Đọc truyện Điền Duyên – Chương 68: Mót tiểu đưa tới chiến tranh gia đình
Bắt đầu từ sáng sớm, nàng bận rộn đến mức chân không chạm đất, cơm trưa đều chưa ăn —— bởi vì phải chờ khách ăn xong mới ở bên bếp lò ăn một miếng. Chưa kịp ăn đã bị phái đi làm mai kéo thuyền. Buổi tối những người này còn không đi, còn muốn ở đây ăn. Bây giờ bà bà lại đem việc hôn nhân bất thành phát lên người Đỗ Quyên, đều là nàng sai!
Nàng đưa đi tiểu xong, ném Đỗ Quyên lên giường, như gió xoáy vọt tới cái thùng trước mặt, mở thùng ra kéo bộ áo khoác và quần màu phấn hồng xông ra ngoài.
“Nương không quen nhìn Đỗ Quyên mặc 2 bộ đồ đẹp này thôi, ta đốt là xong. Ngày khác người ta đưa một bộ, ta đốt một bộ, trong lòng nương đỡ bị gai đâm. Nương nếu thấy còn chưa đủ, không quen nhìn 2 nha đầu, nương nói đi, ta lấy đao giết hai nàng đêm nay nấu ăn. Không phải nương nói chưng chút cá và thịt khô, nướng thỏ, nấu nấm và măng khô, nấu đậu hủ đều chỉ có thể tính là đối phó sao. Cha Tước Nhi không có bản lĩnh đánh món ăn thôn quê, không có thứ tốt chiêu đãi thân thích, vậy liền thì giết 2 đứa bé nấu ăn…”
Nàng giống như Phong Ma, hung tợn nói, vừa ném xiêm y vào chậu than.
Mọi người đều bị hành động muốn giết người của nàng làm sợ ngây người, ai cũng không nhớ cứu lấy xiêm y. Chỉ thấy ngọn lửa bốc lên, lụa bố bên ngoài và lông lót bên trong chốc lát bốc cháy lên.
Một phụ nữ tỉnh ngộ lại, một tay vội kéo ra, đặt xuống đất đạp mấy cái mới diệt được lửa. Nhìn lại, bộ quần áo đã khô vàng cuộn tròn lại, không thành bộ dáng.
Hoàng đại nương tức giận đến run run nói: “Ngươi… Ngươi…”
Nàng chưa từng nghĩ đến Phùng Thị dám làm như vậy với nàng, nhất là trước mặt nhiều người như vậy.
Chị dâu nàng bọn người nhìn Phùng thị, thầm kêu đứa con dâu này lợi hại.
Vinh Tử và Ngọc Trân sợ tới mức trốn ở phía sau, lui đến góc tường nhìn xem.
Hoàng lão cha phẫn nộ, đập bàn “Ba” một tiếng, nhìn Phùng Thị quát: “Quỳ xuống cho ta! Không cần biết người là khuê nữ nhà mà dám nói chuyện như vậy với bà bà chính là bất hiếu. Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Lại quay đầu đối với nhi tử nói: “Lão Đại, hôm nay nếu ngươi nếu dám che chở người phụ nữ kia, ta coi như không có người con trai này!”
Ý là kêu nhi tử đi trừng phạt vợ.
Nhưng Hoàng Lão Thực còn không hiểu gì hết. Không hiểu chỉ là đưa con đi tiểu mà làm rùm beng lên. Còn nữa, lúc trước nương và vợ cãi nhau, hắn cũng không bên vợ, hôm nay đương nhiên cũng là hai bên không giúp bên nào. Bởi vậy ngây ngốc.
Ai ngờ Phùng Thị hôm nay bất cứ giá nào.
Nàng vặn vẹo người, một cước bước vào phòng, từ trong cái sọt đựng kim chỉ thêu may trên kệ lấy cái kéo ra, cao giọng kêu lên: “Không cần quỳ. Ta chết cho các ngươi xem! Ta chết, các ngươi đem 2 nha đầu ra chặt, lại cho con trai của ngươi cưới người vợ hiền lành cho các ngươi thêm cháu trai.”
Nói xong, cây kéo đâm vào ngực.
Mọi người cũng không ngồi yên nữa, chen chúc chạy lên, giữ chặt Phùng thị, giành lại kéo.
