Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 164: Ta Mới Không Phải Là Trẻ Con !
Tên chương : 我才不是小屁孩呢!
Editor : Mia
◌⑅⃝◍♡*⃝̣◌⑅⃝◍♡◌*⃝̥◍♡◌◍♡*⃝̣◌
Máu tươi trên đoản trượng màu đen ào ạt chảy xuống, ánh mắt Grea tàn nhẫn, mái tóc ánh vàng bay phất phới trong không trung.
Dưới chân hắn vừa dẫm, đoản trượng lần nữa hướng về phía Đường Mạch.
Góc độ kia mười phần xảo quyệt, Pháo Đài Thép của Schrodinger xác thực rất nhỏ hẹp, Đường Mạch muốn tránh cũng không thể tránh, lưng kề sát với vách tường thép, chỉ có thể miễn cưỡng xoay đầu, tránh thoát đoản trượng xẹt ra bên mặt, cắm vào vách tường.
Không cho Đường Mạch có cơ hội thở dốc, bên khóe miệng Grea nở nụ cười lạnh, rút đoản trượng từ trong vách tường, tấn công lần nữa.
Đoản trượng màu đen múa may trong không trung, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt hai người một trái một phải, liên thủ chống đỡ, nhưng sức mạnh của đoản trượng này mạnh đến kinh người.
Hai người bị đẩy lùi trước công kích kế tiếp của Grea, miệng vết thương trên người ngày càng nhiều.
Grea vung đoản trượng, hướng về phía đầu Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt hai tay che trước mặt, hóa thành kim loại đen chuẩn bị ngăn cản một kích này.
Ai ngờ cái này là động tác giả, Grea cười nói : “Gϊếŧ trước một người cũng không mệt nha.” Giây tiếp theo, ánh mắt hắn xoay chuyển, nhìn thẳng Đường Mạch.
Đường Mạch kinh hãi, lập tức mở Cây Dù Nhỏ, ai ngờ đoản trượng trực tiếp xuyên thủng Cây Dù Nhỏ, xuyên thẳng vào trong bụng Đường Mạch.
Grea nắm lấy đoản trượng, nhìn Đường Mạch lộ ra một nụ cười ưu nhã.
Hắn cầm đoản trượng tính toán xoay một vòng trong thân thể Đường Mạch, đúng lúc này, một âm thanh phẫn nộ phía sau Đường Mạch truyền đến.
Sắc mặt Grea lạnh lùng, nghiêng người né tránh cái nắm tay nhỏ.
“Grea cái tên ăn trộm vô sỉ !!!”
Thân ảnh màu đỏ một chân đá vào trên tường.
Vương Hậu Hồng Đào giơ nắm tay lên lần nữa, dùng sức đánh người con lai tóc vàng.
Grea không dám khinh địch, hắn trức tiếp rút đoản trượng ra, Đường Mạch phun ra một búng máu, bụng trào ra lượng lớn máu tươi.
Vương Hậu Hồng Đào quấn lấy Grea, Lý Diệu nhân cơ hội chạy tới.
Mặc dù thương thế Phó Văn Đoạt cũng rất nghiêm trọng, nhưng so với Đường Mạch tốt hơn nhiều.
Sau khi kiểm tra Lý Diệu phát hiện : “Đoản trượng của hắn ta có vấn đề, máu căn bản không ngưng tụ lại được.”
Sau Địa Cầu Online, tố chất của người chơi đã được tăng lên đáng kể, đặc biệt là người chơi cao cấp như Đường Mạch, bị lưỡi dao sắc bén chọc xuyên qua bụng căn bản không phải vết thương chí mạng.
Chỉ là bị đoản trượng của Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái đâm thủng, miệng vết thương thế mà không thể khép lại.
máu tươi từ trong miệng Đường Mạch liên tục chảy ra, Đường Mạch nhịn xuống đau đớn, bình tĩnh nói : “Đó là một đạo cụ rất lợi hại.”
Có thể không bị bén lửa bởi Que Diêm Lớn của Mosaic, có thể loại bỏ mọi hạn chế trong không gian của Đồng Hồ Chân Lý.
