Đọc truyện Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới – Chương 27: Cấm Ma sơn mạch – P4
Ngưu Kình và Ngưu Trụ hai người vừa qua khỏi miệng vực thì vui mừng hết cỡ. Bọn họ bèn đáp xuống đất rồi dùng khinh công cực tốc lao đi. Dù sao tốc độ khinh công của hai sát thủ giỏi nhất ma giáo cũng nhanh gấp đôi tốc độ bay của hai Tiểu Bá nhi này.
Hai Tiểu Bá nhi được hai người kia cõng đi với tốc độ cực nhanh thì vô cùng thích chí. Chúng cứ thay nhau kêu lên:
– Ót ót.
– Ét ét.
Ngưu Kình nghe không hiểu gì nhưng qua giao cảm giữa chủ nhân và chiến thú thì hắn biết đó là loại ngôn ngữ của riêng loài Tiểu Bá Vương Long. Đại loại hai con thú này đang khoái chí, chúng nói năng liến thoắng như trẻ em 3,4 tuổi được dẫn đi chơi.
Trên đường về, Ngưu Kình lượn qua chỗ những cây Trầm Cân và hai tất cả trái của chúng. Hắn cho 2 con Tiểu Bá nhi mỗi con 1 trái còn bao nhiêu đem cất vào nhẫn trữ vật.
Hai con Tiểu Bá nhi lại càng bội phần hưng phấn.
Đang khinh công thì Ngưu Trụ truyền âm nói:
– Phía trước có đại chiến giữa 2 phe yêu thú.
– 2 phe? – Ngưu Kình giật mình.
– Một bên là Hắc Diệm Toàn Phong Báo khoảng 20 con. Bên còn lại Tuyết Bạch Thương Thiên Lang khoảng 50 con.
– Tranh giành lãnh thổ à? – Ngưu Kình dò hỏi.
– Là giành thức ăn vì có xác của một con Lục Nha Tượng rất lớn vừa bị giết chết. – Ngưu Trụ nói.
Hai người Ngưu Kình và Ngưu Trụ khinh công đến gần rồi tìm kiếm một chỗ kín đáo ẩn mình quan sát cuộc chiến.
Bọn báo và sói này cơ thể khá lớn. Con sói nhỏ nhất cũng cao quá đầu người. Báo thì lại lớn gấp rưỡi sói.
– Ngươi nhìn xem. Hai bên quyết tử với nhau, thà chết không lui chứng tỏ cuộc chiến đã vượt lên trên mức giành thức ăn rồi.
– Ừm. Ngươi nói đúng, chính là giành lãnh thổ và khẳng định vị trí thống trị khu vực này.
Hai người cẩn thận quan sát cuộc chiến.
– Ngươi nói xem bên nào sẽ thắng? – Ngưu Trụ hỏi.
– Ta không chắc lắm. Bên báo mạnh thể lực, bên sói mạnh chiến thuật. – Ngưu Kình đáp.
– Ta cho rằng bên sói sẽ thắng. – Ngưu Trụ nói. – Bởi vì bọn báo vừa giết chết con voi đó nên đã mất sức một phần rồi.
Sau một canh giờ chiến đấu quyết liệt, bên Báo đã chết 10 con, còn lại 10 con bị thương tích nặng; bên Sói chết 15 con, 17 con bị thương nặng, số còn lại bị thương nhẹ. Quan trọng nhất chính là con báo đầu đàn đã chết mà sói đầu đàn vẫn còn khỏe mạnh.
Ngay khi con đầu đàn bị giết, bầy báo hốt hoảng bỏ chạy. Bầy sói liền hết sức đuổi theo. Trong vòng 3 cái hô hấp, hai phe đã đuổi nhau đi mất dạng.
– Lên. – Ngưu Kình, Ngưu Trụ cùng khẩn cấp phóng về phía bãi chiến trường.
Những con báo và sói vừa mới chết máu tươi vẫn còn chảy. Thêm xác một con voi sáu ngà cực lớn nữa.
– Thu.
Ngưu Kình và Ngưu Trụ nhanh chóng thu xác bọn yêu thú vào trong không gian giới chỉ.
