Dì Ghẻ

Chương 9: Bà đưa cháu đi Viện


Đọc truyện Dì Ghẻ – Chương 9: Bà đưa cháu đi Viện

Đạp xe về đến nhà Nam không thấy ai đang đợi ở trước cửa cả. Có lẽ ông bà cái Thư đợi lâu quá nên đã đi về. Vậy mà nó đã phải đạp xe thừa sống thiếu chết với cái bụng đói để về đây. Mở cổng Nam dắt xe vào nhà, vừa đói vừa khát nó lao vào bếp xem có gì ăn được không. Nó nhớ sáng nay bố nó có dặn mụ Hường mua thức ăn cho hai anh em nó. Giờ vì quá đói nên nó chỉ mong có quả trứng hay gói mỳ tôm là được. Mở tủ lạnh nó như bị dập tắt ước mơ nhỏ nhoi, tủ lạnh ngoài nước ra chẳng có thứ gì có thể ăn được. Tất nhiên là không có quả trứng gà hay trứng vịt nào cả. Chỉ có mấy cái khay đựng đồ trống trơn, Nam bắt đầu nghĩ đến mỳ tôm.Nó mở mấy cảnh tủ bếp nhưng chẳng thấy mỳ tôm để đâu cả, trên bếp có nồi gì đó được đậy vung cẩn thận. Nồi cơm điện vẫn còn cơm nguội. Nó đoán cái nồi kia là nồi thịt kho mặn tối qua không ai ăn miếng nào. Đang đói Nam không nghĩ đến mặn hay nhạt nữa, nó lấy bát xúc cơm nguội rồi mở nồi thịt kho ra định gắp mấy miếng. Vừa mở ra một mùi lạ bốc ra từ nồi thịt. Nó có mùi gì đó không đúng, nào là mùi của sả, tỏi, cả mùi khét nữa. Nồi thịt kho mặn hôm qua sáng nay mụ Hường đã đổ cả đĩa thịt nướng trong tủ lạnh mấy hôm trước vào rồi kho chung. Đó chính là lý do vì sao nồi thịt lại nhiều mùi như vậy. Những miếng thịt đen xì bốc mùi khó ngửi, có lẽ do đĩa thịt nướng đã hỏng nên cả nồi thịt đều khó ngửi.

Cơn đói khiến bụng Nam sôi dữ dội, không ngần ngại nó lựa những miếng thịt kho từ hôm qua rồi và cơm nguội ăn ngấu nghiến. Lúc đói ăn gì cũng ngon, nó chẳng suy nghĩ nhiều về việc ngon hay dở nữa. Nó ăn thêm bát nữa rồi tu vội cốc nước, xoa bụng Nam tỏ ra mãn nguyện. Ăn cơm xong cũng đúng lúc điện thoại bàn đổ chuông, nó đoán chắc là bố gọi. Nam nhấc máy quả nhiên là bố, đầu dây bên kia ông Tuấn hỏ với giọng khá ngạc nhiên:

– Alo, Nam hả con, hai anh em không ngủ ở nhà bà hay sao mà lại về nhà. Con ăn cơm chưa, em ăn uống gì chưa..?

Nam trả lời bố:

– Con vừa ăn xong rồi còn em đang ở ngoài bà ngoại. Con đạp xe về đưa chìa khóa cho cái Thư nhưng về không thấy ai cả.

Ông Tuấn vội hỏi con:

– Sao lại về đưa chìa khóa, nãy bố thấy cô Hường nói lấy điện thoại bố bảo với bác Dung là kêu con không phải về nữa cơ mà. Bố còn bảo cô bảo hai đứa ở ngoài bà ngoại ngủ bố cũng yên tâm. Lúc đó đang có người gọi nên cô ấy bảo bố đưa điện thoại nói chuyện. Về làm gì, em nó lấy đồ chơi ấy mà. Bố gọi là thử xem hai đứa ăn cơm xong thì ở bà hay về nhà.

