Địa Ngục Thời Gian

Chương Q.2 - Chương 1: Trở Về.


Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.2 – Chương 1: Trở Về.

Chết
Không chết…
Chết
Không chết…
” Anh đã hứa rồi đấy nhé!”
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy mà tại sao….tại sao..?”
“Không, không phải, là vì…”
“Vì sao?”
Vẫn là bóng hình ấy, bóng hình cô bé tóc búi cao, mặc áo bà ba, đi đôi guốc đế cao, gương mặt tròn tròn, xinh xinh tầm chín, mười tuổi. Nhìn bề ngoài thì trông cô chẳng khác nào những bạn bè đồng trang lứa, nếu như, nếu như…nếu như không có đôi mắt ấy, đôi mắt của cô trống rỗng, từ bên trong, máu tươi không ngừng trào ra. Hai hốc mắt trống rỗng đen mù mịt.
Giấc mơ này đã hành hạ hắn bao lâu rồi, Hoàng cũng không nhớ nổi nữa.
– Này, này…

Hoàng mở to mắt. Trong mơ, hắn đang nắm bàn tay của Quỳnh. Thế nhưng, hình bóng Quỳnh trước mặt hắn bỗng nhiên nhòe đi, nhòe mãi…cuối cùng không ngờ lại hóa thành hình ảnh một người con gái để tóc xõa có nước da hơi đen…Không phải là Quỳnh!
– Này, có tin chỉ cần thêm một giây nữa thôi, là cái tay này của anh sẽ đi nốt không hả?
Hoàng cười cười mấy cái chống..ngượng rồi bỏ bàn tay của Ninh Sạn yêu Nhiên ra. Thật lạ, hắn sao lại cầm tay nàng Mar bạo lực này nhỉ? Đúng rồi…có lẽ là tại giấc mơ kia, hắn đã nhầm Ninh Sạn Yêu Nhiên với..mà kể cũng lạ, Ninh Sạn Yêu Nhiên hôm nay kể ra cũng tốt tính ra phết, bình thường hắn mà có lỡ động chạm cái gì thì ăn đòn no rồi cơ mà? Chẳng lẽ là ..nể mặt người bệnh?
– Yêu Nhiên, chuyện…chuyện hôm đó xong rồi à? Thế nào, không vấn đề gì chứ? Oha đâu?
Hoàng liếc nhìn xung quanh. Hắn phát hiện ra không chỉ riêng có mình ở đây, còn có bốn, năm đàn em Sơn “khùng” cũng đang nằm gần chỗ hắn, trong đó có cả Sajin. Hắn hình như còn tỉnh trước cả mấy người bọn họ, tất cả vẫn còn đang ngủ.
– Giờ mới nhớ ra để hỏi à, quan tâm ghê cơ. Ninh sạn yêu Nhiên xỏ xiên: – Đi mà cám ơn chị Oha đi, nếu không có chị ấy thì các người ngỏm cả lũ rồi.
– Oha đâu?
– Không biết. Ninh Sạn yêu Nhiên đáp: – Hôm đó sau khi hạ người đàn bà đi xe lăn kia, chị ấy và tên mặc áo choàng nhung hẹn nhau đi đâu đó, tới giờ vẫn chưa về. Cho tới lúc này cũng đã hơn tám tiếng đồng hồ rồi, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.
-Vậy là tôi đã ngủ tám tiếng rồi à? Hoàng gượng dậy rồi lại thấy cơ thể đau như rã ra, hơn nữa cánh tay trái đã gãy, giờ đang mang kẹp nách. Nhớ tới trận đòn suýt chết trong tay gã da trắng kia, hắn vẫn còn rùng mình sợ hãi. Nếu không phải Hoàng da thô thịt dày, lại giả vờ “tạo hiện trường giả” sau khi no đòn nằm chết dưới đống gạch vụn, chịu cả đống xà nhà bốc cháy phừng phừng đè lên, khiến đối phương tưởng mình chắc chắn chỉ có đường “ngỏm” mà bỏ đi thì có khi, giờ hắn đã không có mạng mà nằm ở đây rồi, đừng nói là…
Sức mạnh của tên da trắng đó…nghĩ lại bây giờ Hoàng vẫn thấy thật kinh khủng! Không chỉ có sức mạnh chiếm ưu thế tuyệt đối, ngay tới tốc độ cùng phản ứng cũng đều khiến hắn chỉ nhìn thôi cũng vái ngả nón. Đối mặt với gã, hắn chỉ có đúng một lựa chọn, đó là chịu trận. Đáng ra Hoàng sau khi đánh một trận với Thư Lệ vốn đã tương đối tự tin vào tài đánh đấm của mình, từ khi đột nhiên có khả năng “điều khiển” lửa đã khá khẩm hơn rất nhiều, song sau khi giao đấu với tên da trắng kia, hắn lại như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu vậy.
Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, kẻ tài hơn mình ở ngoài kia vẫn còn nhiều lắm.
– À, thế cái người mà tôi mang ra lúc ấy…

