Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 8: Gặp Lại Cố Nhân


Bạn đang đọc Điên Cuồng Chiếm Hữu – Chương 8: Gặp Lại Cố Nhân


Tri Vãn đứng trước cửa toà nhà lớn, cô nắm chặt trong tay tập hồ sơ, hít một hơi thật mạnh.

Kì nghỉ đông không còn nhiều, cô phải tranh thủ tìm một công việc làm thêm để lấy thêm kinh nghiệm.

Chuyên ngành học của cô là marketing, mấy thứ như lên ý tưởng, tạo kịch bản Tri Vãn khá tự tin vào bản thân mình.

Cô đẩy cửa bước vào, hồi hộp chờ đến lượt mình phỏng vấn.
Cùng đợi phỏng vấn với cô là ba người, hai nam một nữ.

Cô gái kia thấy người bước vào là Tri Vãn, lập tức vui vẻ chạy đến bắt chuyện với cô.
“May quá cuối cùng cũng có một người là nữ, tôi ngồi giữa hai người bọn họ mà chẳng biết nói gì, sắp tự kỷ mất thôi.”
Tri Vãn đối với sự nhiệt tình của người lạ cũng chỉ mỉm cười đáp lễ cho qua.
Cô gái kia thấy được sự từ chối nơi Tri Vãn, không cảm thấy ác cảm mà ngược lại càng thân thiết nói chuyện với cô hơn.
“À quên chưa giới thiệu, tôi tên là Nguyên Dĩnh, học đại học năm hai.

Cô tên là gì vậy?” Nguyên Dĩnh niềm nở chìa bàn tay ra.

Tri Vãn ngơ ngác một hồi, cô nhìn vào nụ cười tươi rói của cô gái kia bỗng nảy sinh thiện cảm: “Tri Vãn, Tri trong hiểu biết, Vãn trong tầm nhìn xa.

Tôi mới năm nhất đại học.”
“Tên của cô nghe hay quá!” Nguyên Dĩnh phấn khích la lên, “Nó có nghĩa là sự hiểu biết sâu rộng có đúng không?”
Tri Vãn gật đầu.
” Cô mới năm nhất mà đã đi thực tập sớm vậy à? Chuyên ngành của cô là gì đấy?”
“Tôi học marketing, sớm muộn cũng phải tìm việc, chi bằng nhân lúc này.” Tri Vãn cười cười, ánh mắt nhìn xa xăm.
Từ trước đến nay, học phí của cô đều một tay Lâm Duệ lo liệu, mỗi năm số tiền càng tăng thêm.

Lên đại học sinh hoạt phí đắt đỏ, cô càng không muốn lệ thuộc vào anh.
Huống hồ cô càng không muốn người khác nhìn vào nói cô đến với anh chỉ vì tham tài sản của Lâm thị.
“Được đó được đó! Lúc tôi bằng cô mà suy nghĩ được như vậy có phải tốt không, để bây giờ gia đình cắt nguồn viện trợ phải chạy ngược chạy xuôi tìm việc sống qua ngày.” Nguyên Dĩnh hào sảng kể chuyện, không hề cảm thấy việc bản thân túng thiếu là chuyện đáng xấu hổ gì.
Hai người trò chuyện hồi lâu, người xếp thứ hai cũng đã chuẩn bị bước vào.

Ở hành lang bây giờ chỉ còn có cô và lác đác vài người nữa.
Lòng bàn tay Nguyên Dĩnh đầy mồ hôi, cô căng thẳng uống hết cả chai nước.

Một lúc sau, cô quay sang Tri Vãn, hơi xấu hổ mở lời.
“Cô đi cùng tôi vào nhà vệ sinh một chút được không? Nãy tôi uống hơi nhiều nước…”
Tri Vãn bật cười nhìn cô, liếc nhìn thời gian vẫn còn khá dài, lại không nỡ để một cô gái như Nguyên Dĩnh đi lại một mình.

