Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Ur my destiny (2)
Cô nhìn anh chằm chằm.
Anh đừng trước cửa nhà cô, mặt đóng băng cả đoạn đường đi. Hai tay anh đút vào túi áo măng tô màu đen dài.
Có phải cô vừa thấy anh thở ra nhẹ nhõm không nhỉ?
– Anh…
– Trưa nay anh nói gì với em, em có nhớ không?
– Hả? — Cô ngẩn ngơ cả nửa tiếng đồng hồ. Trưa nay…nói gì….?
Cô chỉ nhớ bản thân hơi tức giận một chút, tan sở lập tức trở về nhà, vùi chăn ngủ như chết.
Bỗng có một cái gì đó len lỏi trong đầu óc đặc cục của cô
“Tan làm đợi ở tầng hầm”
“Tan làm đợi ở tầng hầm”
“Tan làm…”
Vang vang vang…
Cô đập cái bốp lên trán rồi tự động di chuyển thân mình cho anh đi vào trong nhà.
– Em xin lỗi, em quên mất!
Anh hít một hơi thật dài rồi lặng lẽ bước vào trong.
Khác xa…
Thật là khác xa mà.
Mới hai năm thôi mà bệnh lười biếng đạ tiêm nhiễm vào cô rồi.
Phòng óc lộn xộn, cả đồ lót cũng quẳng lên ghế sofa, pizza còn nguyên hộp chễm chệ trên bệ bếp, phòng ngủ như cái đống…gì đó mà anh chẳng xác định được. ( ̄- ̄)
– Đây là chỗ cho người ở? — Anh nhẹ giọng than thở.
Mặt cô vẫn “dày cả trăm thước”, đem cốc nước đến trước mặt anh, cầm đồ lót trên ghế sofa quẳng vèo ra sau lưng ghế.
– Anh ngồi đi! Thực ra em cũng định đi gặp anh.
– Gặp anh làm gì? Mời anh đi ăn cơm? — Khóe môi anh nhếch lên kéo theo giọng nói châm biếm.
– Em xin lỗi, thật sự là em rất mệt nên quên mất. Anh thật là hẹp hòi!
– Anh? Hẹp hòi? Sếp mời em đi ăm cơm, cũng có thể sẽ trả lương ngoài giờ cho em, sau đó em cho sếp mình leo cây, bị nhắc nhở vài câu thì thành ra anh là người hẹp hòi? — Mặt anh đen lại kề sát vào mặt cô.
– Ầy…thật ra thì cũng đã lỡ rồi, hôm khác em sẽ mời anh. — Cô vuốt cánh tay anh, giả vờ hối lỗi rồi cười trừ.
– Anh không chắc anh có rảnh hay không! Em biết mà, anh là sếp, rất bận!
Dỗi rồi!
Cô thầm nghĩ rồi nhìn anh đầy ẩn ý. Sếp tổng đang hành xử như con nít hay sao?
– Không sao, em sẽ đợi!
Cánh tay đang cầm cốc nước của anh khẽ run, những ngón tay bám chặt vào quai cốc như muốn bẻ gãy nó.
Hai năm trước, anh vẫn hằng ngày, hằng ngày trôi qua đều tự nói với mình câu này…
“Em vẫn không về sao? Không sao! Anh sẽ đợi”
Bao nhiêu mỏi mòn, trông chờ đều tự mình ôm vào lòng, cũng không hiểu bản thân lấy đâu ra ngần ấy tự tin và dũng khí để nhủ lòng cứ đợi đi rồi cô sẽ quay về. Bây giờ, cô đang ngồi đây cạnh anh, gần trong gang tấc, có rất nhiều câu hỏi anh muốn nghe cô trả lời, rất rất nhiều thứ muốn biết trong suốt hai năm qua,…
Anh đặt cốc nước xuống bàn, hai tay anh đan vào nhau rồi lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt anh mất mác hiện rõ.
– Anh có thể hỏi em vài câu được chứ? Và anh mong nhận lại câu trả lời thích đáng.
Ngày này cuối cùng cũng đã tới. Cô thầm nghĩ rồi khẽ gật đầu. Có lẽ cũng đã đến lúc nói ra tất cả, kể cả tình cảm của cô.
– Băng Y! Thơì gian qua em sống có tốt không? Và…em có nhớ anh khong? — Giọng anh nam tính trầm trầm nhưng dịu dàng và hết sức nuông chiều.
– Em…rất tốt! Em cũng…rất nhớ anh! Nhưng em không dám quay về đối mặt với anh, với tất cả những chuyện mà chúng ta đã trải qua.
– Vậy tại sao lại quay về? — Khuôn mặt anh lạnh dần.
– Sao? — Cô ngac5 nhiên trước thái độ xoay lòng vòng của anh. Cô khong thể hiểu bây giờ anh là đang kiềm chế tức giận hay đang dịu dàng với cô.
– Em ra đi, anh đã cố hết sức giữ em ở lại bằng mọi cách, nhưng em vẫn chọn rời xa anh. Hai năm, em không đọc thư của anh, không một tín hiêụ nào cho anh biết em vẫn còn nhớ về anh. Bản thân anh là ngươì có lỗi, anh không trách em, chỉ muốn biết vì sao đã qua hai năm, thơì gian không phải là ít, anh thậm chí nghĩ rằng em đã quên anh rồi, thì em lại đột ngột trở về?
– Em…Thật ra…em đã gặp Anna ở Anh trong một lần giao lưu du học sinh.
