Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 37
Thật ra, khi mình nói muốn đi tắm thì chỉ nhằm một mục đích duy nhất là hỏi ý kiến Dì Linh.
Vì vào thời điểm ấy mình thực sự không biết là đã được tắm hay chưa hay phải chờ thêm vài ngày nữa để tay chân cứng cáp hơn, vết thương lên da non hẳn hòi sẵn sàng cho việc lội nước.Vừa nghe được câu trả lời của Dì thì mình vui lắm chứ vì cuối cùng cũng thoát được cái cảnh ngồi lì một chỗ với thân thể rít ráy và bốc đầy mùi thuốc…thoát khỏi bộ dạng nhem nhuốt và yếu ớt mà được đắm mình chìm sâu vào dòng nước trong veo và mát lạnh.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm ình tê rân cả người…
Nhưng chỉ sau giây phút hân hoan thoáng chốc thì mình như chợt bừng tỉnh trở về với thực tại khi để ý thấy một chút gì đó độc ác…một chút nham hiểm…một chút toan tính…một chút man trá…một chút đểu giả…một chút đê tiện…một chút tàn nhẫn…một chút dã man điểm hờ phớt nhẹ trên gương mặt xinh đẹp và nhấn nhá trong từng câu nói của Dì khiến ình không khỏi chạnh lòng, bồi hồi và thậm chí là hoang mang, lo sợ…Rồi mình chợt nghĩ:
“…Đúng hay sai ta…Nên tắm hay không ta…Mặt bả nó…nó ghê ghê…”
Dì Linh vẫn ngồi đó, ngồi để lột cố trái cam sành màu xanh đậm vỏ cứng với ánh mắt him híp nham hiểm và một nụ cười hớ hớ có phần quá khích trên môi mà hình như Dì không thèm để ý tới mình cũng đang ngồi đấy, ngồi với vẻ mặt lo âu về những hình ảnh kinh khủng…những việc đáng sợ có thể xảy đến liên quan đến động từ “tắm”. Hoặc giả là Dì đang vờn…vờn cho con nai vàng chóe ngơ ngác này chết khùng chết điên vì căng thẳng bởi những lo lắng…May be.
Nói là nói thế nhưng thực chất nỗi lo của mình chỉ là sự hồi hộp trong vui vẻ về những trò mà Dì có thể làm khiến mình đến chết vì tức nghẹn là cùng chứ làm sao mà Dì nỡ mạnh tay khi mà cơ thể mình đang còn chằn chịt những thương tích thế này.
Nhưng dù có bào chữa thế nào đi nữa thì Dì cũng vẫn làm mình lo lắm…Lo vãi cả luyện.
Nhớ về những cái tát…những cái bợp tai đến điếng hồn…chợt rùng mình.
Cuộc đời này có thể nói là từ ngày lọt lòng bởi một bà Mụ có bàn tay ghẻ chóc cho đến tận bây giờ…Người ăn hiếp mình nhất và đánh mình mạnh bạo không thương tiếc chẳng phải là bạn bè hay…cuộc sống ngoài kia mà chính là Dì Linh…thưở đời hơn mười bảy tuổi đầu ai lại hai ngày liên tiếp ăn nào là tát…nào là bợp tai…nào là đấm đá túi bụi và cả thụi các kiểu mà hình như nghe đồn là Dì còn tính xuống chỏ với cả mình…
Dì không hiền đâu và mình cũng chưa từng nghe ai nói là Dì Linh của mình hiền cả…Nếu có chăng khi nhìn bề ngoài và cả cách ăn mặc, nói năng các thứ, bạn có thể nhầm lẫn nơi Dì toát lên một sự ngây thơ trong sáng và hiền lành hết mực nhưng hãy suy nghĩ lại…Dì mồ côi từ nhỏ, một tay bương trải lo cho bản thân, cả ông em được một cuộc sống tương đối ổn không lo tới cái ăn cái mặc…và cả hai người đều học hành tới nơi tới chốn thì liệu Dì có ngoan ngoãn và dễ tổn thương như bạn nghĩ…
“…Không không…Dì Linh mình đi giày cao gót trong bụng của bạn đấy…”
Dì Linh mình cán đán nhiều việc, từ khi chú bạn nối khố bay ra Hà Nội cùng Ba, nhiều chuyện ở khách sạn trong này giải quyết không xong Ba toàn phải gọi Dì Linh qua sắp xếp hết cả.Dì biết cách ăn nói và vừa lòng tất cả…có thể hơi đanh đá với người ngoài nhưng trong gia đình và cách đối xử với bạn bè thì mình chưa từng nghe ai phàn nàn cả…Vì sao ư?…Vì Dì biết sống và…Sống đẹp!