Anh đã sớm biết, thực lực của Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái tuyệt đối cùng một cấp bậc với Bà Ngoại Sói, vũ khí của hắn không đơn giản như vậy.
Nước khoáng của Phó Văn Thanh căn bản không chữa trị được miệng vết thương này, Lý Diệu cắn chặt răng, ánh mắt không ngừng biến hóa.
Ai cũng không biết cô suy nghĩ gì, năm giây sau, cô ấn tay lên bụng máu chảy đầm đìa của Đường Mạch, trong đồng tử lóe lên ánh sáng.
Rất nhanh, Đường Mạch phát hiện đau đớn ngày càng nhẹ đi, anh ngẩng đầu nhìn thấy, sắc mặt Lý Diệu nháy mắt trắng bệch.
Sau khi vết thương trên bụng Đường Mạch khép lại, Lý Diệu phun ra một ngụm máu tươi.
Thân là bác sĩ, khi miệng vết thương ở trên thân thể cô, Lý Diệu đã xác nhận được tình huống : “Những bộ phận bị đoản trượng kia chạm vào sẽ dần ăn mòn.
Đại khái là cảm giác bị axit tạt vào ăn mòn, cho nên miệng vết thương không thể khép lại.”
Theo máu tươi dần bị xói mòn, sắc mặt Lý Diệu ngày càng trắng.
Phó Văn Đoạt lấy trong ổ gà ra toàn bộ nước khoáng đưa cho cô, Lý Diệu hiểu đây là đạo cụ nào đó, mở bình nước khoáng tưới toàn bộ lên bụng mình.
Sau khi tưới xong bình thứ tư, Lý Diệu thở hổn hển : “Đã ổn.
tuy rằng thực lực của tôi rất yếu, nhưng dị năng tự trị thương của tôi rất mạnh, lần trước thủ lĩnh bị con chuột chũi cắn đứt hai tay, một chân, tôi cũng chuyển dời miệng vết thương lên người, hoàn toàn mọc ra lành lặn.”
Mặc dù lời nói như vậy, nhưng tình trạng của Lý Diệu vẫn rất khủng bố.
Triệu Hiểu Phỉ cũng đứng một bên hỗ trợ.
Sau khi Đường Mạch xác nhận Lý Diệu không có việc gì, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lập tức quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt : “Anh cũng bị cái đoản trượng kia đâm xuyên qua cánh tay.”
“Không sao cả, hẳn là không phải đồ vật nào bị đoản trượng kia chạm vào cũng bị ăn mòn.” Vết thương trên cánh tay Phó Văn Đoạt còn chưa khép lại, nhưng đã cầm máu.
Đường Mạch lúc này mới bình tĩnh lại.
Mà phía bên kia, Vương Hậu Hồng Đào và Grea đã đánh nhau tới mức đánh lâu đài sắt thép thành một bãi phế tích.
“A a a a a a a ngươi cái tên chết tiệt này, tiểu nhân, quỷ tham tài ! Trả Hoa Mặt Trăng đá quý lại cho ta !! “
Thân ảnh màu đỏ dậm chân một cái, liền dẫm ra một vết nứt trên vách tường sắt thép của Schrodinger.
Mèo đen nhỏ khó thở kêu meo meo, nhưng hai cái người đang đánh nhau kia căn bản không cho nó mặt mũi.
Grea cầm đoản trượng, không ngừng chặn nắm tay nhỏ của Vương Hậu Hồng Đào.
Loli tóc đỏ mạnh mẽ cực kì, tốc độ công kích ngày một tăng nhanh.
Hai người đánh không phân biệt trời đất, bỗng nhiên, nắm đấm của Vương Hậu Hồng Đào đấm vỡ nứt một bức tường, đoản trượng của Grea cũng phá vỡ một bức tường khác.
Lâu đài sắt thép phát ra một âm thanh kẽo kẹt kì quái, Schrodinger đang mắng chửi hăng say bỗng nhiên ngừng lại, giây tiếp theo ——-
” lâu đài của ta sắp đổ rồi, chạy mau !!!”
