Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 36
Mình lê cái thân xác rã rời vì mệt mỏi toàn thân, đau nhức vì những vết trầy xước chi li khắp người chậm rãi và thận trọng tiến sâu dần vào trong lối nhỏ của ngỏ tối quen thuộc…
Mình của lúc đó thật sự rất mệt và gần như cạn kiệt dần mọi sức lực trong cơ thể…mình cảm giác được rằng nhiều vết thương trên người đang tươm ra vì sự di chuyển của các bắp thịt và chúng…hãy còn đang chảy cả máu…làm ình đau buốt và tê rát nhiều chỗ.
Bắt đầu hối hận về cơn điên bộc phát lúc ở cây cột đèn cách khu nhà của cô Trang không xa…Mình thật sự không hiểu sao lúc đó mình nghĩ thế quái nào mà lại đấm hì hục vào một cây cột vô tri vô giác như thế…Mà đúng rồi, lúc đó mình muốn nếm trải cảm giác đau đớn để quên đi quá khứ, quên đi sự hối tiếc chợt ùa về…muốn hành hạ cái xác thịt mà Mẹ mình đã dứt ruột đẻ ra…cái thân xác mà Mẹ đã hi sinh một nửa mạng sống và dồn tất cả tình yêu thương để lo lắng, chăm sóc mình được lớn khôn như hôm nay…
Mình thấy bản thân thật ấu trĩ…thật ngu muội và giờ đây…hành động ngu ngốc đó đã được trả lại bởi một cái giá xứng đáng…Muốn được đau thì đã được đau, sau hai lần té xe thì nỗi đau phàm tục đã ăn sâu tới tận xương tủy …đau toàn thân và nhức toàn phần…ông trời như đang cười vào mặt mình mà thỏ thẻ:
“…Sướng chưa…Ok chưa ta…”
Cố gắng kìm chế cơn đau nhưng sự thật đâu chỉ có thế…cái lạnh của cơn mưa hiện tại vẫn xối ào ạt đang phát tán mạnh mẽ sau mấy giờ đồng hồ nếm trải liên tục thấm dần qua các lớp vải mà vào ngày càng sâu bên trong người…nó khiến mình đờ đẫn và run lên từng hồi cầm cập đến mức răng đánh bừa vào nhau từng tiếng “lốp…cốp”.
Mặc dù gần như thở không còn ra hơi nữa và người thì muốn lả dần đi…nhưng tâm trạng của mình thì không hiểu sao…nó háo hức lắm.
Mình hồ hởi muốn tiến nhanh về để được gặp Dì Linh…muốn quay lại với sự ấm áp và thân thuộc của ngôi nhà hoặc giả là được ăn một bữa cơm ấm áp tình thân để xóa nhoà cái cảm giác cô đơn hiện hữu và ngày một lớn dần lên mà cơn mưa trái mùa này đang tàn nhẫn mang lại…
Nhưng rồi mình lại nghĩ…thể nào khi thấy cái bộ dạng xơ xác pháo và cù bấc cù bơ này Dì Linh cũng sẽ lo lắng các thứ…sẽ gọi điện ngay cho Ba mình.
Ba mà hay tin thể nào cũng buồn bã, lo lắng ình mà bay vào Sài Gòn bỏ dở công việc ngoài đó thì thật sự mình đến là mang tội…không thể tưởng tượng được tới cái viễn cảnh ấy thê thảm đến mức nào đâu…mình không dám nghĩ mà chỉ tự nhủ rằng:Đến đâu…hay đến đó!
Nghĩ như vậy mà thầm cố gắng tự mình kéo lê tấm thân tàn và chiếc xe tàn ngày một nhanh hơn…
Bất chợt, mình tái hẳn đi khi trước mắt là bóng dáng của một người con gái đang trong tư thế ngồi ngả hờ vai để dựa đầu vào bờ tường nhà cô bán tạp hóa với mái tóc dài thấm mưa thả rũ rượi che kín hầu hết cả khuôn mặt.
Mình choáng váng thực sự và như chết lặng bởi cái đầu óc rối bời này đang dần bùng lên nhanh chóng những suy nghĩ tiêu cực khiến mình sợ hãi đến tột độ.