Họa chăng có người phàn nàn thì các bạn cũng đoán được ngay là ai nhỉ!Là mình đấy…Dì đánh mình như con đẻ…Hức hức…
Mãi ngậm ngùi và quay khẽ qua nhìn…nhìn cái cách mà Dì lột vỏ từng miếng cam, mình run sợ tưởng tượng đến hình ảnh những chiếc móng tay nhỏ xinh ấy ghim sâu vào da thịt ai đó mà cáo cấu, kéo xé…Híc đến là lạnh xương sống…Nhưng cũng phải công nhận ánh mắt và cả điệu bộ nắn nót, săm soi từng múi cam của Dì thật rất dễ thương và đáng yêu…nhìn cưng cưng sao ấy!
Nhìn Dì một lúc lâu đầu óc chợt rối bời…Đột nhiên mình nhớ lại những gì đã xảy ra trong cái đêm định mệnh hôm ấy ở phòng Dì.Những mường tượng về cặp vợ chồng rượt đuổi nhau, những bậc thang dài tưởng chừng như vô tận, hình ảnh chiếc váy hớ hênh cho tới cặp mông trắng hếu như một thước phim dài quay chậm tua đều đặn trước mắt và chợt đứng lại khi cánh tay mình đang chìa ra và tiến ngày một nhanh đến gần…Dì.
Bất giác mình hoảng hồn khi cảm nhận được như có cánh tay ai đó đặt hờ trên vai…ấn và lay nhè nhẹ…
Quay qua nhìn về phía cánh tay trắng phau và lạ lẫm kia với nét mặt mang sắc thái cấu hình chuẩn mắt chữ O mồm chữ A…mình chợt lắp bắp:
– Con…Con chưa có làm gì hết…Con chưa làm gì thiệt mà!_Mặt mình tái mét…miệng thì cứ lắp bắp không ngừng.
– Hả?…Dụ gì đó…Làm gì là làm gì…À, lại làm chuyện gì xấu phải hôn?_Dì nhìn mình với ánh mắt dò xét.
– Hả?…hả?…À…không không…tối qua con ngủ…ngủ mớ đó mà_Mình dần lấy lại bình tĩnh và cố bịa ra một lí do nào đó.
– Thiệt không đó…Mặt bạn nhìn đù đù nhưng sao mình thấy nguy hiểm quá…cẩn thận…Cái này nha!_Dì nói mà cặp mắt lườm lườm manh trá…rồi bất giác giơ cái cùi chỏ đỏ âu lên nhá nhá trước mắt mình mà lia qua lia lại.
– Con nói thiệt mà!_Mình cố giải thích.
– Ờ…thì cưng cứ lịu hồn nhé_Dì nói giọng lưỡi và cứ lăm lăm cái cùi chỏ.
– Mà Dì xong…lột xong chưa?_Mình chỉ vào cái cảu(rổ) cam còn đặt dưới sàn.
– Rồi…Tính đi pha nước mà thấy con ngồi thơ thẩn khùng điên nên mới lại hù miếng ớ_Dì vừa nói vừa nhìn về hướng lúc nãy mà mình nhìn mông lung khi nghĩ về những hình ảnh đêm hôm ấy.Dì cứ làm bộ nhìn rồi soi soi rất buồn cười.
