Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 125: Muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão


Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 125: Muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão

Hai người dạo bước trên đường phố yên ắng, vầng trăng cong cong, bóng đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng có người cầm canh gõ mõ hô to trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.

Im lặng một hồi, Lý Trường Thiên mở miệng trước: “Chuyện…… bảo ta đi Sóc Phương thật đột ngột quá.”

“Ừ.” Yến Thù nói, “Thế sự vô thường mà.”

Lý Trường Thiên nói: “Vậy cũng tốt, trên đường đến kinh thành ta luôn nghĩ mình chịu tội, sau này nên sống giữa trời đất như thế nào, làm sao mới có thể tiếp tục sóng vai đồng hành với ngươi.”

Yến Thù quay lại nhìn Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên nói tiếp: “Bây giờ có cơ hội lập công chuộc tội thì ta phải nắm chắc mới được, Yến Thù, sau này ngươi có dự định gì không?”

Yến Thù nói: “Hàn Nhai đã chết, đảng phái đấu tranh ầm ĩ khiến triều đình rung chuyển, ta phải giúp Hoàng thượng diệt trừ kẻ gian bảo vệ trung thần.”

Lý Trường Thiên mỉm cười hào hứng: “Ta chống ngoại địch, ngươi ngăn nội loạn, cũng xem như sóng vai chiến đấu nơi phong tuyết sa trường, trả lại thiên hạ càn khôn tươi sáng, sơn hà vô ưu.”

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, thấy trong đáy mắt hắn chứa đầy khí phách thiếu niên và sự sắc bén không che giấu được.

Tính tình cứng cỏi, tràn ngập nhiệt huyết.

Đây chính là Lý Trường Thiên.

“Yến Thù.” Lý Trường Thiên do dự nói, “Ngươi…… thật ra ta……”

Lý Trường Thiên nói nửa chừng rồi im bặt, cứ ấp a ấp úng mãi.

Yến Thù xưa nay vốn kiên nhẫn lại nhịn không được truy hỏi: “Sao?”

Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn y, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Ngươi có thể tặng ta một vật gì đó được không? Một vật bình thường là được rồi, ta muốn đem theo tới Sóc Phương để có vật tưởng niệm……”

Yến Thù hỏi: “Tưởng niệm?”

Lý Trường Thiên ngượng ngùng gãi đầu: “Chẳng phải có câu người còn sống phải có gì đó để tưởng niệm sao? Ngươi thấy đấy, những người khác tham gia quân ngũ xuất chinh đều có người nhà bạn bè chờ đợi, giờ ta chỉ quen biết mỗi mình ngươi, cho nên…… cho nên……”

Lý Trường Thiên bối rối nói năng loạn xạ, cũng không biết chính mình đang giải thích cái gì.

Yến Thù gật đầu: “Ta biết rồi.”

Đêm đó sau khi Yến Thù và Lý Trường Thiên trở về dinh thự, y bảo Lý Trường Thiên nghỉ ngơi cho khỏe rồi vội vàng đi ngay.

Kết quả là hôm sau Trường Thiên đã sắp tới quân doanh mà Yến Thù vẫn chưa về.

Người đón Lý Trường Thiên đến quân doanh là một tướng sĩ râu quai nón cao lớn uy mãnh, tự giới thiệu mình là Vệ Ký, phó tướng của Tần Quyết Minh.

Lý Trường Thiên bảo Vệ Ký chờ mình một lát, sau đó đứng ở cổng ngóng trông mòn mỏi.

Vệ Ký cũng kiên nhẫn khiêng ghế tới ngồi trong sân chờ Lý Trường Thiên.

Đợi hết một canh giờ, không đi không được.

Lý Trường Thiên để lại thư cho Yến Thù rồi theo Vệ Ký tới quân doanh ở vùng ngoại ô kinh thành.

Hai người vừa tới quân doanh còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được thông báo xuất phát trước thời hạn.