Đường Mạch phản ứng cực nhanh, một tay ôm Lý Diệu đang trọng thương, cất bước liền chạy.
Phó Văn Đoạt cũng không chút do dự vác một người chơi nữ khác còn chưa phản ứng kịp trên vai, hai bước liền chạy ra khỏi lâu đài sắt thép.
Sau khi bốn người một mèo (còn quản gia trung niên) chạy ra khỏi cửa lớn, tiếng vang lớn ầm ầm đổ xuống, Pháo Đài Thép Của Schrodinger hoàn toàn hóa thành phế tích.
Vương Hậu Hồng Đào và Grea bị chôn vùi bên trong.
Triệu Hiểu Phỉ : “….!Bọn họ sẽ không chết ở bên trong đi ?”
Mèo đen nhỏ đau lòng cực kì, khóc chít chít chạy quanh đống phế tích sắt thép.
Nghe được lời Triệu Hiểu Phỉ, nó liếc cô một cái : “Hai cái người biếи ŧɦái kia mà dễ chết như vậy, một tòa lâu đài sắt thép này không tính, ta đưa miễn phí một tòa nữa cho bọn họ !”
Phảng phất như để hưởng ứng lời của Schrodinger, trong đống phế tích, một tảng đá lớn bị chân một người đá bay.
Tro bụi bay đầy không trung, sau khi mọi người thấy rõ trung tâm phế tích trước mặt, bọn họ hoàn toàn sửng sốt.
chỉ thấy loli thấp bé bạo lực trực tiếp cưỡi trên người Grea, hai cái chân nho nhỏ vòng qua eo hắn, nắm tay giơ lên đấm mấy cái trên mặt thanh niên tuấn tú tái nhợt kia.”
“Ta đánh chết ngươi cái đồ ăm trộm xấu xí không biết xấu hổ !”
“đứa trẻ xấu xí ngươi một chút cũng không thục nữ !”
Giống như mấy đứa nhỏ đánh nhau, bọn họ đánh đám không hề có kĩ thuật, chỉ đơn thuần là đánh lộn.
trừ bỏ cái thực lực khủng bố kia, trận đánh này nhìn qua cứ như mấy con gà mổ nhau.
Hai người thực lực tương đương, đánh sập lâu đài sắt thép, cũng không bị thương chút nào.
Nhưng bởi vì loại đánh đấm này không hề có hình tượng, không có kỹ xảo gì cả, rốt cuộc nắm tay của Vương Hậu Hồng Đào đấm lên mắt Grea, đánh thành một cái quầng thâm mắt to bự.
đoản trượng của Grea cũng đem cô bé đánh bay.
Sau khi Vương Hậu Hồng Đào rơi xuống mặt đất chuẩn bị đánh tiếp, Grea lập tức giơ thủ thế tạm dừng : “Đứa trẻ xấu xí ngươi chờ một chút, muốn đánh tiếp cũng được, dù sao Hoa Mặt Trăng đá quý của ngươi ta đã sớm đem bán cho quán rượu Hương Tiêu để chế tạo nước cốt.
Nhưng ngươi để ta gϊếŧ bọn họ trước, ta cho ngươi ăn thịt bọn họ.”
Vương Hậu Hồng Đào dừng động tác lại, xoay người nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Mọi người toàn bộ kinh sợ, Đường Mạch nắm chặt Cây Dù Nhỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm loli một đầu tóc đỏ rối tung.
Grea cảm thấy hy vọng ngưng chiến, nói : “người kia là Phó Văn Đoạt, ngươi cũng biết, khách lén qua sông được hoan nghênh nhất Vương Quốc Dưới Lòng Đất, vẫn luôn xếp hạng nhất bảng “người chơi nhân loại ta muốn ăn nhất”.
Bên kia cũng là một người chơi thực lực cường đại, ăn bọn họ, thực lực của hai chúng ta đều sẽ thăng tiến.”
Vương Hậu Hồng Đào liếm liếm răng : “Ngươi nói rất đúng.”
