Điện Giật

Chương 43


Bạn đang đọc Điện Giật FULL – Chương 43


Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 043: 2019»
Lúc Dương Khác tỉnh, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Ngoài phòng, tiếng chim hót loáng thoáng.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ không có rèm che chiếu vào phòng, Úc Tri Niên mặc chiếc áo sơ mi trắng đã bị giặt tới mòn, đưa lưng về phía hắn, cậu vẫn đang chìm vào giấc ngủ say.
Căn phòng lẫn chăn đệm đều mang mùi xà phòng sạch sẽ.
Mấy hôm nay Úc Tri Niên rất bận rộn, vô cùng mệt mỏi, hôm qua họ không làm gì đã ngủ.

Úc Tri Niên vẫn đang say giấc nồng, Dương Khác ôm cậu từ sau lưng, chạm vào mu bàn tay cậu mà người vẫn không tỉnh.
Lát sau hình như Úc Tri Niên nhận ra có ai đang đụng chạm mình, cậu xoay người, đối mặt với Dương Khác, đầu đụng vào ngực hắn.
Vì vẫn đang ngủ nên Dương Khác không rõ Úc Tri Niên đang vui hay không.
Đôi khi hắn cảm thấy còn rất nhiều điều mình không hiểu về Úc Tri Niên.
Ví dụ như Úc Tri Niên bắt đầu thích hắn lúc nào, từ khi họ vẫn hòa thuận ở chung sao? Nếu đúng sao cậu không nói sớm?
Vì sao Úc Tri Niên lại thích Dương Khác, thích ở điểm gì? Tại sao lại từ một người hoạt bát nhiệt tình trở nên u buồn tĩnh lặng? Tại sao cậu lại tin tưởng hắn như trước đây một lần nữa?
Đây đều là những chuyện Dương Khác tương đối quan tâm.
Bời vì Úc Tri Niên có thể có thêm rất nhiều lựa chọn nếu cậu đồng ý chọn.
Dương Khác cũng hiểu rõ, trong số những lựa chọn của Úc Tri Niên mình không phải là người có thể làm cậu vui nhất.
Nếu Úc Tri Niên chọn người khác, có lẽ bây giờ cậu đã sáng sủa hơn nhiều, dù cậu sẽ không còn vô tư như Úc Tri Niên mà Dương Khác biết.

Dương Khác rất ích kỷ, nếu Úc Tri Niên đã chọn hắn thì cậu sẽ rất khó đổi người khác.
Dương Khác lại chạm vào tay trái của Úc Tri Niên, đột nhiên cậu ngẩng đầu, mở mắt nhìn Dương Khác, nhíu mày, lát sau nói: “Dương Khác”.

