Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.2 – Chương 12: Oha mất tích.
Hoàng khẽ nhíu mày, sau đó trút bỏ do dự mà bước về phía trước. Đã là quỷ sai, sợ chết thì còn nghe được, chứ sợ ma thì thật là buồn cười. Tất nhiên, ma xó vẫn là một mối nguy hiểm tiềm tàng đối với quỷ sai, và chỉ cần một giây bất cẩn, vị trí giữa “con mồi” và kẻ đi săn sẽ bị đảo ngược hoàn toàn. Quỷ sai vs ma xó, nói một cách ví von thì cũng giống như cảnh sát vs tội phạm vậy. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nếu như quỷ sai được sự trợ giúp từ thiên đàng và trông vào quá trình khai mở % cơ thể của bản thân, thì ma xó cũng có sự tiến hóa phát triển không hề nhỏ. “Ác linh” chính là ví dụ toàn diện nhất, cơn ác mộng của mỗi quỷ sai khi đối mặt.
Tay sờ vào chiếc gông bắt quỷ đeo bên hông, Hoàng bắt đầu trèo tường vào trong nhà. Song hắn vừa mới “hạ cánh” thì từ bên trong chiếc quan tài đeo trên lưng, một luồng sáng bỗng lóe lên, thoát ra, sau đó hiện thành hình người.
– ..Oha? Cô ra đây làm gì?
– Nằm trong đó mãi phát chán rồi. Oha trong bộ quần áo ngắn cũn cỡn, ngắn đến không thể ngắn hơn, lấy hai tay nhéo má Hoàng, nghiến răng: – Ac, sao lạnh thế?
– Tôi đã dặn cô trước rồi, ăn mặc phong phanh thế thì còn kêu cái gì! Hoàng hất tay của Oha ra, bực mình gắt. Song lúc đó bỗng có một chiếc xe máy rọi đèn đi qua, hắn chỉ đành lấy tay bịt cái miệng chu lên đang định cãi của cô lại.
-U..u..um..um…um..um…( Tiếng của Oha khi bị bịt miệng)
– Suỵt. Hoàng đưa ngón tay lên môi, ra dấu im lặng. Oha lúc mới đầu còn phùng môi trợn má vì giận, song rất nhanh đã thỏa hiệp với đối phương:
– Yên lặng nào, tôi đang làm nhiệm vụ. Giờ là đêm khuya, đừng làm ồn, để bị chú ý là không hay đâu. Hoàng vừa thì thầm vừa lấy một quả chuối để sẵn trong túi áo khoác ra đưa cho Oha, phương pháp tuy cũ mèm song lại rất hiệu quả.
Sau khi “bình ổn dân tình” xong, Hoàng mới bắt đầu thám hiểm ngôi nhà số mười ba theo lời đồn là bị” ma ám” này. Đây là một căn nhà hai tầng bình thường khá rộng rãi, ngoại trừ không có tí sinh khí nào do bị bỏ hoang đã lâu và bị bụi bặm phủ đầy thì đây chính là một nơi khá lý tưởng để sinh sống. Với diện tích gần một sào, còn có vườn và một cái ao nhỏ, việc cả ngôi nhà lớn như vậy bị bỏ hoang thật là quá phí phạm trong cái thời đại ” tấc đất, tấc vàng” như bây giờ.
– Cô tốt nhất là đi cạnh tôi, đừng nhiều chuyện.
Leo một mạch lên lầu hai, sau đó từ ban công trèo vào. Đây là “kĩ năng” mà Hoàng học được từ Melly, cô em “hờ” của Sơn”khùng”, vốn có biệt tài trèo tường khoét vách và tra tấn người khác, trong cuộc tập kích dinh cơ tay địa chủ đảo Boso đánh cắp ” Cuộn băng bị ma ám”. Vốn dĩ thứ này chẳng phải loại chỉ học trong ngày một ngày hai mà thành, song Hoàng vốn là một quỷ sai đã được cải tạo cơ thể qua chén thánh, giới hạn cơ thể được kích hoạt xa so với người thường, tay chân vì thế cũng nhanh lẹ hơn hồi còn “sống” rất nhiều. Đó cũng chính là cái ưu điểm cơ bản và vượt trội nhất của quỷ sai khi đem so sánh với ma xó.
