Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 128: Sau khi say rượu muốn gây sự
Lý Trường Thiên rời khỏi doanh trướng của Tần Quyết Minh, trên đường về chỗ mình thì nghe mấy tướng sĩ tuần tra đang nói chuyện với vẻ sợ hãi.
“Sau khi Bắc Địch phá thành sẽ tàn sát cả thành thật sao?”
“Bọn chúng hung tàn như vậy chắc chắn sẽ làm thế rồi.”
“Nghe nói có người muốn sống sót nên đã lén phản quốc để nương tựa Bắc Địch.”
“Khụ khụ!”
Một tướng sĩ phát hiện Lý Trường Thiên đến gần vội vàng ra hiệu cho mấy tướng sĩ khác im lặng, ra vẻ nghiêm túc tiếp tục tuần tra.
Lý Trường Thiên tâm loạn như ma, cũng không chú ý bọn họ đang nói gì.
Hắn về doanh trướng của mình rồi lấy ra vò rượu Vệ Ký để lại dưới gầm giường.
Giờ họ đang cố thủ ở thành Sóc Phương, mượn nhà dân làm chỗ ở nên có cổng tre và đường mòn.
Nếu không có chiến loạn thì nơi đây chỉ là nhà gỗ hàng rào bình thường.
Lý Trường Thiên trầm mặc nhìn chằm chằm vò rượu kia đến khi mắt cay xè.
Hắn khẽ vuốt lớp bùn khô bịt kín vò rượu, nhớ lại những lời Tần Quyết Minh nói ban nãy, bỗng nhiên rất muốn mở vò ra uống say mèm.
Lý Trường Thiên đưa tay định đập vỡ lớp bùn nhưng chợt dừng lại.
Hắn suy nghĩ một lát rồi cất vò rượu kia đi.
Lý Trường Thiên ra ngoài tìm đến một đống cỏ khô nằm cạnh kho củi ở góc sân.
Các tướng sĩ tuần tra đã kéo tới cổng thành nên nơi đây chẳng còn ai.
Lý Trường Thiên nằm trên đống cỏ khô, hai tay gối sau đầu nhìn lên bầu trời cao vời vợi.
Trăng lưỡi liềm cong cong, sương đêm thấm vào người, gió lạnh từng trận.
Lý Trường Thiên ngắm trăng một lát rồi cầm ngọc bội bình an khắc hoa sen Tịnh Đế đeo trên cổ.
Ngọc bội ngày đêm nằm trên ngực nên rất ấm.
Lý Trường Thiên giơ lên ngọc bội dưới ánh trăng, nhìn vật nhớ người.
Đúng lúc này, bên tai Lý Trường Thiên chợt vang lên tiếng bước chân giẫm trên cỏ lạo xạo.
Lý Trường Thiên hoang mang quay lại, sau đó lập tức ngồi bật dậy.
Hắn nghĩ có lẽ mình quá mệt mỏi nên mới nằm trên đống cỏ ngủ thiếp đi.
Nếu không thì tại sao người kia lại hiện ra trong mộng, giải mối tương tư của hắn.
Yến Thù mặc áo gấm xanh nhạt, mang giày đen thêu mây, hông đeo trường kiếm, ánh trăng mỏng lạnh chiếu sau lưng, y chậm rãi đi đến.
Lý Trường Thiên ngẩn ngơ nhìn y, mãi đến khi Yến Thù đến trước mắt.
Lý Trường Thiên hỏi: “Ta đang nằm mơ sao?”
Yến Thù không trả lời mà ngồi xuống cạnh Lý Trường Thiên trên đống cỏ, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay hắn.
Da thịt chạm nhau, Lý Trường Thiên có thể cảm nhận được hơi ấm trên đầu ngón tay và lòng bàn tay Yến Thù, đêm đông gió rét căm căm, chỉ có nơi y chạm vào là ấm áp.
Nếu là mơ sẽ không cảm nhận được.
Lý Trường Thiên biết rõ như thế vì hắn đã từng nằm mơ.
Trong mơ, họ đánh bại Bắc Địch, ca khúc khải hoàn trở về kinh thành.