Nam liền nói:

– Bác Dung bảo con là cô Hường nói con về đưa khóa cho bố mẹ cô ấy vào nhà rồi đi đâu thì đi,

Điện thoại vẫn mở, Nam nghe thấy giọng bố nói khá lớn với mụ Hường:

– Sao em bảo anh là để các con ngoài bà ngoại không phải về đưa chìa khóa nữa. Nãy con nó đạp từ tít ngoài đó về nhà làm gì có ai.

Giọng mụ Hường vọng vào điện thoại:

– Chắc bác con nó nghe nhầm rồi, em bảo là để các cháu ngoài đấy mình cũng yên tâm. Xong em nói nếu lần sau có đi đâu thì để chìa khóa ở chỗ đấy rồi đi đâu thì đi. Nhà mình đôi khi còn có ông bà vào chơi, hay chú Đại đi đâu ghé qua còn có chìa khóa. Em nói thế chứ ai lại bắt tội con đạp từ đó về nhà, hành hạ thằng bé như thế bao giờ. Anh không tin gọi hỏi bố mẹ em mà xem, em còn gọi bảo ông bà chở con Thư về đi cơ mà. Em sống biết trước sau ai người ta cũng biết.

Mụ Hường nói thế cũng có khả năng, lúc đó bác Dung cũng rối có khả năng nghe nhầm thật. Bố Nam quay lại điện thoại nói chuyện với Nam:

– Thôi con, mất công về rồi thì thôi. Mà hôm nay ăn cơm với gì đấy. Có biết nấu không hay lại ăn mỳ tôm.

Nam im lặng mấy giây, vì trong đầu dây bên kia nó thấy mụ Hường khoe với bố nó là:

– Sáng lúc chuẩn bị đi em đi chợ mua thịt về kho cẩn thận cho con rồi. Mấy thứ đồ cũ để trong tủ lạnh em đổ hết đi rồi. Trẻ con ăn mấy thứ đó dễ đau bụng lắm.


Bố Nam nghe thấy thế thì gật ậm ừ, có lẽ tin mụ Hường nói thật nên ông không hỏi Nam nữa. Nam cũng không muốn trả lời thêm, thì đúng là hôm nay mụ Hường có kho thịt thật. Còn đồ ăn cũ hay mới thì chỉ có mụ ấy và Nam biết. Bố Nam nói:

– Hay tí con đóng cửa nhà rồi ra bà ngủ với em. Ở chơi với bà rồi tối mai về bố đón. Chứ để hai đứa ở nhà bố cũng không yên tâm.

Như đợi câu nói đó của bố Nam đồng ý luôn, nãy ăn cơm xong là nó cũng muốn đi rồi. Nhưng sợ đi lại có chuyện gì nên nó đợi bố nó gọi điện xong thì mới đi. Còn nếu bố nó không gọi về thì chắc tối nay nó ngủ một mình rồi sáng mai mới ra nhà bà ngoại. Mụ Hường bên kia ghé mồm vào điện thoại nói bóng gió:

– Khiếp gọi về hỏi con nó vài câu là được rồi. Ngày nào chẳng gặp nhau mà lắm chuyện để nói thế.

Không chỉ có giọng mụ Hường, bên ngoài còn một vài người nữa. Chắc có người hỏi bố Nam đang nói chuyện với ai nên mụ Hường trả lời:

– Nói với ai đâu, đang nói chuyện với con trai yêu quý. Hai đứa con của vợ trước anh ấy mới chuyển về nhà chị ở được gần tuần nay.

Có vẻ khá khó chịu nhưng do chỗ đông người nên bố Nam cố nhịn, ông bảo với Nam:

– Vậy con xem đóng cửa nhà cẩn thận rồi đi ra bà với em nhé. Về bố mua quà cho hai anh em. Bố chào con.

Nam cũng chào bố xong dập máy, nói chuyện điện thoại với bố xong nó tắt hết điện trong nhà rồi nhìn lên đồng hồ thấy đã gần 9h tối. Đóng cửa khóa cổng cẩn thận nó đặt chìa khóa vào cái rãnh rồi lại cong mông đạp xe ra nhà bà ngoại. Đến nhà bà ngoại Nam gọi bà mở cổng, bà ngoại chạy ra mở cổng nhìn cháu xót xa:

– Sao về đưa chìa khóa mà lâu thế cháu. Đói gần chết còn gì…? Vào nhà bà lấy cơm cho ăn, để bà đun lại thịt cho nóng.

