Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 129: Đêm nay ở bên ta được không
Yến Thù rời khỏi doanh trướng Tần Quyết Minh chưa đầy trăm mét thì trông thấy Lệ Trảm Phong đang đi nhanh tới từ phía đối diện.
Sắc mặt Lệ Trảm Phong nghiêm nghị, dáng vẻ vội vàng như đang có việc gấp.
“Lệ Tướng quân.” Yến Thù hành lễ.
Lệ Trảm Phong nhận ra Yến Thù thì đột ngột dừng lại.
“Ngài tìm Tần tướng quân à?” Yến Thù hỏi.
Lệ Trảm Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
Yến Thù nhắc nhở: “Nghĩa phụ chắc đã nghỉ ngơi rồi.”
Lệ Trảm Phong nhìn chằm chằm Yến Thù, hắn do dự hồi lâu rồi hỏi: “Yến đại nhân, nghe nói lúc nhỏ ngươi thường sống tại thành Sóc Phương đúng không?”
Yến Thù nói: “Không sai.”
“Sống chung với Tần đại nhân trong tứ hợp viện ở thành Tây sao?” Lệ Trảm Phong hỏi.
Yến Thù lộ vẻ nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu.
Lệ Trảm Phong nói: “Yến đại nhân, ngươi cũng biết gần đây ta đang điều tra phản đồ nội gián, đúng lúc tra được dinh thự trước kia của Tần công.”
Yến Thù nhíu mày.
Lệ Trảm Phong vội nói: “Yến đại nhân đừng nóng nảy, ta biết ngươi hiểu rõ đại nghĩa, làm việc không màng tình riêng nên mới nói việc này với ngươi, hơn nữa ta cũng không nghi ngờ Tần công, chúng ta đều biết hắn là đại danh tướng vì triều đình dốc hết tâm huyết, ta chỉ tình cờ tra ra việc này mà thôi, nghĩ Yến đại nhân từ nhỏ đã sống trong dinh thự Tần công, ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có biết……ở dinh thự Tần công có một lối đi bí mật dẫn thẳng ra ngoài thành Sóc Phương không?”
Yến Thù sững sờ.
Y không biết.
Lệ Trảm Phong thấy sắc mặt Yến Thù tràn đầy kinh ngạc thì hiểu ngay là y không biết gì, hắn nói: “Lần này ta đi tìm Tần công cũng không phải để hỏi tội, chẳng qua cảm thấy Tần công có dự tính sâu xa gì đó nên muốn chia sẻ với hắn thôi, Yến đại nhân, không nhiều lời nữa, ta đi tìm Tần công đây.”
“Khoan đã.” Yến Thù nhíu mày, “Ta đi với ngài.”
Lệ Trảm Phong: “Ngươi chắc chứ? Chuyện lối đi bí mật dù sao cũng là ta kín đáo điều tra dinh thự Tần công, Tần công là nghĩa phụ ơn sâu nghĩa nặng của ngươi, giờ sự tình chưa có kết luận, nếu ngươi tùy tiện đến chất vấn e là không hợp lễ tiết, chi bằng cứ để ta và Tần công bàn bạc xong rồi ngày mai cho ngươi một câu trả lời chắc chắn, thế nào?”
Yến Thù trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu.
Sau khi từ biệt Yến Thù, Lệ Trảm Phong bước nhanh tới doanh trướng Tần Quyết Minh.
Lệ Trảm Phong cứ tưởng Tần Quyết Minh đã nghỉ ngơi, muốn gặp hắn phải đợi chốc lát.
Nào ngờ Tần Quyết Minh không ngủ mà trái lại còn mặc áo giáp bạc sáng loáng, hông đeo kiếm mỏng như sắp đi chinh chiến.
Hắn bình tĩnh nhìn Lệ Trảm Phong cười nói: “Lệ Tướng quân, đang muốn tìm ngươi đây.”
–
Lúc này Yến Thù vừa đến trước doanh trướng Lý Trường Thiên.
