Đọc truyện Diễm Chi – Chương 18
Nghe xong tôi quên luôn rằng mình đang chờ đón cái Hương, cứ thế quay ngoắt xe đạp một mạch về nhà. Vừa đi vừa cầu mong mấy lời kia chỉ là sự bịa đặt, là bà ta muốn trọc ngoáy vào gia đình tôi nên nói thế.
Mẹ sẽ không lấy chồng, sẽ không thể nào lấy chồng ngay khi mà tôi mới dọn về ở cùng bố chưa đầy 1 tháng cho được. Tôi không tin, có chết tôi cũng không muốn tin vào điều ấy.
Vậy nhưng khi tôi về đến nhà, hỏi bà, hỏi bố thì cả 2 đều im lặng, chẳng một ai chịu nói với tôi rằng đó không phải sự thật. kể cả là mắng tôi vì tội nói nhảm nhí cũng được, một lời thôi tôi sẽ không đau đến mức này.
Hóa ra mẹ đuổi tôi đi không phải vì giận bố, cũng chẳng phải vì tôi không ngoan, mà là để đón ông ta về ở chung. Với mẹ ông ta quan trọng hơn chị em tôi, chỉ cần có ông ta mẹ sẵn sàng ruồng bỏ chị em tôi, mẹ thật nhẫn tâm.
Tôi cứ thế ngồi thu mình lại mà khóc, bất ngờ bố hỏi tôi:
– Chi, em đâu?
Em? Phải rồi tôi có nhiệm vụ đưa đón em đi học cơ mà, ban nãy tôi cũng đang đứng chờ em, vậy em đâu? Tôi lo cho cái Hương nên quên luôn cả nỗi đau trong lòng mình, ngước mắt lên nhìn bố tôi sợ hãi nói:
– Con… con.. con xin lỗi… để con đi đón em.
Bố cũng có chút giận nhưng có lẽ hiểu cho cảm xúc của tôi nên không nỡ nặng lời chỉ thở dài bảo:
– Thôi con ở nhà để bố đi cho nhanh.
Nói xong bố cũng đi luôn, chỉ còn tôi và bà ở nhà, nỗi đau ban nãy lại trỗi dậy tàn phá tim gan tôi, đau đến mức tôi tưởng như bản thân sắp không chịu nổi. Cũng may có bà tiến tới ôm chặt tôi vào lòng mà an ủi:
– Đừng buồn nữa con, nó không quan tâm tới mình thì mình cũng không cần nghi đến nó đâu con ạ.
Không nghĩ, tôi cũng mong bản thân có thể ngừng nhớ tới mẹ, nhưng mà không thể. Dù có ghét mẹ, giận mẹ tới cỡ nào thì mỗi lần ngủ say tôi vẫn mơ được mẹ ôm vào lòng, được mẹ tết tóc, hỏi han quan tâm. Và tôi cũng thừa nhận mỗi khi vô tình gặp cảnh ai đó được mẹ của mình yêu thương cưng nựng, tôi đều chạnh lòng mà nhớ tới mẹ.
Bố chở cái Hương về, mắt nó còn đỏ ngầu, mặt thì còn vương đầy nước mắt, hình như nó mới khóc xong. Nó nhìn tôi oán trách nói:
– Sao em gọi chị mà chị không thưa, chị cứ đạp xe bỏ về để em đứng đó một mình.
– Chị, lúc đó chị nhớ là lớp em chưa tan mà.
– Em ra tới cửa lớp thì thấy chị với mấy người nữa ở cổng, nhưng mà không hiểu sao chị lại quay xe đi về. Em sợ quá chạy ra gọi nhưng chị cứ đi tiếp chẳng thèm ngoái đầu lại. Em cứ thế cố chạy thật nhanh không ngờ bị vấp ngã.
Tôi nghe thấy nó nói bị ngã thì có chút áy náy hỏi:
– Ngã chỗ nào, có đau lắm không.
– Không, chỉ hơi xước da tí thôi, nhưng mà em sợ, đứng ở cổng trường một mình sợ lắm. Em cứ tưởng chị cũng lại bỏ rơi em nốt nên sợ ơi là sợ.