Nam dắt xe vào nhà rồi nhìn bà cười:

– Cháu về nhà đói quá nên ăn cơm nguội rồi bà ạ. Hạnh nó ngủ chưa hả bà..?

Hai bà cháu dắt nhau vào nhà, bé Hạnh đang ngồi ở giường chơi, nhìn thấy anh con bé chạy lại khoe bà vừa bện tóc cho nó. Bà ngoại hỏi Nam:

– Nhà có ai đâu mà có đồ ăn..? Cơm bà nấu nóng thì không ăn lại đi ăn cơm nguội.

Nam gãi đầu gãi tai:

– Tại cháu đói quá bà ạ..Có nồi thịt kho từ tối qua vẫn ăn được nên cháu ăn luôn.


Bà ngoại lắc đầu rồi chỉ vào rổ hoa quả bảo cháu ăn. Nam lấy một quả lê cho vào mồm cắn, mấy bà cháu ngồi nói chuyện. Bà hỏi hai anh em đủ thứ chuyện về mụ Hường, nghe Nam kể xong bà giận dữ nói:

– Loại đàn bà độc địa, mai bà đi sang bác Dung hỏi xem có đúng con đấy nó nói vậy không..? Không đúng bà đến tận nhà bà nói vào mặt cho.

Nam vội gàn bà lại:

– Thôi bà ạ, có khi bác mình nghe nhầm thật. Cũng không có gì đâu, lúc đó cháu đói quá nên nghĩ ức. Ăn no xong rồi lại thôi. Mà bà để thịt kho tàu đấy mai cháu ăn bà nhé.

Bà ngoại cười gật gù:

– Ừ thì để mai ăn chứ ai ăn mất đâu mà sợ.

Ngồi chơi một lúc nữa bà ngoại bảo hai anh em đi ngủ, bé Hạnh buồn ngủ mắt díu lại. Vừa đặt mình xuống bà ngoại xoa xoa lưng cho một tí là con bé ngủ luôn. Nam nằm cạnh em cũng đã buồn ngủ. Chỉ có bà ngoại vẫn thức cầm cái quạt nan phe phấy cho hai anh em. Một lúc sau bỗng nhiên thằng Nam co người lại, nó nằm co ro không dám động mạnh. Bụng nó đang đau quắn lại, nằm một lúc lâu nữa chắc đau quá nó không chịu nổi, nó khẽ lay tay bà ngoại:

– Bà ơi cháu đau bụng quá.

Bà ngoại nghĩ cháu đau bình thường thôi nên lấy luôn lọ dầu gió ở đầu giường rồi bảo Nam bôi vào. Nam xoa dầu gió vào bụng nhưng cũng không thấy đỡ. Đêm hôm nhà vắng người nó ôm bụng co ro một chỗ. Bà ngoại với bé Hạnh có lẽ cũng đã ngủ, mỗi mình nó cắn răng chịu đừng từng cơn đau đang mỗi lúc một nhói hơn. Gần sáng nó chạy ra ngoài nôn thốc tháo, tiếng nôn ọe ngoài sân khiến bà ngoại tỉnh giấc. Bà ngoại vội vàng chạy ra xem cháu như thế nào. Mặt mũi Nam nhợt nhạt, bà ngoại định đỡ nó vào nhà thì nó giật tay bà vội vã chạy vào nhà xí, bên ngoài còn nghe thấy tiếng Nam đi nặng bị tiêu chảy.

Gần 6h sáng mà mồm nôn trôn tháo, càng lúc nhìn Nam càng xanh xao, tái hẳn đi. Bà ngoại pha trà gừng cho nó uống, vội vã bà bảo bé Hạnh trông anh. Còn bà đi bộ sang nhà bác Dung gọi bác đến xem như thế nào. Cũng may vừa ra khỏi cổng thì có cô hàng xóm dắt xe máy ra ngoài, chắc có lẽ cô hàng xóm đi chợ. Bà Ngoại vội nhờ:

– Cô Thảo ơi, cô cho bà đi nhờ sang nhà cái Dung được không. Chết thôi, thằng cháu ra nhà chơi tối qua. Ăn có quả lê thôi mà nó đau bụng cả đêm, sáng nay thì nôn thốc nôn tháo. Cô cho bà đi nhờ sang gọi bác nó cái.