“…Không lẽ…không lẽ…mình…mình gặp…gặp ma sao ta…”
Mình thở dốc từng cơn…da gà trước đó đã nổi lên do cái lạnh của cơn mưa đêm và những cơn gió nhẹ thỉnh thoảng phảng phất thì bây giờ như bắt được thời cơ trời cho…chúng dồn và mọc từng đám trên khắp toàn cơ thể khiến mình rùng mình và sau đó cứng đờ đến khó tin.Mình như bị chôn chặt chân dưới mặt đường xi- măng ướt sũng nước…cố gắng di chuyển nhè nhẹ nhưng không được…thoát ra mà bỏ xe chạy cũng không xong.
“…Thôi…Xong rồi…chuyến này khó…khó sống….Ba ơi cứu…cứu con…Dì Linh ơi…hức hức…”
Mình nhắm mắt lại…gương mặt nhăn nhó đến khó tả…mình khóc nghẹn trong cơn mưa tầm tã mà cố gắng không phát ra tiếng động nào dù là nhỏ nhất…”Vì mình sợ…sợ cái giống ấy…nó…nó động đậy…Hức…hức…”
Lúc đó, thật sự mình thấy thân để yếu đuối hẳn đi và không còn sức nữa…như kiểu đang chìm đắm trong một giấc mơ không hồi kết và rằng mình đang rơi tự do xuống vực…muốn cựa quậy để cải thiện tình hình nhưng không thể …muốn hét lớn để ai đó chú ý nhưng mình lại không có lưỡi vậy…
Khó tả và…khó chịu đến mức muốn chết quách đi cho xong.
Bất thình lình, “cái thể lọai” đang ngồi trên bậc thềm ấy chợt cử động…Mình ngây người và hồi hợp đến mức nhắm nhíu cả mắt…
“…Rồi…bạn ấy tới chén mình đây mà…Ba ơi con không thể tận hiếu với Ba…Linh ơi…Dì ở lại mạnh giỏi nha…Cô Trang ơi…Cô cố giữ sức khỏe…My ơi…Em nhanh chóng yêu thằng khác đi nha em…”
Hình như chỉ trong cơn đau cùng cực hay nguy hiểm tột cùng nhất…con người ta mới như chợt nhận ra những điều tuy bình thường nhưng cũng chính chúng là những kỉ niệm đáng trân trọng nhất trong cuộc sống bộn bề này …Khi nhắm mắt lại lúc ấy…những kí ức về Mẹ, Ba…những kỉ niệm chung sống cùng Dì Linh…tất cả hiện dần ra trong màu tối đen của ánh mắt và cái lạnh…cái thấm dần của cơn mưa nặng hạt và âm ỉ.
Suy nghĩ một lúc lâu và tiếp tục thở dài chờ đợi khiến ặt mình teo nhúm hết cả lại…Nhưng chợi nghĩ, quái thật, sao cái sinh vật vừa di chuyển ấy tự nãy giờ mà vẫn chưa lại…chưa lại mà chén mình nhỉ…
Đánh liều, lấy hết sự dũng cảm còn tồn đọng ít ỏi ở một số “chi dư thừa” mình từ từ…mở hé dần mi mắt ra…thì mình như không tin vào mắt mình nữa…cái giống sống ấy vẫn đang ngồi yên ở chỗ cũ như thể “nó” chưa thấy mình đang đứng đầu trần dưới cơn mưa nặng hạt này vậy…
Nhưng hình như có khác một điều là…”nó” đang khoanh tay trước ngực và còn hơi…run run…có lẽ vì lạnh chăng?.
Mình tức cười với suy nghĩ nhảm nhí này…Hì, đã là ma thì tất nhiền nó đã lạnh ngắt rồi thì làm gì mà phải sợ cái lạnh của mưa nữa chứ…khùng gì đâu á…
À…hay cái “giống” này không phải là ma nhỉ…mình như chợt tìm ra một sự thật đơn giản đến khó tin…
Mà quái, không phải ma thì giờ này khuya khoắt như thế thì cái con “nữ tì” này ngồi đây làm cái shit gì nhỉ…
Lạc đường thì chắc không rồi…hẻm có tí tẹo thì lạc thế nào được…núp mưa thì không phải đâu vì ngoài đường kia thiếu gì chỗ núp mà lại phải chui vào đây chứ…
Thoáng nghĩ lung tung thì lúc này mình mới có dịp chủ động nhìn ngắm cái con người đó từ trên xuống dưới…thật ra là từ trên đầu tới gối rồi xuống cặp chân thì đúng hơn…chứ đang ngồi trong tư thế ôm gập người thế kia thì thấy được gì chớ.
