Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.2 – Chương 2: Cuộc hẹn đầu tiên
– Anh Hoàng, mấy ngày tới anh cứ ở tạm đây, nếu có thay đổi anh Sơn sẽ bố trí sau.
Sajin nói. Gã đàn em mà Sơn “khùng” tặng để “nâng khăn sửa túi” này cho Hoàng có thể nói là đã làm hết phân sự của mình. Mấy ngày nay, nếu như không có gã bỏ công sức đi theo giảng giải về luật lệ của băng Nanh Sói, cấu trúc bang hội và việc phân chia cấp bậc, rồi liên hệ nơi ăn chốn ở…có lẽ Hoàng còn gặp không ít khó khăn trong việc hòa nhập.
– Được rồi, chú cứ về nghỉ trước đi. Có gì anh sẽ gọi sau. Hoàng thấy trời đã khuya thì vỗ vai Sajin nói.
– Vâng. Sajin tay xách hành lý bước ra cửa, trước khi đi còn ngoái đầu nói : – Nhà em ở phố bên kia, căn lợp mái màu đỏ đó, có gì anh cứ gọi nhé.
– Ok. Hoàng tiễn Sajin rồi đóng cửa. Quay đầu lại, ngắm nhìn chỗ ở mới của mình: một căn nhà hai tầng có một bếp, một phòng khách, hai phòng ngủ, phòng ăn và nhà tắm riêng, lại có cả một ga-ra nhỏ dùng để xe, hắn cũng khá là hài lòng, nếu không nói là vượt qua sự tưởng tượng. Nên biết trước đây khi còn thuộc biên chế băng My Sói, Hoàng phải ở trong một chung cư với hai người nữa, trong một căn phòng có diện tích chưa đầy năm mươi mét vuông, đã thế lại còn phải đóng một khoản tiền thuê nhà khá là đắt đỏ.
Bật công tắc điện, sau đó thả người ra ghế dài, Hoàng đặt cái Quan Tài Đen đeo trên lưng xuống, còn đang tìm cái điều chỉnh tivi thì “roẹt”, từ trong chiếc Quan Tài Đen, một làn khói màu đỏ thoát ra, tiếp đó thành hình một cô gái với đầy đủ ngũ quan.
Oha vừa được tự do thì đã ngồi phịch ngay xuống ghế, cái trán nhỏ bé lấm tấm mồ hôi. Hoàng lấy một chai bia trong tủ lạnh ra, uống một ngụm sau đó ném cho cô. Oha đón lấy chai bia, tu một hơi hết sạch. Xong đâu đó, cô thở ra một hơi vẻ thỏa mãn, rồi bắt đầu lục tìm trong chiếc quan tài, bàn tay thon thả trắng hồng lấy ra từng chiếc túi một, trong đó có một chiếc tẩu thuốc. Cô khẽ dùng tay chà lên chiếc tẩu, mặt ngoài của nó hơi sáng lên. Sau đó…một tia khói đen từ đẩu tẩu thoát ra, lại thêm một người nữa xuất hiện trong nhà.
Ninh Sạn Yêu Nhiên đứng dậy, vuốt lại mái tóc mới ép ngày hôm qua của mình, sau đó nhìn quanh. Cô khẽ nhỉnh mũi:
– Hôi quá, bẩn quá. Chỗ này có phải là cho người ở không đấy?
– Tất nhiên là không rồi, đây là địa ngục mà. Hoàng cởi trần ngồi trên ghế xem tivi, tay chuyển kênh, nhún vai đáp.
– Này. Ninh sạn Yêu Nhiên nhìn màn hình tivi, hai mắt sáng lên, sau đó giật lấy cái điều khiển trong tay hắn, chuyển sang kênh trước đó. Là một kênh ca nhạc, một ban nhạc quỷ sai mới nổi ” Q-ara”
Hoàng hơi bực, song cũng chẳng buồn nói năng gì, lục trong vali lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm, sau đó đóng sầm cửa lại. Tắm một cái rồi ngủ đã, hắn cũng cảm thấy khá mệt mỏi rồi.
—————
Sáng sớm hôm sau.
Hoàng hôm nay dậy rất sớm. Sau khi trở về và được tiếp nhận Chén Thánh, các vết thương trên người hắn đã hoàn toàn lành lặn, chỉ có cái tai trái bị Kadako chém là mãi mãi chẳng hồi phục lại được.
– Ay, đi đâu mà bảnh vậy?
Hoàng mở cửa phòng, vừa lúc gặp Oha đầu tóc bù xù gương mặt ngái ngủ mặc bộ quần áo màu xanh nhạt bước tới. Trông cô như con thú nhồi bông bị chủ ức hiếp vậy, mặc dù không tô son điểm phấn song vẫn rất đáng yêu. Thế nhưng dù có đáng yêu thế nào, hàng họ “chuẩn” ra làm sao, trong mắt Hoàng, đây vĩnh viễn chỉ là một con khỉ mang hình dáng con người mà thôi!