“Hả? Sớm vậy à, khi nào đi?” Vệ Ký hỏi.


Một tướng sĩ đáp.

“Lập tức xuất phát ngay.”

Lý Trường Thiên nghe vậy thì trong lòng đột nhiên lạnh ngắt.

Hắn nghĩ thầm.

Thôi xong, trời xui đất khiến lần này không gặp được Yến Thù trước khi đi nữa rồi.

Đều tại mình lắm miệng cả! Lấy cái gì chứ, nếu không lấy thì đã có thể ở bên Yến Thù một ngày rồi!

Lý Trường Thiên vừa quýnh vừa hối hận, chỉ muốn tự vả mình một cái.

Nhưng chung quy đời là thế, khắp nơi giăng đầy nỗi buồn, làm gì có chữ nếu như.

Năm đó sử quan nâng bút ghi rằng để chống lại dị tộc Bắc Địch xâm lược, đại tướng quân Tần Quyết Minh dẫn mười vạn binh sĩ tiến về Sóc Phương.

Hoàng thượng đích thân đưa tiễn, ban rượu chúc khải hoàn.

Rượu mạnh vào cổ, trên trời đổ xuống mưa to.

Mọi người cung kính đưa tiễn Tần tướng quân.

Mặc dù trời bắt đầu mưa nhưng đoàn quân vẫn hăng hái xuất phát.

Kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, cấp bậc rõ ràng, Lý Trường Thiên là Tuyên Tiết giáo úy nên đi chính giữa đội ngũ.

Đi khoảng một canh giờ, mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn, các tướng sĩ cởi áo tơi nặng nề trên người rồi tăng tốc đi nhanh.

Lý Trường Thiên vẫn canh cánh chuyện không kịp từ biệt Yến Thù nên trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Đúng lúc này, phía trước đoàn quân bất chợt có người cưỡi ngựa đến, chính là phó tướng Vệ Ký của Tần Quyết Minh.

Vệ Ký gọi to: “Lý Trường Thiên đâu? Ngươi ở đâu?”

Lý Trường Thiên ngẩng đầu giơ tay lên đáp lại.

Vệ Ký nói: “Tần đại nhân tìm ngươi đấy.”

Lý Trường Thiên đi theo Vệ Ký đến trước đội ngũ.

Hắn còn đang nghi hoặc Tần Quyết Minh có chuyện gì tìm mình thì vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cạnh Tần Quyết Minh.

Lý Trường Thiên lập tức mở to mắt.

Tần Quyết Minh vỗ vai Yến Thù: “Nói ngắn gọn thôi, nói xong thì bảo Trường Thiên tiểu huynh đệ tự trở về đơn vị nhé.”

Yến Thù gật đầu rồi ôm quyền hành lễ với Tần Quyết Minh, sau đó tiến lên nắm chặt cổ tay Lý Trường Thiên kéo hắn đến rừng cây vắng vẻ bên đường.

Lúc này Lý Trường Thiên mới phát hiện toàn thân Yến Thù ướt đẫm, trên ống quần gấm trắng dính đầy bùn đất nhìn rất chật vật, cũng không biết đã dầm mưa bao lâu, có té ngã ở đâu hay không.


“Ngươi bị sao vậy? Sao quần áo ngươi dính đầy bùn thế này?” Lý Trường Thiên vừa kinh ngạc vừa đau lòng hỏi liên tục.

Yến Thù không trả lời mà lấy từ trong ngực ra một vật đeo lên cổ Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên cúi đầu nhìn, đó là một miếng ngọc bội màu trắng có khắc hình hoa sen cực kỳ tinh xảo, phía trên khắc hai chữ “Bình an” và một đoạn kinh Phật ngắn.

“A……” Lý Trường Thiên sửng sốt.

Yến Thù cũng không giải thích mà chỉ nói: “Chúc quân bình an vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, rượu uống một ly hát một bài, năm tháng bền lâu không xa rời.”