Nhủ thầm…hình như mamy con này không có dạy cho nó biết là tối ra đường đừng có mặt áo trắng thì phải.Cũng chỉ tại nó bận áo kiểu hai dây thùng thình màu trắng mà lúc nãy khi mới nhìn mình mới nghĩ ngay là ma đấy…
Lại còn mặt quần jear ngắn cũng cỡn nữa chứ, cái thể loại quần mà chỉ để che chỗ cần che ấy.Trời mưa gió thế này không biết lạnh sao ta, mà nhỡ gặp phải thằng đê tiện nào đó mặt “Râm Râm” đi ngang qua thì xác định luôn.
“…Chắc con này…con này làm hàng…chắc chắn thế rồi…chứ ở đâu khi không lại ngồi trú mưa điên như thế…”
Mình lại cười bản thân, kệ đi dù người ta làm gì thì cũng là chuyện của người ta…quan tâm làm gì cho rỗi hơi ra …về nhà nhanh cho kịp…đuối quá rồi…
Nghĩ vậy mình tiếp tục dắt xe đi tiếp mà tâm trạng dần trở nên thoải mái và vững tâm hơn…
Nhưng khi sắp ngang qua hẳn cái nhà ấy thì mình chợt trượt sải chân bởi một vũng nước đọng nhỏ bị che giấu sâu dưới làn nước mờ của mưa…khiến mình phải cố gắng hết sức mới chống chân trụ lại để xe khỏi đổ làm giày mình và nước mưa dưới đất tạo thành một tiếng “thịch”…
Cuối cùng may mắn thay mình cũng trụ lại được…chứ lúc này cái xe quỷ quái mà ngã thì có lẽ là mình sẽ không còn sức mà dựng nó lên nỗi nữa đâu…Mình đứng thẳng dậy…đá chống để có thời gian lấy lại sức…để mà thở…
Mình nhìn lên…mưa vẫn còn nặng hạt lắm thật không biết khi nào mưa nó mới ngớt nhỉ…cơn mưa oái ăm.
Bất chợt, mình như có cảm giác thứ gì đó đang di chuyển quay đây…
Nhìn qua phía đứa con gái đang ngồi ấy như dò chừng thì quả không sai, chính là “ẻm”…
Từ từ kéo tay lên khỏi eo để vén tóc qua một bên…sau đó chỉnh lại tư thế ngồi để tay ôm hai bên vai như kiểu lạnh lắm…Đoạn từ từ ngước khẽ mặt nhìn lên về phía mình- nơi vừa phát ra tiếng động.
Khi nhìn thấy được gương mặt của người con gái đang ngồi trên bậc thềm mà mình vừa tạm gọi là “hàng” lúc nãy…miệng mình bỗng há hốc, mắt mở to hết sức như không thể tin vào những gì đang được chứng kiến mặc kệ cho những hạt mưa cay nghiệt cứ xối xả tát vào mắt khiến mình phải liên tục vuốt vuốt để nhìn rõ hơn…
Người con gái đang ngồi ôm hờ hai vai và run lên cầm cập vì lạnh ấy chính là…chính là Dì…là Dì Linh của mình.
Mình thật sự rất ngỡ ngàng vì những gì đang xảy ra…
Tại sao Dì Linh lại ngôi đây vào giờ này chứ…hay là Dì ngồi đây để đợi mình nhỉ?…Có lẽ nào…nếu quả thật là như vậy thì mình thật sự có lỗi với Dì nhiều lắm…
Bình thường như mọi ngày thì có lẽ Dì đã yên giấc hoặc hoạt động với không gian riêng của Dì chứ đâu phải ngồi ngoài mưa để bị ướt sũng và lạnh ngắt đến độ run lên bần bật như thế kia để mà chờ…mà đợi một thằng ôn con bướng bĩnh và sống có phần thờ ơ, hờ hững với Dì trong suốt khoảng thời gian qua…
Mình thấy thương Dì…thật sự lúc đó mình cảm giác Dì giống như một người chị…một người mẹ đang phải đội mình trong cơn mưa tầm tã để đi tìm đứa em…đứa con sai quấy hay phải bỏ nhà ra đi để thoát khỏi những trận đòn roi trừng phạt của người cha nát rượu vậy.