Hoàng soi mình trong gương, vuốt mái tóc bôi keo thẳng đuột, chỉnh lại cổ áo ple , phẩy phẩy bờ vai nhẵn bóng không một hạt bụi, thấy Oha trợn mắt nhìn mình chằm chằm thì đắc ý cười:
– Thế nào? không tồi chứ?
Oha sau khi trợn mắt nhìn hắn hồi lâu thì liền bật cười như nắc nẻ. Cô ngồi thụp xuống mà cười. Hoàng hừ một tiếng, cũng không thèm để ý tới con khỉ hình người này nữa, bước xuống lầu. Khoác thêm cái áo da, hắn bước ra cửa, nghĩ nghĩ gì đó thì quay lại nhìn lầu dưới một lượt, tiếp đó hỏi:
– Ninh Sạn Yêu Nhiên đi rồi à?
– Ừm!
Hoàng hơi nhíu mày, sau đó đóng sầm cửa lại, không quên dặn: ” Ở nhà không được đi đâu đấy nhé, về tôi sẽ mua chuối cho cô!”
—————————–
Mặc dù đã biết việc Ninh Sạn Yêu Nhiên cũng rời đi chỉ là vấn đề thời gian, song khi sự việc xảy ra, Hoàng vẫn cảm thấycó gì đó gờn gợn trong lòng, có lẽ là hụt hẫng. Mặc dù Ninh Sạn yêu Nhiên đã nói từ trước rằng, sau khi trở về địa ngục tầng mười chín là sẽ rời đi, song ít ra trước khi đi cũng phải nói với hắn thêm một tiếng nữa chứ.
Ninh Sạn Yêu Nhiên trốn trong tẩu thuốc, còn Oha thì là chiếc quan tài, cả hai cứ thế mà đầu xuôi đuôi lọt thoát khỏi con mắt của thiên đàng xuống địa ngục tầng mười chín, mà thực ra thì cũng đâu có ai kiểm tra. Quỷ sai vốn thích mang gì trên trần xuống dưới địa ngục thứ mười chín tùy thích, chẳng ai cấm, chỉ là mang được bao nhiêu mà thôi. Dù gì thì ở dưới này, một nắm đô la Mỹ cũng chẳng đổi được cái bánh mì.
Chuyện Ninh Sạn Yêu Nhiên không từ mà biệt tất nhiên là chuyện chẳng vui vẻ gì, thế nhưng nó cũng khiến Hoàng giảm đi một chút áp lực. Vốn dĩ lần này trở về, Hoàng thật không biết làm thế nào để giải thích về sự có mặt của Ninh Sạn yêu Nhiên trước những ánh mắt tò mò bên ngoài, người vốn dĩ bị nhóm Sơn “khùng” “quen” mặt từ lâu. Việc lén mang người trần mắt thịt xuống địa ngục tầng thứ mười chín là một trong chín mươi bảy điều cấm trong luật thiên đàng. Nếu để người khác biết được chuyện này, hắn sẽ bị đi tù mọt gông, nặng hơn nữa là tống thẳng xuống địa ngục, vĩnh viễn chịu hành hạ, đọa đày, không còn cơ hội để luân hồi.
Đấy là còn đỡ. Hoàng thậm chí còn không lường trước được, mối nguy hiểm xảy ra với mình nếu thông tin hắn đang có hai Mar “cao cấp” có hình hài con người bên cạnh truyền ra bên ngoài. Lúc ấy thì có lẽ chẳng cần đến thiên đàng xuống tay, hắn sẽ lập tức trở thành miếng thịt Đường Tăng cho hàng ngàn hàng vạn người xâu xé.
Thế nhưng nghé con ra đời không sợ hổ, Hoàng đúng là minh chứng rõ ràng nhất cho câu thành ngữ ấy. Ninh Sạn Yêu Nhiên thì còn hơi lo, song Oha thì chưa đến nỗi lắm. Phần lớn thời gian Oha đều ở trong quan tài, rất ít khi ló mặt ra ngoài, nguyên nhân là vì cô bị chiếc quan tài đó hạn chế một phần, chứ không tự do tự tại muốn đi đâu thì đi như Ninh Sạn Yêu Nhiên, vì thế cũng ít bị lộ mặt.
“Thôi, tới đâu hay tới đó vậy” Hoàng lắc đầu, quẳng gánh lo trong đầu đi. Bởi vì ở phía trước, hắn đã thấy một bóng hình quen thuộc.
————-
– Bên này, bên này nè.