Hắn bất chấp hết mọi quân lệnh và quy củ để chạy vội tới phủ của Yến Thù, cầm ngọc bội khắc hoa sen Tịnh Đế hỏi Yến Thù.
“Ngươi tặng ta miếng ngọc bội này là có ý gì? Bất kể ngươi trả lời thế nào, ta đều muốn cho ngươi biết một chuyện, ta thích ngươi.”
Trong mơ, đôi khi Yến Thù sẽ thẹn quá hoá giận, đôi khi lại tỏ vẻ xem thường.
Nhưng hầu hết là Yến Thù sẽ đưa tay ôm lấy hắn.
Nhưng trong mơ không cảm nhận được da thịt kề nhau ấm áp, chỉ có trống rỗng vô tận và hư ảo.
Huống chi đây là khung cảnh khi cửu châu thanh bình, biên cương yên ổn, sơn hà vô lo, tướng sĩ về kinh.
Chứ không phải mỗi giờ mỗi khắc đất trời đều rung chuyển không chịu nổi.
“Đúng là…… Đúng là ngươi rồi……” Lý Trường Thiên cầm ngược cổ tay Yến Thù, quyến luyến chút ấm áp này.
Mặc dù hắn đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng thanh âm vẫn hơi run.
“Yến Thù, sao ngươi lại ở đây?”
Yến Thù nhàn nhạt nói: “Triều đình đã diệt trừ được phản đảng, nghe nói chiến sự biên cương nguy cấp nên ta xin Hoàng thượng dẫn viện binh đưa lương thảo đến Sóc Phương.”
“Yến Thù.” Lý Trường Thiên trầm giọng nói, “Ngươi không nên tới đây, mặc dù viện binh và lương thảo đã đưa đến nhưng hiện giờ Sóc Phương vẫn rất nguy hiểm, Bắc Địch có thể phá thành xông vào bất cứ lúc nào.”
Yến Thù nhìn vào mắt Lý Trường Thiên, ánh mắt kiên định, ngữ khí âm vang.
“Chính vì thế nên ta mới đến.”
Lý Trường Thiên ngẩn người.
Hắn hít sâu một hơi rồi nở nụ cười với Yến Thù.
Yến Thù liền giật mình.
Lý Trường Thiên hay cười, ung dung thoải mái, phóng khoáng không bị trói buộc hay tùy tiện, những kiểu cười này Yến Thù đã từng thấy.
Ngoại trừ nụ cười tràn đầy khí phách, Yến Thù từng thấy một kiểu cười khác của Lý Trường Thiên.
Cười trong đau khổ.
Khi đó Lý Trường Thiên bị hiểu lầm, bị tra tấn, nhưng không hề kêu la than khóc mà chỉ cười.
Còn bây giờ nụ cười trên mặt Lý Trường Thiên tựa như bi thương cực độ qua đi, đến cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.
Thấy Lý Trường Thiên như vậy, Yến Thù không hiểu sao lại bất an.
Yến Thù vừa định hỏi xảy ra chuyện gì thì Lý Trường Thiên đã nằm xuống đống cỏ khô.
Hai tay hắn gối sau đầu, cười nói: “Haizz, ta xem thường ngươi rồi.”
Lý Trường Thiên nói khẽ, ý cười mờ nhạt, nụ cười khổ trên mặt hắn thoáng qua rồi mất hút, tựa như đó chỉ là ảo giác của Yến Thù.
“Lý Trường Thiên.” Yến Thù nhíu mày nhìn xuống Lý Trường Thiên nằm trên đống cỏ khô, “Ngươi sao vậy?”
“Ta?” Lý Trường Thiên cong mắt, “Ta chẳng sao cả, phải rồi, xa nhau lâu như vậy, ta kể ngươi nghe mấy chuyện lý thú ta gặp được nhé? Ngươi nghe không?”
Yến Thù: “Nghe.”
Mặc dù hành quân tẻ nhạt nhưng cũng có mấy chuyện thú vị.
Chẳng hạn như mỗi lần Lệ Trảm Phong và Trưởng Tôn Bách cãi nhau, Lý Trường Thiên sẽ thầm ghi nhớ xem ai cãi thắng, tính tới hôm qua Trưởng Tôn Bách đã thắng chín lần còn Lệ Trảm Phong chỉ thắng sáu lần.