Hai người họ vô cùng mừng rỡ. Không ngờ được lại may mắn đến thế. Bọn sói và báo trưởng thành ở khu vực này khẳng định tu vi đã đạt Kim Đan kỳ trở lên. Nếu như vậy thì bên trong cơ thể của chúng sẽ có nhiều Lục đan, Lam đan thậm chí là Kim đan.
Hai ngươi Ngưu Kình và Ngưu Trụ hết sức vui vẻ định khinh công bỏ đi thì đột nhiên giật mình.
Cách bọn họ đứng không xa là 4 con Hoa Ban Thiểm Điện Báo đang chăm chú nhìn hai người họ. Ánh mắt của bọn yêu thú báo này xanh lét đến ghê người.
– A. – Ngưu Trụ kêu lên. – Hỏng bét rồi. Ta vui mừng quá mà không có để ý xung quanh.
Ngưu Kình vội nói:
– Chuẩn bị bay.
– Khoan đã. – Ngưu Trụ cản.
– Chuyện gì?
– Trên đầu chúng ta cũng có địch. Là 3 con kền kền cổ đỏ đó. – Ngưu Trụ rên rỉ.
– Vãi. (Không phải chứ?)
– Giờ làm thế nào đây? – Ngưu Trụ hơi khiếp đảm. – Ở đây chính là cấp độ nguy hiểm Kim Đan Vong đó.
– Bình tĩnh. Chưa chết chưa hết. – Ngưu Kình cũng đã tái mặt, hơi thở dồn dập.
– Cũng tại quá tham lam, nếu không thì đâu đến nỗi – Ngưu Trụ than.
– Ngươi nói đúng. – Ngưu Kình sáng mắt. – Chính là cách đó.
– Cái gì? – Ngưu Trụ chưa hiểu ý.
– Bỏ xác sói và báo lại cho bọn chúng rồi chuồn. – Ngưu Kình nói.
– Phải a. – Ngưu Trụ tỉnh ngộ.
Vốn là mỗi cái xác báo hay sói đều đã đạt Kim Đan kỳ nên giá trị hơn một tiểu nhân vật tu vi chỉ mới 6 bậc. Nếu như lúc này chỉ có 4 con báo hoặc chỉ có 3 con kền kền thì khẳng định hai người họ chết chắc. Tuy nhiên do cùng lúc xuất hiện 2 nhóm đều muốn tranh giành lợi ích nên hai nhóm đó đều dồn toàn bộ sự chú ý lên nhóm đối thủ. Tu vi của Ngưu Kình và Ngưu Trụ quá thấp nên không khiến chúng bận tâm.
Hai người Ngưu Kình và Ngưu Trụ thả mấy cái xác trở ra rồi khinh công toan chạy trốn. Hai người họ tin rằng xác của bọn yêu thú cấp cao giá trị hơn hai tên nhân loại tu vi quèn như bọn hắn. Không ngờ khi định khinh công thì toàn thân cả hai người như bị một lực vô hình cản lại không thể rời đi được.
– Hỏng bét – Ngưu Kình nói – Bọn Kim Đan Kỳ yêu thú đã có thần thông, chúng không cần đuổi theo mà dùng lực cách không khống vật giữ chúng ta lại.
Ngưu Trụ bèn nước mắt lã chả khóc:
– Bọn đệ trả đồ rồi mà các vị đại ca vẫn còn chưa tha nữa sao? Hu hu.
Ngưu Kình cũng đau khổ khóc:
– Bọn đệ biết lỗi rồi. Các đại ca tha cho bọn đệ đi nha. Hu hu.
Bất ngờ một giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu Ngưu Kình và Ngưu Trụ, đó là tiếng truyền âm của bầy kền kền:
– Bọn giặc con. Còn chưa chịu nhả xác con voi đó ra cho ta?
Ngưu Trụ ngó qua Ngưu Kình, mắng:
– Thằng khùng điên này. Giờ này còn không chịu nhả con voi đó ra nữa. Nuốt không trôi đâu.
Ngưu Kình nhe răng nói:
– Ta quên.
Nói rồi Ngưu Kình thả xác con voi ra.
– Các đại ca cho bọn đệ đi đi nhé. – Ngưu Kình khúm núm nói.
