Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.4 – Chương 18: Mạt Đảo
– Ai mà thèm giúp đỡ các ngươi chứ?
– Chị Yêu Nhiên!
Nhác thấy Yêu Nhiên, sắc mặt của Gon rạng rỡ hẳn lên. Thế nhưng rất nhanh vì câu nói vừa rồi mà biến sắc:
– Vậy là sao? Chị…
– Sao hả? Đừng có thấy người lạ bắt quàng làm họ. Ninh Sạn yêu Nhiên tiếp luôn: – Ta có quen với các ngươi sao? một lũ cơ hội lợi dụng, còn dám vác mặt tới trước mặt ta, kể ra cũng mặt dày thật…
Nói rồi sấn tới. Đứa bé kia thấy vậy thì co rúm người lại.
– Lập, đưa cô ấy ra khỏi đây.
Hoàng nhíu mày. Yêu Nhiên thật sự có phần mệt mỏi, mặc dù tỏ vẻ chống cự, song cuối cùng cũng bị Lập nửa dỗ dành nửa cưỡng ép mà đưa ra ngoài.
– Nói cho mấy người biết, nếu còn giữ nó đó ở đây, vậy thì đừng có nhìn mặt ta!
“Rầm”, cánh cửa phòng nặng nề đóng lại.
Yêu Nhiên cho tới khi ra hẳn ngoài rồi vẫn còn mặt cau mày có. Lập không nén nổi tò mò hỏi:
– Yêu Nhiên, thằng bé đó có thù với em?
– Biết cái gì mà hỏi.
Yêu Nhiên bực bội gắt. Lập chỉ còn cách vò đầu bứt tai, người ta không biết thì mới phải hỏi nha.
Ấy thế mà mới chỉ bắt đầu. Tầm mười phút sau Hoàng từ trong phòng mở cửa bước ra, ngạc nhiên thấy cả Lập và Yêu Nhiên vẫn còn đang đứng bên ngoài trò chuyện..Hừm, nói dễ nghe là thế, chứ sự thật thì giống cãi nhau hơn, tất nhiên là Yêu Nhiên nắm phần áp đảo…
– Hai người vẫn còn đây à? Hoàng ngạc nhiên, gật gật đầu: – Được rồi, càng tiện. Lập, cậu đưa Yêu Nhiên về phòng, sau đó thương lượng với Chúc Tôn Địch mượn một chiếc cano cho anh.
– Mướn cano làm cái gì? Yêu Nhiên nhìn hắn đề phòng, bỗng dưng trừng mắt: – …Ah, có phải lại bị tên nhóc đó rót lời đường mật? Đồ ngu, việc của anh sao, xía vào làm shit gì?
Hoàng nhìn Yêu Nhiên từ trên xuống dưới, lắc đầu nói:
– Tôi mượn cano đi du lịch không được sao?
– Ta nói nghiêm túc đấy, đồ thần kinh. Ninh Sạn yêu Nhiên sầm mặt, gằn từng chữ: – …Cho thằng bé đó chút thức ăn, cứu mạng nó đã là làm phúc lắm rồi. Còn chưa hiểu hư thực ra sao đã vội tin người. Mới rơi mấy giọt nước mắt, nó nhờ đi vào đầm rồng hang quỷ thì các ngươi cũng đi sao? Nói cho các ngươi biết, bọn người trên cái đảo đó vạn lần không đáng tin, chết hết lại càng rảnh nợ.
Yêu Nhiên thấy Hoàng vẫn im lìm thì chốt:
– Nghe thủng chưa hả, đồ ngốc?
– Nghe, nghe rồi.
Hoàng làm ra vẻ thấu hiểu sâu sắc, đoạn quay sang bảo Lập:
– Lập, chú điếc à? đưa cô ấy về phòng, sau đó tìm Chúc Tôn Địch giúp anh.
– Ngươi…
Lập đi khỏi, Hoàng cũng dạm bước định đi. Xong Ninh Sạn Yêu Nhiên thì vẫn chưa đi. Thuyết phục thất bại.
– Ngươi…
– Cám ơn cô.
Hoàng đột nhiên quay đầu lại trịnh trọng ngắt lời.
– Cái gì?
– Về chuyện nhóm người gặp nạn trên thuyền kia. Đến khi tôi lên thuyền, hỏi ra mới biết, bọn họ đã được một cô gái chu cấp lương thực và nước uống rồi. Yêu Nhiên, nếu cô nói sớm thì tôi đã chẳng mất công đến thế, cả người ướt cứ như vừa dầm mưa. Haizz, làm việc tốt mà cứ giấu giấu diếm diếm….
– Hừ, chỉ là chút chuyện nhỏ… Còn không phải…
Ninh Sạn yêu Nhiên nói tới đây thì ngừng.
Hừ, còn không phải vì nghĩ hộ cho ngươi sao? Cái đồ ngu ngốc, chỉ lo chuyện của người khác là nhanh!
– Mấy người bọn họ nhờ tôi gửi lời cám ơn, rất là cảm ơn cô.
Hoàng trịnh trọng nói.
– Hừ.
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhếch môi:
– Đừng có mà điêu. Mấy kẻ đó tha không chửi cho là may, chúng hận những kẻ trên chiếc tàu này đến tận xương tủy, còn cảm ơn sao? Lần sau muốn nịnh người ta thì đừng tìm cớ, mà có tìm thì cũng động não chút đi.
– Cô cũng tài thật nha.
Hoàng gãi đầu cười ha ha. Ninh Sạn Yêu Nhiên mặt lại hơi phiếm hồng. Song đợi đến khi cô định thần lại, tên ngu ngốc kia đã chuẩn bị tót đi đến nơi rồi.
– Này, định đánh trống lảng hả?