Mình đã làm khổ Dì nhiều…từng ngày chuyển về nhà mình, trong suốt khoảng thời gian đó mình chưa từng làm một điều gì khiến Dì vui cả…chỉ toàn là những lo lắng và suy tư muộn phiền…
“…Chợt nhận ra…sự xót xa…từ những ngày đã qua…”.Mi mắt mình chợt rưng rưng và ứa một thứ nước nóng hổi tới mức cay xè nơi khoét mắt…
…Lạnh…và…Lặng…
Tuy vậy nhưng sự có mặt ngay giờ đây và vào lúc này của Dì thật sự mà nói thì khiến ình khá vui…
Một số niềm vui khó tả.Mình mừng vì ngoài Ba ra thì trên thế gian này vẫn còn có người yêu thương và luôn quan tâm chăm sóc ình như ruột thịt đến mức phải đội mưa…”ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi” để kiếm tìm mình, lo lắng vì sự biến mất của mình trong khoảng thời gian quá dài.
Mình mừng vì khi có Dì…mình sẽ thoát khỏi cái cảnh đi không được mà đứng cũng không xong.Cái thân thể trầy trật này sẽ được giúp đỡ và dìu dắt về nhà…chứ cứ như “ri” mình khổ lắm rồi…nhắc mới nhớ…”…đau quá…”
Nói nhiều là vậy chứ thật ra tất cả các suy nghĩ dồn nén trong mình được phun ra ào ạt và nhanh chóng chỉ trong vài phần trăm giây khiến nước mắt mình đã ứ đọng và nghẹn ứ từng cơn…Mình vẫn đứng đó, vẫn rưng rưng trong cơn mưa tầm tã mà không thốt lên được lời nào…
Còn phía ngược lại chẳng hiểu sao Dì vẫn chưa có động tĩnh gì cả mà chỉ ngồi căng mắt ra cố gắng để nhìn chăm chăm vào mình như thể mình là sinh vật lạ và không quen biết gì vậy…
Nhưng suy nghĩ đó của mình đã lầm…Dì ngồi đó là tại vì chưa chắc chắn người đang đứng đó là mình vì trời quá tối và mưa thì quá là to làm cho tầm nhìn của Dì bị hạn chế…một phần nào đó thì Dì còn đang hãy bận suy nghĩ một điều khá mâu thuẫn là tại sao thằng nhóc này hôm nay về muộn thấu trời mà lại không chịu đi xe vào trong hướng nhà luôn mà phải dắt bộ thế kia cơ chứ.Điều thứ hai này khiến cho Dì phải cố gắng trả lời đúng điều một thì mới dám manh động…Tất cả chỉ có thế và…”cơn giông” đã tới.
Đột nhiên…Dì mình đứng thẳng người lên mà không quên nhét vội cái điện thoại vào một bên túi quần.Khẽ kéo cái cột tóc màu đen ánh nhung ra khỏi cổ tay trái để cột gọn phần tóc phía sau lên cao…
Lúc mình nhìn thấy chiếc điện thoại mà Dì đang cầm thì ngay lập tức mình bừng ngay cái suy nghĩ cuộc điện thoại lúc nãy mà con dế tàn của mình nhận được khi đang sắp tiến gần vào ngỏ chắc chắn là của Dì rồi…không sai vào đâu được.
Đoạn Dì tiến hẳn lại phía mình…ra khỏi mái hiên che chắn của tiệm tạp hóa mà hòa mình vào bên trong cơn mưa đang ngày một nặng hạt và âm ĩ…
Mình mừng rỡ và cười thành tiếng…mình cố gắng hét thật to trong niềm vui sướng lẫn lộn:
– Dì Linh…Con…Duy nè! Mình căng hết cơ hàm ra mà hét…mà la thật lớn như thể người thân đi xa lâu ngày mới gặp lại vậy…
Cố gắng nhìn thật kĩ…quan sát thật nhanh qua gương mặt của Dì khi Dì đang tiến lại ngày một gần mình hơn… hình như có chút gì đó nghiêm nghị…chút gì đó nhăn nhó thoát ẩn thoát hiện điểm nhè nhẹ trên gương mặt xinh xắn của Dì…
Khi Dì chỉ còn cách mình chừng bốn năm bước thì ngay lập tức mình nghe thấy tiếng “thịch…thịch” của một cái gì đó đang đạp trên mặt xi- măng đũng nước…giống y như tiếng kéo lê dép dẫm trên sàn nhà đầy nước vậy và… đang tiến lại phía mình ngày một gần hơn từ hướng Dì…Là Dì Linh…Dì đang chạy…chạy khá nhanh…
Khi mình kịp nhìn rõ thì…đã quá muộn…
Một cú tát nghiêng người nhưng vì nắm tay lại nên hiển nhiên nó trở thành một cú bạt uy lực và gây nhăn nhó cho vật thể tiếp xúc…Mặt mình như bị méo lại vì một lực tác động bởi xương và cơ từ các đốt ngón tay của Dì.Cũng vì dầm mưa quá lâu nên thịt trên khắp mặt mình đều như mềm nhũn ra và mất cảm giác cục bộ nhưng với lực tay và cách đánh mới lạ của Dì đã làm cho phần thịt và xương gò má của mình bị chẹt nhanh vào nhau khiến mình đau đớn và như…bỏng rát cả mặt…thậm chí còn có cảm giác tưa cả máu vì móng tay Dì chạm ít nhiều vào phần da mặt.
