Úc Tri Niên quấy rối mà ngừng lại tới trang mình muốn, hắn hỏi: “Anh sẽ giúp em chép lại, còn trang này xé cho anh được không?”
Tối hôm đó Úc Tri Niên vẫn viết xong bút ký về nghi lễ, cậu nói ghi chép thực địa nên hạn chế để qua đêm.
Dương Khác chép lại một tờ ghi chép, kẹp trong trang bị xé của bút ký.
Hắn còn viết một phần bút ký hộ Úc Tri Niên, vì đến cuối Úc Tri Niên đã buồn ngủ đến mơ hồ.
Dương Khác để cậu kể lại cho mình ghi, cuối cùng Úc Tri Niên tựa trên mặt bàn gật gà gật gù, kể xong lễ nghi cuối cùng là ngủ thiếp đi.
Dương Khác ôm Úc Tri Niên lên giường, vẫn chưa buồn ngủ.
Úc Tri Niên ngủ một lát bỗng mở choảng mắt, nhìn thấy Dương Khác thì lại gần ôm eo hắn, bộ dáng ỷ lại.
Cậu vẫn không đeo nhẫn, nhưng Dương Khác cảm thấy nó không còn quan trọng nữa.
Trong ngôi làng trên núi không sóng điện thoại, Úc Tri Niên nằm trong lòng Dương Khác, tựa như nhiều năm trước họ đi cắm trại dã ngoại, trong lều vải chỉ có hai người, giống lúc họ trộm nói chuyện trong biệt thự của Dương Trung Uân, hay khi nhàm chán nhắn tin, ăn socola người theo đuổi Úc Tri Niên tặng, hoặc lúc Úc Tri Niên mệt mỏi tựa trên vai Dương Khác ngủ ở trên sân thượng bệnh viện, tất cả đều chỉ có hai người, cũng chỉ cần hai người.
Đối với Dương Khác của hai năm trước, nhẫn cưới và tờ đăng ký kết hôn là thứ đảm bảo trình tự diễn ra thuận lợi, cũng là minh chứng cho mối quan hệ giữa Dương Khác và Úc Tri Niên.
Nhưng khi chính Úc Tri Niên là đáp án rõ ràng nhất, trình tự ấy ngược lại, lại trở nên dư thừa.
Sáng hôm sau Úc Tri Niên ngủ thẳng tới mười giờ, Dương Khác cũng nằm cùng cậu.
Hai người sang nhà trưởng thôn ăn cơm trưa, lúc Diệu Diệu biết Dương Khác sắp đi thì rất tiếc, còn hỏi Dương Khác có đến chơi tiếp không.
Thường xen vào: “Chỗ này có gì hay mà tới?”
“Chắc là có.” Dương Khác nói.
Úc Tri Niên đang ăn cơm, ngẩng đầu nhìn Dương Khác.
Lúc về nhà, đã gần đến giờ Dương Khác hẹn với trợ lý.
Úc Tri Niên không biết nên làm gì, chỉ yên lặng không nói.
Dương Khác sắp hành lý, cậu bật máy tính lên chỉnh lý lại tư liệu và hình ảnh.
Úc Tri Niên quay đầu nhìn Dương Khác, đột nhiên hỏi: “Dương Khác, anh có thể cũng cho em một vật kỷ niệm không?”
Dương Khác xếp đồ xong, đứng dậy đi đến cạnh Dương Khác, Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn hắn: “Được không anh?”
Úc Tri Niên lộ ra vẻ mặt mê mang, cùng với sự ỷ lại hiếm gặp và cả không nỡ.
Lông mi của cậu rất dài, ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ in bóng hàng mi trên sống mũi cậu, bờ môi hơi hé mở, khiến Dương Khác không muốn rời xa.
Dương Khác nghĩ, nhìn Úc Tri Niên, hỏi: “Em có mang nhẫn đi không?”
Úc Tri Niên lấy nhẫn từ vali ra, đưa cho Dương Khác xem.
Nhẫn của Úc Tri Niên nhỏ hơn của Dương Khác một số, không có vết tích đã sử dụng, rất mới và sáng.
Dương Khác đặt trong lòng bàn tay, nhìn một lúc, sau đó tháo nhẫn của mình xuống đưa cho Úc Tri Niên.
“Em giữ cái này đi.” Dương Khác nói: “Anh vẫn còn một cái.”
Úc Tri Niên khó hiểu: “Cái gì gọi là còn một cái?” Dương Khác không giải thích mà hỏi cậu: “Cái này được không? Em không tiện đeo, anh đổi với em.”
“Ừm.” Úc Tri Niên không ngờ Dương Khác sẽ đưa nhẫn cho mình, cậu cúi đầu nhìn, do dự nói: “Được.”
Hắn nói: “Lát nữa chúng ta đi Hỉ Bình mua dây đeo nhé.”
Không lâu sau, trợ lý của Dương Khác tới.
Úc Tri Niên và Dương Khác lên xe, lúc tới huyện Hỉ Bình, điện thoại có tín hiệu, Dương Khác nhận được cuộc gọi của Địch Địch và Lý Lộc, tin tức đổ xô vào hắn.
Lý Lộc nói mấy chuyện liên quan tới việc ra tòa, Địch Địch thì hỏi liên hồi, từ chuyện hai ngày ở chốn rừng sâu núi thẳm như thế nào, tới chuyện nội tâm có được gột rửa hay không.