Nhìn cái vẻ mặt đáng thương xen lẫn một chút tủi thân của nó khi ấy tôi thật sự thấy hối hận. Hối hận vì đã khiến nó phải sợ, ôm nó vào lòng tôi hứa:
– Chị không bao giờ bỏ em cả, cả đời này cũng sẽ bên cạnh em. Ban nãy chị có việc đột xuất, chị xin lỗi. Hứa lần sau sẽ không bao giờ để em phải một mình nữa.
Dù lòng còn buồn nhưng thương em nên tôi luôn cố gắng tỏ ra là không có chuyện gì cả. Chờ đến khi màm đêm buông xuống, cả nhà ngủ say tôi mới lặng lẽ khóc thầm. Cái cảm cảm giác bị chính mẹ ruột mình bỏ rơi nó vô cùng kinh khủng, nó thật sự khiến tôi gần như phát điên lên mỗi khi nghĩ tới.
Nhất là khi thằng Hũng béo mỗi lần đi qua chỗ tôi ngồi lại hát:
– Trời mưa bong bóng phập phùng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai.
Nó chỉ hát bâng quơ như thế nhưng tôi thừa hiểu mục đích của nó là gì. Nó và bà Huệ giống hệt nhau, đem nỗi đau của người khác ra làm trò tiêu khiển của bản thân.
Mấy lần tôi tức tới mức chỉ muốn lao vào đấm vỡ mặt nó ra, nhưng nhìn lại nó đô con như thế, còn tôi thì bé ti tí lại gầy gò. Chưa kể nếu tôi nổi nóng chẳng khác nào tự mình làm lớn chuyện, khiến cả lớp biết chuyện tôi bị chính mẹ ruột mình bỏ rơi để đi lấy chồng.
Tôi không thích người ta nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại xen lẫn tò mò. Mấy ánh mắt ấy ở làng tôi đã nhận quá đủ rồi, tôi không muốn cuộc sống của mình vây quanh bởi toàn sự thương hại, cũng không muốn người khác biết nhiều về hoàn cảnh của bản thân nên tôi chọn cách nhẫn nhịn.
Dù đã chọn cách nhẫn nhịn nhưng lòng tôi vẫn dần sinh ra chán ghét, tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc bỏ học để không phải nghe mấy lời châm chọc của thằng Hùng béo, nhưng vẫn còn chưa dám thực hiện.
Ở lớp thì như thế, về làng lại nghe người ta xì xào:
– Nhìn hai đứa con như thế mà nỡ bỏ nhỉ.
– Thì cũng tại nợ nần chứ sao.
– Nợ thì nợ chứ, con mình đẻ ra mình phải xót. Phụ nữ bỏ chồng chứ ai bỏ con như nó.
Bà kia xua tay đáp:
– Phụ nữ hay đàn ông thì cũng có người này người kia thôi bà. Ai bảo cái thằng kia lắm tiền làm gì nó chả mê.
– Gớm làm vợ 4 của nó chứ hay ho thì đâu…
À hóa ra người đàn ông mẹ tôi cặp dã từng có 3 đời vợ trước, người ta bảo đàn ông ly hôn lần đầu là báu vật, còn ly hôn lần sau thì chỉ là thứ vất đi. Vậy mà mẹ lại mê muội cái thứ vất đi ấy đến mức vất bỏ luôn con ruột. Đau, quá đau.
Mẹ và ông ta không hẳn là tổ chức đám cưới mà chỉ là làm vài mâm cơm báo cáo với gia tiên và thêm chút kẹo bánh để mời họ hàng. Sau ngày cưới 1 tuần mẹ dúm cho chị em tôi 1 bọc kẹo thật lớn, trong đó có đủ các loại bánh kẹo. Mẹ không dám vào nhà mà chờ chị em tôi ở ngoài đường, vừa nhác thấy chúng tôi đi học về qua mẹ đã vẫy tay gọi:
– Chi, Hương, lại mẹ bảo.
Tôi giận mẹ, hận mẹ nhưng vẫn dừng lại để xem mẹ nói gì. Mẹ dúi túi bánh kẹo vào giỏ xe rồi bảo:
– Mẹ mang cho hai chị em chút bánh kẹo, hai đứa…
– Kẹo này là kẹo gì?
