Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời

Lựa chọn duy nhất


Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Lựa chọn duy nhất

Minh Minh mở khóa cửa bước vào căn nhà nhỏ, ánh nắng chiều vẫn ngập tràn, trước khung cửa kính đó là một thân hình quen thuộc cô vẫn nhìn thấy hằng ngày. Bỗng chốc lòng tràn ngập đau thương. Gia Huy vẫn ngồi trên chiếc xe lăn, ngước đôi mắt lên cảm nhận chút ánh nắng ấm áp cuối ngày. Dù anh chẳng còn nhìn thấy gì nhưng khuôn mât vẫn rạng rỡ và dịu dàng như suốt năm tháng qua bên Minh Minh.
– Minh Minh? — Anh khẽ xoay đầu, môi nở nụ cười mỉm.
Cô vội vàng lau nhanh giọt nước mắt mà quên mất rằng dù cô có khóc thảm thương thế nào anh cũng không thể nhìn thấy. Cũng tốt, anh sẽ không thể thấy được cô trông thảm hại như thế nào…
– Em về rồi!
– Ùm…Anh rất nhớ em!
Minh Minh chết lặng. Cô bước đến bên Gia Huy, nắm chặt bàn tay anh rồi khóc đến tội nghiệp.
– Gia Huy, có một việc em phải nói với anh.

– Được rồi. Em đừng khóc nữa. Em nói đi! — Tay Gia Huy lần lên khuôn mặt cô, tìm kiếm đôi mắt rồi quệt nhẹ giọt nước mặn đắng.
Minh Minh nhắm mắt cảm nhận bàn tay Gia Huy ấm áp. Cô đem tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối nói ra tất cả, từ chuyện năm xưa đã cướp anh từ tay Băng Y như thế nào, đến việc của Tuấn Phong và chuyện đứa con, chuyện cô đã mất đi khả năng làm mẹ. Tất cả, tuôn trào ra như suối đổ, chính Minh Minh cũng đau như cắt. Cảm giác cư như từng mặt nạ của cô bao nhiêu năm qua dần dần được lột đi, trước mặt Gia Huy bây giờ chính là một Minh Minh thật nhất, sống động nhất. Cô chỉ sợ rằng anh đã không còn nhìn thấy được nữa…
Bàn tay Gia Huy rời khỏi khuôn mặt Minh Minh, cô không nhìn anh, chính là không dám nhìn.
– Em biết bản thân em đã sống quá sai lầm. Bây giờ em phải nhận quả báo. Nhưng có một việc em nhất định phải làm, là đem lại ánh sáng cho cuộc đời còn lại của anh, em như thế nào cũng đươc5. Em xin anh để em làm điều đó cho anh, có được hay không?
– …
– Gia Huy em xin anh đừng im lặng như thế có được hay không? Em thật sự không dám nhìn anh!
– Minh Minh! Anh đã biết tất cả từ lâu rồi!
– Sao?
– Em nghĩ em sắp làm vợ của anh, bản tính em anh lại quá rõ. Anh sẽ để em xảy ra chuyện hay làm gì ngu ngốc hay sao? Lúc nào sau lưng em cũng có người âm thầm bảo vệ em, che chở cho em, dù là bất cứ việc gì anh cũng biết cả.
– Anh…anh…
– Lúc đầu anh cũng rất giận em, anh hận em, thú thật anh đã muốn quay lại với Băng Y, nên mới đồng ý hợp tác với em chia rẽ bọn họ. Nhưng lúc bên Băng Y, lòng anh chỉ là sự chiếm hữu ích kỉ, nhỏ nhoi của một người bình thường. Còn với em, đến tận bây giờ anh mới hiểu, em đã trở thành điều thân thuộc trong cuộc sống của anh, thành một phần cơ thể anh, mất em rồi anh mới biết em không phải là người “hiển nhiên” phải luôn ở đó. Nếu anh không trân trọng em nhất định sẽ chạy đi! Mà em lại quá bướng bỉnh, em đi rồi có về nữa hay không chứ?

– Gia Huy…
– Anh không muốn mình sai lầm một lần nữa. Anh cần em, ngươì anh muốn có cũng chỉ một mình em. Dù em không thể cho anh những đứa trẻ giống chúng ta, cũng chẳng sao cả, anh cũng không thể nhìn được. Chỉ cần anh cảm nhận đươc em, như vậy thôi, quá đủ rồi. Em nhé!
Gia Huy ôm chặt lấy Minh Minh đang nức nở vào lòng. Đúng vậy, đâymới chính là điều anh mong muốn.
– Anh không cần đôi mắt của em, anh cần bàn tay em dẫn đường. Anh không thương hại em mới để em bên cạnh anh, anh yêu em, đó mới là lý do. Lấy anh, Minh Minh, anh sẽ cho em hạnh phúc! Trước giờ anh chưa từng cầu hôn em một cách đường hoàng, lần này anh đã làm, em không được từ chối!
Gia Huy nói như thể vừa cầu xin vừa ra lệnh, bắt buộc Minh Minh phải đồng ý không đươc phản kháng.
– Nhưng…đôi mắt của anh…
– Tự anh sẽ có cách. Dù anh không nhìn thấy, anh cũng đã có em rồi mà. Bao lâu nay anh không chịu làm vật lý trị liệu vì anh sợ khi anh tự lo được cho bản thân, em sẽ rời xa anh. Bây giờ, anh không còn lý do để sợ hãi nữa.

– Anh là đồ lém lỉnh! Như thế làm sao em rời xa anh đây?
– Vậy thì đừng!
Vòng tay họ ôm nhau càng siết chặt. Ngoài khung cửa kính, hoàng hôn dần buông, kết thúc một ngày dài, chuẩn bị mở ra một chân trời mới trong lòng…
Sorry các mem lâu lắm rồi Au mới quay lại. Au quá bận đi. Cả thở cũng không có thời gian T^T
Truyện vẫn chưa ngừng nhé. Mem tiếp tục ủng hộ Au nhé. Au sẽ cố gắng ra chap mới càngnhanh càng tốt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.