Lát sau thấy chan chán sao đó Dì lại ngoáy đít đi thẳng ra ngoài bỏ mặc mình lại ngồi góc giường với những suy nghĩ lăn tăn chợt đến chợt đi trong đầu.
Cô Trang từ cái đêm mưa hôm đó cho tới giờ mình vẫn chẳng thấy điện đóm gì cả…À mà cũng phải thôi cái điện thoại bị nát như tươm mất rồi ngay cả đến cái sim mình cũng chỉ vừa rút ra chứ chưa buồn làm gì hết thì lấy gì mà gọi…mà liên lạc.Mình thú thật là cũng nhớ Cô lắm nhưng đa phần là về những chuyện va chạm xác thịt nhiều hơn là cảm tình thân thiết.Thậm chí đôi lúc khi còn nằm trong bệnh viện hay lúc bị quấn bông băng khắp người mà vừa về nhà được vài ngày mình còn nghĩ tàn nhẫn rằng cô chắc cũng chẳng muốn nhìn thấy mình lúc này đâu…có mần ăn được gì nữa đâu mà gặp chứ…Khẽ cười nhạt.
Cô giống như một cái gì đó chợt đến chợt đi…muốn nắm giữ trọn vẹn trong tay nhưng dường như là không thể vì cô là người từng trãi…cô thừa hiểu tất cả và sẽ tự biết cách để bức ra khỏi tầm với của những kẻ muốn níu kéo cô.
Cũng vì như thế, tình cảm mình dành cho cô cực ít vì khi nghĩ đến cô, mình chỉ nhớ về những cảm giác ái ân tuy mặn nồng nhưng hời hợt chứ chẳng phải một mối quan hệ rõ ràng…chi li sâu sắc và đáng để bận tâm dằn vặt.
…Phù ù ù…
Mình thở dài ngao ngán vì đầu óc nặng trĩu…ngồi đợi thêm khoảng năm mười phút thì dần dà mình cũng nghe được tiếng bước chân quen thuộc đang tiến dần lên cầu thang phòng mình…Dì Linh hiện ra trước mắt mình với tướng người cao ráo bước đi chậm rãi chững chạc vào phòng với cách ăn mặc hoàn toàn khác với lúc nãy…
Dì vận trên người một bộ đồ củn cỡn, một chiếc áo hai dây màu hồng nhạt viền ren trắng…một cái quần jear bó ngắn màu xanh đen đậm chỉ dài tới háng làm ình chợt lóa cả mắt vì nhìn Dì lúc này chẳng khác nào mấy em teenager hay up hình tự sướng lên facebook cả.
Dì đi lại phía tủ đồ với tay lấy bộ quần áo sạch ình và cả hai chiếc khăn mắc trên giá.Mình chợt lên tiếng:
– Dì tính đi đâu hả?_Tròn mắt vì bộ quần áo quá đỗi hở của Dì.
– Ờ_Dì vẫn đang dọn dẹp mấy thứ vương vãi trên sàn.
– Đi đâu á_Mình hỏi tiếp.
– Thì dẫn con đi tắm chứ đi đâu_Dì vẫn chưa nhìn về phía mình.
– Ủa…Dạ…tự nhiên mặc quần áo ngắn ngủn thấy mà ghê…con tưởng Dì đi ngủ chớ.Há há_Mình cười rõ to.
– Ngủ mắc mớ gì mặc ngắn làm gì…_Dì lúc nãy bắt đầu nhìn về phía mặt mình,
– Ai biết…_Mình trả lời lơ đãng né ánh mắt của Dì.
– Ờm…mặt đù như con thì làm gì biết cái gì…Đứng lên đi, Dì dắt xuống phòng tắm!!!_Dì nói, đứng lên để vài thứ lên bàn.