Lý Diệu khẩn trương, nhỏ giọng nói : “Không thể nào, không phải là không có vấn đề gì sao ……” Cô cho rằng Đường Mạch kéo dài thời gian chính là vì chờ Vương Hậu Hồng Đào đến hỗ trợ.
Nhưng mà trên thực tế, Đường Mạch căn bản không hề quen biết Vương Hậu Hồng Đào, anh thậm chí còn không biết phương pháp giải quyết là gì.
Sau khi phát hiện nhiệm vụ chủ tuyến của Lý Diệu khác biệt với mình, Đường Mạch liền sử dụng Đồng Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất, kiểm tra do lường xác suất bản thân thông qua trò chơi công tháp lần này.
Đáp án là vô hạn tiếp cận 0*.
Đây cũng là lý do Đường Mạch hoài nghi thân phận Grea.
*cái này ai học xác suất lim lớp 11 rồi chắc sẽ hiểu ha =))) nôm na là gần bằng không đó
Từ khi một khắc kia bắt đầu, Đường Mạch vẫn luôn cố thử sử dụng Đồng Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất, hy vọng rằng thông qua đồng hồ quả quýt không nghe lời cổ quái này mà tìm được phương pháp thông qua.
May mắn là lúc này may mắn của anh cũng không kém như vậy, dưới tác dụng của dị năng “vẽ cái vòng tròn nguyền rủa ngươi” thêm vào, Đồng Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất bị phát động, Vương Hậu Hồng Đào đột nhiên xuất hiện, cùng Grea đánh nhau.
Chỉ là hiện tại, Vương Hậu Hồng Đào muốn bắt tay cùng Grea.
Đại não Đường Mạch nhanh chóng vận chuyển, trong lòng đủ mọi loại suy nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn mười phần bình tĩnh.
Điều này không đúng, Đồng Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất phát động sự kiện là “Đường Mạch, Phó Văn Đoạt có thể thuận lợi thông qua”.
Sau khi sự kiện này được phát động, không nên xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
chẳng lẽ sẽ còn quái vật Hắc tháp khác xuất hiện ?
Đường Mạch không tưởng tượng được quái vật Hắc tháp nào sẽ tới giúp mình.
Bất quá giây tiếp theo, Vương Hậu đã cho anh đáp án.
Loli tóc đỏ vuốt lại đầu tóc bị Grea nắm loạn của mình, hừu một tiếng : “Ăn bọn họ xác thực có thể mạnh lên, bất quá …..!Grea rác rưởi, ta vì cái gì phải nghe lời ngươi.”
Grea híp mắt : “Ngươi không muốn ăn bọn họ ? chuyện này không ảnh hưởng đến ân oán của ta và ngươi nha.”
Vương Hậu Hồng Đào bỗng nhiên duỗi tay, chỉ hướng Đường Mạch : “trên người hắn có ba mùi hương.”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong toàn trường, ngay cả người tự nhận là thông hiểu toàn bộ thế giới Hắc tháp Schrodinger cũng phải giật mình một chút.
Cái mũi mèo đen nhỏ giật giật : “Mùi hương gì vậy, ta vậy mà không ngửi thấy.”
Vương Hậu Hồng Đào : “Thứ nhất, trên người hắn có mùi hương của Mosaic.
Ta là bạn tốt của Mosaic, mỗi năm tới mùa giao phối mỹ lệ của động vật trên đại thảo nguyên Tinh Linh, ta và Mosaic đều sẽ đi chơi với nhau.
Cô ấy phóng hoả, ta nướng BBQ, chúng ta là bạn thân tốt nhất của nhau.
Trên người hắn có mùi hương Nụ Hôn của Mosaic, hắn là bạn của Mosaic, cũng chính là bạn của ta.”
Đường Mạch trăm triệu không nghĩ tới, cái Nụ Hôn của Mosaic kia lại có tác dụng vào thời điểm này.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Vương Hậu Hồng Đào trở nên hung tợn, cô trừng mắt nhìn Đường Mạch : “Nhưng mà ! trên người hắn cũng có mùi hương của Hoa Mặt Trăng đá quý của ta ! Ngươi là cái tên ăn trộm đáng chết, cư nhiên đi trộm Hoa Mặt Trăng đá quý của ta.