Hoàng đi về phía cô gái đang giơ tay, dáng đi như rô bốt. Bao nhiêu dũng khí hắn lên dây cót được dọc đường bây giờ không hiểu bay biến đâu hết mất cả. Phải mất tới mấy phút đồng hồ, ba lần va phải bàn, hai lần va phải ghế, một lần va vào nhân viên phục vụ, Hoàng mới tới được chỗ mà Arteta ngồi. Ôi, con đường đến với tình yêu sao mà chông gai đến thế!
Hôm nay Arteta mặc một bộ váy màu xanh nhạt, tóc ép xoăn, đi một đôi bốt đế cao, kèm theo đó là một cái túi xách màu hồng cùng màu với đôi môi. Một lọn tóc buông rủ xuống má, rất khéo léo che đi cái bớt , vết đen xấu xí duy nhất trên nửa mặt cô. Song cái bớt đó trong mắt Hoàng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nét đẹp của tình yêu trong lòng hắn! Ôi, cô ấy thật là xinh đẹp biết bao! Đúng là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp cả, cho dù có..khỏa thân đi chăng nữa.
Mặc dù mang quốc tịch Anh, song trông Arteta ngoài vẻ quý phái ra thì còn có nét gì đó hiền dịu, ấm áp, rung động lòng người, giống như một ly cafe sữa nóng vậy, có lẽ là do một nửa dòng máu Châu Á trong cơ thể. Thứ đó là thứ Hoàng hoàn toàn không tìm thấy ở ai khác, mặc dù nếu xét về nhan sắc, cô còn kém hơn Andrea Hương mấy phần chứ chưa kể tới Thư Lệ.
– Cậu mới về hôm qua à? chuyến này có vất vả không vậy?
-À..ờ..à..ờ..Hoàng môi trên đập môi dưới, răng va vào lưỡi, khó lắm mới bật ra được một câu. Cứ như thể phát âm là một trong những chuyện khó nhất trên đời vậy: -..cũng bình thường..tàm tạm..à..nói chung là không có việc gì. Ừm, còn..còn..Arteta thì sao?
– Mình à? Mình thì có chuyện gì cơ chứ? Arteta nói tới đây thì giọng điệu có chút ngập ngừng.
– Chuyện của Andrea Hương…mình..thực sự rất xin lỗi. Hoàng lắp bắp nói. Cuối cùng sau khi không biết phải bắt đầu câu chuyện bằng cách nào, hắn bất đắc dĩ quay về chủ đề chính, thứ mà Hoàng dự tính chỉ đề cập tới ở cuối buổi hẹn. Ôi trời, đây là cuộc hẹn đầu tiên của hắn và Arteta cơ mà, đâu phải là lễ rửa tội đâu cơ chứ.
– Ừm, tôi biết rồi, đó không phải lỗi của cậu. Mình biết cậu cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Arteta quấy li cà phê sữa trong tay, gật đầu thong thả nói, giọng điệu đầy thông cảm. Hoàng nghe mà như thể tiếng chuông thiên đàng rót mật vào trong tai vậy. Thế có nghĩa là..có nghĩa là cô ấy không vì chuyện đó mà trách hắn! Ôi, cô ấy thật hiểu biết và tốt bụng xiết bao.
Thế rồi cuộc trò chuyện cũng diễn ra thân mật và cởi mở hơn, Hoàng cũng bớt “cóng” hẳn. Hắn đã có thể cùng Arteta nói về đủ thứ chuyện, từ việc nhỏ như con chó nhà hàng xóm của hắn đi cả đêm qua không về hay tới chuyện ông Huỳnh Đức Bình ở xa tít tắp tận đâu đâu bữa trước quên không kéo khóa quần trong cuộc họp thượng đỉnh ba bên G3(*). Arteta cũng rất tế nhị khi không đề cập tới cái chết của Andrea Hương, điều này khiến cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên tự nhiên hơn.
-Mình nghe nói cậu đã bị đuổi..à, rời khỏi tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai rồi?
Arteta mở miệng nói, Hoàng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ cười đáp:
– Ừ, chuyện dài lắm.
-Vậy về sau cậu sẽ..nói chung là vất vả lắm đó. Nếu có gì cần giúp thì cứ bảo mình nhé. Arteta nói với vẻ cảm thông, có lẽ cô đang mường tượng tới cái viễn cảnh một quỷ sai không có tổ chức chống lưng đằng sau, bị tịch thu hết mọi quyền lợi, tới cả nơi ăn chốn ở cũng bị tước mất, một điều khủng khiếp tương tự như thất nghiệp trên trần gian vậy. Xem biểu hiện này thì chắc Arteta chưa biết chuyện hắn đã theo về với Nanh Sói.