– Vầng…_mình thở dài thường thượt vì cứ suốt ngày bị chửi là đù.
Dì lại gần phía giường, từ từ kéo một bên tay mình để giúp đứng lên…
Mặc dù có sự giúp sức của Dì Linh nhưng nói chung là quá trình đứng lên và di chuyển vẫn hơi khó khăn thật bởi phần cổ tay trái của mình vẫn đang quấn băng cố định tránh xoay và phần đầu gối hai chân thì vẫn khá là nhức vì tuy đã lành da thịt phần ngoài nhưng bên trong vẫn viêm và hơi tấy lên để lộ hẳn những vệt bầm đen nhô ra cả bên ngoài khá rõ.Dì dìu mình lê từng bước chậm chạp ra khỏi phòng và lững thững từ tốn bước từng nhịp xuống cầu thang trông thật khó khăn và mệt mỏi…từng thước mà cơ thể nhức mỏi đến rã rời, hai chân lâu lâu còn nhói lên từng hồi quặn thắt khiến ặt mình nhăn nhó và co nhúm hết cả lại.
Cuối cùng sau một hồi trầy trật mình và Dì cũng xuống tới cửa WC tầng hai, được cái là lúc đi vào đến bồn tắm thì thấy nhẹ nhàng hơn hẳn so với đoạn đầu vì không phải dãn cơ bắp chân ra như lúc lên xuống cầu thang nữa.Vừa bước vào tới gần bồn tắm thì Dì đặt mình ngồi xuống một chiếc ghế gỗ vốn dĩ được xếp dưới bàn ăn nhưng không biết đã bị Dì mang lên đây tự lúc nào.
Đoạn mình từ từ cúi xuống ngồi vững trải trên ghế thì ngay lập tức gì chạy nhanh như chớp giật lên hướng phòng khiến mình không khỏi ngạc nhiên chỉ một thoáng sau đó đã thấy Dì đứng trước mặt mình trên tay cầm luôn bộ quần áo lúc nãy mà Dì đã lựa giúp mình.
– Dì để đó dùm con đi…cám ơn Dì._Mình nhìn Dì và chỉ về phía cái kệ nhỏ cạnh cửa rồi gục đầu tỏ ý cám ơn Dì.
– Ờm_Dì khẽ cười lại.
Sau nụ cười đó, Dì bước lại đặt bộ quần áo lên kệ sau đó tiến lại đứng gần ngay trước mặt mình.
– Ủa?…Dì zô đây làm gì?_Mình hoảng hốt khi đang kéo khóa quần tính cởi ra nhưng vừa ngước lên thì thấy ngay bụng Dì.
– Thì Dì tắm cho con mà_Dì Linh tròn xoe mắt đáp.
Lúc còn ở trên phòng mình đã từng nghĩ là biết đâu sẽ có cảnh này và nếu nó xảy ra thật thì mình chỉ biết đành nhắm mắt mà xuôi theo…
Tuy nhiên suy nghĩ lúc nào cũng khác xa thật tế.Giờ đây khi Dì đang đứng đó và cứ nhìn chằm chằm vào mình khiến mình không khỏi ngượng…ngượng chín cả mặt.
– Thui…khỏi…cám ơn nhiều…để con tự làm được rồi._Mình lắc đầu nguầy nguậy với gương mặt nhăn vãi cả nhó.
– Điên quá, lỡ có chuyện gì thì sao_Dì nạt lớn.
– Chuyện gì là chuyện gì, không sao đâu, con tự làm được…Dì đi ra ngoài đi_Mình căng thẳng đáp lại.
– Đã bảo là không mà…Dì tắm cho…cởi đồ ra lẹ đi!_Dì cười tươi rồi cứ nắm lấy hai cái vành dưới của áo thun mình đang mặc mà xốc lên.
– Không mà…Dì này…con gái mà tắm cho con trai zậy hả…không được…đi ra đi!_Mình nhăn nhó hết sức.