Chưa nói đến cũng vì lực vung tay quá mạnh đó khiến cho thân thể yếu ớt bởi hai lần té xe kinh điển này như muốn ngã gục.Sau khi chịu cú bạt tai đau thương đó, mình cố gắng rút người lại lùi ra xa Dì mà thở…mà nén đau…Mình cố gắng lên tiếng:
– Dì…Khoan…Khoan…Con bị… Mình thầm thì trong mưa.
Nhưng khi mà mình vẫn chưa kịp vuốt hết câu cho được tròn vành rõ chữ thì ngay lập tức Dì lại tiến rất nhanh về phía mình và giơ tay lên một lần nữa…
Lần này là một cú tát tai “căng tràn nhựa sống” nó như dồn nén mang tất cả sự tức tối…cả tình thương…niềm đau và sự răn dạy mà giáng xuống mặt mình…trọn năm ngón.
Mình đảm bảo nếu mà trời không mưa không lạnh thì có lẽ uy lực nó còn khủng khiếp hơn nhiều lần…
Dính trọn thêm một cú tát nữa, cơ thể mình rã rời và như không chịu nổi cơn đau từ hai gối do vết tét của những lần té xe mang lại…mình đổ xuống nhanh chóng, ngả ngửa ra giữa màn mưa…mặc cho Dì đánh, Dì chửi…
…Mưa bắt đầu to hơn…
Dì như bắt đầu khóc…khóc ròng…lại đánh lại khóc rồi bỗng Dì thét lớn:
– Đi nữa đi…đi luôn đi…khốn nạn…đi nữa đi…dậy đi nữa đi…Nằm đây chi…đứng dậy…đã nói là đứng dậy…đứng dậy mà đi nữa đi…Nói không bao giờ nghe…đứng dậy…đứng dậy đi luôn đi…
Mình nằm đó…dưới mặt đất lạnh buốt xương mà nghe Dì chửi, Dì la mắng, Dì khóc…tất cả những lời nói những hành động của Dì đều xuyên qua mưa mà đi sâu vào trái tim mình.
Mình biết tất cả chỉ vì quá lo ình nên Dì mới thế…mình không trách Dì…không một chút nào cả…
Mình ướt sũng…Dì ướt sũng trong mưa…mình chợt thấy nước mưa thật mặn…hay bởi vì nước mắt và sự đau đớn của Dì đã làm ưa thêm mùi vị…mưa khổ tâm…mưa chất chứa niềm u uất…
Mưa không giảm đi chút nào mà hình như lại còn nặng hạt hơn, những hạt nước tới tấp buông xuống mặt đường rồi lại bung lên mặt mình và cả những hạt mưa cứ nhằm mũi mình mà chui tọt vào khiến mình nghẹt thở…mình thấy mệt…thấy người nhẹ quá.