Dương Khác “Ừ” một tiếng, cậu nhích nhích lại, tựa đầu vào vai Dương Khác.
Hai người ôm nhau nằm một lúc Úc Tri Niên mới tỉnh hẳn, cậu nhích qua nhích lại trong chăn, nhìn đồng hồ bảo: “Dậy thôi.”
“Buổi lễ sẽ bắt đầu lúc chạng vạng tối.” Cậu nói với Dương Khác: “Đến khuya mới xong.”
Úc Tri Niên ra ngoài sân rửa mặt.
Dương Khác đứng ở cửa, nhìn Úc Tri Niên cầm cốc tráng men ung dung đánh răng ngoài sân, ánh nắng hạ xuống, chiếu lên mặt đất bóng tường nhàn nhạt.
Không khí trên núi trong lành, điện thoại của Dương Khác không có tín hiệu, mấy chục giờ không một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ, khiến hắn cảm thấy mình và Úc Tri Niên cùng bị ngăn cách tại nơi đây.
Có ai đó gõ cửa ngõ, tiếng nói trong trẻo của cô gái trẻ vang lên: “Anh Niên, anh dậy chưa?”
Úc Tri Niên quay đầu nhìn Dương Khác, nhanh chóng súc miệng, để cốc và bàn chải xuống rồi ra tháo then mở cửa.
“Diệu Diệu.” Cậu chào người bên ngoài: “Em đến sớm vậy.”
Cậu lùi lại sau, cô gái ngoài cửa bước vào theo, lúc trông thấy Dương Khác thì sững sờ.
Cô gái chừng mười bảy, mười tám, đôi mắt to tròn, làn da hơi đen, tóc thắt hai bím, trên người mặc váy dân tộc sặc sỡ, trên hai cổ tay đeo đầy vòng bạc.
Cô nhìn Dương Khác, hơi khó hiểu, sau đó thốt lên: “Anh Niên, đây là ai vậy?”
“Anh ấy là Dương Khác.” Úc Tri Niên giới thiệu hai người với nhau: “Đây là Diệu Diệu, con gái trưởng thôn.”
Nói xong cậu nhìn Dương Khác, không hiểu sao hơi khẩn trương và áy náy.
Dương Khác không phải người quá hẹp hòi, hắn hiểu rõ trong thôn này quan hệ giữa hai người chỉ nên là bạn bè, không nên phức tạp hóa vấn đề.
“Anh là bạn Úc Tri Niên.” Dương Khác chủ động giới thiệu: “Có chuyện đi qua Hỉ Bình nên đến thăm cậu ấy luôn.”
“Em chào anh! Anh Niên ơi, bạn anh đẹp trai quá, đẹp trai hơn anh Tư nhiều.” Diệu Diệu cười hì hì nói với Úc Tri Niên: “Anh Niên, cô đang nấu lá cỏ buổi chiều dùng, lần trước anh hỏi em cái này, bây giờ anh muốn đi xem không ạ?”
“Nấu lá cỏ à?” Úc Tri Niên không đồng ý ngay mà nhìn Dương Khác, giống như đang hỏi ý anh.
Dương Khác thấy cậu muốn đi nhưng không dám thì thấy buồn cười: “Em cứ đi đi, anh ở nhà đợi.”
Cậu rửa cốc xong là vội ra ngoài.
Sau khi Úc Tri Niên đi, Dương Khác xem qua nhà một lượt.
Nhà rộng khoảng hai mươi mét vuông, không chia gian.

Trong nhà có một chiếc bàn tròn và ba cái ghế, trên bàn đặt mấy cái chén.
Giường đặt phía bắc, đuôi giường là vali hành lý của Úc Tri Niên.
Cạnh tường phía nam đặt hai chiếc bàn khác loại, một chiếc chất đống giấy bút và sách, đó là bàn làm việc của Úc Tri Niên, một cái khác đặt chiếc laptop đang cắm điện.
Dương Khác xem sách trên bàn, một phần là hắn mang cho Úc Tri Niên, phần còn lại hắn chưa thấy lần nào.
Trong đó có ghi chép chương trình học dân tộc chí từ trước đó của Úc Tri Niên, thứ này Dương Khác đã thấy rất nhiều lần vào năm ngoái, lúc Úc Tri Niên về nước làm nghiên cứu.
Dương Khác cảm thấy về phương diện nào đó Úc Tri Niên là người rất có thiên phú, ít nhất Dương Khác nhìn chỗ tài liệu này cũng không cảm thấy buồn ngủ như đọc sách giáo khoa của Úc Tri Niên.
Trên cùng là bút ký về thực địa mà Úc Tri Niên mới viết sau khi tới đây, Dương Khác mở ra xem thì nhận ra đây chỉ là bản nháp, chưa được chỉnh sửa nên viết rất lộn xộn nhưng lại chi tiết.
Trong đó ghi chép đầy đủ Úc Tri Niên đã làm gì, nói gì ở làng Đãng.
Lật đến giữa, Dương Khác thấy Úc Tri Niên viết cậu nói chuyện với một ông lão, thời gian là tuần trước, lúc 12:30.
Ông lão là em trai của thầy tu trên đảo, ông kể về các loại thần thoại biển lưu truyền trong thôn, thông qua phiên dịch của Thường, kể rất nhiều chuyện về Thần Biển và Thần Mưa.
Trang sau, Úc Tri Niên đột nhiên viết một đoạn về một người xa lạ.
Cậu viết sau khi mình tặng loại thuốc lá giáo sư Triệu đề cử cho ông lão thì liên tục được khen là hiểu tâm ý.
Sau đó Úc Tri Niên viết: “Nhắc nhở: Gửi lời cảm ơn tới giáo sư Triệu Tư Bắc, chú đã truyền thụ cho cháu tất cả kinh nghiệm về thực địa của mình, giúp cháu tránh được rất nhiều đường vòng.” Dưới chữ nhắc nhở còn gạch chân hai lần.
Không biết tại sao sau đó cậu lại viết hai chữ “Dương Khác” còn viết hai lần, tiếp đó là một câu thơ tình phổ biến.
Đây đúng là phong cách của Úc Tri Niên, nửa đêm làm xong việc sẽ bắt đầu nghĩ linh tinh.