– Khùng quá…che giấu cái gì nữa…Dì cháu với nhau không…có gì đâu_Dì cười rồi nói như vừa đủ nghe.
– Không mà Dì…Dì đi ra đi._Mình đẩy eo Dì ra xa.
– Giấu cái gì…Bữa trong bệnh viện Dì thay đồ cho con mà…Thấy hết trơn hết trọi rồi!_Dì bắt đầu mỉa mai.
– Cái gì?…Dì thay đồ cho con hả?…Xạo, y tá người ta thay nha!_Mình nói ra những gì mình biết vì lúc trước khi mẹ mình nằm viện cũng chính y tá là người chăm nôm chuyện quần áo cho bà.
– Y tá nào ba…Dì thay mà chứ ai zô đây…hôm đó tối thui, y tá đến đưa đồ rùi đi trực, Dì thay đó con!_Dì nói mà cứ cố tỏ ra vẻ bình thường mặc dù trên môi như có một nụ cười to chực chờ.
– Á a…không biết Dì đi ra ngoài đi._Mình như muốn ré lên vì cái sự thật đau cmn lòng.
– Ra cái gì mà ra…để Dì tắm cho…có chút xí mà che với giấu cái gì chời…Ngoan, để tắm cho nha!_Dì vừa nói vừa xốc áo mình rồi lại vừa cười khậc khậc làm ình tức tới chết vì ngượng…Nói thật nếu có cái lỗ nào lúc đó là mình thề sẽ chui tuột xuống ngay lập tức cho bớt nhục.
– Không mà Dì…đi ra đi…con…con khóc giờ đó_Mình ré lên cùng cực.
– Thui mệt quá…tắm không cẩn thận vết thương bong ra hay nước thấm vào chỗ băng thì chết luôn đó…Sao mà lì quá zậy…Dì nói không nghe đúng không?…Tắm có một tay thì làm sao mà sạch…Trây nhớt hả?…Tắm lần này rồi mấy bữa nữa mới được tắm tiếp…Để Dì tắm cho…cãi quài!_Dì bắt đầu làm mặt dữ rồi nạt mình.
– Để con tự tắm…dơ dáy gì cũng là con chịu…Dì đi ra zùm con đi!_Mình nài nỉ.
– Này nha…không để cho Dì tắm là Dì xuống gọi điện thoại méc Ba con vụ đi chơi đêm té xe liền luôn nè…Giờ sao?…_Dì vừa nhắc tới Ba thì ngay lập tức mình xanh mặt vì ngay từ đầu đã hứa ất giáp với nhau là không được cho Ba biết, Dì lôi Ba ra đây cũng đủ biết Dì quyết tâm đến mức nào.
– Dì…Dì được lắm…Dì tính bán rẻ con hả…_Mình thỏ thẻ.
– Mắc rẻ gì đây tui cũng bán hết…có giá là bán à…Giờ sao?…_Dì chống nạnh nhìn thẳng mặt mình mà rằng…
Đột nhiên cái đầu óc đang trong thế bế tắc của mình chợt lóe lên một ý nghĩ sáng vãi cả suốt nghĩ là chỉ cần dụ Dì Linh đi ra khỏi cửa phòng tắm và sau đó mình đóng lại khóa trái thì dù có thánh cũng không thể nào làm được gì.
Mình nhanh nhảu lên tiếng:
– Tắm cũng được nhưng mà Dì lên phòng lấy dùm con cái quần khác đi…_Mình làm nét mặt ngơ ngác của thỏ.
– Quần gì nữa…lấy rồi nè_Dì trả lời nhanh chóng giơ cái quần đùi ra trước mặt mình.
– Không phải cái này…quần xịp kìa…cái quần mà có ống như quần bơi á Dì mà nó bằng vải kìa._Mình hươ tay ra điều không phải và giải thích.