Lý Trường Thiên hít sâu một hơi, tay nắm chặt miếng ngọc bội kia đặt trước ngực, “Cám ơn ngươi, Yến Thù, ta nhất định sẽ giữ thật kỹ.”

“Lý Trường Thiên.” Yến Thù nhìn sâu vào mắt hắn rồi nói, “Chờ dẹp xong phản đảng ở triều đình, Hoàng thượng sẽ phái ta đến Sóc Phương dẫn binh chống địch.”

“Sao?!” Lý Trường Thiên kinh ngạc.

“Ngươi phải về rồi.” Yến Thù không nói thêm nữa.

Tuy có muôn vàn không đành không nỡ nhưng Lý Trường Thiên quả thực phải đi.

Hắn giấu sợi dây đỏ treo miếng ngọc bội vào trong cổ áo rồi từ biệt Yến Thù chạy về phía đoàn quân.

Đi được mấy bước, Lý Trường Thiên ngoái đầu lại.

Yến Thù đứng trong rừng lặng lẽ dõi theo hắn.

Yến Thù đứng nghiêm như tùng bách, nước nhỏ giọt từ trên tóc xuống, có lẽ vì cả người ướt đẫm quá lạnh nên khuôn mặt và đôi môi y đều tái nhợt.

Lý Trường Thiên bỗng nhiên quay người, giẫm trên nước đọng tiến lên ôm chầm Yến Thù.

Yến Thù đầu tiên là sững sờ, sau đó đưa tay ôm chặt Lý Trường Thiên vào lòng.

Hai người đều không nói năng gì mà chỉ ôm nhau, trao cho nhau hơi ấm trực tiếp nhất.

Chẳng biết qua bao lâu, hai người tách ra, Lý Trường Thiên nói: “Ta đi đây.”

“Ừ.” Yến Thù chậm chạp gật đầu.

Lý Trường Thiên chạy về phía đoàn quân, lần này không quay đầu lại nữa.

Lăng Yên các, vạn hộ hầu, nam nhi sao lại không đeo kiếm Ngô Câu, mười vạn đại quân đi cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc đã sắp đến gần biên giới Sóc Phương.

Ban đêm dựng doanh trướng trên bình nguyên hoang vu rồi đốt lửa lên.

Lý Trường Thiên kiểm tra lại nhân số binh sĩ và tướng sĩ do mình quản lý rồi cử lính tuần tra, sau mấy ngày học hỏi chế độ quân đội, Lý Trường Thiên đã làm được hết mọi việc.

Tính cách hắn cởi mở, lạc quan, thân thiện nên nhanh chóng làm quen với các tướng sĩ, trong đội quân có không ít người còn khen ngợi hắn.

Lý Trường Thiên làm xong mọi chuyện lớn nhỏ mới đi đến doanh trướng chủ soái.


Trong doanh trướng, Tần Quyết Minh đã đợi sẵn.

Tần Quyết Minh cởi áo giáp nặng nề, khoác áo ngoài ngồi trước bàn, thấy Lý Trường Thiên vào doanh trướng liền miễn lễ cho hắn rồi hỏi: “Mấy ngày trước giao cho ngươi quyển binh thư kia đã xem xong chưa?”

“Bẩm Tần đại nhân, xem hết rồi ạ.” Lý Trường Thiên đáp.

“Tốt.” Tần Quyết Minh gật đầu, sau đó hỏi Lý Trường Thiên mấy vấn đề rồi chỉnh lại những chỗ hắn hiểu sai.

Mấy ngày hành quân vừa qua, chỉ cần rảnh rỗi thì Tần Quyết Minh lại gọi Lý Trường Thiên đến doanh trướng dạy hắn hành quân và tác chiến, có thể nói là không giữ lại chút nào mà dốc lòng dạy bảo.

Ban đầu Lý Trường Thiên còn hoảng sợ không biết phải làm gì.