Hoàng khựng lại.
– Việc gì?
– Còn giả ngu sao? Ninh Sạn yêu Nhiên bực tức gắt: – Việc của thằng quỷ kia? Ngươi đừng bảo là sẽ không xía vào nhé?
– ..Cô có thể ở lại tàu chờ bọn tôi. Không cần theo làm gì.
Hoàng suy nghĩ một hồi rồi đáp.
– NGƯƠI..
– Yêu Nhiên, không phải chính cô đã nói với tôi đó sao? Hoàng cắt lời: – Con người ta sống trên đời để làm gì? đơn giản là để làm điều mình muốn.
Rồi không để đối phương có thời gian mà trả lời, Hoàng thẳng chân mà bước.
Có những việc, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết.
Mà càng nhiều tiền thì giải quyết lại càng nhanh.
Chỉ hơn một tiếng đồng hồ sau, tàu đã ghé vào sát biên giới Mạt Đảo. Là kẻ dạn dày kinh nghiệm đi biển, Chúc Tôn Địch thật sự không lạ gì nơi này. Để phòng ngừa vạn nhất, Hoàng, Gon và Lập ngồi trên một chiếc cano, rời tàu mà đi, hẹn ba tiếng sau sẽ quay trở lại.
Nha, đủ tiền thì ba mươi tiếng quay lại cũng không sao nha.
Hòn đảo này cũng khá rộng. Nói là đảo thì không đúng, mà phải gọi là quần đảo. Chúng gồm hơn chục hòn đảo lớn nhỏ san sát nhau, nối dài như xương cá. Nếu không có Gon dẫn đường, cả hai có lẽ còn phải mất khá lâu mới tìm được đúng nơi cần tìm.
Mạt đảo, nằm giữa quần thể đảo bị cô lập cách Biển Chết tầm hai trăm hải lý nằm ngay trong vùng nhiệt đới, khiến nơi đây có một quần thể sinh thái khá phong phú với độ ẩm cao. Một nơi mà nếu như ở trần gian thì có lẽ đã trở thành thiên đường du lịch từ lâu rồi.
Thế nhưng đây là địa ngục nha!
Mặc dù mục tiêu đã ở ngay trước mắt, song Hoàng và Lập nghe theo lời Gon men theo rìa đảo, vòng những hơn ba km nữa mới cập bến. Như lời thằng bé nói là để tránh đụng độ với “chúng”.
– Chúng rất đông. Chúng ta không thể trực tiếp đối đầu, hãy cứu người trước đã. Đứa bé tên Gon nói: – ..Sau vạt rừng nguyên sinh này, đi qua một đầm lầy nữa là tới nhà giam. Xin hai anh hãy cứu người thân của Gon trước. Lối đi này rất bí mật, chúng chắc chắn không thể nào biết được.
– Lập, bây giờ chú có muốn quay về cũng muộn rồi. Hoàng đứng ở mũi tàu, vừa quan sát địa thế vừa nói: – Không hối hận chứ?
– Sao mà phải hối. Nghe đâu chỉ có dưới trăm tên, ngoài boss ra, bọn tôm tép cứ để em lo là được. Lập hứng chí bừng bừng, vừa bẻ ngón tay vừa nói: – …Với lại, em sao có thể bỏ qua cơ hội bằng vàng này chứ, dù gì hòn đảo này cũng là nơi Yêu Nhiên từng ở trước đây mà. Biết đâu lại tìm được cái gì đó…
Hoàng tư lự. Hắn thật sự không muốn giải quyết chuyện này bằng vũ lực. Nói trắng ra là không thể. 70, 80, hắn dẫu có thể một chọi trăm đi nữa, vậy thì cũng có ý nghĩa gì? Hắn có thể ở đây cả đời sao? Chưa kể, trước giờ hắn mới chỉ nghe thông tin từ miệng thằng bé này. Mặc dù việc nó trôi dạt trên biển là thật, song đó vẫn chỉ là thông tin một chiều….
Hoàng lúc này mới sâu sắc thấm thía, có rất nhiều việc trên đời này, muốn hoàn thành chỉ với sức một cá nhân là hoàn toàn vô vọng…..
– Được rồi, cứ đến đâu tính đến đấy đã.
“Xình xịch” hai tiếng, Cano cập bến. Song chính lúc đang chuẩn bị lên bờ, Hoàng bỗng khựng lại, khiến Lập ngay sau đang đà suýt nữa va phải.
– Gon, cậu vừa bảo lối đi này thật không ai biết?
– Đúng vậy mà….
Đứa bé gãi đầu:
– Ừm, tất nhiên là trừ dân đảo.
– …Xem ra kế hoạch của chúng ta lại phải thay đổi rồi.
Hoàng cười khó coi, đoạn nhảy từ cano lên bờ.
– Là sao? Lập và Gon cũng nhảy theo.
– Chúng ta đã bị bao vây.
Hoàng nheo mắt nhìn bốn phía. Phía trước mặt họ, đằng sau những tán rừng nguyên sinh rậm rạp…
Bỗng dưng xuất hiện bóng người thấp thoáng!
– A!
Phía trước, bên phải, bên trái, thoáng cái đã hơn chục người nhào ra! rõ ràng là đã mai phục sẵn từ lâu.
Hoàng lạnh lùng quay lại nhìn Gon, lúc này đã chạy về núp sau lưng Lập.
– Ài, không ngờ lại đánh sớm vậy.
Lập bẻ ngón tay với vẻ vô cùng hứng chí. Hắn đã mấy ngày rồi không được vận động thân thể nha!
– Anh Hoàng, em lên được chưa?
Hoàng gật gật đầu.
– Đợi đã!
” Lê Minh Hoàng, nà tôi đây. “