Cái tội này vì ngươi là bạn của Mosaic nên ta bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ rằng ta đang giúp ngươi, cái loại ăn trộm vô sỉ như ngươi, không phải bạn bè của ta !”
Lý Diệu, Triệu Hiểu Phỉ lập tức khẩn trương, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại như cũ bình tĩnh.
Bọn họ biết, Vương Hậu Hồng Đào còn chưa nói xong.
Đường Mạch : “Còn mùi hương thứ ba ?”
Loli tóc đỏ khoanh tay trước ngực, trên mặt nổi lên một vệt đỏ ửng khả nghi.
Cô dùng sức ho khan một tiếng, thô giọng nói : “Ta thân là Vương Hậu Hồng Đào cao quý, là người sở hữu lâu đài đá quý, một chân đá bay Grea, một quyền đánh bay Bà Ngoại Sói, ngay cả Ông Già Noel gặp ta đều phải một câu Vương Hậu Hồng Đào cao quý ….”
Schrodinger nhỏ giọng nói thầm : “Thật không biết xấu hổ.”
Mặt Vương Hậu Hồng Đào ngày càng đỏ : “Người cao quý như ta, mới không phải là đứa trẻ nhỏ, cho nên ta tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thích ăn đồ ngọt ! ta ghét nhất đồ ngọt, một chút cũng không thích.
Không có khả năng sẽ ăn đồ ngọt, đời này không thể ăn.”
Nghe xong lời này, mọi người ở đây toàn bộ mơ hồ.
Schrodinger lần đầu tiên hoài nghi mạng lưới tình của chính mình, nó thế nhưng không biết Vương Hậu Hồng Đào thích ăn đồ ngọt.
sắc mặt của Grea khẽ biến, hắn đã nhận ra một tia không đúng.
Bên kia, Đường Mạch hiểu ý của Vương Hậu Hồng Đào, anh cẩn thận hồi tưởng trên người mình rốt cuộc có mùi hương gì có thể làm cho Vương Hậu Hồng Đào nói ra lời này.
Ngay sau đó, anh hai mắt trợn to, biểu tình cực kì quái dị từ trong túi móc ra một viên kẹo kim sắc phổ phổ thông thông.
Vương Hậu Hồng Đào nhìn thấy viên kẹo này, lập tức uốn éo : “Ta, ta mới không thích ăn đồ ngọt đâu, hừ !”
Đường Mạch: “……”
Phó Văn Đoạt: “……”
Grea: “……”
Schrodinger: “……”
Hai người chơi nữ: “……”
Đạo cụ : Một viên kẹo kim sắc phi thường bình thường
Người sở hữu : Đường Mạch
Phẩm chất : Rác rưởi
Cấp bậc : 1
Công năng : một viên kẹo được Quý Ngài Thỏ trân quý 36 năm, có lẽ sẽ có người thực sự thích ăn nó ? đương nhiên khả năng cao nó đã sớm mốc meo.
Hạn chế : không có.
Một viên kẹo, ngươi cũng không thể dùng nó để gϊếŧ người.
Ghi chú : Đường Mạch cho rằng mình đã kiếm được lời, hắn trăm triệu không nghĩ tới, baba thỏ của ngươi vẫn là baba thỏ của ngươi.
Đội ơn baba thỏ !
Quý Ngài Thỏ : “……..” ta phi !
◌⑅⃝◍♡*⃝̣◌⑅⃝◍♡◌*⃝̥◍♡◌◍♡*⃝̣◌
Tác giả có lời muốn nói :
Vương Hậu Hồng Đào ———-
Vương Hậu Hồng Đào ta chính là dù có đói chết, biến thành quân bài Poker Hồng Đào, cũng tuyệt đối không ăn một viên kẹo nào !
Thật ngọt !
Quý Ngài Thỏ : …..!vì cái gì tên xấu xa này có thể nhìn thấy Vương Hậu Hồng Đào tôn quý của ta a a a a a QAQ!!