Trong doanh trướng thấp thoáng ánh nến nhưng Yến Thù gọi mấy tiếng mà không ai trả lời.
Tuy biết không xin phép mà vào có chút vô lễ, nhưng rõ ràng doanh trướng có ánh sáng mà mãi chẳng ai đáp lại, Yến Thù bất giác cảm thấy bất an.
Yến Thù do dự hồi lâu trước cửa doanh trướng, cuối cùng nhịn không được xốc lên màn che nặng nề đi vào.
Trong doanh trướng, một vò rượu nằm chỏng chơ cạnh bàn, rượu chảy loang lổ tỏa ra mùi rượu thoang thoảng.
Lý Trường Thiên gục đầu trên bàn như đã say mèm.
Yến Thù không khỏi kinh ngạc.
Lý Trường Thiên không phải người thích uống rượu, sao đột nhiên lại bất chấp lệnh cấm trốn trong doanh trướng lén uống rượu, còn say thành thế này?
Yến Thù chợt nghĩ.
Mấy ngày trước áp giải lương thảo bị mai phục, Lý Trường Thiên lại trở về mà chẳng mảy may bị thương tích gì, trong quân liền đồn đại không ngừng.
Lý Trường Thiên chung quy không phải tảng đá, bị người khác hiểu lầm cũng sẽ cảm thấy ủy khuất khổ sở.
Hơn nữa bây giờ Sóc Phương đứng trước khốn cảnh, áp lực khiến mỗi tướng sĩ đều khổ không thể tả, Lý Trường Thiên muốn uống say cũng dễ hiểu thôi.
Yến Thù đến cạnh Lý Trường Thiên nằm gục trên bàn rồi đưa tay đè vai hắn, cúi xuống gọi khẽ: “Lý Trường Thiên, Lý Trường Thiên?”
Lý Trường Thiên ậm ừ rồi xoay đầu đi không trả lời.
“Ngủ thế này dễ nhiễm lạnh cảm mạo lắm, lên giường ngủ đi.” Yến Thù kiên nhẫn khuyên.
Lý Trường Thiên vùi đầu vào cánh tay, không biết là cố ý hay say thật mà lắc đầu nhất quyết không chịu đứng dậy.
Yến Thù: “……”
Yến Thù không nói nữa mà trực tiếp giơ tay bế bổng Lý Trường Thiên lên.
Đột nhiên bị ôm lên khiến Lý Trường Thiên hoảng sợ mở mắt ra, đột ngột chụp lấy cánh tay Yến Thù: “A!”
Khóe miệng Yến Thù hiện lên ý cười nhàn nhạt, ôm Lý Trường Thiên đến giường gỗ trải chăn mềm.
Khi Lý Trường Thiên bị ôm đi, trên bàn chất đầy binh thư thẻ tre lộn xộn có mấy bức thư da thú lặng lẽ rơi xuống đất.
Lờ mờ thấy được trên da thú viết mấy chữ lương thảo và mai phục bằng chữ Bắc Địch.
Nhưng Lý Trường Thiên và Yến Thù đều không chú ý tới chuyện này.
Yến Thù đặt Lý Trường Thiên lên giường rồi đắp kín chăn cho hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc lòa xòa trên trán hắn: “Nghỉ ngơi đi.”
Lý Trường Thiên nắm chặt cổ tay Yến Thù không cho y rút tay về, ánh mắt hắn mông lung trong cơn say, đem lòng bàn tay hơi lạnh của Yến Thù áp vào gương mặt khô nóng của mình cọ xát rồi hôn một cái.
Yến Thù đứng sững tại chỗ.
Hơn nửa ngày y mới miễn cưỡng nói một câu: “Ngươi say rồi.”
Lý Trường Thiên cong mắt nhìn y cười nói: “Ừ, ta say rồi.”
Dứt lời Lý Trường Thiên nắm chặt cổ tay Yến Thù rồi dùng sức kéo y lên giường.
Yến Thù bất thần không kịp đề phòng bị kéo ngã xuống giường, lại bị Lý Trường Thiên xoay người đè lên.