Úc Tri Niên tranh thủ thời gian gửi tin cho giảng viên và gửi tư liệu cho bạn học.
Đến Hỉ Bình, hai người mua hai sợi dây bạch kim ở cửa hàng trang sức tìm được trong bách hóa nhỏ duy nhất trong huyện.
Máy cà thẻ ở cửa hàng bị hỏng, cuối cùng vẫn là Úc Tri Niên thanh toán hóa đơn.
Úc Tri Niên nhìn Dương Khác treo nhẫn vào dây chuyền, đột nhiên nói: “Cảm giác thật trẻ con.” giống như là đang hơi chật vật, nói cảm thấy mình không còn là trẻ con lại làm chuyện trẻ con mới làm, cảm thấy không nên làm vậy.
Nhưng lúc Dương Khác giúp cậu đeo lên, cậu lại rất vui vẻ.
Cậu sẽ nắm tay Dương Khác ở góc hẻo lánh trong cửa hàng, sau đó lại nhanh chóng buông tay.
Lúc Dương Khác nắm lại tay cậu, Úc Tri Niên lại quắn quéo ngượng ngùng.
Thời gian không còn nhiều, Dương Khác cần đi Tam Văn nên đưa Úc Tri Niên tới đơn vị của Mai Tư, Úc Tri Niên còn mấy bưu kiện cần gửi và cần lấy kinh phí trên Ủy ban nữa.
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Dương Khác lại lên xe, đến chỗ tàu hỏa đi Tam Văn.
Úc Tri Niên ở Hỉ Bình nên vẫn có tín hiệu điện thoại, lát sau cậu tin nhắn hỏi Dương Khác: “Sao anh vẫn còn một chiếc nhẫn nữa?”
Dương Khác không biết trả lời như nào, cuối cùng đáp: “Không biết.”
Dương Khác đặt thơ tình của Úc Tri Niên, nhẫn và dây chuyền bạch kim vào ngăn nhỏ trong cặp hồ sơ.
Chúng đi theo hắn từ Tam Văn về thành phố Hách, sau đó an vị trong ví tiền.
Dương Khác lại đeo chiếc nhẫn cưới cũ lên, hàng ngày vẫn như trước kia, từ sáng tới tối làm việc ở công ty, cuối tuần ngẫu nhiên sẽ nhận được tin nhắn của Úc Tri Niên, hai người gọi điện hoặc videocall.
Vì Hỉ Bình đã chính thức vào mùa mưa, giao thông ngày càng bất tiện nên tần suất liên lạc của họ cũng trở nên mất quy luật.
Dương Khác xem lại video quay lại nghi lễ cầu mưa không ít lần, hắn thường xuyên cảm giác như mới đêm qua hai người còn nằm cùng nhau trong căn nhà ngói đơn sơ vắng vẻ, hoặc ảo giác lúc tỉnh lại sẽ nhìn thấy bóng lưng đang viết bút ký của Úc Tri Niên.
Giữa tháng tám, trước ngày Dương Khác ra tòa một đêm, Hỉ Bình cuối cùng cũng tạnh mưa hai ngày, Úc Tri Niên chạy lên huyện gọi điện cho Dương Khác, trong giọng nói xen lẫn tiếng thở dốc, cậu nói tín hiệu ở Hỉ Bình cũng kém lắm, tìm mãi mới thấy chỗ full sóng.
Cậu nói rất nhiều về những thu hoạch mới của mình, hỏi Dương Khác sắp phải ra tòa phải không, Dương Khác cũng nói về công việc của mình, trừ chuyện ra tòa.
Giọng nói của Úc Tri Niên vì phải vượt qua cả đại dương mà hơi là lạ.
“Hôm trước trong thôn có đám cưới.” Úc Tri Niên nói: “Em thấy họ đeo nhẫn.”
Cậu dừng một chút, nói: “Dương Khác.”
Nói xong, Dương Khác cảm thấy Úc Tri Niên do dự, ấp a ấp úng nói sang chuyện khác, cậu kể Diệu Diệu và Thường đang yêu đương, Thiệu Tây Lâm vì tháng sau có thể có thời gian đi thăm cậu mà đang điên cuồng viết luận văn, nói tới cuối cùng lại ngừng lại, nhịn không được thốt ra: “Em rất nhớ anh!”
Cậu nói rất nhẹ, tựa như chạy khắp đường phố Hỉ Bình tìm nơi có tín hiệu thì dễ, còn nói thẳng là nhớ Dương Khác mới khó, nhưng cậu vẫn nói.
Nhịp tim chậm rãi của Dương Khác bắt đầu tăng tốc, vì giọng nói của Úc Tri Niên mà hắn bối rối.
Hắn phát hiện, đúng là hắn đã có được tình yêu mà bản thân luôn kháng cự, không phải thứ tình yêu giả dối như Dương Trung Uân.
Không ngắn ngủi, ngập tràn dối lừa, phản bội và sặc mùi tiền, chỉ có trái tim rung động và không kìm nổi lòng, là cuộc sống mà hắn muốn, là thứ mà tuổi thơ hắn luôn mơ ước trong đầu nhưng lại chẳng nghĩ được ra.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.