Chẳng hạn như hắn và mấy tướng sĩ quen biết trên đường hành quân trông thấy một cây mơ dại, kết quả cây mơ kia có độc, ăn xong ai cũng bị méo miệng, ba ngày sau mới hết.
Chẳng hạn như hắn và Vệ Ký lén tìm đến chỗ giấu rượu……
Lý Trường Thiên không nói với Yến Thù về chuyện Vệ Ký đã hi sinh, hắn vừa cười vừa kể mấy tin đồn thú vị, như thể ngày mai hắn sẽ cùng Vệ Ký đến chỗ kia tìm rượu.
“Sư phụ đào rượu lên gỡ lớp niêm phong rồi nốc mấy ngụm.” Lý Trường Thiên nói, “Ê, ngươi đừng có nhìn ta bằng ánh mắt này, ta cũng đâu có uống, lúc ấy sư phụ rủ ta uống rượu, ta vừa nhớ tới……”
Lý Trường Thiên chợt dừng lại.
Hắn do dự nhìn Yến Thù một chút rồi bình tĩnh nói tiếp: “Ta đầu tiên là nghĩ đến ngươi ghét mùi rượu, sau đó lại nghĩ tới luật cấm trong quân nên không uống.”
Khi Lý Trường Thiên nói xong, giữa hắn và Yến Thù yên tĩnh một lát.
“Thật ra ta……” Hồi lâu sau Yến Thù chậm chạp mở miệng, “Ta cũng không ghét mùi rượu.”
“Hả?!” Lý Trường Thiên mờ mịt, “Nhưng lúc đó ở khách điếm Bạch Đế Thành, rõ ràng ngươi nói mình ghét mùi rượu mà.”
“Ngươi……” Yến Thù dừng một chút rồi nói, “Nhớ kỹ lại hôm đó xem.”
Lý Trường Thiên trầm ngâm nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ được gì.
Yến Thù chỉ nhất thời nhanh miệng nên giờ cũng hối hận: “Thôi, đừng nghĩ nữa, muộn rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
“Ừ.” Lý Trường Thiên đáp.
Yến Thù đứng dậy vươn tay về phía Lý Trường Thiên đang nằm ngửa trên đống cỏ khô.
Lý Trường Thiên khẽ giật mình, sau đó nắm chặt tay Yến Thù rồi níu y đứng dậy.
“Đa tạ, đa tạ.” Lý Trường Thiên cười với Yến Thù, là kiểu cười tùy tiện thoải mái, không nhìn ra nỗi cay đắng trước đó.
Hắn đã che giấu rất giỏi.
–
Lương thảo và viện binh đến khiến các tướng sĩ Sóc Phương an tâm hơn đôi chút.
Yến Thù không hề rời đi mà ở lại Sóc Phương dẫn binh bàn bạc đối sách, quản lý quân vụ cần giải quyết.
Trùng hợp là hai vị tướng quân Lệ Trảm Phong và Trưởng Tôn Bách đều biết Yến Thù.
Yến Thù là nghĩa tử của Tần Quyết Minh, Trưởng Tôn Bách đi theo Tần Quyết Minh nhiều năm nên tất nhiên biết y, chẳng những biết mà hai người họ còn thân nhau, bàn luận hòa hợp.
Lệ Trảm Phong là người Yến Thù quen biết sau khi nhậm chức ở kinh thành, từng đấu võ kết bạn nên rất kính nể nhau.
Có Yến Thù tham gia bàn bạc đối sách, hai người kia ít cãi cọ hơn xưa.
Kể từ ngày Tần Quyết Minh trò chuyện với Lý Trường Thiên thì rất hiếm khi lộ diện, giống như đang tịnh dưỡng chữa bệnh.
Nhưng lương thảo và viện quân cũng không thay đổi được tình hình tràn ngập nguy hiểm ở thành Sóc Phương, Bắc Địch càng đánh càng hăng, tấn công thành cũng ngày càng dày đặc, nhiều lần phái binh quấy rối khiến tinh thần mọi người hoảng loạn.
Điều khiến Yến Thù bất an không chỉ như vậy.
Y phát hiện Lý Trường Thiên có tâm sự nặng nề, hành tung bí ẩn.