Ninh Sạn Yêu Nhiên không chờ hắn nói hết đã cắt lời, có vẻ như đã đi “guốc” trong bụng vậy.
– Không phải lo, lúc ấy đồng bọn của ngươi còn ốc chả lo nổi mình ốc nữa là, làm gì có ai có tâm trí để tâm tới mấy người kia nữa. Cô ta sau khi tỉnh lại thì đã cùng cô gái xấu xí béo tròn đeo kính tên Tiêu gì gì đó đi mất rồi. Cái cô đó còn gửi lời hỏi thăm ngươi đấy, không phải là “bồ” đó chứ?
– Có mà bồ xà cạp. Hoàng tưởng lầm người mà Ninh Sạn Yêu Nhiên nhắc tới là Thư Lệ, nhún vai: – Người ta ấy à, có khi ghét đến nỗi muốn lóc thịt rỉa xương tôi ra mà làm mắm ấy chứ, ở đó mà bồ với chả bịch.
– Thế cậu bất chấp nguy hiểm xốc nách con nhà người ta ra khỏi đấy làm gì? Ninh Sạn yêu Nhiên tay chống cằm, cười khinh miệt nhìn Hoàng đế thêm một câu.
Hoàng với tay lấy ấm trà để trên bàn tu luôn một ngụm, sau đó từ tốn nhìn thẳng vào mắt Ninh Sạn yêu Nhiên, bật cười:
-Cô hỏi làm gì?
Hoàng lúc này đang mặt đối mắt với Ninh Sạn Yêu Nhiên. Song điều khiến hắn bất ngờ là, cô nàng Mar bạo lực luôn xưng hô “ta, ngươi” này không hiểu vì sao lại hơi…đỏ mặt. Hoàng dụi dụi mắt, hắn muốn chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.
Này, Ninh Sạn Yêu Nhiên mà cũng biết…đỏ mặt à?
– Ái da..
Trong lúc không để ý, Hoàng hơi ngồi dậy, kết quả là được mấy cái xương gãy ở lưng làm cho kêu “a” một tiếng, đau méo mặt. Hoàng nhìn xuống vai trái, nơi cánh tay đang bị kẹp cán, khẽ nhíu mày. Thương tích đầy mình thế này, chắc chỉ có sử dụng Chén Thánh mới mong hồi phục lại nhanh được.
– Anh Sơn thế nào rồi? Hoàng quay sang hỏi một gã đàn em mới tỉnh dậy.