Hai tay Lý Trường Thiên ôm eo Yến Thù, tựa đầu vào vai y.
Yến Thù không đẩy Lý Trường Thiên ra mà để mặc hắn đè mình, y do dự một chút rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng Lý Trường Thiên, lo âu hỏi: “Lý Trường Thiên, ngươi vẫn ổn chứ?”
“Ổn, ta rất ổn.” Lý Trường Thiên siết chặt cánh tay, gượng gạo nở nụ cười.
Trên người Yến Thù thoang thoảng mùi đàn hương và bồ kết, có lẽ mùi bồ kết tỏa ra từ áo gấm xanh nhạt sạch sẽ còn mùi đàn hương là từ khối gỗ y luôn đeo trên người để thu hút bồ câu.
Sau khi lôi kéo đè ép, doanh trướng rộng lớn rơi vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở bất ổn của hai người.
Lý Trường Thiên ôm Yến Thù, nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống.
Hắn không phân biệt được là nhịp tim của mình hay là của Yến Thù.
Lý Trường Thiên chợt nhớ lại kiếp trước.
Khi hắn sắp thi hành nhiệm vụ cuối cùng, vì bị bác sĩ chẩn đoán mắc chứng rối loạn tâm lý nhẹ sau khi bị thương nên lẽ ra phải nghỉ phép một thời gian.
Ngày đó hắn đang cầm bút điền đơn xin nghỉ phép thì chiến hữu xông vào phòng bảo hắn mau mau tập hợp vì có nhiệm vụ khẩn cấp.
Lý Trường Thiên chẳng nghĩ ngợi gì mà vứt tờ đơn kia xuống rồi lao ra khỏi phòng.
Hắn đã không thể viết xong tờ đơn kia, cũng chưa kịp ký tên.
Đây là một chuyện rất nhỏ.
Nhưng nếu kiếp trước Lý Trường Thiên có thể sống lại lần nữa, biết rõ kết cục như thế thì hắn vẫn không chút do dự đi làm nhiệm vụ.
Nhưng trước tiên hắn sẽ viết xong tờ đơn xin nghỉ phép kia.
–
“Người sống một đời đừng để lại điều gì tiếc nuối nghe không?”
–
Ngày đó ánh trăng mỏng lạnh, ở vùng đất hoang tàn thê lương, Vệ Ký từng nói với Lý Trường Thiên như thế.
Giờ này phút này, Lý Trường Thiên rất đồng tình với hắn.
Lý Trường Thiên ngẩng đầu lên, chống tay trái bên tai Yến Thù, hắn nhìn vào đôi mắt trong trẻo sáng ngời của Yến Thù rồi nói: “Yến Thù, nếu ngươi cảm thấy chán ghét thì cứ đẩy ta ra rồi cho ta mấy bạt tai nhé.”
Dứt lời Lý Trường Thiên bất chấp tất cả cúi xuống hôn y.
Mặc dù Lý Trường Thiên mơ hồ cảm thấy hắn và Yến Thù có thể đã phải lòng nhau nhưng cuối cùng vẫn không dám chắc chắn, nụ hôn này đã bày tỏ mọi thứ, hắn hôn một cách hỗn loạn, răng môi hai người chạm nhau, Lý Trường Thiên gần như cắn trúng Yến Thù.
Yến Thù bị đau khẽ nhíu mày, y đưa tay đẩy vai Lý Trường Thiên hơi mạnh.
Thấy Yến Thù đẩy mình, Lý Trường Thiên lập tức ỉu xìu, hắn không dám làm gì Yến Thù nữa, ngượng ngùng nhổm dậy nhìn đi chỗ khác, thanh âm run rẩy: “Thật xin lỗi, ta…… ta……”
Yến Thù nhếch miệng cười, tay trái vòng qua eo Lý Trường Thiên, tay phải ôm cổ Lý Trường Thiên kéo về phía mình, sau đó hôn Lý Trường Thiên cực kỳ dịu dàng.