Tiếng la mắng của Dì cũng vậy…nó nhỏ dần đi cho tới khi mình như không còn nghe thấy một chút gì nữa…
Buông lơi tất cả…thả lỏng toàn thân…
…
Mở hờ đôi mắt nặng trĩu một cách đờ đẫn…thở từ tốn và ngạc nhiên vì không gian xa lạ nơi này…không có màu trắng mà chỉ là những vết dơ trên trần nhà…một cái quạt trần khá cũ kĩ và nhem nhuốc đang quay chậm chạp và đâu đó trên cánh còn dính vài sợi tơ nhện đen ngòm…Là bệnh viện…mình đang nằm viện …
Cố gắng nhích đầu khẽ qua bên phải…mình rướn to đôi mắt và thấy có một bác cũng đang nằm giống mình…bác phải thở oxi và có cả người nhà đang nói chuyện chia sẻ về một chuyện gì đó về…cháu chắc…
Quay cái đầu nặng như đá tảng về hướng cửa ra vào…trời vẫn còn tối ư?…
Mình thấy loáng thoáng bóng của một chú… chú này rất quen mặt đang đứng gần cửa sổ nói chuyện với ai đó, hình như là cái chú làm quản lí quán cafe của ba thì phải…cái chú mà đã giúp mình dọn nhà đây mà…chắc các bạn hãy còn nhớ…Chú đang nói chuyện với ai đó, hình như là với một cô…cô khá cứng tuổi…
Mình tự hỏi “Dì mình đâu rồi???” Nhìn quanh quẩn vẫn không thấy…mình hơi lo…
Mình nằm đó và như dần hiểu ra mọi chuyện…có lẽ mình ngất đi trong cơn mưa tầm tã và được chuyển thẳng vào đây chăng?…
Cố gắng cử động và xem xét toàn bộ cơ thể trong trạng thái nằm…Mình yếu ớt quá và gần như cạn kiệt sức lực, mọi bộ phận trên thân người hình như không còn là của mình nữa…
Đầu ong ong nhức như búa bổ và đang được kẹp bởi một thứ gì đó trên trán cưng cứng và bo bó…
Chân tay mình được quấn băng dày đặc…ở khủy tay…ngón tay và cả đầu gối, chân các thứ.
Mình đau quá…nhức quá…khó chịu quá…rát cả ở những đầu ngón tay.
Sau đó…mình lại thiếp đi vào một cơn hôn mê sâu…nhưng lần này chỉ là một màn đêm dày đặc và trống rỗng.
…
Mình dần lấy lại cảm giác trong màu đen vô tận của đôi mắt…cố gắng dùng hết sức để mở hé mắt ra…
…Tình dậy…lần này mình thấy khỏe hơn đôi chút…Lờ mờ định hình mọi thứ xung quanh thêm lần nữa…
Mình quay sang và thấy ngay gương mặt Dì trên cạnh đầu mình…Dì nhìn mình chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe và rưng rưng…
Dì xanh quá…mắt thì ươn ướt như đang chực chờ ngấn lệ…
Bất chợt, Dì ghé sát lại phía mình và nói khẽ:
– Dzậy rồi hả…đỡ xíu nào hông? Dì thỏ thẻ.Mặt dù mắt đỏ nhưng vẫn cố gắng teen hết mức…
– D….ạ… Mình thều thào.
– Có đau…đau lắm hông? Dì nhìn mình chăm chăm.
– Dạ…đỡ rồi… Mình trả lời.
– Tại Dì…tất cả là tại Dì…nếu Dì không…thì… Dì ré lên khóc lớn tiếng khiến cho cả phòng như náo động và những tiếng cười nói khe khẽ phát ra từ những giường bệnh xung quanh bỗng nhiên im bặt.
– Con bị…bị té xe ở gần chỗ ngỏ nhà mình với lại gần quán xxx đường yyy…chứ…chứ không phải tại Dì đâu Mình nói giọng nhỏ và có lẽ là rất khó nghe.
– Không…là tại Dì…hức hức Dì vẫn cứ khóc nghẹn và nấc từng cơn…như bé gái khóc ồ ồ.
– Không…không phải…Dì nín đi, từ nay…từ nay con không thế nữa Mình nắm tay Dì mà thỏ thẻ.
– Dì xin lỗi…xin lỗi con…Ừm… Dì vẫn nấc nhưng chậm dần.Dì nắm chặt tay mình hơn và run run.
– Dì báo Ba con chưa? Mình hỏi sau khi đã để cho Dì bớt rơi lệ.
– Chưa…Dì tính báo mà mấy chị bên khách sạn nói…hỏi…hỏi ý con đã Dì vẫn thút thít.
– Đừng báo nha Dì, cứ nói hôm qua thằng Duy nó đi chơi về khuya là được rồi…con sợ Ba lo lắm Mình giải thích.
– Ừm, để lát Dì gọi, con muốn ăn gì không? Dì lau nước mắt và hỏi thầm mà với tay bệu má mình.