– Anh Sơn chỉ bị choáng, không có vấn đề gì. Anh Sơn có gửi lời hỏi thăm anh, bây giờ đi ra ngoài rồi.
– Thế à.
Hoàng nằm xuống, miên man suy nghĩ. Hắn hiện chỉ lo không biết Oha có xảy ra chuyện gì hay không.
———————–
Hai hôm sau, gần như các vết thương ngoài da trên người Hoàng đã khỏi được đến 65%, chỉ trừ cánh tay phải và mấy cái xương cột sống bị gãy. Hoàng lúc này mới hoàn toàn tin vào tốc độ khôi phục “kinh người” của mình. Nên biết do tiếp nhận Chén Thánh, mặc dù quỷ sai có khả năng hồi phục cũng như cầm máu nhanh hơn người thường gấp nhiều lần song tốc độ ấy còn xa mới bằng được như hắn.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì chỉ ttrong vỏn vẹn có một tuần, hắn hết bị Kadako đánh suýt chết rồi lại đấu một trận “cạn máu” với “Quan Tài Đen”, rồi còn bị Mathieu xử cho thừa sống thiết chết nữa. Đối với thể trạng khác thường hiện giờ của mình, Hoàng cũng chỉ biết đổ tội cho Oha. Rõ ràng, nếu không có cơ hội tiếp xúc với Oha và Ninh Sạn Yêu Nhiên, hai Mar “Cao cấp” – khái niệm mà hắn vẫn còn tương đối mơ hồ, chắc chắn rằng Hoàng tuyệt đối sẽ không có cái năng lực “điều khiển” lửa từ trên trời rơi xuống đó. Có lẽ cũng sẽ chẳng có ngày hôm nay, trở thành một người có địa vị tương đối cao trong băng Nanh Sói.
Mặc dù không biết lý do tại sao, song Hoàng tới giờ cũng đã biết, sở dĩ Oha chưa rời đi là vì cô còn cần hắn duy trì tình trạng “tự do” không bị trói buộc bởi chiếc quan tài đen kỳ lạ kia. Nhìn một cách tổng quan, việc có Oha ở bên đối với Hoàng rõ ràng là được nhiều hơn mất, đấy là chưa kể tới số hóa đơn tiền chuối khổng lồ trong..tương lai gần.
Mặc dù biết còn rất nhiều khó khăn đang chờ đợi mình trong tương lai, song Hoàng cũng không lấy đó làm bi quan. Hắn tự tin, bây giờ mình đã có một chút vốn để đương đầu với bất cứ thử thách nào.
Chiến dịch truy quét kết thúc. Oha mãi tới hai ngày sau mới quay trở về, đi kèm là một tập hóa đơn chưa có người thanh toán. Hoàng buộc phải vay tiền mấy gã đàn em để trả, nửa tháng ở với Oha, số tiền hắn đổi từ $ âm phủ tới 90% đã trả hóa đơn tiền chuối hết cả rồi.
Thế nhưng Hoàng ngoài lắc đầu ngao ngán ra thì cũng không tỏ vẻ gì thêm, bởi Oha quả thực đã giúp đỡ hắn rất nhiều. Trong trận chiến ngày hôm đó, Oha sau khi đánh bại Vivian thì liền theo Hanks Richard tìm một địa điểm khác để tiện so tài. Mặc dù cô khỉ này không hé răng nói gì về kết quả trận đấu ấy, song đôí với Hoàng, chỉ cần thấy Oha bình yên trở về đã là tốt lắm rồi. Mặc dù Hoàng không biết tường tận hết năng lực của Oha song hắn cũng tự tin, đây là một cô khỉ không dễ bị bắt nạt.
Rắc rối nhất lại là chuyện đám đàn em của Sơn “khùng” quy hết công lao lên đầu hắn. Hoàng thực sự không biết phải giải thích như thế nào, khi mà không một ai trong băng nhìn thấy Oha ra tay, mà chỉ biết Sơn “khùng” và mấy người còn sống sót, trong đó có cả Melly đều là do một tay hắn cứu ra khỏi ngôi nhà cháy đó. Nói tới đây cũng phải cám ơn vụ hỏa hoạn vô tình đã cứu mạng Hoàng và cả đám người Sơn “khùng”, nếu như hắn không cầm chân được Hanks Richard một thời gian, có lẽ tất cả đã phải bỏ mạng trước khi Oha đi dạo siêu thị về mất rồi.
Hoàng tất nhiên là không thể nhận hết công lao này về mình. Hắn làm gì có cái năng lực đó! Thế nhưng Oha lại yêu cầu hắn tạm thời giữ bí mật về chuyện của cô. Không còn cách nào khác, Hoàng chỉ có thể đổ tại đám cháy lớn kia là nguyên nhân khiến đám người Lightning Team tạm tha mạng mấy người bọn họ. Cũng may Sơn “khùng” thực ra cũng hiểu dẫu có mười Lê Minh Hoàng cũng chả là cái đinh gỉ trong mắt “Bá Tước” nên cũng tin tám, chín phần. Quan trọng là còn mạng mà về là được rồi.
Và quan trọng nhất, thứ không thể không nhắc đến đó là chiến lợi phẩm trong chiến dịch truy quét lần này, ma xó Kadako. Ngày hôm đó kkhông ngờ Lightning Team bị Oha đánh cho tan tác đến nỗi bỏ của chạy lấy người, Kadako vì thế lại nghiễm nhiên rơi vào tay băng Nanh Sói. Ma xó Kadako bị bắt, chiến dịch truy quét chính thức khép lại, với công lao thuộc về tiểu đội quỷ sai số hai lăm do Sơn “khùng” cầm đầu. Bây giờ chỉ còn chờ lúc thiên đàng cử người dịch chuyển các tiểu đội trở về địa ngục tầng mười chín mà thôi.
Đáng lẽ lần này số ma xó mang về là hai, song gần tới ngày dịch chuyển, Saori Haora lại “thần kỳ” trốn thoát mất. Lý do tại sao thì tới bây giờ vẫn còn bỏ ngỏ. Chỉ có Hoàng là rõ nhất, đó là kết quả của việc hắn giữ lời hứa với Saori Haora, để đổi lại sự hợp tác của cô trong việc truy tìm tung tích Kadako.