Sự mềm mại áp lên môi, Yến Thù tỏ ý trấn an đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi Lý Trường Thiên, Lý Trường Thiên sửng sốt, toàn thân cứng ngắc, miệng mím chặt, mở to mắt nhìn Yến Thù.
Yến Thù hơi lui ra, khẽ thở dài rồi ôm Lý Trường Thiên xoay người, tư thế hai người đổi lại, Yến Thù đặt Lý Trường Thiên dưới thân mình, ghé vào tai hắn ôn nhu nói.
“Há miệng ra.”
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai Lý Trường Thiên, toàn thân Lý Trường Thiên lập tức nóng lên như bị thiêu đốt.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, khi kịp phản ứng lại thì Yến Thù đã bóp hàm dưới của hắn hôn lên lần nữa.
Nụ hôn này dịu dàng như gió xuân tháng Ba, như đang xoa dịu sự bối rối lúc nãy của Lý Trường Thiên.
Cuối cùng Yến Thù cẩn thận hôn khóe miệng Lý Trường Thiên, kết thúc nụ hôn này.
Y nhổm người dậy nhìn Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên cũng nhìn y.
Ánh mắt hai người lấp lánh, lồng ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp.
“Không đủ.” Lý Trường Thiên đột nhiên mở miệng nói.
Hắn khoác tay qua vai Yến Thù kéo y về phía mình rồi một lần nữa hôn Yến Thù.
Không giống với nụ hôn trước đó, nụ hôn này tràn đầy tình dục.
……
Ban nãy Lý Trường Thiên uống rượu, hiện giờ hơi rượu mát lạnh và đắng chát xen lẫn khiến hắn say khướt.
Hai người hôn nhau nồng nàn, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề, tay Lý Trường Thiên dần dần không an phận kéo thắt lưng Yến Thù, luồn vào áo y tìm kiếm.
Yến Thù còn giữ lại tia lý trí cuối cùng, đè tay Lý Trường Thiên rồi thở hổn hển nhìn hắn.
Lý Trường Thiên thấy Yến Thù tóc đen tán loạn, môi mỏng bị mình cắn đỏ bừng, đâu còn dáng vẻ thanh lãnh thuần khiết thường ngày.
Lý Trường Thiên càng thêm động tình, khàn giọng hỏi y: “Ngươi không muốn sao? Thật sự không muốn à?”
……
Lý Trường Thiên nghe thấy Yến Thù gọi tên hắn.
“…… Trường Thiên……”
–
Tình hình qua đi, Lý Trường Thiên thở dốc, tóc mai hơi ướt, có chút thất thần.
Yến Thù bình phục hơi thở, tỉnh táo muốn đứng dậy.
Lý Trường Thiên ôm Yến Thù, ngữ khí lo lắng: “Ngươi muốn về doanh trướng của mình à?”
Yến Thù hôn lên trán Lý Trường Thiên: “Dọn dẹp một chút đã.”
Lý Trường Thiên cầm áo ngoài của mình lau sạch tinh dịch của hai người rồi níu tay Yến Thù nói: “Đêm nay ngủ lại bên cạnh ta được không?”
“Được.” Yến Thù sao có thể từ chối, y gật đầu mặc đồ vào rồi sửa sang lại giường hơi lộn xộn.
Trong khi Yến Thù dọn dẹp thì Lý Trường Thiên cũng đã mặc xong quần áo.
“Nghỉ ngơi thôi.” Yến Thù thổi tắt ngọn nến cạnh giường rồi nằm xuống cạnh Lý Trường Thiên.
Trong bóng tối, Yến Thù cảm thấy Lý Trường Thiên lặng lẽ nắm tay y thật chặt.
Yến Thù kéo Lý Trường Thiên vào ngực nói khẽ: “Trường Thiên, ngủ ngon mơ đẹp nhé.”
Người trong ngực y cứng đờ rồi lại mau chóng thả lỏng.
“Ngủ ngon.”
Lý Trường Thiên trả lời.