Trong bản nháp dân tộc chí, Úc Tri Niên viết không ít thứ linh tinh như lên thư viện tìm tài liệu, đi được nửa đường thì trời mưa, thế là viết ra cảm ngộ bằng bốn giác quan.
So với những chữ khác thì tên Dương Khác được Úc Tri Niên viết rất tinh tế, giống như là chậm rãi mà viết.

Dương Khác cúi đầu gấp lại laptop của Úc Tri Niên, đọc thầm bài thơ tình ngắn, mãi chưa lật sang trang khác.
Dương Khác đang đứng cạnh bàn thì Diệu Diệu phi vào như một cơn lốc: “Anh ơi, ăn điểm tâm!”

Trên đầu cô có thêm mấy món trang sức, cười khoe hàm răng trắng bóc, trông rất xinh xắn khỏe khoắn.
Dương Khác đi theo Diệu Diệu, ra khỏi nhà Úc Tri Niên, đi qua một khoảnh rừng trúc.

Diệu Diệu đi chậm lại, tới gần tò mò hỏi Dương Khác: “Anh ơi, anh với anh Niên quan hệ tốt lắm à?”
“Cũng tạm.” Dương Khác trả lời.
“Anh có thể nói cho em biết anh Niên có bạn gái hay chưa được không?” Diệu Diệu lại hỏi: “Anh Thường đáng ghét, cứ bảo không biết, còn nói em đừng hỏi nhiều quá, không lễ phép.”
Dương Khác cảm thấy kiểu thiếu nữ ngây thơ này rất có sức sống, hắn cũng khó lòng không vui vì người ta thích Úc Tri Niên, nên nói: “Em hỏi Úc Tri Niên chưa?”
“Chưa có nữa.” Diệu Diệu ngại ngùng: “Chuyện này sao hỏi trực tiếp được.”
“Nhưng mà…” Diệu Diệu do dự: “Em nhìn thấy anh ấy có một chiếc nhẫn.”
Dương Khác nhìn cô, hỏi như không có gì xảy ra: “Thế à?”
“Vâng.” Cô nói: “Có buổi tối em đưa cho anh ấy hoành thánh cô làm, lúc ấy anh Niên đang cầm nhẫn lên xem, chỉ là không đeo trên tay.”
Cô không biết làm sao, cúi đầu nhìn thoáng qua, sững sờ, chớp mắt mấy lần rồi chỉ vào tay Dương Khác: “Giống như nhẫn của anh vậy, bằng bạc, sáng lấp lánh.”
“Đeo nhẫn ở ngón này có ý nghĩa gì vậy anh?” Cô ham học hỏi thắc mắc.
Dương Khác nhìn cô giải thích: “Anh đã kết hôn rồi.”
Diệu Diệu ngạc nhiên kêu lên, chưa kịp phát biểu cảm nghĩ thì Thường ở gần đó đã chạy lại: “Sao mà đi lâu thế?”
Cậu ta chào hỏi Dương Khác, nói mọi người sắp ăn sáng xong rồi, chúng ta đi nhanh chút.
Nhà trưởng thôn rất gần nhà Úc Tri Niên, chỉ cách một khoảnh rừng trúc.
Vì nghi lễ buổi tối nên rất nhiều thôn dân tới nhà trưởng thôn ăn cơm, sau đó sẽ bận rộn cả ngày.