Nếu như ma xó bằng nhiều phương thức khác nhau có thể tiến hóa thành ác linh, thì quỷ sai cũng có thể thông qua luyện tập mà dần dần mở khóa được trọn vẹn năng lực tiềm ẩn của bản thân, thứ mà khi còn ở dương gian họ cao nhất cũng chỉ đột phá được tầm 25%!
Cảm giác đầu tiên của Hoàng khi bước từ trong ban công vào nhà là sự ủ dột và lạnh lẽo. Nội thất bên trong nhà khá đơn giản, chỉ có vài cái tủ, bàn ghế và một kệ treo quần áo đã mốc meo, nhiều vết rạn nứt. Trên cái bàn gỗ có một cuộn chỉ nho nhỏ. Giữa phòng có đặt một giường thờ, bên trên có một cái bát hương lớn, nhang khói đã tắt từ lâu, thờ năm tấm di ảnh. Nhìn qua cũng biết là bàn thờ gia đình xấu số đã chết cả nhà ba năm về trước. Song có một điều lạ là tất cả đều tương đối sạch sẽ. Sạch trên cả tưởng tượng. Điều này khiến Hoàng dấy lên nghi ngờ.
Chẳng lẽ bên trong ngôi nhà này có người?
Hoàng tiến đến trước ban thờ. Đôi vợ chồng trông rất phúc hậu, đặc biệt là bà vợ, đẹp và có nét riêng. Nhìn bề ngoài có lẽ chẳng ai tin rằng đây là một người phụ nữ bệnh hoạn đầu óc có vấn đề, từng tự tay giết chồng và hai con. Hai đứa con gái chỉ tầm năm, sáu tuổi, trông rất bụ bẫm đáng yêu. Hạnh phúc là thế, viên mãn là thế, vậy mà cái kết cục dành ột nhà bốn người này thực là vô cùng đau xót.
Khiến Hoàng chú ý nhất là một tấm di ảnh được phác theo lối vẽ truyền thần. Đó là một cô bé mặt tròn, để tóc dài, mũi dọc dừa, lớn nhất trong số ba đứa, có cặp mắt u buồn đặc trưng. Hoàng đoán bức ảnh này là của hàng xóm láng giềng thuê người vẽ lại cô bé vô danh kia để tiện việc thờ cúng, sau những sự việc kỳ lạ xảy ra quanh ngôi nhà này.
Chợt Hoàng nghe thấy một tiếng rít khe khẽ, phát ra từ ngay đằng sau lưng. Tiếng này giống như tiếng mà bạn dùng ngón tay ướt, miết lên mặt một cái gương nhẵn. Tiếng rít kéo dài chừng năm giây rồi dừng lại.
– Ai?
Hoàng lấy bật lửa trong túi áo ra, song còn chưa kịp bật thì xung quanh đã sáng bừng. Nhìn lại, hóa ra là Oha, cô nàng Mar này cầm đốm lửa tung tẩy trong tay, nhìn xung quanh khit khịt mũi nhăn mặt ra chiều khó chịu.
– Không phải Oha.
Oha lắc đầu thanh minh.
Nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện ra điều gì, Hoàng lại cùng Oha xuống lầu một. Có Oha làm bạn đồng hành, niềm thôi thúc muốn tìm hiểu bóng trắng ban nãy lại dấy lên trong óc hắn.
Vừa bước ra hành lang, một luồng gió lạnh buốt tới tận xương từ ngoài cửa sổ bỗng thổi thốc tới, làm Hoàng hơi liêu xiêu. Thật khó mà không cảm thấy mùi âm khí của đoạn hành lang này. Một nửa cầu thang đã bị lấp bởi những đồ nội thất bỏ đi , không ai sử dụng nữa, chỉ chừa ra một lối đi tương đối hẹp. Đàng trước , con đường cứ kéo dài hun hút vào màn đêm, tưởng chừng như chỉ đi thêm mươi bước nữa thì cả hai đều sẽ bị bóng đêm nuốt mất.