Thấy câu hỏi cùng giọng nói sắc tựa dao của tôi mẹ hơi có chút bất ngờ mà ấp úng nói:
– À là kẹo của mẹ, hôm trước mẹ… mẹ định đón hai đứa xuống mà sợ nhiều việc không lo được nên hôm nay đem qua cho hai chị em.
– Kẹo cưới của mẹ, mẹ mang tới đây để khoe với con là mẹ đã lấy chồng mới. rằng mẹ đã thành công khi đuổi con đi để rước ông ta về. Mẹ hả hê lắm đúng không.
– Mẹ, ơ mẹ không…
Tôi ném luôn cái túi bánh ấy xuống đường rồi rướn người đạp xe đi. Cái Hương có lẽ mấy nay cũng đã nghe đủ những lời xì xào của dân làng nên nó biết chuyện gì đang xảy ra. Bởi thế nó chỉ ngồi lặng im phía sau lưng tôi, không hỏi cũng chẳng thắc mắc bất cứ điều gì. Hình như nó có ngoái đầu lại phía sau, tôi không chắc chỉ là cảm thấy xe có chút lắc lư nên đoán thế.
Chuyện hôm ấy tôi không kể lại với ai, phần vì thấy mẹ quá đáng phần vì tôi cũng chẳng muốn khơi dậy nỗi đau trong lòng mình. Chẳng biết cái Hương có lặng im giống tôi không chỉ thấy bố và bà cũng chẳng ai đả động đến chuyện đó chắc là do họ cũng không biết.
Mẹ lấy chồng nên hùn toàn bộ số tiền tiết kiệm của bản thân, cùng với tiền của chồng mới để mua một căn nhà nhỏ chung sống. Lúc mẹ chuẩn bị cưới thì người ta trêu tôi rằng:
– Không xuống mà làm phù dâu cho mẹ mày à?
Giờ thì người ta lại bảo:
– Mẹ mày chuẩn bị đẻ em đấy, sắp sửa lại được bế em sướng nhá.
Tôi chẳng biết họ nói những câu ấy có thấy vui hay không mà sao lần nào gặp tôi họ cũng nhai đi nhai lại. Hay với họ được chà đạp lên nỗi đau của tôi khiến họ vui. Họ chẳng thèm bận tâm xem chị em tôi cảm thấy thế nào, đau lòng và đáng thương ra sao, họ chỉ cần biết nói cho sướng cái mồm của bản thân mà thôi. Đúng là miệng đời, thật sự vô cùng đáng sợ, chẳng những thế mà người ta nói lời nói có thể giết chết được một con người.
Càng ngày tôi càng sợ tiếp xúc với mọi người, sợ đi học, sợ những lời đàm tếu trêu ghẹo. Hôm qua tôi đã quyết định trốn 2 tiết cuối chỉ để lang thang trên đường cho đỡ áp lực.
– ——-*——-*——-
Hôm nay lại là cuối tuần, chị em tôi được nghỉ học nên đều ở nhà. Cả 2 đứa đều không muốn ra đường nên chỉ ở nhà xem tivi và tự chơi với nhau. Hai chị em tôi thống nhất mỗi đứa sẽ được chọn kênh 1 lần, lần trước tôi đã chọn, giờ đến lượt cái Hương.
Nó chuyển kênh 1 hồi rồi quyết định ở một kênh hoạt hình, trên đó bộ phim “công chúa tóc xù” đang chuẩn bị bắt đầu. Nội dung bộ phim khá đơn giản, vì là hoạt hình nên khá dễ hiểu. Bộ phim ấy nói về một cô công chúa đang tuổi nổi loạn. Phần vì bố mẹ của cô công chúa nhỏ chưa biết cách thể hiện tình yêu với con, phần vì cô bé là công chúa nên việc răn dạy phải nghiêm khắc hơn. Có lẽ vì thế nên cô bé nghĩ rằng mẹ không thương mình, cứ thế hiểu lầm mỗi ngày một tăng cô bé càng ngày càng trở nên bướng bỉnh.
Cho đến một ngày cô bé bỏ trốn ra khỏi hoàng cung và gặp nguy hiểm, chính mẹ đã bất chấp mọi thứ để cứu cô bé. Sau lần ấy cô bé chợt nhận ra được tình yêu của mẹ dành cho mình, tình yêu ấy lớn tới mức cô bé phải bật khóc xin lỗi mẹ.
