Dị Nhân

Chương 20: NGƯỜI QUEN CŨ


Bạn đang đọc Dị Nhân – Chương 20: NGƯỜI QUEN CŨ

Khu tập trung tân học viên của khoa Thích khách là một bãi cỏ rộng xanh mướt nằm bên cạnh quảng trường Lục Đạo hình lục giác đều. Khi Hà Trí Ngân và Kỳ Đồng chạy đến nơi thì đã thấy hàng ngũ được sắp xếp đâu vào đấy.

Những tên khóa trên nhìn Hà Trí Ngân với ánh mắt khó chịu. Rõ ràng là không hài lòng với tác phong chậm chạp lề mề ngay trong ngày đầu khai giảng.
Một tên trong số chúng cất giọng lạnh lùng nổi da gà:
-Bước vào hàng, ngay lập tức!
Cả hai thằng đều chẳng dám ngẩn đầu lên, lập tức lủi thẳng về lớp F. Ban đầu Hà Trí Ngân còn tưởng Kỳ Đồng sẽ khác lớp với mình nhưng hóa ra cu cậu chỉ được mỗi tài chém gió là giỏi còn tốc độ và phản xạ thì …ngu chưa từng thấy.
May là tên mập này còn hơn Hà Trí Ngân một dị năng đấy, chứ không thì cũng chưa biết được thằng nào sẽ đứng nhất toàn khóa từ …dưới lên đâu.
Hai đứa là tân học viên cuối cùng xếp vô hàng của khoa Thích khách. Toàn khoa đợt này có tổng cộng một trăm chín mươi tám đứa cả thảy, vị chi mỗi lớp là ba mươi ba đứa, cũng không biết bao nhiêu là chân tài thực học, bao nhiều là bù vào cho đủ số nữa.

Không khí buổi tiền khai giảng thì rất lạnh lẽo. Một trăm chín mươi tám đứa con nít nhưng chẳng đứa nào dám hó hé nửa câu. Hà Trí Ngân đã được tên mập Kỳ Đồng dặn trước về những truyền thống “tốt đẹp” của khoa Thích khách. Mấy tên khóa trên này đều là một lũ đã kinh qua chém giết và sẵn sàng bạt tai bất cứ đứa nào dám ồn ào mất trật tự.
Chiếc đồng hồ đã nhả xuống những hạt cát cuối cùng. Theo như đúng trình tự thì thủ tọa của khoa Thích khách sẽ có một bài phát biểu ý kiến trước khi cả lũ ma mới được “dẫn độ” ra quảng trường dự lễ khai giảng Mùa Xuân.
Hà Trí Ngân cảm thấy không khí ngày càng trầm trọng hơn. Một vài đứa không kiên nhẫn thì thầm vài ba câu với bạn liền ngay lập tức ăn một cái tát nảy lửa từ mấy tên khóa trên, kèm theo một lời cảnh cáo rợn người:
-Thêm một lần nữa, mày sẽ dự lễ khai giảng mà không có lưỡi đâu!
Hà Trí Ngân nhận thấy đây không hẳn chỉ là màn đốt vía phủ đầu của ma cũ với ma mới. Mà chỉ e chính là tác phong rèn luyện thực sự của khoa Thích khách: Lấy kỷ luật thép, lạnh lùng, tàn nhẫn làm chủ đạo.
Hắn cũng không sợ khó khăn, gian khổ nhưng hắn hơi sợ rằng những thứ giáo lý về giết chóc này liệu có thay đổi luôn tính cách con người hắn không nữa. Dẫu sao, so với một kẻ tàn bạo độc ác, thì làm một tên vô dụng vẫn sướng hơn rất nhiều.
Lúc này toàn khoa được hiệu lệnh chú ý, xem ra là thủ tọa đã đến rồi. Hà Trí Ngân theo thói quen ngước mắt lên nhìn và suýt chút nữa y đã văng tục thành tiếng.
Trước một hàng dài các tân học viên của khoa Thích khách, vị thủ tọa đang chắp tay lạnh lùng ngắm nghía từng khuôn mặt, góc cạnh của từng đứa một trong khoa. Trước mặt lão, một cây gậy kỳ dị cắm thẳng xuống đất và đang tỏa ra quang mang yêu dị từ con mắt màu đỏ lững lờ trên đầu. Không ai khác, chính là lão già đã dịch chuyển hắn từ Trung Địa đến đây.
Hà Trí Ngân cố gắng né tránh ánh mắt của lão, lòng rủa thầm:
-Lão có khả năng dịch chuyển, lại mặt áo chùng đen, đáng lẽ ra mình phải đoán lão thuộc về khoa Thích khách chứ!
Nhưng lão già hóa ra cũng không thù dai như Hà Trí Ngân tưởng, lão nhìn lướt qua Hà Trí Ngân mà không có vấn đề gì. Đến khi đứa cuối cùng bị soi đến nổi da gà xong, lão mới bắt đầu màn diễn thuyết của mình:
-Ta là Ninh Ngạn! Thủ tịch khoa, chào mừng các ngươi đã nhập học và đứng vào hàng ngũ của khoa Thích khách!
Trước khi buổi lễ khai giảng bắt đầu, ta có vài lời nhắn nhủ đến các ngươi như sau:

Khoa Thích khách là nơi đào tạo nội gián, do thám và sát thủ cho quốc gia. Với đặc thù chức nghiệp như vậy, bất kỳ sai lầm nhỏ nhất nào của các ngươi khi thực thi nhiệm vụ đều dẫn đến cái chết không thể nghi ngờ.
Vì vậy tôn chỉ của khoa là thà chúng ta giết các ngươi trước, còn hơn là để kẻ thù giết các ngươi rồi còn chửi học viện dạy ngu!
Vậy cho nên mười năm khổ luyện của các ngươi sắp tới đây. Ta không cần biết các ngươi có vấn đề gì, nhưng chỉ cần kẻ nào không có chí tiến thủ, lê lết cho qua mười năm tới, thì ta thay mặt khoa bảo đảm với các ngươi rằng không một ai trong số chúng có thể sống sót mà ra trường!
Giờ các ngươi có thể ra quảng trường để dự lễ khai giảng. Sáng ngày mai, buổi học đầu tiên của các ngươi sẽ bắt đầu vào lúc năm giờ sáng, nếu là ta, ta sẽ không đi trễ đâu!
Lão già mở một nụ cười đầy ẩn ý rồi quay gót đi luôn. Bọn trẻ thực sự đã rất ấn tượng với màn diễn thuyết vừa rồi. Điều này hẳn là nhờ công lao to lớn của các “anh chị” khóa trên đã ra tay thị phạm trước đó.

Ninh Ngạn vừa đi thì không khí đã thoải mái hơn hẳn, lũ trẻ được dẫn vào vị trí của khoa Thích khách rồi mặc sức làm gì thì làm, bởi học viên khóa trên đã đi chuẩn bị àn biểu diễn của khoa trong lễ khai giảng.
Hà Trí Ngân quay sang thằng mập chọc ghẹo:
-Mày giảm cân gấp đi con heo, không thì khỏi ra trường nhé!

Thằng mập phì cười, chỉ tay về phía một con bé rất đẹp với mái tóc đen huyền đang khoác một cái áo trắng ở ngoài đồng phục màu đen, hiển nhiên là thủ khoa khoa Thích khách, lên giọng đểu giả:
-Mục tiêu của anh là ở đó, chú chỉ cố gắng để sống sót ra trường thôi sao? Thật làm anh thất vọng quá!
Hà Trí Ngân quả thật là hết ý với thằng này, nhưng hắn khoái cô bé tóc đen kia hơn:
-Con bé kia là ai vậy? Mày có biết nó không? Con gái mà có thể làm thủ khoa khoa Thích khách thì chắc kinh khủng lắm!
Nhưng thằng mập chẳng thèm trả lời. Nó chỉ chỉ hai tay và há hốc miệng nhìn lên bầu trời với một vẻ mặt không thể tin được.
Lễ khai giảng Mùa Xuân đã chính thức bắt đầu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.