Địa Cầu Online

Chương 163: Trưởng Đoàn Xiếc Thú Kì Quái !


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 163: Trưởng Đoàn Xiếc Thú Kì Quái !


Tên chương : 怪奇马戏团团长
Editor : Mia
“Trưởng đoàn xiếc thú kỳ quái ….!Grea · Sussεメ.” Giọng nói gằn từng chữ một của Đường Mạch từ phía sau Grea vang lên.
Grea xoay người, nhìn anh.

Sau một lúc lâu, hắn cười nói: ” Cho nên ….!Đường Mạch, từ lúc nào cậu phát hiện ra ta ? Là lúc ta hỏi đồng hồ chân lý làm thế nào để kiếm được nhiều tiền ?”
Đường Mạch lắc đầu.
Grea suy tư : “Hay là lúc ta nói tim của ta chia làm ba phần, hai phần cho cậu, phần cuối cùng dành cho khách lén qua sông được hoan nghênh nhất trong Hắc tháp Phó Văn Đoạt ?”
“Không phải.”
Grea nheo mắt lại : “vậy từ lúc nào ?”
Đường Mạch nắm chặt cây dù nhỏ, hít sau một hơi : “ngay sau khi Hắc tháp tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến.”
Đáp án này chưa ai có thể nghĩ đến.
Schrodinger nói thẳng : “Sao có thể !”
Đúng vậy, sao có thể.
Trong nhiệm vụ chủ tuyến “Trò chơi trốn tìm của Schrodinger”, quy tắc trò chơi một chữ cũng không hề nhắc đến Đoàn xiếc thú kỳ quái, Đường Mạch làm sao có thể đoán được.

Grea cười một tiếng, giọng cực kì lạnh: “My lady, nói dối không phải là hành vi của đứa trẻ tốt.

Ngay cả ông già Noel đều không thích đứa trẻ biết nói dối nha.”
“Cô đang công lược Hắc tháp tầng thứ hai à ?” giọng nam trầm thấp vang lên, Phó Văn Đoạt nhìn Triệu Hiểu Phỉ.
Triệu Hiểu Phỉ ngơ ngẩn, cứng đờ gật gật đầu.
Phó Văn Đoạt thần sắc bình tĩnh mà nhìn Grea, bất động thanh sắc rút ra một cây đao nhỏ giản dị.


Anh nhàn nhạt nói : “Cô ấy là Hắc tháp tầng thứ hai, Lý Diệu là Hắc tháp tầng thứ ba.

Nhiệm vụ của hai người hẳn là có sự khác biệt, nhưng cô ấy không nói, chúng tôi cũng không biết.

Nhưng chúng tôi biết, nhiệm vụ và quy tắc trò chơi của Lý Diệu là gì.”
Grea nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt : “Sau khi quy tắc trò chơi được công bố, tôi đã lén lút tìm Lý Diệu, biết được quy tắc trò chơi và nhiệm vụ của cô ấy.

Giống hệt của chúng tôi.”
Grea : “Cho nên ?”
Đường Mạch : “Hắc tháp tầng thứ tư và Hắc tháp tầng thứ ba có nhiệm vụ giống nhau, đây không phải phong cách của Hắc tháp.

Tôi và Phó Văn Đoạt nhất định còn có cửa ải khó khăn khác.”
Schrodinger : “Chẳng lẽ chỉ như vậy liền chứng minh là, Grea cái tên chết tiệt này là Đoàn trưởng đoàn xiếc thú kia ?”
“Khó khăn chắc chắn sẽ không ngừng tăng lên.

Đầu tiên, tôi và Phó Văn Đoạt công lược chính là Hắc tháp tầng thứ tư, đây là khó khăn thứ nhất.

tiếp theo, chúng tôi tổ đội tiến vào trò chơi, Hắc tháp sẽ lại gia tăng thêm độ khó khăn.

Mà khó khăn này, trong nhất thời tôi không tưởng tượng được rốt cuộc là dạng khó khăn gì.

