Đọc truyện Điền Duyên – Chương 69: Thi triển uy phong
Hoàng gia loạn thành một đoàn.
Đỗ Quyên khàn cả giọng gào khan.
Phải nói từ lúc vợ Đại Mãnh rời đi.
Sau khi vợ Đại Mãnh đi, Hoàng lão cha liền phân phó mọi người về nhà.
Cơm không còn cách nào ăn. Con dâu cả nằm trên giường, chẳng lẽ bọn họ mặt dày tự mình nấu tự mình ăn?
Tuy hận trong lòng nhưng không dám mắng nữa.
Nếu như mắng, Phùng Thị lại tìm chết, nháo xảy ra chuyện thì ai cũng không dễ chịu, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống khẩu khí này.
Vinh Tử và Ngọc Trân thích Đỗ Quyên, muốn ôm nàng về chơi.
Đỗ Quyên đương nhiên không chịu. Nhưng Vinh Tử ôm lấy nàng, nàng không có năng lực phản kháng. Hoàng Tước Nhi cũng không dám ngăn cản, nãi nãi lại không kêu nàng đi chung, đành phải đi theo sau Vinh Tử, trong lòng rất gấp.
Đi tới nhà chính, Đỗ Quyên nhìn thấy cái nôi, vội đưa tay “A a” gọi.
Vinh Tử kỳ quái, cho rằng nàng muốn cái gì, liền ôm nàng đến trước cái nôi.
Chờ nàng cúi lưng, Đỗ Quyên như khỉ trườn người xuống nôi.
Vinh Tử lại muốn ôm nàng dậy nhưng không được. Hai tay nàng gắt gao níu chặt thành nôi không buông. Nếu cố kéo tay ra, nàng sẽ khóc gọi.
Vinh Tử và Ngọc Trân không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng đại nương thấy liền nổi giận, không nhịn được nói: “Không đi thì thôi. Không biết điều! Làm như ai cũng hiếm lạ nàng.”
Đỗ Quyên không để tâm, coi nàng như không khí.
Thiết! Lại không phải là nãi nãi ruột của nàng.
Cho dù là nãi nãi ruột, thích thì nàng thân cận chút, không thích thì nàng cách xa chút, có gì lớn lao đâu! Cũng không biết tại sao nương biến quan hệ thành khẩn trương như vậy, còn tìm chết nằm trên giường nữa.
Lúc mọi người đang muốn đi, Tiểu Bảo bỗng vọt vào trong phòng Phùng Thị.
Hắn vào lấy đồ chơi của Đỗ Quyên.
Tuy Hoàng lão Nhị là thợ mộc, nhưng thợ mộc và thợ mộc có thể giống nhau sao?
Đừng nhìn những thứ kia là lặt vặt, đều là nghệ thuật điêu khắc. Với tay nghề của Hoàng lão Nhị, sợ là cả đời cũng làm không được.
Cho nên Tiểu Bảo rất thích những món đồ chơi kia.
Nhưng vợ Đại Mãnh chạy tới nói một phen, ngay cả nãi nãi bình thường rất cưng chiều hắn, cũng không để cho hắn cầm mấy thứ này về nhà.
Hắn quá giận, cầm cái rổ nhỏ đựng dồ chơi chạy ra.
Phượng Cô nhìn thấy, vội vã ngăn cản nói: “Đây là của muội muội, không thể lấy.”
Hoàng đại nương cố áp chế cơn giận, quát: “Cho hắn chơi!”
Tiểu Bảo không nói tiếng nào cầm lấy con trâu nhỏ, thị uy trước mặt Đỗ Quyên ném xuống đất, nhấc chân đạp.
Chợt nghe “răng rắc” một tiếng, trâu gãy chân.
Cho dù là nam mộc, chân trâu mảnh như vậy, lại qua điêu khắc, không chịu nổi một cước của hắn.
Tiếp đến, Tiểu Bảo lại ném thùng gỗ nhỏ xuống đất đạp.
Nhưng thùng gỗ tròn, vừa giẫm lên là trượt, lăn qua một bên, không đạp nát.
Thật rắn chắc!
Đỗ Quyên sững sờ nhìn, trong não toát ra ý nghĩ này.
Sau đó, nàng đưa mắt nhìn về phía Hoàng lão cha, Hoàng đại nương, còn có những người khác.
Mọi người chẳng biết tại sao, bị nàng nhìn đến thấy nao nao.
Mọi người nhìn thấy một tiểu động vật chưa biết nói chuyện, bỗng nhiên dùng ánh mắt tràn ngập ý vị nhìn mình, có thể không sợ hãi sao?