Cô Thảo hàng xóm cũng là người tốt bụng, nghe bà nói là thằng cháu cô hỏi lại:

– Là thằng Nam hả bà, cháu tưởng anh em nó về ở với bố rồi. Mà thôi bà dẫn cháu vào nhà xem nó thế nào. Nghe bà nói cháu cũng lo, nếu nặng quá cháu chở nó vào bệnh viện luôn.

Bà ngoại cảm ơn cô Thảo xong liền dẫn cô vào nhà, Nam nằm trên giường toát mồ hôi, mặt mũi nhợt nhạt. Cô Thảo hỏi bà:

– Nó đau từ đêm qua hả bà..? Sang lại nôn mửa..Có đi ngoài không..?


Bà Ngoại gật đầu đáp:

– Đúng rồi cô ạ, đêm qua nó kêu đau tôi lại cứ nghĩ đau bụng bình thường. Sáng nay nó nôn ngoài sân ba lần rồi. Hai lần đầu còn nôn ra thức ăn gì đấy sau toàn nước vàng. Đi ngoài cũng hai lần rồi….Cô xem giúp bà thế nào, tối qua nó ra đây ăn mỗi quả lê trong rổ kia kìa..

Cô Thảo nhìn Nam thấy tình trạng không ổn, cô nói với bà Ngoại:

– Giờ con dìu cháu nó ra xe rồi bà ngồi sau giữ nó con chở hai bà cháu vào viện.

Bà ngoại vẫn lo nên bảo:

– Hay cô chở bà sang báo với cái Dung một câu. Để cái Dung gọi cho bố nó…

Cô Thảo nói:

– Giờ cho cháu nó vào viện trước đã, bà yên tâm số chị Dung con có đây rồi. Vào viện xem thế nào rồi con điện. Như bà nói thì dễ nó bị ngộ độc thức ăn lắm, không khéo còn phải rửa ruột. Chồng con tháng trước đi ăn tiết canh long lợn về cũng y như này. Phải rửa ruột đấy, hoa quả giờ toàn đồ trung quốc ăn vào nguy hiểm lắm.

Nghe vậy bà ngoại vội vã cùng cô Thảo dìu cháu ra ngoài xe, cô Thảo bảo bé Hạnh:

– Hạnh sang nhà cô chơi với anh Tũn nhé. Anh bị ốm bà đưa anh đi tiêm một lát rồi về.

Bé Hạnh sợ tiêm lắm, nghe đến tiêm nó không dám đòi theo. Bà dắt bé Hạnh sang gửi nhà cô Thảo rồi lên xe ngồi sau giữ cháu. Cô Thảo vội vã chở hai bà cháu vào bệnh viện, đến viện cô Thảo còn phải mua y bạ rồi làm thủ tục cho Nam cấp cứu. Không ngoài dự đoán của cô Thảo, bác sỹ thăm khám xong thì kết luận Nam bị ngộ độc thức ăn. Bác sỹ nói với bà ngoại và cô Thảo:

– Cháu bị ngộ độc thực phẩm, chưa đến triệu chứng co giật nên bác sỹ đã tiến hành rửa dạ dày rồi. Hôm qua cháu đã ăn những gì vậy ạ..?

Bà ngoại lo lắng đáp:

– Chiều cháu nó ăn cơm nhà, tối ra bà chơi chỉ ăn mỗi quả lê thôi. Mà nó ăn được hơn một nửa quả nó không ăn nữa. Tiếc rẻ tôi còn ăn nốt nửa quả còn lại mà. Có nguy hiểm không bác sỹ.

Nhìn vẻ mặt lo lắng như trực khóc của bà ngoại, bác sỹ với cô Thảo động viên:

– Giờ không sao rồi bà ạ..Để lâu chút nữa thì mới nguy hiểm. Trẻ con nên sức đề kháng yếu, với không chắc là do hoa quả đâu. Biết đâu các cháu nó ăn quà vặt bên ngoài nên mới bị thế. Bà đừng lo lắng quá..