Đó là trả tự do cho Haora.
Mọi chuyện sở dĩ trôi chảy như vậy cũng một phần bởi không có mặt Sơn “khùng”. Lý do cũng có phần khôi hài, khi mà chỉ còn hơn chục tiếng là tới giờ truyền tống, song Sơn “khùng” vì sợ đám người Hanks Richard đến truy sát nên vừa tỉnh táo lại đã lên xe vù đi trốn mất biệt. Mọi chuyện Hoàng đều phải liên lạc trao đổi với gã qua điện thoại. Sơn “khùng” bỏ đi, Hoàng tất nhiên là có địa vị cao nhất ở đó, việc hắn làm tất nhiên không ai dám quản.
Chiến dịch truy quét kết thúc. Nanh Sói tham gia có tổng cộng mười hai người (không kể Hoàng)tổn thất tới bảy. Hai gã đàn em của Hoàng thì chỉ có Sajin là sống sót. Tên lực điền nói ngọng Kyo cũng may mắn sống sót, chỉ là bị Mathieu dần ột trận vỡ mặt.
Bây giờ là lúc để trở về!
——————————
Không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra cho tới lúc thiên đàng tiến hành dịch chuyển, Hanks Richard và người của gã cũng không xuất hiện. Có chăng chỉ là một chút ngại ngùng, bởi vì lúc dịch chuyển trở về, Hoàng lại phải một lần nữa đối mặt với mấy người cũ của băng My Sói. Vì lúc bắt đầu hắn chung đội với bọn họ nên khi truyền tống trở về đương nhiên là cũng ở cùng một chỗ – Phòng số hai mươi sáu thánh đường Timer 213.
Lúc này có mặt trong điện chỉ còn lại mấy người Thư Lệ, Tiêu Lệ, Tôn Nam và Phúc. Tám người lúc khởi hành giờ đã vĩnh viễn thiếu mất ba: Jaky Trương, Andrea Hương và Rjjkard.
Tất nhiên là kể cả Hoàng, bởi một lý do đơn giản, hắn đã không còn là người của tiểu đội địa ngục số mười hai nữa.
Hoàng xốc lại hành lý trên vai, nhìn thoáng qua mấy người còn lại. Ánh mắt hắn dừng một chút ở chỗ Tiêu Lệ, cười xã giao với cô một cái, sau đó lặng lẽ quay lưng bước đi.
Trái với dự tính của Hoàng, “Quan Tài Đen” cũng không hề gây khó dễ gì với hắn. Hoàng cứ thế an bình mà ra đến ngoài đường Saint. Ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, Hoàng như nhìn thấy bóng dáng Arteta đang mỉm cười với mình. Hắn cũng khẽ mỉm cười. Không biết từ bao giờ, địa ngục tầng thứ mười chín đã cho hắn cái cảm giác thân quen như là nhà của mình vậy.
Hắn đã trở về nhà rồi!
Quay đầu nhìn lại nơi mình đã ở hơn ba tháng một lần nữa, Hoàng quay lưng đi, bước về phía cầu Voi, lãnh địa của tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm – Nanh Sói.
Bắt đầu cuộc sống mới của một “Hồng Côn”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.