Đỗ Quyên yên lặng nhìn bọn họ một hồi, sau đó quay nhìn Tiểu Bảo.
Sau khi Tiểu Bảo đạp hỏng đồ chơi của Đỗ Quyên, đắc ý hướng nàng cười, một vẻ “coi ngươi có thể làm gì ta”.
Phượng Cô vội nói: “Đỗ Quyên…”
Một lời chưa xong. Đỗ Quyên đã thét chói tai, thanh âm đột nhiên trỗi lên, đâm thẳng vào tai.
Mọi người run run một cái, trong lòng “lộp bộp”, thiếu chút nữa muốn bịt lỗ tai.
Một tiếng chưa kết thúc, tiếng thét khác lại bắt đầu.
Mọi người thấy tiểu nữ oa kia nhìn Tiểu Bảo, bén thanh khóc thét, khóc đến tê tâm liệt phế.
Sau vài tiếng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của nàng phát tím, quả đấm nhỏ nắm thật chặt, đem hết toàn lực tru lên, lãng cao hơn một lãng, cuốn về phía đỉnh núi.
Phượng Cô luống cuống, bước lên phía trước dỗ nàng; Vinh Tử và Ngọc Trân cũng cố xoa dịu.
Đỗ Quyên dùng sức uốn người, hai tay loạn đánh, hai chân loan quơ.
Tiểu Bảo sợ choáng váng, ngơ ngác nhìn Đỗ Quyên.
Hoàng Tước Nhi thấy muội muội khóc như vậy, cũng khóc lớn lên theo.
Phùng Thị ở trong phòng nghe Đỗ Quyên thét chói tai, trong lòng luống cuống, từ trên giường đứng dậy, thuận tiện chộp lấy cái kéo trong sọt, lao tới khàn giọng hô: “Giết ta đi! Đem 2 đứa bé đều giết! Cả nhà đều chết sạch sẽ! Giết nha —— “
Nàng điên cuồng xông lên trước, dùng kéo loạn đâm loạn.
Hoàng Lão Thực và Hoàng lão Nhị bị dọa sợ, liều chết ôm lấy eo nàng.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương cả người run rẩy lần nữa, hoàn toàn không biết như thế nào cho phải.
Phượng Cô chợt nhớ tới cái gì, đối với đại cữu nãi nãi nói: “Nhanh! Mang Tiểu Bảo đi!”
Đại cữu nãi nãi nghe xong hơi giật mình, không biết vì sao nàng muốn đưa Tiểu Bảo đi.
Phượng Cô nóng nảy, tự mình đến kéo Tiểu Bảo rời khỏi.
Nhưng đã quá chậm, Nhậm Tam Hòa đã xông vào, ngăn ở cổng lớn.
Cổng rất rộng, dáng người hắn mạnh mẽ, không mập mạp nên không ngăn chặn toàn bộ.
Hắn đứng giữa cửa, hai chân như đinh đóng xuống đất, hai mắt như chim ưng quét qua đám người trong phòng, ánh mắt tựa hàn băng làm người run lên.
Phượng Cô kéo Tiểu Bảo lùi lại một bước, không dám tiến lên.
Thật đáng sợ!
Người thanh niên hoàn toàn khác với lúc trước.
May mắn Nhậm Tam Hòa mau chóng buông tha bọn họ, ánh mắt ném về phía Đỗ Quyên.
Thấy Đỗ Quyên khóc như vậy, tay phải của hắn bất tri bất giác đưa ra phía sau.
Lâm Đại Mãnh từ bên ngoài chạy vội tới, cầm lấy tay hắn, ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại, rồi cao giọng hỏi: “Lão cha, có chuyện gì? Nháo cho dữ dội như vậy?”
Thanh âm không cao không được a. Đỗ Quyên giọng lớn quá, giọng nói phải cao hơn tiếng khóc của nàng mới nghe thấy.
Hoàng lão cha đâu thể nói ra lời.
Huống hồ việc này không thể nói rõ trong hai ba câu, nhắc đến thì một lời khó nói hết, tuyệt không đơn thuần là Tiểu Bảo làm hư con trâu của Đỗ Quyên.
Nhưng là, sao hắn chịu đem việc xấu trong nhà nói ra ngoài!
Lúc này, vợ Đại Mãnh và Lâm Đại Đầu cùng đám nhóc Thu Sinh đều tới.