Sau đó biết Tần Quyết Minh nhọc lòng nên nghiêm túc học hành.

Hai người tham khảo binh pháp một hồi, Tần Quyết Minh chợt bắt đầu ho dữ dội.

Lý Trường Thiên vội vàng tiến lên: “Tần đại nhân?!”

“Không sao.” Tần Quyết Minh hít sâu một hơi rồi phất tay áo, vẻ mặt mỏi mệt, “Hôm nay chỉ tới đây thôi, có phải ngươi đang nhờ Vệ Ký dạy ngươi cưỡi ngựa bắn cung không?”

Lý Trường Thiên nói: “Bẩm Tần đại nhân, đúng vậy ạ.”

Tần Quyết Minh gật đầu: “Đi đi.”

Lý Trường Thiên hành lễ cáo lui rồi đi tìm Vệ Ký ở một cơ sở xây dựng tạm thời trên mảnh đất trống cách đó ba dặm.

Vệ Ký đã dắt ngựa cầm cung chờ sẵn.

“Sư phụ!” Lý Trường Thiên chạy tới, “Để ngài đợi lâu rồi.”

“Mới từ chỗ Tần đại nhân về à?” Vệ Ký đưa dây cương một con ngựa cho Lý Trường Thiên.

“Vâng.” Lý Trường Thiên nhẹ nhàng vuốt lưng ngựa đáp lại.

“Mẹ nó, ngươi làm bằng sắt hay sao? Vừa phải hành quân, vừa phải đọc sách, còn muốn tìm ta học cưỡi ngựa bắn cung nữa.” Vệ Ký mắng một câu, “Vừa văn vừa võ, nếu ta là ngươi thì đã nổi điên từ lâu rồi.”

“Ha ha ha.” Lý Trường Thiên cười to, “Ta chẳng biết gì cả, tất nhiên là phải học thêm một chút rồi.”

“Chậc chậc chậc.” Vệ Ký cảm khái mấy tiếng.

Lại còn chẳng biết gì cơ đấy.

Người khác không biết nhưng Vệ Ký rất rõ ràng.

Tiểu tử Lý Trường Thiên này chỉ cưỡi ngựa bắn cung kém hơn người khác một chút!

Nếu đánh tay đôi thì trong đoàn quân này chẳng ai thắng được hắn cả!

“Sư phụ, chúng ta bắt đầu nhé?” Lý Trường Thiên thuần thục trở mình lên ngựa cầm cung cười nói với Vệ Ký.

Vệ Ký vừa qua tuổi ba mươi, là phó tướng của Tần Quyết Minh và cũng là một trong các tướng lĩnh quan trọng, đi theo Tần Quyết Minh từ Sóc Phương đến kinh thành rồi đến Bạch Đế Thành, bây giờ lại về Sóc Phương.

Lý Trường Thiên biết mình cưỡi ngựa bắn cung không giỏi nên trước đó tìm Tần Quyết Minh xin học, Tần Quyết Minh liền bảo thân tín Vệ Ký dạy Lý Trường Thiên.

Vệ Ký xuất thân từ gia đình nghèo khó nên không hề kiêu căng tự mãn, tính tình hào sảng rất hợp với Lý Trường Thiên nên chẳng bao lâu sau đã trở nên thân thiết, còn gọi nhau là sư phụ và đồ đệ.

Sự thật chứng minh.

Vệ Ký đúng là một sư phụ giỏi.

Được hắn dạy bảo, Lý Trường Thiên cưỡi ngựa bắn cung đã tiến bộ nhanh chóng.


“Kéo cung, kéo căng, tĩnh tâm!” Vệ Ký vừa quan sát tư thế bắn cung của Lý Trường Thiên vừa quát.

Hai người đã tập ròng rã một canh giờ chưa nghỉ, cuối cùng Lý Trường Thiên bắn trúng ngay giữa thân cây làm bia ngắm mới kết thúc.