Hoàng cùng Oha cẩn thận len theo cầu thang nhỏ hẹp mà xuống lầu một. Lầu một tương đối rộng, có bốn phòng :một phòng khách, hai phòng ngủ và một cái gác xép chứa đồ đạc linh tinh. Cửa sổ to khủng khiếp, bề ngang cũng phải hai thước và bề cao là một thước hai, toàn bộ đậy bằng hai cửa kính to và có rèm che.
Đúng lúc này thì lại có một tiếng rít khác vang lên. Tiếng rít lần này khác hoàn toàn với lần trước, nó không như ngón tay miết nữa mà giống âm thanh móng tay cào lên trên mặt kính phẳng.
Đến lúc này thì Hoàng đã mười phần khẳng định, chắc chắn đang có một ” cái gì đó” đang ẩn náu trong ngôi nhà này.
– Ai kìa!
Oha hét toáng lên, sau đó chạy từ phòng khách tới cửa phòng ngủ, nơi vừa có một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện đang chạy lên lầu hai. Hoàng lấy từ trong túi ra một cái “Túi Âm”, tay phải cầm Gông Bắt Quỷ, lập tức đuổi theo sau.
” Túi Âm” là loại túi dùng để đựng những linh hồn bị bắt. Quỷ sai bắt người sống, nếu như chỉ bắt một hai người, giống như trên dương thế bắt giải đi là xong, nhưng bắt mười mấy cho tới trên trăm người thì sẽ rất khó khăn. Chiếc túi này có hình dạng giống ruột bò, nhưng màu đen và một dây thừng màu đen dài chục thước. Sau khi dùng Gông Bắt Quỷ tóm được quỷ sai, người ta có thể ném chúng vào trong cái “ruột bò” này, và dùng dây thừng buộc chặt lại. ” Nếu túi áo bằng vải thì dễ thoát khí, vì vậy mới dùng một thứ giống như ruột bò, song chủ yếu là ruột bò này có tính đàn hồi, nhét một, hai linh hồn vào trong đó, vẫn còn rộng rãi, cho tới khi nhét tới mười mấy linh hồn, một mặt cái ruột bò đó sẽ tự động trương phình ra, mặt khác những linh hồn kia cũng phải tự giác co mình lại.
Ngoài công dụng đó ra, Túi Âm cũng là một dụng cụ đắc lực cho quỷ sai khi có thể tự động “đánh hơi” được “mùi” của ma xó trong phạm vi chừng mười mét. Thực ra việc cảm ứng được sự tồn tại của ma xó đối với những quỷ sai lành nghề thì chỉ là chuyện nhỏ, bởi trời sinh quỷ sai sau khi nhận chén thánh đều đặc biệt mẫn cảm với ma xó. Cơ bản không cần xài cái túi này. Song đối với một quỷ sai mới ra ràng chưa lâu như Hoàng thì nó vẫn có đôi chút tác dụng. Song đó vẫn chỉ là phụ, ngoài để chứa ma xó ra, công dụng lớn nhất của Túi Âm chính là khả năng rút ngắn time Cooldown của Gông Bắt Quỷ xuống còn mười lăm giây. Giá của nó vì vậy cũng tương đối đắt.
Hoàng rượt theo Oha, chẳng mấy chốc đã bắt kịp cô, song cái bóng đó còn nhanh hơn! Lần này, Hoàng đã thấy rõ hình hài nó, cao cỡ một mét hai, tóc dài chấm đất, mặc áo tối màu! Hoàng tung Gông Bắt Quỷ. Tiếng chiếc còng rơi xuống nền nhà đánh “coong” nghe lạnh lẽo. Trượt rồi.
Nó chạy rất nhanh lên lầu hai, Hoàng và Oha cũng theo rất sát! Thế nhưng..khi đặt chân lên lầu hai, bọn họ không hề thấy cái bóng đó đâu nữa cả!
