Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 9: Kỷ Duật Buông Lời Trêu Ghẹo


Bạn đang đọc Điên Cuồng Chiếm Hữu – Chương 9: Kỷ Duật Buông Lời Trêu Ghẹo


“Thế nào rồi?” Tri Vãn đưa cho Nguyên Dĩnh chai nước, thấp thỏm nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô.
“Câu hỏi khó quá, tôi lại là người mới chưa đáp ứng được yêu cầu kinh nghiệm họ đặt ra.”
Nguyên Dĩnh cúi gằm mặt xuống.

Thật ra cô biết năng lực của mình còn kém, nhưng điều kiện công ty này tốt như vậy, nếu không vào được sẽ thấy rất tiếc.
“Họ làm khó cậu sao?”
“Không có…” Nguyên Dĩnh bỗng nhớ lại câu hỏi cuối cùng mà vị trưởng phòng kia dành cho cô, đầu bỗng ong ong mấy cái, “Mà tên trưởng phòng đáng ghét đó như muốn chọc tức tôi ấy.

Căng thẳng muốn chết đi hỏi “Cô đã ăn sáng chưa?” Thật không hiểu nổi anh ta nghĩ gì?”
Tri Vãn bụm miệng cười, không nghĩ tới công ty còn có người hài hước như vậy.

Cô khẽ hít một hơi thật sâu, nhận được sự khích lệ của Nguyên Dĩnh liền đẩy cười bước vào.

||||| Truyện đề cử: Sủng Bảo Bối Thành Nghiện |||||
Tri Vãn nở nụ cười thật tươi, cô đặt tập hồ sơ của mình lên bàn, giữ tác phong thật ngay ngắn.
Ánh mắt của cô ngay lập tức đụng trúng người đàn ông đang ngồi đối diện.
Là Kỷ Duật.

Anh là người sẽ phỏng vấn cô?
Tri Vãn tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô nhìn chằm chằm vào Kỷ Duật không nghĩ sẽ gặp anh trong tình huống này.
Phải rồi! Lúc gặp ở hành lang anh có cầm trong tay một sấp giấy tờ.

Nói không chừng trong đó còn có thông tin ứng tuyển của cô.
Vậy mà cô nghĩ anh cũng đến xin phỏng vấn.
Suy nghĩ này khiến Tri Vãn cảm thấy hơi xấu hổ, cô cúi gằm mà xuống không dám nhìn thẳng vào anh.
“Em căng thẳng sao?” Kỷ Duật bất ngờ lên tiếng, đẩy vẻ phía cô một tách trà.
“Không có…”
“Vậy chúng ta bắt đầu được chưa?” Anh cố tạo cho cô một không khí thoải mái nhất.
“Vâng!”
Cô hít một hơi bình tĩnh tiếp nhận câu hỏi được đặt ra.

Tri Vãn lưu loát trình bày những ý tưởng của mình, nhưng kịch bản cô có thể nghĩ ra phù hợp với tiêu chí công ty nhất.
“Cô mới học năm nhất đại học, sao lại nghĩ tới việc đi làm sớm vậy? Công ty chúng tôi có điểm gì thu hút cô?” Người phụ nữ trung niên lật giở thông tin cá nhân của cô.

Gọng kính tròn được đẩy lên cao khiến cô ta có vẻ nghiêm nghị.
“Tôi nghĩ học đại học chính là tiền đề cho việc sau này sẽ đi làm.

Không sớm thì muộn cũng phải đi, chỉ bằng đi sớm lấy kinh nghiệm.

Tôi được một người bạn giới thiệu công ty, qua tìm hiểu liền biết môi trường làm việc rất tốt, có những khía cạnh để tôi có thể phát triển bản thân.” Tri Vãn cười cười để lộ hàm răng trắng bóc, đều đặn, “Tôi cũng rất hy vọng bản thân có thể trở thành một phần của công ty, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình.”
Người phụ nữ nghe vậy khẽ gật đầu.

Cô ta quay sang trao đổi với hai người còn lại.
Kỷ Duật liếc nhìn bạn tay đan vào nhau cùng bờ môi mím chặt của Tri Vãn, nhất thời cảm thấy thú vị.