Đàn ông chẻ củi thành những khúc gỗ dễ đốt, phụ nữ giúp người tham gia nghi thức cầu mưa ăn mặc chỉnh tề, bôi lên họ chất lỏng màu tím lấy từ cây cối trên đảo.
Úc Tri Niên bận rộn ghi chép, cậu được cho phép nên còn quay chụp thêm hình ảnh hiện trường.
Dương Khác rảnh rỗi không có gì làm nên đi làm mấy việc tốn thể lực với Thường.

Hắn nhanh tay, chẳng mấy chốc đã bổ được không ít củi, thôn dân đi qua đều ghé mắt nhìn lại.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, buổi trưa Mai Tư đến, mọi người bận rộn tới chạng vạng tối, nghi thức cầu mưa chính thức bắt đầu.
Nghi thức cầu mưa cần đi từ đỉnh núi cao nhất làng Đãng xuống, thôn dân trong vai thức thần và động vật châm lửa, khua chiêng gõ trống đi quanh thôn trang một vòng rồi quay lại giếng nước cạnh cửa thôn cử hành nghi thức sau cùng.

Bó đuốc trong bóng đêm như một con sông dài, tiếng trống dọa chim chóc trên núi bay tán loạn.
Dương Khác đi cùng Mai Tư đằng sau đoàn người, xem huyên náo trước mặt.

Úc Tri Niên đã chạy đi đâu không biết từ lâu.
Mai Tư xích lại gần nói chuyện với Dương Khác: “Anh Dương, em vốn cảm thấy mấy người làm ăn không hứng thú với mấy chuyện phong tục dân gian này, đơn vị tài vụ chỗ em ghét nhất là báo giá vé lên xuống núi cho em.”
Dương Khác cười với cậu, cậu ta hỏi thêm: “Anh Dương, sao anh với Tri Niên thân vậy?”
“Hai anh là bạn đại học à?”
“Là bạn học từ cấp ba.” Dương Khác nói: “Đại học thì ở cùng nhau.”
“Lâu vậy!” Mai Tư giật mình: “Hèn gì hai anh thân thế.”
Thôn dân phía trước đi tới tế đàn thì dừng lại, mọi người vây quanh quảng trường tế đàn, đốt lên đống lửa ở trung tâm.
“Em cảm thấy kiểu người như anh Tri Niên không có nhiều.” Mai Tư cảm thán: “Người rời khỏi Tam Văn ít ai quay về, ai lại thấy những lão già trên núi này thú vị chứ? Huống chi anh ấy còn đi xa vậy.

Cũng không biết đến bao giờ anh ấy mới lập gia đình.”
“Em cảm thấy anh Tri Niên hình như không quan tâm lắm tới chuyện tình cảm.” Mai Tư nói: “Mọi người trêu gì anh ấy cũng chẳng nói.

Chắc là anh ấy đã có mục tiêu, trong lòng chỉ có chuyện học hành, những thứ khác không quan trọng.

Tự do tự tại không bị trói buộc như anh ấy cũng tốt.”
Dương Khác không nói gì, hai người vòng qua đống lửa thì thấy Úc Tri Niên đang cầm máy ảnh đứng trên một tảng đá chụp ảnh.
Dường như có cảm giác, Dương Khác và Mai Tư vừa tới gần cậu đã buông máy ảnh xuống, quay lại nhìn.
Dương Khác thấy Úc Tri Niên mắt sáng rực nhìn mình, cậu nhảy xuống khỏi tảng đá, chạy tới chỗ Dương Khác rầu rĩ nói: “Dương Khác, máy ảnh với điện thoại của em sắp hết pin rồi.”
“Anh có mang điện thoại không?” Cậu nhờ vả.
Dương Khác đưa điện thoại cho cậu, cậu mở camera lên rồi lại chạy đi xa.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.