Một giọng truyền âm lanh lảnh thốt lên, là tiếng của một trong các con báo hoa:
– Vẫn còn thiếu mấy cái xác sói nữa thì phải?
Ngưu Kình nhìn qua Ngưu Trụ trừng mắt:
– Thằng khùng điên này. Ngươi đến giờ vẫn còn chưa chịu nhả. Mắc nghẹn nghen con.
Ngưu Trụ nhăn mặt nói:
– Ta cũng quên mà.
Nói rồi Ngưu Trụ thả 4 cái xác sói ra đất.
Ngưu Trụ hai tay vái bọn kền kền và báo hoa mấy cái nói:
– Các vị đại ca, chúng đệ thật sự đã trả lại hết rồi. Cho chúng đệ đi đi nhé.
Ngưu Kình cũng phụ họa:
– Phải đó. Đúng là hết cả rồi. Cho chúng đệ đi đi nhé.
Một giọng nói truyền âm lanh lảnh vang lên:
– Được rồi cho các ngươi đi. Tu vi các ngươi chỉ có 6 bậc ăn vào chỉ dính răng ta mà thôi.
Ngưu Kình và Ngưu Trụ nghe vậy vô cùng mừng rỡ quay về phía 4 con báo hoa vái tạ nói:
– Đa tạ các đại ca. Bọn đệ xin lui gót ạ.
– Khoan đã – Một giọng nói khàn khàn vang lên – là giọng kền kền.
Kền kền hỏi:
– Báo hoa các ngươi quyết định thả bọn chúng có phải không?
Báo hoa khinh thường nói:
– Ngươi còn chưa nghe rõ hay sao?
– Tốt – Kền kền nói – Vậy các ngươi không có phần trên bọn chúng nữa. Bọn chúng giờ là của chúng ta.
Báo hoa cười:
– Kệ các ngươi đi.
Kền kền đắc chí cười ha ha rồi nói:
– Hai nhân loại tiểu tử kia. Mau thả hai pháp bảo nhẫn trữ vật ra mau.
– A. – Ngưu Kình và Ngưu Trụ giật bắn mình.
Cùng lúc ấy, bốn con báo hoa mai cũng thoáng giật mình, ánh mắt của chúng lóe hàn quang lạnh lẽo.
– À à. Nãy ta quên mất – Giọng con báo hoa nói.
Kền kền gằn giọng:
– Các ngươi đã nói thả chúng đi rồi thì đừng có xía vào nữa.
Báo hoa cười:
– Ta đổi ý rồi. Bất quá chúng ta chia đôi.
Kền kền nồi giận.
– Các ngươi đừng lật lọng. Số xác đó chúng ta cùng dự khán nên chia đôi thì còn nghe được. Nhưng nhẫn trữ vật hai cái phải thuộc phần chúng ta cả.
Báo hoa quát:
– Bớt xàm ngôn đi. Có bản lĩnh thì cứ lấy. Lấy 4 chọi 3 xem ai sống ai chết.
Đối với yêu thú mà nói, việc chế tạo ra pháp bảo tương đối khó khăn hơn nhân loại. Đặc biệt đối với nhẫn trữ vật đòi hỏi phải am hiểu rất sâu về ma pháp trận không gian mới chế tạo được. Cho nên nhẫn trữ vật đối với yêu thú là cực kỳ giá trị. Chỉ là bọn báo hoa lúc nãy lo tập trung vào cái xác con voi mà quên béng mất hai tên nhân loại tu vi thấp kém này lại có nhẫn trữ vật.
Hai bên bắt đầu gầm gừ lẫn nhau:
– Một là chia đôi, hai là mất hết các ngươi muốn thế nào? – Báo hoa nói.
– Các ngươi không muốn an phận lại muốn tìm chết? – Kền kền đe dọa.
Bên báo hoa, bên kền kền đều lăm le gầm gừ rất dữ dội nhưng tựu chung đều thủ thế, chưa bên nào chủ động tấn công. Có lẽ chúng rút kinh nghiệm cuộc chiến ban nãy giữa sói và báo đen.
Hai bên gầm gừ điên cuồng nhưng không hề tấn công.