Một người nhìn qua không hề giống một đồng đội nhân loại, ăn mặc cổ quái, ngoài miệng còn nói vài thứ kì lạ.” Đường Mạch bình tĩnh nói, “Hắn ta muốn kiếm nhiều tiền, tim hắn chia làm ba phần, hai phần dành cho tôi, một phần dành cho Phó Văn Đoạt ….”
Đường Mạch ngẩng đầu : “Trong thế giới Hắc tháp, chỉ có duy nhất một người hận tôi đến như vậy.”

Grea cười.
Đường Mạch lạnh lùng nhìn hắn : “Cho nên, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì ?”
Grea cười nói: “Ta chỉ là muốn thu hồi lại một chút tổn thất thôi nha.

My lady, là cậu hại ta phá sản.”
Schrodinger nhỏ giọng nói thầm : “Ngươi căn bản không có phá sản.”
Grea ngoảnh mặt làm ngơ : “Mấy ngày nay ta thật sự rất ủy khuất nha, lúc đầu ta chỉ muốn bắt một người thôi, không nghĩ tới lần này mua một tặng một, các ngươi cư nhiên cùng nhau tới.” Grea vuốt ve đoản trượng bóng loáng trên tay, trên mặt tươi cười, nhưng nụ cười không có một chút độ ấm.

Hắn lạnh nhạt nhìn cầu thang phía sau Đường Mạch, Phó Văn Đoạt : “Hai người chơi thực lực rất mạnh của Hắc tháp, trong đó có một người là khách lén qua sông được thế giới Hắc tháp hoan nghênh nhất Phó Văn Đoạt, nếu ta đem ngươi bán cho quán rượu Hương Tiêu, làm thành rượu Hương Tiêu ….!Hm, sẽ đáng giá bao nhiêu đây ?”
Đường Mạch không trả lời.
Grea lại bắt đầu mặc sức tưởng tượng : “Bán cho Thế giới quái vật bên kia cũng được, những quái vật xấu xí đó phi thường muốn ăn các ngươi, bọn họ nhất định sẽ trả một cái giá tốt.”
Đường Mạch : “Ngươi cảm thấy chúng ta nhất định để cho ngươi bắt được ?”
Grea ôn nhu cười : “My lady, ngươi biết đáp án mà, chẳng lẽ ngươi có thể chạy thoát từ trong tay ta ra được ?”
Dù cho có nhiều hơn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều không phải đối thủ của Grea.
Đây là sự thật.
Miệng vết thương trên cánh tay chậm rãi đóng vảy, tay Đường Mạch dần dần nắm chặt lại.

Trên mặt Grea vẫn luôn treo nụ cười tiệu chuẩn, hắn cực kì thong thả, bởi vì lời hắn nói chính là sự thật.

Đường Mạch cảm giác được, Grea còn chưa dùng hết toàn lực.

Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái thực lực tuyệt đối không kém hơn Bà Ngoại Sói hay Ông già Noel, bởi vì thực lực của hắn cường đại, nên hắn mới kiêu ngạo như vậy, không vội vàng bắt lấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.


Nhưng …..
“Ta muốn kéo dài thời gian.”
Grea nhướng mày : “Ta biết nha.

Đây là giãy giụa vô vị.”
Đường Mạch: “Ngươi không muố biết tại sao ta muốn kéo dài thời gian sao ?”
Grea cười nói : “Đứng trước thực lực tuyết đối, bất luận cái phương pháp kéo dài thời gian nào cũng không hề có tác dụng.

Trừ khi ….!Ngươi đi tìm Bà Ngoại Sói tới gặp ta ? Hm, ngươi có cây dù nhỏ của bà ta, ta thấy nha.

Nhưng bà ta trước giờ nhất định không xen vào việc của người khác, bà ta rất thích ăn thịt nhân loại, đặc biệt là nhân loại cường đại.”
Phó Văn Đoạt : “Ngươi nói không sai, đứng trước thực lực tuyệt đối, bật luận làm gì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn.

Nhưng chúng ta kéo dài thời gian cũng không phải để chạy trốn.”
Grea tò mò nói : “là để xin tha à ? Hai vị, dù cho các ngươi có bồi thường hết tất cả tổn thất cho ta, ta cũng không buông tha các ngươi đâu.