– À rồi…biết…đợi lát._Dì nói xong và chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ chờ có thế mình cố gắng nhanh chóng đứng dậy bằng cách chống tay lên thành bồn tắm rời ass khỏi ghế và sau đó gắng lê lếch từng bước tuy chậm chạp nhưng lại là nhanh nhất có thể đối với sức khỏe của mình lúc đó lại gần chỗ cánh cửa phòng tắm để mau mau khóa không cho Dì vào.
Nhưng quả thật ông trời luôn tỏ rõ quan điểm không có mắt của ổng như cách đã thể hiện nhiều lần trong các bộ phim truyền hình nhiều tập là luôn hành hạ các nhân vật chính…Khi mình vừa cầm được cái núm cửa thì ngay lập tức mình nghe thấy tiếng thuỳn thuỵch từ những bậc cầu thang lên xuống khiến mình hoảng hốt nhanh tay bấm chốt khóa trái và dùng hết sức có thể đẩy cánh cửa về phía bản lề khóa nhưng tất cả dường như đều vô ích…cánh cửa gần chạm được tới đích thì bất chợt bị đẩy văng ra bởi một lực đạp rất mạnh từ phía bên ngoài tạo một pha va chạm mạnh làm vang lên một tiếng chắc nịch “…Thịch…”…
Bất thình lình Dì Linh từ bên ngoài xông vào hét lớn khiến mình tái méc:
– Đâu đâu…muốn làm gì…tính lừa Dì hả… đâu đâu…lừa tình hả?…_Dì nói oang oang khi đã vào bên trong WC và láo liên mắt nhìn tứ phía.
– Không không…Dì…Dì kéo con dậy dùm…Dì…_Vì dùng hết sức đẩy cửa nên mình bị mất đà ngã chúi về phía sau…Mình giơ tay í ới để mong Dì giúp đỡ đứng lên.
– Tính lừa chị hả cưng…Có sao không?…đứng lên nha…1, 2, 3…_Dì chống tay hai bên eo…trong đó có một tay cầm cái quần sịp màu đen của mình mà cười ha hả nói ra vẻ rất khoái chí.Đoạn Dì dơ hai tay ra kéo mình đứng dậy.
– Dì làm gì mạnh tay…chân zậy chứ…con thấy lạnh nên kéo cửa lại thui mà…có khóa đâu…_Mình nhăn nhó trách khi đã đứng lên nghiêm chỉnh.
– Giỡn quài…trời mùa hè nóng thấy mồ…bật điều hòa còn đổ mồ hôi mà lạnh gì chứ!_Dì liếc mình bằng lòng mắt trắng bốc.
– Kệ…con lạnh mà._Mình né né Dì mà nói.
– Ờm…hứ!…_Dì nghiến răng rồi hứ một tiếng to kinh khủng.
Dì dìu mình ngồi lại trên cái ghế đặt gần bồn tắm lúc nãy sau đó đi qua đi lại chuẩn bị các thứ mà không quên hỏi:
– Lạnh zậy có cần đóng của lại hông con?_Dì quay lại hỏi khi còn đang chổng phao câu vào mặt mình từ phía bồn nước rửa mặt.
– Thui khỏi….cám ơn._Mình nhăn nhó trả lời.
– Ờ…không có chi!_Dì cười khì khì.
Mình vẫn ngồi im đó chẳng nói chẳng rằng gì chỉ nhìn lơ đễnh ra hướng chiếc cửa số be bé…Dì loay hoay một lúc dường như cuối cùng cũng chuẩn bị đủ hết và xong xuôi tất cả
Bỗng Dì quay đầu lại nhìn mình…rồi sau đó lại ngồi cạnh bên cái bồn tắm, khẽ chống một tay bên má cười với mình rõ tươi bằng ánh mắt him híp cái miệng kéo căng lộ hẳn má núm đồng tiền đến là yêu…và nói nho nhỏ:
– Thoát y đi Duy!