“Không phải, nó không phải là ma xó!”
Hoàng thu lại Gông Bắt Quỷ, rồi nhìn cái túi không hề có chút phản ứng nào trong tay, sắc mặt trầm xuống. Bình thường chỉ cần phát hiện ra ma xó trong phạm vi mười mét, cái túi này sẽ nhảy lên không ngừng! Vậy mà đằng này, trong lúc truy đuổi, Hoàng có lúc chỉ cách cái bóng kia hơn hai sải tay, vậy mà cái túi trên tay vẫn không có chút phản ứng nào!
Không phải là ma, vậy chả lẽ lại là người? Song nếu như là người, vậy thì nó đâu? Làm sao nó có thể trốn thoát nhanh đến như vậy được?
Hoàng nhìn quanh quất mọi ngóc ngách trên lầu hai. Vừa mới chỉ nửa giây đây thôi, cái bóng kia đã lao thẳng lên đây, vậy mà giờ nó đã hoàn toàn biến mất như bốc hơi vậy!
Hai người lục soát lầu hai hết một lượt, song thu về chỉ là zero. Sau đó Hoàng và Oha còn đi vòng quanh nhà hết một lượt nhưng không thấy gì lạ xảy ra nữa. Sau khi lục soát chán chê dưới tầng hầm, hắn cuối cùng cũng quyết định từ bỏ việc truy tìm.
Song lúc này quay ra thì lại không thấy Oha đâu cả.
– Oha, Oha!
Hoàng gọi hai tiếng, sau đó thấy ánh lửa chập chờn trên lầu hai thì thôi không gọi nữa. Lên tới nơi, đúng là Oha đang ở đó, ngây người nhìn chằm chằm mấy tấm di ảnh treo trên bàn thờ.
– Đi về thôi. Oha, nhìn gì vậy?
– Một chút nữa đi.
Hoàng nhíu mày, đứng chờ một lát, song Oha vẫn cứ đứng như trời trồng, mắt nhìn mấy tấm ảnh. Đang lúc bực mình, hắn bỗng thấy một vật gì đó loáng thoáng chạy trên hành lang cầu thang lầu hai. Mắt Hoàng lập tức sáng lên! Gông Bắt Quỷ trong tay phóng vụt tới!
“Choeng”
Hoàng lao theo. Cái vật đó không nhìn rõ hình dạng, song sau khi lủi vào phòng ngủ thì biến mất. Hoàng một mình bước vào trong phòng ngủ, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Hắn nương theo ánh lửa đang bao quanh cơ thể nhìn khắp phòng hết một lượt, hóa ra là một con mèo. Thở ra một cái, Hoàng đang định rời đi thì nhất thời khựng lại.
Thứ mà Hoàng chú ý là một quả cầu nhỏ thó lăn lóc ngay đằng sau cánh cửa phòng ngủ. Hoàng thấy nó rất quen, đúng là cuộn chỉ đặt trên bàn ở lầu hai. Vì sao nó lại lăn được xuống đây? Tại con mèo đó ư?
Mang trong lòng sự nghi hoặc, Hoàng cầm cuộn chỉ lên xem, nhất thời rợn tóc gáy buông ra ngay. Cuộn chỉ rơi đánh “bộp” một cái xuống mặt đất. Điều khiến hắn giật mình…đó không phải cuộn chỉ đen thông thường, mà là một cuộn tóc dài búi chặt lại, thứ tóc của phụ nữ.
Tiềm thức khuyên Hoàng tránh căn phòng ngủ đẫm máu từng là nơi bà vợ dùng kéo cắt xác chồng và tự vẫn đó ra xa. Nỗi sợ vô hình khiến hắn không muốn ở lại chỗ này một mình thêm phút giây nào nữa. Hoàng đi lên trên gác, định bụng ra về, song khi lên tới nơi thì lại nhíu mày.
Không thấy Oha đâu cả.
– Oha!
Không có tiếng trả lời.
– Oha, Oha?
Hoàng chợt cảm thấy bồn chồn.