– Sao? Em đã gặp Anna? Làm sao em biết cô ấy?
– Em không biết cô ấy, là cô ấy chủ động đến tiếp chuyện. Lúc đầu cô ấy hỏi tên của em, sau đó liến thay đổi thái độ, nói muốn trò chuyện riêng vơí em. Lúc đó, em mới biết toàn bộ sự thật.
Mộtnămtrước
– Côthậtsựlà Băng Y? — Côgáivớimáitócdài màu đenhuyềndùngánhmắtnghi ngở đểtravấncô.
– Côđãhỏicâunày 3 lầnrồi!
– À…thậtxinlỗi, vìtôichỉmuốnchắcchắn, côkhácnhiềuquá.
– Tôibiếtcô?
– Không, côkhôngbiếttôi, nhưngtôibiếtcô. Côchínhlàtìnhđịchmãimãitôikhôngvượtquađược.
– Sao?
– CôbiếtTuấnPhongchứ?
– Tôi…
– Côbiết, đúngkhông? Vìcôđãtừnglàvợcủaanhấy, làngườimàanhấyyêuhơntấtcả.
– Làmsaocôbiết? Cô là ai?
– Tôichínhlà “tuổithanhxuân” củaanhấy. — Ánhmắtcôgáikhẽdịudàng, lay đọng nhưlànnước.
– Vậytứclà…côlàAnnasao?
– Làtôi, tôituổngcôkhôngbiếttôi.
– Đúnglàtôikhôngbiết, nhưng trong một lầnsay xỉn, Tuấn Phong đã gọi tên cô. Hơnnữa, nhìnvàovócdángvàkhuônmặt, bâygiờ tôi mới nhớ, côlàngườiđã… — BăngYngậpngừng, côkhôngmuốnnhớlạikýứckia.
– Đãngủvớianhấy? — ÁnhmắtAnnathoángbuồn.
-…
– Hàihướcthay, côbiếtsaokhông? Tôighentịvớicô. Lúcanhấysayxỉn đã gọitên tôi, còn lúcanh ấy ngủvớitôi, anh ấy liên tục gọi tên cô, gọikhôngngừngnghỉ.
– Cô nói cứnhư thể anh ấy không tỉnh táo vậy. — Côbậtra một nụ cười mỉa mai.
– Sựthậtlànhưthếmà. Anhấykhôngtỉnhtáotronglúcđó. Tôi đãchuốcthuốcanhấy, anhấykhôngbiếtgìcả!
– Cái gì?
– Côbiếtlúcđótôiđãđaukhổnhư thế nào không? Tôithậmchícònmuốngiết chết cô. Nhưngcho đến khi anhấynóianhấysẽmãi mãi đợi cô, vàrằnganhấyyêucô, côlàduynhất, thì tôi biết, tôithuarồi.
– Anhấy…thậtsựlàbịhạisao?
– Đúngthế, là tôi hại anh ấy. Tôi cứ nghĩ chỉcầntôicóđượcthểxácanhấythìsớmmuộngìtráitimanhấycũng quay về bên tôi. Nhưngkhông, tráitimanhấysớmđãthuộc về côrồi.
– Tôiđãrờixa anh ấy rồi!
– Anh ấyvẫnsẽđợi cô, côbiếtmà. Quayvềđi, đừngđểanhấy mong mỏi quá lâu.
– Tạisaocôlạinóichotôibiết chuyện này? Cô hoàntoàncó thể giấu đi.
– Yêumột ngươì, không thể dùng trái tim ích kỉ đểgiữhọ, màlàdùngtấtcảsựbaodungtronglòngđểvunđắpchohạnhphúccủahọ. Tôiđã từng nghĩ sẽ gắnbócảđờivớianhấy, mangchoấyhạnh phúc, nào ngờ lại trở thành người phá hoạihạnhphúccủaanhấy, cứcoinhưđây là lời xinlỗisâusắcnhấtcủatôi. Mong rằng chúngtakhôngphảigặplạinhau, vìtôivẫnrấtyêuanhấy.
Cô im lặng nhìn anh.
Anh trầm mặc.
– Tuấn Phong, em xin lỗi! Lúc đó đã hiểu lầm anh.
– Ừ, là vì anh không thể làm em tin tưởng anh.
– Hai năm qua lúc nào em cũng muốn trở về gặp anh, nhưng em không dám, em càng ra đi dứt khoác bao nhiêu, càng muốn trở về với một địa vị khác bấy nhiêu, em muốn hoàn thiện hơn, tài giỏi hơn, xứng đáng với anh hơn.
– Em biết là anh không cần như vậy mà!
– Nhưng em cần! Lần này em muốn người người phải công nhận em, công nhận vị trí của em, sự xứng đáng của em và tình yêu của em. Em muốn đường đường chính chính bước nên cạnh anh.
– Và em bỏ anh suốt hai năm? Để tìm cái thứ danh vọng đó? Băng Y, đó không phải là thứ khiến anh yêu em!
– Tuấn Phong…
– Anh căn bản chỉ mong em có thể quay về bên anh, dù em có tồi tệ như thế nào, anh vẫn yêu em như lúc em rời xa anh. Vậy mà em ở nơi đó xây dựng cái gì chứ? Bề ngoài? Địa vị xã hội? Vậy còn anh thì sao?
Khóe mắt anh hằn đỏ, anh thở đầy nặng nhọc.
Anh nhìn cô, phân vân khó nói rồi đi một mạch ra cửa, không đoái nhìn lại…