Vợ Đại Mãnh kinh hoảng nói: “Ái dà̀, Đỗ Quyên, sao lại khóc đến như vậy? Trước nay nàng không khóc nha!” Vừa nói vừa chạy về phía cái nôi.
Bỗng liếc mắt nhìn thấy Vinh Tử cầm con trâu bị đạp gãy chân trên tay, lại cả kinh kêu lên: “Sao chân trâu lại bị gãy?”
Hoàng Tước Nhi luôn nhút nhát lớn tiếng khóc nói: “Là Tiểu Bảo. Hắn lấy con trâu của muội muội… trâu bị bể… Còn dùng chân đạp làm muội muội khóc.”
Hoàng đại nương tức giận đến không thể nhịn được nữa, một cái tát đi qua, mắng: “Nha đầu chết tiệt! Cho ngươi nhiều chuyện…”
Nửa bên mặt Hoàng Tước Nhi lập tức đỏ lên.
Vốn Đỗ Quyên gào mệt mỏi, thanh âm nhỏ đi một chút. Thấy nàng đánh Hoàng Tước Nhi, đột nhiên lại cất cao thanh âm, một lần nữa thét chói tai; Hơn nữa, tiếng thét này kéo dài hơn như muốn thay không đổi khí. Mắt thấy gần như nghẹt thở, hai mắt còn thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng đại nương.
Hoàng lão cha nghe choáng váng, không tự chủ cùng với thanh âm của nàng nín thở một hơi, cao lên, lại cao lên ——
Sau đó bay xa trượt xuống, âm cuối kéo thật dài không kết thúc.
Hoàng lão cha nín thở chờ đợi.
Cuối cùng, hắn đích thực không nhịn nổi. Một tiếng thét của Đỗ Quyên còn chưa kết thúc.
Lão đầu chịu không nổi, “hô” thở ra một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng đại nương.
Lão thái bà đáng chết, không có mắt nhìn. Trước mặt nhiều người như vậy mà đánh cháu gái.
Vợ Đại Mãnh bị dọa sợ, vội lay động Đỗ Quyên, thét to: “Đỗ Quyên, Đỗ Quyên!”
Một mặt quay đầu tức giận đối với Hoàng đại nương nói: “Đại nương, từ từ nói là được. Đánh Tước Nhi làm cái gì?”
Hoàng đại nương chỉ thấy hai lỗ tai “ong ong”. Đầu váng mắt hoa, đứng không vững.
Phùng Thị lại hô lớn “Đem một nhà chúng ta giết sạch thôi”, rồi vừa đá vừa cắn. Cắn Hoàng lão Nhị một miếng liền thoát khỏi sự kiềm chế của hai huynh đệ bọn họ, dùng sức đập đầu tường, bị mọi người liều mạng giữ chặt.
Phượng Cô thấy Hoàng Tước Nhi bóc trần nguyên do sự việc, Phùng Thị lại nháo như vậy, Đỗ Quyên hét thảm, lại bị đám người Lâm Đại Mãnh nhìn chằm chằm, không xuống đài được, liền khom lưng dùng sức vỗ xuống mông Tiểu Bảo, mắng: “Thật không hiểu chuyện mà! Đã nói đó là của muội muội, không thể động, ngươi nhất định muốn động.”
Vợ Đại Mãnh nói tiếp: “Đều là huynh muội, chơi thì chơi, tại sao đạp hỏng chứ?”
Đỗ Quyên thở ra một hơi, quyết tâm nhất định phải cho Tiểu Bảo một bài học, miễn cho đứa bé này quen được nãi nãi nuông chiều “duy ngã độc tôn”, vì thế nắm cái gối nhỏ trong nôi đập lên người Tiểu Bảo, vừa khóc vừa thét chói tai, mang theo ngôn ngữ của chim “huyên thuyên oa lạp” không rõ ràng, còn đối với hắn “phốc phốc” nhổ nước miếng.
Người trong phòng không ai nghe hiểu nàng nói cái gì, nhưng ai thấy cũng hiểu nàng đối với Tiểu Bảo lên án và phẫn nộ: khi dễ ta, dẫm trâu nhỏ của ta! Người xấu! Đánh chết ngươi…
Lâm Xuân và Cửu Nhi lập tức như những con báo nhỏ, không hẹn mà cùng nhắm phía Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo không phòng bị, bị đứa nhỏ so với mình thấp một khúc đẩy ngã xuống đất, lại thấy mọi người đều trừng hắn, mẹ hắn còn đánh hắn, nhịn không được “oa” một tiếng khóc lên.
Lâm Xuân mặc kệ hắn khóc, nhấc chân đá lung tung lên người hắn.