Anh nghĩ mình nên nhân cơ hội này, lợi dụng chút quyền hành làm gì đó.
“Còn một câu hỏi cuối cùng…” Tri Vãn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe thấy câu nói của Kỷ Duật.


Cô giương đôi mắt to tròn lên nhìn anh, không biết anh định hỏi chuyện gì.
“Không biết em đã có bạn trai chưa?” Kỷ Duật nhếch khóe môi, nhìn cô cười như không cười.

Hai tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, dáng vẻ thong thả, hoàn toàn không biết Tri Vãn vừa bị câu nói của anh làm cho hết hồn.
Người đàn ông ngũ quan anh tuấn, dáng điệu nho nhã, mặc trên người bộ đồ công sở càng làm tăng thêm khí chất của anh.

“Không… không có!” Tri Vãn cố giữ bình tĩnh, cô mấp máy môi đáp, thần cầu mong cuộc phỏng vấn nhanh chóng kết thúc.
Kỷ Duật dường như hơi không hài lòng với câu trả lời của cô, anh cười nhẹ dựa lưng vào ghế: “Nói vậy là sai rồi!”
“Sai sao?” Tri Vãn ngơ ngác hỏi lại
“Đúng vậy!” Kỷ Duật nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nơi nào đó trong trái tim khẽ run lên, “Nếu tạm thời chưa có bạn trai, thì em nói chưa có thôi, em làm sao biết được có ai đang thương thầm mình không chứ?”
“À vâng!” Tri Vãn khó nhọc lên tiếng.

Cô cứ cảm thấy nãy giờ Kỷ Duật đang muợn công việc trêu chọc mình.
Người phụ nữ bên cạnh theo dõi cuộc trò chuyện của hai người, lại nhìn thấy biểu cảm hốt hoảng trên mặt Tri Vãn, không nhịn được lên tiếng giải thích.
“Em đừng quá để ý đến cậu ấy, vừa nãy có người còn bị hỏi ăn sáng chưa nữa!” Nhắc đến chuyện này, người phụ nữ liền lắc đầu cười, “Cậu ấy hỏi như vậy cũng có lí do, thứ nhất để giải toả áp lực những người đến phỏng vấn, thứ hai đây là tính chất công việc.

Chúng ta luôn phải thật bình tĩnh đối mặt với mọi câu hỏi, kể cả không phải chuyên môn hay em không ngờ tới nhất.”
Tri Vãn biết được lí do, cô hơi xấu hổ vì nghĩ không tốt cho Kỷ Duật.

Cô liếc nhìn anh liền phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
“Vâng, em đã rõ ạ!”

“Em có thể ra ngoài, chúng tôi đã phỏng vấn xong.

Câu trả lời sẽ được chúng tôi gửi đến trọng vòng một tuần nữa.”
Tri Vãn nhẹ nhàng đứng dậy, cô bước thật nhanh ra cửa đóng sầm lại.

Lần đầu thực tập của cô, không ngờ lại dễ thở như vậy.
“Sao rồi sao rồi?” Nguyên Dĩnh thấy cô bước ra liền nhanh chóng chạy đến hỏi chuyện.
“Cũng tạm, nhưng có vài chỗ tôi thể hiện chưa tốt lắm.” Tri Vãn tiệc nuối câu trả lời đầu tiên khi cô quá run không nghe rõ yêu cầu câu hỏi.
“Vậy cũng được rồi! Chúng ta đi ăn mừng đi lần đầu quen biết đi, tôi bao.” Nguyên Dĩnh hào phóng mở lời.
“Để dịp khác đi, tôi còn chưa thông báo với gia đình hôm nay đi thực tập.”
“Vậy được, cô về đi không người nhà lại lo lắng đấy!”
Tri Vãn tạm biệt Nguyên Dĩnh ở cửa, cô lập tức bắt xe về.

Đúng như cô suy đoán, vừa mở điện thoại ra liền thấy 2 cuộc gọi nhỡ của Lâm Duệ.

Cô mang theo tâm trạng thấp thỏm, bất an suốt quãng đường trở khách sạn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.