Xem tới đây cái Hương cũng bật khóc, nó khóc lớn lắm, tôi dỗ mãi nó cũng không nín. Bà thì mới đi đâu đó, bố nghe tiếng nó khóc xót ruột quá nên chạy về nhìn tôi quát:
– Chi, lại trêu em đúng không?
Tôi bị bố mắng oan nên tức quá cãi lại:
– Con có trêu đâu, là nó xem phim xong tự nhiên khóc mà, lúc nào bố cũng đổ lỗi cho con.
Bố nghi hoặc nhìn lên màn hình tivi, trên ấy công chúa tóc xù đang được mẹ ôm trong lòng, hai mẹ con vừa khóc vừa nói yêu thương. Bố như hiểu ra mọi chuyện ôm chặt cái Hương trong lòng, bố cứ ôm rồi lau nước mắt cho nó chứ tuyệt nhiên không nói lời nào. Có lẽ bố cũng không biết phải nói gì để nó bớt tủi thân trong hoàn cảnh này cả.
Chờ tới khi tiếng nấc của cái Hương thưa dần, thưa dần bố mới quay sang nhìn tôi. Ánh mắt bố khi ấy chỉ toàn bất lực và đau lòng. Bố mấp máy môi định nói gì đó mà tôi không nghe rõ. Sau cùng bố không cố nói nữa mà kéo tôi vào lòng, ba bố con ôm chặt nhau trong im lặng.
Tôi dám chắc lúc này bố lại đang tự trách mình không cho chị em tôi được một gia đình trọn vẹn.
Tôi chưa từng trách bố, kể cả khi mấy người nhiều chuyện kia nói rằng mẹ bỏ đi lấy chồng khác vì bố không biết tính toán làm ăn, rồi lại nợ nần chồng chất nên mẹ chán mẹ tự giải thoát bản thân.
Dù có là như thế thì lý do nào mà mẹ bỏ bố còn bỏ lại cả 2 chị em tôi? Vì sao tôi đã về ở với mẹ mà còn hắt hủi và đuổi tôi đi? Chỉ có thể là vì mẹ ích kỷ mẹ muốn sống một cuộc sống tự do bên chồng mới. Hoặc là do ông ta không muốn nuôi con riêng của vợ còn mẹ lại quá yêu và cần ông ta nên quyết định đem tôi ra đánh đổi.
————*___________*—————
Có quá nhiều chuyện đau lòng liên tiếp xảy ra khiến cho tôi dần trở nên bất cần. Mới đầu chỉ là cúp 1 2 tiết học, sau là đến cả buổi học. Từ một học sinh giỏi tới giờ thì lực học của tôi luôn dưới trung bình. Hầu như thứ 2 đầu tuần nào cũng bị nhắc nhở trước toàn trường.
Càng kỷ luật, càng nghiêm khắc tôi càng trống đối, trước kia tôi ngoan, cố gâng học mẹ vẫn bỏ tôi thì bây giờ tôi muốn thử hư hỏng một lần xem mẹ có lo lắng hay không.
Bố vừa nuôi hai chị em tôi ăn học, vừa gống gánh đống nợ nên suốt ngày quay cuồng với công việc chẳng còn mấy thời gian để ý đến chị em tôi như trước.
Bà thì vì suy nghĩ nhiều mà sinh ra tâm bệnh, sức khoẻ ngày một yếu nói mấy câu là lại dừng lại thở hổn hển.
Hôm ấy, khoảng 12h trưa tôi đang cùng đám bạn chơi trong một quán game với trò Audition khá nổi tiếng thời bấy giờ thì điện thoại liên tục reo vang, là bố gọi, đang dở ván nên tôi mặc kệ không nghe. Tới khi xong thì bố không gọi nữa mà để lại tin nhắn. Chán ghét mở ra thì đập vào mắt tôi là mấy chữ khô khốc:
– Về ngay, bà muốn gặp con lần cuối…
Tim tôi như hẫng đi một nhịp cứ thế tôi tháo tai nghe vất xuống bàn rồi vội vã đi về. Cảm giác lo sợ tới mức lồng ngực đau tức liên tục. Bà của tôi, có khi nào bà cũng lại bỏ lại tôi hay không?