Ngưu Kình chợt hô lên:
– Nhẫn trữ vật của ta đây.
Bọn báo hoa và kền kền nghe vậy liền ngoắt nhìn Ngưu Kình. Trên tay Ngưu Kình là hai chiếc nhẫn màu đen.
Bốn con báo hoa hơi nhồm lên định phóng tới đoạt lấy nhẫn trữ vật thì ba con kền kền cũng xoạt cánh định vồ tới.
Rốt cuộc bốn con báo không dám tiến lên mà ba con kền kền cũng không dám lao xuống.
Cuộc chiến gầm gừ cực kỳ căng thẳng. 4 cặp mắt báo từ xanh lét đã chuyển sang đỏ chói.
Ngưu Kình bèn nói:
– Nhẫn trữ vật đây, mau chụp lấy.
Hắn vừa nói xong lập tức ném hai chiếc nhẫn ra xa và cố ý để cho 2 chiếc nhẫn rơi hơi gần về phía bọn báo hoa hơn.
Ngay lập tức, bọn báo hoa phóng ào tới chụp 2 chiếc nhẫn. Bọn kền kền thấy vậy liền không kiêng nể nữa, trực tiếp phóng xuống đoạt lại nhẫn.
– Grao. Grao. Grao.
– Két. Két. Két.
Bốn con báo và 3 con kền kền lao vào nhau đánh điên cuồng.
Ngưu Kình hét lên:
– Chạy.
Tức thì Ngưu Trụ và Ngưu Kình khinh công với tốc độ cao nhất thoát ra khỏi chỗ đó. Ngay trước khi phóng đi, Ngưu Kình còn kịp thu cái xác voi và 2 xác báo vào trong nhẫn trữ vật của hắn. Ngưu Trụ khi thấy Ngưu Kình đưa nhẫn ra liền hiểu ý nên cũng kịp thời thu 4 cái xác sói và 2 xác báo gần nhất rồi lập tức bỏ chạy.
Hai bọn họ lao đi như tên bắn xé gió mà lướt. Chỉ qua một lúc sau bọn họ đã đến được vành đai trắng. Rồi tiếp tục khinh công ra khỏi vùng ngoại vi của Cấm Ma Sơn Mạch.
Sau khi đã an toàn rời khỏi Cấm Ma Sơn Mạch, hai người mới dừng khinh công nhảy lăn xuống cỏ vừa bò vừa thở hổn hển.
Ngưu Kình hét lên: – Hú chết.
Ngưu Trụ rống to: – Quá đã. Đã vào cửa chết còn được trở về. Hú hú hú.
Hai đứa cười như điên như dại lăn lộn trên bãi cỏ.
Hai con Tiểu Bá thấy chủ nhân vui vẻ không biết chuyện gì cũng hiện hình lại hò hét ỏm tỏi rồi lăn lộn trên cỏ.
– Ót ót ót. Ét ét ét.
Bọn chúng nhảy vào lòng 2 người Ngưu Kình, Ngưu Trụ kêu chí chóe như có gì đó thích thú lắm.
Ngưu Trụ cảm thán nói:
– Ta không ngờ nhà ngươi vẫn còn giữ mấy cái nhẫn bị hư đó.
Ngưu Kình cười ha hả nói:
– Ta định gom thêm vài chục cái nữa để nhờ người tái luyện chế. Ai ngờ hôm nay chúng cứu chúng ta 1 mạng. Ha ha ha.
– Ót ót ót. Ét ét ét.
Ngưu Kình ẵm con Tiểu Bá đang ôm mình lên rồi nói:
– Hôm nay may mắn thoát khỏi Kim Đan Vong, để ta đặt tên cho ngươi là Tiểu Nhẫn nhé.
Đoạn hắn quay qua nói:
– Ngưu Trụ, ngươi cũng đặt cho con đó một cái tên đi.
Ngưu Trụ nói ngay:
– Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Kiên đi. Không có kiên cường đến cùng thì không thể thành công.
Ngưu Kình nói:
– Tốt rồi. Tiểu Kiên, Tiểu Nhẫn. Là hai ngươi có tên mới đó, biết không?
– Ót. Ét.