Phùng Thị còn đang dậm chân hô to, đem oán khí bao nhiêu năm tích tụ phát ra, nhớ tới một câu nói một câu, nhớ tới một kiện nói một kiện. Gào khóc không ngưng.
Hoàng đại nương thở không nổi, thiếu chút ngất đi.
Nàng vừa then, vừa giận, lại sợ.
Xấu hổ là con dâu đem nàng nói thành ác bà bà, bất công nương.
Giận là Phùng Thị dám đối xử như vậy với nàng, khẩu khí này vô luận thế nào cũng không nuốt trôi.
Sợ là nếu Phùng Thị chết thật, thông gia Phùng Trường Thuận tới, không đốt nhà Hoàng gia là không thể, thậm chí giết nàng cũng có khả năng.
Nghĩ như vậy, cả người run rẩy không thôi.
Nàng đối với tẩu tử khóc nói: “Ta… kiếp trước ta tạo… cái nghiệt yêu gì! Cưới một nguời không bớt lo như vậy về.”
Chị dâu nàng thấp giọng khuyên nhủ: “Ngươi nhịn một chút. Cưới đều cưới, con đều sinh, còn có thể làm thế nào.”
Đang nháo, ngoài cửa truyền đến thanh âm vợ Đại Mãnh, “Đại nương, đại nương!”
Hoàng đại nương lập tức ngừng khóc, cuống quít đáp ứng “Ai”, lau sạch sẽ nước mắt đứng dậy.
Thật là kỳ quái, trước mặt Phùng Thị nàng cảm thấy “có lý đi khắp thiên hạ”, bởi vì nàng là bà bà; nhưng đối mặt người ngoài, nhất là đối mặt vợ Đại Mãnh, lại biến thành “vô lý nửa bước khó đi”, rất sợ chuyện vừa rồi bị nàng biết, chọc người nhạo báng.
Chị dâu nàng nháy mắt Phượng Cô, mọi người kéo Phùng Thị vào trong phòng.
Vợ Đại Mãnh cười xán xán đi tới, trên tay bưng một cái bình gốm lớn chừng bàn tay, nói: “Còn muối không, ta đến mượn chút muối của đệ muội.”
Thì ra sau khi Hoàng đại nương đi, nàng và vợ Đại Đầu nói thầm một hồi, cảm thấy không yên lòng, muốn lại đây xem mới yên lòng.
Đang nói, chợt nghe cách vách có tiếng đập bàn, tiếp theo lại có tiếng khóc la.
Nàng liền biết đã xảy ra chuyện, vội làm bộ như tới mượn muối.
Phượng Cô vội từ trong phòng đi ra nói: “Ta dẫn ngươi đi múc.”
Nói xong muốn đi.
Vợ Đại Mãnh liếc mắt nhìn nhìn thấy một bộ xiêm y bị đốt, kinh ngạc đưa bình muối cho Phượng Cô, nói: “Ngươi giúp ta múc mấy muôi là đủ rồi. Ta lười chạy về nhà, mượn trước một chút đối phó bữa tối nay, ngày mai gọi người đưa muối tới trả.”
Bởi nhà nàng bán muối, cho nên nói như vậy.
Phượng Cô không còn cách nào, đành cầm lấy bình.
Nơi này, vợ Đại Mãnh chỉ xiêm y trên mặt đất hỏi Hoàng đại nương: “Đại nương, đây không phải là xiêm y ta giúp Đỗ Quyên làm sao. Sao lại đốt? Ngại không tốt?”
Nàng nói đùa xong, Hoàng đại nương tuyệt không dám nói đùa với nàng.
Nàng còn chưa phục hồi lại từ phong ba vừa rồi, cứng họng, một câu cũng nói không nên lời.
Chị dâu nàng vội nói: “Vừa rồi nương Tước Nhi lấy xiêm y đi ra cho mọi người xem, oa nhi tay tiện, không cẩn thận rớt vào chậu than. Gia gia nàng cũng sinh khí, nãi nãi cũng mắng, náo loạn cả nửa ngày.”