Nhiều lần Yến Thù tìm hắn mà không gặp, hỏi các tướng sĩ khác cũng chẳng biết Lý Trường Thiên ở đâu.
Hơn nữa Lý Trường Thiên thường xuyên thất thần, nhiều khi Yến Thù gọi tên hắn mấy lần, Lý Trường Thiên mới lấy lại tinh thần.
Thế nhưng mỗi lần Yến Thù hỏi hắn gặp phải chuyện gì thì Lý Trường Thiên đều lắc đầu nói không có gì.
Trong tình hình này, đợt lương thảo thứ hai gửi từ kinh thành đã sắp đến nơi.
Thành Sóc Phương cần phái một tướng quân đi tiếp ứng.
Lý Trường Thiên chủ động xin đi áp giải lương thảo về Sóc Phương.
Tần Quyết Minh đồng ý.
Hôm đó Lý Trường Thiên dẫn ba ngàn binh ra thành Sóc Phương.
Nhưng hắn đi mãi vẫn chưa về.
Đêm đó, Yến Thù thắp một ngọn nến đứng trước doanh trướng của mình suốt cả đêm, đến khi trên người ướt đẫm sương lạnh buốt.
Ngày hôm sau truyền về tin tức không ngoài dự liệu, quả thật đã xảy ra chuyện.
Tướng sĩ vận lương và tiếp ứng bị Bắc Địch mai phục, toàn quân đều bị diệt.
Nhưng Lý Trường Thiên lại trở về.
Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là hắn chỉ bị thương nhẹ.
Lương thảo bị cướp, lòng người trong thành Sóc Phương lại bắt đầu trở nên hoang mang, bất an và sợ hãi dần bao trùm.
Hôm đó Lệ Trảm Phong triệu mấy vị tướng quân bàn chuyện quan trọng, câu đầu tiên hắn nói chính là.
“Ta nghĩ có nội gián.”
Suy đoán của Lệ Trảm Phong quả thực rất có lý, vận chuyển lương thảo quan trọng như vậy, nếu không ai tiết lộ bí mật thì quân Bắc Địch sao có thể mai phục sẵn?
Nhưng Lệ Trảm Phong cũng không nói hắn nghi ngờ ai mà chỉ hung dữ nói.
“Nếu để ta bắt được hắn thì nhất định sẽ chém hắn thành tám khúc.”
Ba ngày sau, Lý Trường Thiên phát hiện các tướng sĩ vốn thân cận với mình lại bắt đầu xa lánh hắn.
Bởi vì sau khi lương thảo bị cướp, hắn là người duy nhất sống sót trở về.
Hơn nữa hắn còn không bị thương trầm trọng.
Trong quân dần đồn đại những lời ác ý.
Lý Trường Thiên lại chẳng quan tâm chút nào, mỗi ngày nên làm gì thì làm nấy.
Lại thêm ba ngày nữa, mùa đông giá rét khắc nghiệt.
Đêm đó Lý Trường Thiên lấy vò rượu Vệ Ký để lại rót ra hai chén, hắn giơ lên dưới trăng, một chén đổ đi, một chén mình uống, hết chén này đến chén khác, cứ thế uống hết nửa vò rượu.
Lý Trường Thiên cảm thấy mình say rồi.
Đêm đó Tần Quyết Minh gọi Yến Thù đến doanh trướng hàn huyên trò chuyện với y.
Có những chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt, cũng có đại sự quốc gia xã tắc
Tần Quyết Minh thường xuyên trò chuyện với Yến Thù thế này nên Yến Thù cũng không phát hiện có gì bất ổn.
Chỉ là khi Yến Thù ra về, dường như y nghe thấy Tần Quyết Minh nói một tiếng xin lỗi với y.
Tiếng xin lỗi kia rất khẽ, hơn nữa Tần Quyết Minh lập tức ho khan nên Yến Thù không thể dò hỏi hay nghi ngờ gì.
Yến Thù ra khỏi doanh trướng Tần Quyết Minh, ngước nhìn vầng trăng trên trời lại nghĩ đến mấy tin đồn gần đây, y liền cất bước đi đến chỗ Lý Trường Thiên.