Cửu Nhi cũng hô to “Cho ngươi đi cùng trâu nhỏ của ta”, nhào lên đánh hắn.
Lâm Đại Mãnh đứng không yên, tiến lên mỗi tay một đứa kẻo ra ngoài.
Tiểu Bảo bị ăn mấy đá, khóc mắng nhào tới đá về phía Lâm Xuân.
Lâm Xuân bị đại bá kéo lại, bởi vậy bị trúng một cước.
Thu Sinh sinh khí, xông lại cho một bàn tay lên mặt hắn, vừa mắng: “Không biết xấu hổ! Kiến thức hạn hẹp! Cho thịt lấy thịt, cho xiêm y lấy xiêm y, cho đồ chơi đòi chơi, một gia đình đều không biết xấu hổ!”
Hạ Sinh cũng tới hỗ trợ, mắng: “Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!…”
Tuy Lâm Xuân và Cửu Nhi bị Lâm Đại Mãnh bắt được, cũng không an phận, mỗi người ôm lấy một cánh tay của hắn như đang chơi đu dây, chân đong đưa trong không cũng loạn mắng.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương nghe xong, xấu hổ, giận dữ muốn chết.
Hôm nay thật quá mất mặt!
Mặc dù là con nít tranh cãi ầm ĩ, nhưng nếu không nghe người lớn nói qua những lời này, sao có thể nói rõ ràng bài bản như vậy?
Hoàng lão cha nhìn thấy mấy tiểu tử Lâm gia như những con báo nhỏ, sắc mặt tái xanh.
Bởi vậy có thể thấy được, con trai thật sự rất quan trọng!
Huynh đệ nhiều, đại biểu lực lượng gia tộc lớn, không dễ dàng bị người khi dễ.
Lâm Đại Mãnh thấy tình hình có chút thất khống, đối với Lâm Đại Đầu quát: “Đánh tên tiểu tử này!”
Ánh mắt nghiêm nghị nhìn phía Thu Sinh.
Bàn tay Lâm Đại Đầu lập tức đánh qua.
Thu Sinh “ngao” một tiếng, vội vàng lao ra cửa.
Chạy đến cửa viện đứng lại, một chân trong một chân ngoài, dáng vẻ sẵn sàng bôn đào, sau đó quay đầu cao giọng mắng: “Vốn là không biết xấu hổ…”
Lâm Đại Đầu bị chọc tức, xắn tay áo lao tới: “Tiểu tử đáng chết, lão tử đánh gãy chân của ngươi.”
Thu Sinh liền chạy xa.
Lâm Đại Mãnh lại cúi đầu vỗ mấy bàn tay vào mông Cửu Nhi, mắng: “Dám đánh người, lão tử liền đánh ngươi.”
Cửu Nhi thế nhưng không khóc.
Lâm Xuân cũng không tránh khỏi, cũng bị vài bàn tay của đại bá.
Đỗ Quyên áy náy không thôi, đột nhiên nhớ tới một bài ca: “Ngày hôm qua ngươi vì ai bị một trận đòn, hôm nay ngươi lại vì ai bị mắng một trận. Bị đánh bị mắng, cũng là vì ngươi tiểu oan gia này.”
Xin lỗi, tiểu huynh đệ!
Sau này tỷ tỷ nhất định dụng tâm dạy dỗ các ngươi, tranh thủ làm cho các ngươi đi ra khỏi thôn Thanh Tuyền.
Nhưng hôm nay việc này còn chưa xong, nàng còn muốn tiếp tục biểu diễn.
Vì thế, hai tay nàng vung loạn, quét tay vợ Đại Mãnh ra, khóc đưa bàn tay về phía Hoàng Tước Nhi.
Hoàng Tước Nhi khóc tiến lên ôm lấy nàng.
Hai tay Đỗ Quyên ôm chặt cổ nàng, ôm đến gắt gao.
Trước mặt mọi người trong phòng, hai tỷ muội ôm đầu khóc rống.
Quang cảnh đó thật thê thảm, như những đứa trẻ không cha không mẹ vậy.
Đỗ Quyên không cần cha, không cần nương, chỉ cần tỷ tỷ, có thể thấy được bình thường đều do Hoàng Tước Nhi chăm sóc nàng, thật làm cho người ta thương tâm.
Mọi người thấy không ai là không rơi lệ, ngay cả Hoàng đại nương cũng hối hận không nên đánh Hoàng Tước Nhi trong cơn giận dữ. Nói đến cùng, đó là cháu gái của nàng.