Hoàng đại nương vội nói tiếp: “Còn không đúng sao! Ta tiếc bộ xiêm y này. Hàng tốt đâu dễ dàng có được chứ? Mẹ nuôi nàng phí tâm làm ra. Ta thật giận…”
Nàng giận thật!
Nàng giận Đỗ Quyên, hận không thể sửa xiêm y kia lớn ra cho Tiểu Bảo mặc, nhưng đốt đi nàng vẫn đau lòng. Bởi vậy, nàng hận thấu Phùng thị: không chỉ đốt xiêm y, còn trước mặt nhiều người đánh rớt mặt mũi của nàng, làm cho nàng không xuống đài được.
Vợ Đại Mãnh nửa tin nửa ngờ: nếu thật là như vậy thì cũng có khả năng nháo lên.
Lúc này Phượng Cô cầm muối ra, nàng liền nhận lấy nhìn thoáng qua, đứng lên cười nói: “Nói với đệ muội một tiếng, ngày mai trả lại. Ta đi.”
Hoàng đại nương vội vàng đứng dậy đưa tiễn, nói: “Trả cái gì mà trả! Nói ra thêm mất mặt! Ngươi may xiêm y và giầy cho Đỗ Quyên, nàng còn thiếu tình của ngươi sao mà đòi muối chứ.”
Vợ Đại Mãnh cười xoay người, lại bị Tiểu Bảo chạy vội đến đụng một cái.
Nàng vội cúi đầu đỡ lấy hắn, nói: “Ái dà, tiểu tử này, chạy nhanh như vậy. Chờ ăn thịt hả! Di, đây không phải là trâu con của Đỗ Quyên sao. Ngươi lấy ở đâu?”
Trên tay Tiểu Bảo cầm một con trâu gỗ, chính là con trâu Lâm nãi nãi cho Đỗ Quyên. Bên cạnh còn có một đứa bé sáu bảy tuổi, cầm cái rổ nhỏ, bên trong tất cả đều là đồ chơi Cửu Nhi đưa cho Đỗ Quyên, nào thùng nhỏ a, giá múc nước a, bát muỗng, chỉ là không có bộ bàn nhỏ.
Tiểu Bảo bị bợ Đại Mãnh giữ chặt. Giật tay lại muốn chạy, vừa nói: “Là của ta! Của muội muội chính là của ta! Đều là của ta!”
Nương hắn muốn ngăn cản nhưng hắn đã nói ra.
Vợ Đại Mãnh “yêu a” một tiếng, cười mắng: “Ngươi thực sự có tiền đồ! Lớn như vậy còn đoạt đồ chơi của muội muội, không có bộ dáng của ca ca chút nào. Cha ngươi không phải là thợ mộc sao. Muốn chơi cái gì thì kêu cha ngươi làm là được. Những vật này là Cửu Nhi đưa cho Đỗ Quyên, con trâu này là lão thái thái đưa cho Đỗ Quyên. Ngươi muốn lấy, Cửu Nhi nhìn thấy sẽ cùng ngươi liều mạng. Ngươi nha, nên đem đồ nhà ngươi chơi đưa cho muội muội chơi!”
Vừa nói vừa xông vào đoạt lại con trâu, ném vào trong cái rổ trên tay thằng bé.
Sau đó, lại không khách khí chút nào đoạt lại rổ, xong mới sờ đầu Tiểu Bảo nhìn sắc mặt khó coi Hoàng đại nương cười nói: “Con nít thích mới mẻ. Lão nhị là thợ mộc, cái gì mà không biết làm, trong nhà khẳng định cái gì cũng có.”
Phượng Cô đỏ mặt, vội nói: “Có, đều có! Hắn chỉ là ham mới mẻ.”
Vợ Đại Mãnh cười nói: “Đúng vậy, trong nhà có thợ mộc, phương tiện rất nhiều.”
Nói đến đây, chợt nhớ tới cái gì, nhìn về phía bàn của đàn ông, đối với Hoàng Lão Thực cười nói: “Lão Thực huynh đệ, ngươi mời lão Nhị nhà ngươi, kêu hắn giúp ngươi làm chút đồ gia dụng. Không phải ta nói ngươi, mấy kiện rách nát gì đó trong nhà của ngươi, đích thực không ra hồn gì. Chúng ta ở trong núi, thư khác không có, đầu gỗ thì cả đống. Ngươi giống như người trong núi, cũng không giống trong nhà có huynh đệ làm thợ mộc. Hôm nay ta chạm vào cái bàn trong nhà ngươi, nó lung lay như muốn rời ra từng mảnh, ngươi cũng không kêu huynh đệ ngươi cho sửa lại.”