– Con đắng miệng lắm…Không ăn gì đâu…Mấy giờ rồi Dì? Mình nhướng mắt tỏ ra khó chịu và hỏi sau khi đã quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ mà nhìn cảnh nắng chiếu xiên qua khe và lọt hẳn vào trong phòng .
– Gần 3 giờ rồi con…thiệt là hông thèm ăn gì hủm.Nói đi, Dì mua cho Dì đá lông nheo mạnh bạo sau khi mắt còn đỏ nhưng nước thì đã khô.
– Dạ thôi…con đuối lắm…Mà khi nào được về nhà? Mình cười và hỏi Dì.
– Chưa đầu, bác sĩ nói ở vài bữa tịnh dưỡng cho khỏe đã…té xe thì hên không sao…chỉ trầy xướt với sưng tấy thôi…cánh tay trái bị đa chấn thương mém gãy nên phải bó cố định…mà chỉ tại con kiệt sức dữ quá nên cứ phải nằm viện luôn…Khóc cho dzui chứ Dì biết Dì qánh nhẹ xỉn làm gì mà bất tỉnh như vậy được, muốn ngất xỉu là phải dùng cùi chỏ ớ Dì giải thích tường tận và giỡn nhây dài dòng lắm, nhưng lấy những câu chính như thế thôi.
– Ặc…Dì đánh con thì con mới bị dzậy chứ, lên chỏ nữa chắc tử vong luôn á mà Dì đi hỏi dùm là ngày mai con xuất viện được không?Chứ con nghe mùi thuốc là đau đầu lắm…Hồi nhỏ bị bệnh nặng cỡ nào cũng không nằm viện được đâu…nhanh giúp con đi Mình năn nỉ và nắm tay Dì giựt giựt
– Thôi, để Dì hỏi thử…Dì cũng ghét ở bệnh viện lắm Dì cười nhẹ rồi đứng dậy bước đi.
Mình vui vì Dì không quá để bụng và cũng không tự thấy có lỗi với mình nhiều về chuyện đó.Mình muốn Dì quên đi chuyện ấy…Mình làm khổ Dì nhiều rồi…
…
Sau đó, Dì Linh đi hỏi thì bác sĩ nhất quyết không chịu nhưng với tài thuyết phục của Dì thì cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý ình được về nhà nhưng phải hứa là dưỡng sức, không được làm việc nặng để sức khỏe có thời gian hồi phục nhanh hơn…
Về nhà trong ròng rã một tuần mình chỉ toàn ngủ…ngủ dậy thì ăn…ăn xong lại ngủ…đi ị và tè trong bô hết vì chân cẳng vẫn còn nhức lắm…nhưng từ từ thì tất cả cũng đâu vào đó…
Vẫn Dì một tay chăm sóc mình từ miếng ăn tới giấc ngủ…Đôi khi mình thấy Dì ngủ gục bên giường mình như dạo trước…thương Dì lắm cơ.
Mà thỉnh thoảng mấy anh chị bên khách sạn qua thăm làm cho nhà mình dạo ấy rôm rả hơn hẳn…nhiều đêm mọi người tổ chức hát karaoke hay ăn nhậu tới một hai giờ sáng không thôi…làm cho cô quản lí mới vào làm phải gọi điện thoại cho chú bạn Ba, chú ấy nẹt ột tân nên từ đó mọi chuyện mới êm ấm trở lại…Đến khổ!
Các vết thương của mình dần tháo băng và chỉ còn là những vệt máu khô tấy lên trên bề mặt da chờ ngày lành lặn và bong tróc…riêng cánh tay và đầu gối thì cần thời gian lâu hơn hẳn…
Nhưng mình thì đã trở nên quá khó chịu với cảnh ngồi một chỗ với mình mẩy hôi hám…tuy mình tự lau rửa hằng ngày nhưng vẫn bực lắm…nên một ngày kia…sau cái mốc về nhà một tuần hai ba ngày gì đó…
Mình nói khẽ khi Dì đang ngồi đầu nệm lột cam ình…..
– Dì ơi…người con rít ráy quá…con…con muốn đi tắm…
Sau câu nói đó, chợt Dì nhìn mình lung lắm…kiểu nhìn soi mói và rất là đểu nhé.Tay Dì chống hờ bên mang tai, mắt bắt đầu liếc liếc lườm lườm.
Chợt Dì trả lời:
– Ừ…Được! Trả lời với cái mặt gian gian và khá là hóc hiểm…kinh vãi hà!