Nghe bác sỹ bảo không sao bà mới thấy yên tâm, bác sỹ đi bà mới nói với cô Thảo:

– Cảm ơn cô Thảo nhiều lắm, không có cô chắc bà không biết phải làm sao.


Cô Thảo nhìn bà cười:

– Có gì đâu bà, con với anh chị bên bà chơi với nhau, nhà mình lại là hàng xóm bao năm nay. Có chuyện gì con phải giúp chứ, con cũng gọi cho chị Dung rồi, chắc lát chị ấy vào đây bây giờ đấy.

Cô Thảo chép miệng:

– Đúng là quay đi quay lại chỉ có nhà ngoại là thương cháu. Mà con giờ phải đi làm rồi bà ạ. Muộn lắm rồi…Con đi bà nhé…

Cô Thảo vừa đi thì bác Dung đến, hỏi phòng bệnh bác Dung di vào thấy mẹ đang ngồi trông cháu. Bác Dung hỏi:

– Nãy cái Thảo gọi điện bảo thằng Nam bị ngộ độc thực phẩm. Chết mất thôi, con đã bảo bà đừng cho các cháu nó ăn linh tinh. Con gọi cho bố nó rồi, bố nó đang trên đường chạy về đây mẹ ạ.

Bà ngoại nghe bác Dung nói vậy thì bà sụt sùi nước mắt:

– Nào tao có muốn thế đâu, nó ăn tao cũng ăn đấy chứ. Cháu nó đau nằm đây tao còn đau hơn. Khổ thân thằng bé….

Bác Dung sợ mẹ buồn không dám nói gì nữa. Nam cũng đã tỉnh, nó cũng nghe thấy những lời bác Dung nói nãy giờ. Nó nằm đó khẽ nhìn bà rồi nói:

– Không phải do bà đâu ạ. Tại cháu ăn linh tinh từ ở nhà rồi nên mới bị thế này. Ở với bà bao năm nay cháu có sao đâu.

Bà ngoại thấy cháu nói vậy thì òa khóc, bác Dung đi gặp bác sỹ hỏi han tình hình sức khỏe cháu thế nào. khoảng 2 tiếng sau thì bố Nam có mặt, đi sau là cả mụ Hường. Có lẽ bố Nam nghe tin nên vội vã chạy một mạch vào viện luôn nên mụ Hường phải đi theo cùng. Thấy bà ngoại ngồi đó bố Nam chào bà rồi hỏi:

– Cháu nó bị sao vậy bà…Khổ thân bà phải lo cho cháu nhiều quá.

Bà ngoại thật thà kể lại mọi chuyện, mụ Hường vừa nghe xong buông thõng một câu:

– Đấy cứ đi ăn linh tinh rồi mang bệnh. Đồ nhà thì ăn rồi đổ đi.

Bố Nam trừng mắt khiến mụ im mồm, bà ngoại Nam có lẽ vẫn nghĩ cháu bị ngộ độc do ăn quả lê bà cho nên bà cúi mặt không dám nói gì. Nam vừa chợp mắt, nghe thấy tiếng nói chuyện nó mở mắt ra thì đã thấy bố và mụ Hường đứng đó. Nhìn thấy bà ngoại cúi mặt buồn bã nó sợ bố sẽ trách bà. Không biết do ăn phải cái gì mà đa bụng nhưng nhìn thấy mặt mụ Hường đang cau có nó cũng biết bố nó chở mụ về lúc này khiến mụ không vui. Nam khẽ gọi bà, thấy Nam tỉnh bố Nam liền hỏi:

– Con còn đau ở đâu không…?

Nam chưa kịp trả lời thì một bác sỹ đi vào:

– Cháu còn mệt không, đây lát ăn chút gì rồi uống chố thuốc này vào nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi. Hôm qua ăn những gì kể bác sỹ nghe xem nào.

Mặt mụ Hường lúc này vẫn tỉnh bơ, có lẽ mụ nghĩ hôm qua hai anh em Nam ăn cơm ngoài bà ngoại. Đồng nghĩa với việc nồi thịt kho hỗn hợp của mụ vẫn nằm trong vùng An Toàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.