Hoàng Lão Thực liên tục gật đầu, đối với Hoàng lão Nhị nói: “Lão nhị, có nghe thấy không? Ngày nào ngươi rảnh giúp ta sửa lại.”
Vợ Đại Mãnh nói xong cười tủm tỉm, đem rổ giao cho Hoàng đại nương, xoay người đi.
Lúc này là đi thật.
Đến khi nàng đi ra khỏi viện, trong phòng còn dư âm lượn lờ.
Sau khi vợ Đại Mãnh trở về cách vách, mang chuyện vừa rồi nói với mọi người.
Nhậm Tam Hòa nghe nói Hoàng gia đem xiêm y của Đỗ Quyên đốt, hàn quang trong mắt chợt lóe, một tay ra sức, chợt nghe “răng rắc” một tiếng, chén trà thô bị hắn bóp nát, tán thành một đống vụn.
Lâm Đại Mãnh sợ hãi, kinh ngạc nhìn hắn.
Lâm Đại Đầu càng cứng họng.
Vợ Đại Mãnh cũng luống cuống, vội nói: “Ta chỉ nhìn thấy đốt, cũng không biết tại sao đốt. Bọn họ nói là tiểu oa nhi tay chân táy máy, làm rớt vào chậu than.”
Khuôn mặt tuấn tú của Nhậm Tam Hòa không chút biểu tình, nâng mí mắt lên hỏi: “Tẩu tử tin sao?”
Vợ Đại Mãnh liền trầm mặc.
Bởi vì nàng cũng không quá tin tưởng.
Nàng tại kia ngây người một hồi, nhưng thủy chung không thấy Phùng Thị đi ra. Sắ mặt Hoàng đại nương, Hoàng lão cha đều không tốt, nhất định là có chuyện.
Lâm Đại Mãnh hít một hơi thật sâu, đối với Nhậm Tam Hòa nói: “Huynh đệ, nghe ca một câu, chuyên nhà người ta, ta không tiện xen vào. Người ta là cha con.”
Nhậm Tam Hòa yên lặng rồi trịnh trọng hỏi: “Trong thôn này đều như vậy sao? Muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không nói đạo lý?”
Ba người Lâm Đại Mãnh liếc nhìn nhau, nói: “Cũng không phải như vậy. Thôn chúng ta hoàn hảo, không có nhiều việc xấu như vậy. Trước kia Hoàng gia cũng không như thế. Có phải hay không, Đại Đầu?”
Lâm Đại Đầu vội vàng gật đầu nói: “Đúng! Trước đây Hoàng đại nương có cãi vài tiếng với vợ Lão Thực, không là chuyện lớn gì. Nàng không thích người con dâu cả này, không thường lại đây. Mấy ngày nay cũng không biết tại sao, luôn gây gỗ. Liền từ… Nga! Hình như từ lúc vợ Lão Thực sinh Đỗ Quyên, cứ như vậy.”
Nhậm Tam Hòa nghe xong, sắc mặt càng khó coi, nắm tay bất giác nắm lại thật chặt.
Lâm Đại Mãnh trầm ngâm, bỗng nhiên nói: “Ta biết…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe cách vách truyền đến một tiếng khóc trẻ em bén nhọn, thanh âm như phảng phất đang liều mạng giãy dụa, vừa bén nhọn lại thê thảm, đâm rách trời sơn thôn, đau đớn màng tai mọi người.
Nhậm Tam Hòa nhảy lên một cái, hoảng hốt ra khỏi phòng, chạy ra khỏi nhà nhanh như gió cuốn.
Ba người Lâm Đại Mãnh cũng sôi nổi chạy vội ra ngoài.
Vợ Đại Đầu cũng bỏ lại muôi, chạy ra khỏi bếp. Thu Sinh, Hạ Sinh vừa tỉnh ngủ, Cửu Nhi, Lâm Xuân đều hướng Hoàng gia chạy.