Các ngươi hại ta mất hết mặt mũi, ngay cả Ngài Schrodinger còn biết được ta bị hai nhân loại đâm chọt trêu chọc tận hai lần, ta còn ngu ngốc đưa cho các ngươi đồng bạc, mời các ngươi trông giữ con quái vật nhỏ ngu ngốc kia.”
Mèo đen nhỏ : “Ê ê ta chính là Ngài Schrodinger vĩ đại, ta biết cái tin đồn này không phải rất bình thường sao.”
Tay phải Đường Mạch nắm chặt cay dù nhỏ.

Bên tai anh phảng phất vang lên tiếng chuông lộc cộc, âm thanh này không phải là kim giây của đồng hồ chân lý, cũng không phải là kim giây đồng hồ giả.

Âm thanh thành cực kì cổ quái, dựa theo lẽ thường kim giây hẳn sẽ luôn liên tục đi về phía trước, nhưng kim giây này giống như bị hỏng rồi, vẫn luôn ngừng tại chỗ, trái phải lay động.
(tưởng tượng kim giây chuyển động giống con lắc á mọi người)
Bỗng nhiên, một âm thanh thanh thúy vang lên, kim giây lạch cạch một tiếng, kim giây chuyển động về phía trước.
Đường Mạch bỗng chốc trợn to hai mắt, mặt lộ vẻ vui mừng.
Schrodinger đang cùng Grea cãi nhau, nói đến một nửa nó bỗng nhiên dừng lại, mèo đen nhỏ ngồi ngay ngắn, một giây sau : “Cô ta sao có thể tới chỗ này ?”

Grea sửng sốt.
Ngay sau đó, không chờ hắn hỏi rõ tình huống, một tiếng đá cửa mạnh bạo vang lên.
Rầm !
Cửa của lâu đài sắt thép bị chân của một người đá văng, theo ánh trăng đỏ chiếu vào lâu đài, một cái bóng thật dài chảy xuôi từ ngoài cửa đổ vào.

Nhìn theo bóng dáng về phía trước, mọi người hoàn toàn ngơ ngẩn.

Đay là một cô bé loli thấp bé tóc đỏ, hai tay cô bé chống eo, ăn mặc một bộ trang phục lễ váy lộng lẫy xinh đẹp, đôi mắt hung tợn trừng toàn bộ mọi người trên cầu thang, cuối cùng cố định trên người Grea.”
“Grea ∙ Sussεメ, tên ăn trộm vô sỉ đáng chết nhà ngươi, quỷ tham tiền, đem trả Hoa Mặt Trăng đá quý lại cho ta !!!!”
Dưới ánh trăng, một chiếc vương miện tinh xảo nghiêng nghiêng nằm trên đầu loli tóc đỏ.
Đường Mạch lấy ra Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất, kim giây vẫn luôn đứng im của đồng hồ quả quýt thế mà bắt đầu chuyển động.
“Đường Mạch, Phó Văn Đoạt !”
Grea ngay lập tức hiểu rõ chân tướng, hắn cúi đầu nhìn Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất trong tay Đường Mạch.

Giây tiếp theo, hắn dùng toàn bộ sức lực, như tên lửa vèo một cái chạy trốn ra bên ngoài.
Cửa lâu đài sắt thép, Vương hậu Hồng Đào cũng phẫn nộ vọt lên.

Tốc độ của cô và Grea đều nhanh như nhau, nhưng khoảng cách giữa cửa và cầu thang vẫn cách một khoảng, Grea đã múa may quải trượng hướng về phía ngực của Đường Mạch.

Một cánh tay nahnh chóng ngăn cản trước người Đường Mạch, đoản trượng sắc bén vô cùng, xuyên qua vũ khí màu đen sắc bén.

Phó Văn Đoạt kêu một tiếng, đoản trượng xuyên thấu cánh tay anh, đâm và phân nửa ngực Đường Mạch.
Đường Mạch thấy thế ánh mắt lạnh lùng, anh nhịn xuống đau đớn, mở cây dù nhỏ ra, đánh trả Grea.
Đoản trượng của Grea vung lên, ánh mắt lạnh lẽo ngập tràn sát khí.
Grea / Vương hậu Hồng Đào : “Ta muốn gϊếŧ ngươi !”
Editor : á á chương này chỉ có 1k8 chữ, lâu lâu được edit chương ngắn dui muốn chết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.