Vòng vo một hồi, Hoàng đề cập tới chuyện xảy ra với Arteta mấy ngày trước, hỏi thăm tình hình cô. Arteta thấy hắn không ngờ biết chuyện của mình thì tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Đúng thế, mấy hôm đó tôi đúng là suýt chết..may mà cuối cùng có người tốt giúp đỡ nên mới thoát, mà sao cậu biết, lúc đó cậu hãy còn đang ở trên dương gian mà?
Hoàng mỉm cười: – Mình được một người bạn báo cho biết. Mấy hôm đó cũng có liên lạc được với Arteta đâu. Không sao là tốt rồi, ở hiền tất sẽ gặp lành mà.
– Ừm..kể ra thì dài lắm. Arteta nhấp một ngụm cà phê, hai mắt long lanh, đôi má hây hây đỏ, chép miệng: – Nói chung là..ừm, may mà không có chuyện gì xảy ra.
Hoàng gật đầu, thấy Arteta không muốn nói thì cũng không truy hỏi thêm. Hắn đang mải nghĩ xem nên mời Arteta đi đâu sau khi uống cafe xong thì bỗng có tiếng giày cồm cộp phát ra từ phía sau. Tiếp đó, một giọng đàn ông hiền hòa trầm ấm vang lên:
– Ồ, Arteta, ngồi uống cafe với bạn à?
Hoàng để ý thấy gương mặt của Arteta thoáng hiện nét vui mừng, là thứ vui mừng toát ra từ sâu trong nội tâm, khác hoàn toàn với nụ cười kiểu xã giao. Hắn liền quay đầu lại. Đó là một gã đàn ông da trắng để ria, ăn mặc gọn ghẽ, lịch sự ột mét bảy mươi. Hắn ta đang gật đầu cười với Arteta, có lẽ là người quen của cô. Hoàng bỗng nhiên nhận thấy từ gã đàn ông này một nỗi bất an không tên, xuất phát từ linh cảm.
– Ừm, anh Leo, tình cờ quá nhỉ. Arteta đứng dậy, kéo ghế cho gã đàn ông nọ, đoạn quay sang nhìn Hoàng cười nói: – Hoàng, xin giới thiệu với cậu, đây là bạn mình. Anh ấy tên là Leo, chấp sự của tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai. Ừm, chúng mình mới quen nhau không lâu. Hai người làm quen đi, Leo, anh ấy là Lê Minh Hoàng, là bạn của mình…ừm, là một quỷ sai mới vào nghề.
– Chào anh.
Hoàng đưa tay ra bắt theo phép lịch sự. “Chấp sự” thì hắn biết, đây là một chức vụ tương đối cao trong băng My Sói, chỉ kém “Quan Tài Đen” một nấc, địa vị trên mấy trăm người. Lúc còn ở băng My Sói, hắn chưa gặp gã đàn ông này lần nào, song tên thì có nghe qua. Leo cũng đưa tay bắt, song rõ ràng chỉ là vì phép lịch sự, ánh mắt của gã từ đầu tới cuối chỉ tập trung vào mình Arteta mà thôi.
– Làm phiền hai người rồi. Tôi cũng hay ra đây uống cafe vào tầm này. Leo nói.
– Có gì đâu mà phiền. Arteta nhiệt tình kéo gã ngồi xuống ghế, nhìn như thể bạn bè thân nhau từ lâu, chẳng có vẻ gì giống mới quen như giới thiệu cả.
– Hai người tới đây lâu chưa? Leo nhìn Hoàng hỏi với vẻ khách sáo, sau đó quay sang cười với Arteta: – Arteta, hôm nay trông cô đẹp thật đấy.
Arteta hai má hơi hồng lên. Cô cười tươi như hoa, quay sang nói với Hoàng: – Hoàng, quên không nói với cậu, chuyện mấy hôm trước đó, sở dĩ mình bình an vô sự cũng là may nhờ có anh Leo ra tay giúp đỡ, chính anh ấy đã cứu mình khỏi tay tên James đó đấy.
– … Hoàng đang uống dở cốc cafe nghe vậy thì ho khan mấy tiếng, gương mặt nhất thời cứng lại, mấp máy môi như muốn nói gì đó, song cuối cùng chỉ thốt ra được hai từ .
– Vậy à ?
“Reeng”
– Xin lỗi. Hoàng đứng dậy lấy máy ra nghe. Là Sơn “khùng” gọi tới. Vừa bắt máy, gã đã đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu ngiêm túc: “Hoàng, chú đang ở đâu?”
– Quán cafe Ron, phố Send.
“Vậy à, tôi cũng đang ở gần đó. Cậu sang ngõ đối diện đi, tôi ra ngay. Có việc gấp”
– Dạ.