Tri Vãn suy nghĩ một chút liền đứng dậy đi cùng cô.
“Cô vào đi, tôi ở ngoài này đợi.”
“Được! Đợi tôi nhé, đừng có đi trước mà.” Nguyên Dĩnh làm bộ chắp tay nhìn cô, cuối cùng không chịu nổi nữa đóng sầm cửa lại.
Tri Vãn đứng ở bên ngoài nhàm chán đi đi lại lại.

Cô nhìn tổng thể công ty, cảm thấy môi trường làm việc nơi này không tồi, nếu như có thể thuận lợi xin vào thực tập, là chuyện đáng để chúc mừng.
Đang lúc Tri Vãn thất thần với suy nghĩ của mình, cô bất ngờ va phải người đằng sau.

Sấp giấy tờ người đàn ông nọ đang cầm rơi xuống, Tri Vãn lập tức cúi xuống nhặt lên.

“Tôi xin lỗi, tôi không để ý!”
“Xin lỗi tôi không nhìn thấy anh ở đằng sau!”
Hai người đồng thanh lên tiếng, sấp giấy tờ nhanh chóng được sắp xếp gọn gàng.
Lúc Tri Vãn ngẩng đầu lên đưa cho anh ta, người đàn ông noj đột nhiên kích động nắm chặt lấy tay cô.
“Tri Vãn? Là Tri Vãn sao?”
“Vâng?”
Cô nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cố lục lại trong trí nhớ hình ảnh vừa người này.

Nhưng nghĩ mãi cũng không ra vì sao anh ta lại biết cô.
“Em không nhớ anh sao? Chúng ta từng chung câu lạc bộ thuyết trình hồi cấp ba.” Như để chứng minh cho lời mình nói là sự thật, anh ta mở điện thoại giơ ra một tấm ảnh, “Anh là Kỷ Duật, hơn em một khóa.”
Tri Vãn nhìn tấm ảnh phía trước, ở đó có logo câu lạc bộ của cô.

Từng kỷ niệm hồi cấp ba ùa về trong tâm trí cô.
Cô đã nhớ ra người này, anh ta từng chung đội với cô vài lần.

Nhưng sau khi lên đại học, cô cũng ít tham gia các câu lạc bộ này kia, toàn bộ thời gian đều dành cho việc học.
“Xin lỗi anh Kỷ Duật, em nhất thời không nhận ra.” Tri Vãn hơi xấu hổ gãi tai, cô cũng thật là, mới ra trường vài năm đã liền quên sạch.
“Không sao, dù gì cũng lâu quá rồi mà.

Em ở đây chờ bạn sao?” Kỷ Duật mỉm cười nhìn cô, nụ cười ấm áp vẫn mang chút ngây ngô của thời niên thiếu.
“Vâng! Còn anh?”

“Anh có chút việc thôi, cũng sắp xong rồi.

Em có rảnh không, anh mời em ăn cơm?”
Tri Vãn để ý đồng hồ, mới 10 phút, chắc Nguyên Dĩnh cũng sắp ra rồi, cô vội lên tiếng ngắt lời anh.
“Thật xin lỗi hôm nay em đi với bạn, để hôm khác em sẽ mời anh sau!”
Kỷ Duật biết cô không tiện cũng không tiếp tục nài nỉ.

Anh nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cô gái, cảm thấy cô không thay đổi mấy, vẫn dáng vẻ xinh đẹp của hồi cấp ba.

Có chăng bây giờ trên gương mặt pha thêm chút quyến rũ trưởng thành.
“Vậy không làm phiền em nữa, chúng ta trao đổi liên lạc đi.”
Tri Vãn cũng không có ý kiến cho anh số điện thoại của mình.

Hai người tạm biệt nhau ở ngã rẽ, Tri Vãn trở về chỗ phỏng vấn cùng Nguyên Dĩnh, Kỷ Duật vẫn đứng ở đằng sau dõi theo bóng lưng cô.
Vừa nãy hình như anh thấy trong danh sách những người đến phỏng vấn có tên Tri Vãn?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.