“Đến nghỉ ngơi một lát đi.” Vệ Ký ném túi nước cho Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên cám ơn rồi ngồi xuống bên cạnh Vệ Ký nới lỏng vạt áo để lộ cần cổ, hắn lau mồ hôi chảy ròng ròng, ngửa đầu uống nước.

Vệ Ký chợt phát hiện cái gì, chỉ tay vào cổ Lý Trường Thiên hỏi: “Ê? Trước kia sao không thấy ngươi đeo cái này vậy?”

Lý Trường Thiên vội vàng che lại sợi dây trên cổ rồi ngửa ra sau tránh né tay Vệ Ký.

“Gấp cái gì gấp cái gì!!” Vệ Ký cười lớn đập một cái lên lưng Lý Trường Thiên.

“Khụ.” Lý Trường Thiên xấu hổ che kín ngọc bội.

“Ta thấy rồi nhé.” Vệ Ký nháy mắt với Lý Trường Thiên, “Ngọc bội kia là cô nương yêu dấu tặng ngươi đúng không?”

“Khụ khụ khụ.” Lý Trường Thiên bị sặc nước ho dữ dội.

Vệ Ký phình bụng cười to.

“Không phải……” Lý Trường Thiên gãi đầu nói.

“Còn không phải nữa à!” Vệ Ký nói, “Muốn gạt ai hả, ngươi có biết miếng ngọc bội trên cổ ngươi được xin từ chùa Bồ Đề không?”

“Hả? Chùa Bồ Đề?” Lý Trường Thiên nghi hoặc, “Có ý nghĩa gì sao?”

“Mẹ nó, ngươi không biết à?” Vệ Ký vỗ đùi, “Thằng nhóc ngươi đúng là phụ lòng si tình của con gái người ta mà! Ta ở kinh thành chưa bao lâu mà còn biết chùa Bồ Đề nữa đấy!”

“Từ kinh thành đến chùa này vừa đi vừa về phải cưỡi ngựa một ngày một đêm, nghe nói xin ngọc bình an ở đây rất linh nghiệm, nhưng người đến chùa lại không nhiều vì chùa này cách chân núi đến chín trăm chín mươi chín bậc thang đá cực kỳ dốc!”

“Hơn nữa chùa này có một quy củ bất thành văn.”

“Người đến chùa Bồ Đề xin ngọc bình an phải đi từng bước lên chín trăm chín mươi chín bậc thang đá, một bậc cũng không được bỏ sót.”

“Còn nữa, cứ mỗi lần đi được ba trăm ba mươi ba bậc thang thì người xin ngọc phải thành tâm thành ý quỳ lạy một lần!”

Lý Trường Thiên sững sờ mở to mắt.

Hắn nhớ lại hôm đó từ biệt Yến Thù.

Vì trời mưa nên toàn thân Yến Thù ướt đẫm, đầu gối và trên đùi dính đầy bùn đất.

Lý Trường Thiên cứ tưởng Yến Thù té ngã, giờ nghĩ lại Yến Thù thân thủ mạnh mẽ như vậy sao có thể bị ngã được chứ?

Cổ họng Lý Trường Thiên nghẹn lại, giống như nhìn thấy giữa trời đất mưa to gió lớn, một thanh niên áo trắng lẻ loi trơ trọi đứng trong núi, từng bước một đi lên bậc thang đá, sau đó quỳ xuống lạy.

Lý Trường Thiên hắn có tài đức gì mà được Yến Thù xin ngọc cho hắn như vậy?

“Ôi chao.” Vệ Ký thấy Lý Trường Thiên đỏ cả vành mắt liền nói: “Chờ đánh giặc xong thì về cưới cô nương kia nghe không?”

Lý Trường Thiên dụi mắt: “Không phải cô nương, là một người bạn.”

“Bạn?” Vệ Ký thốt lên: “Không thể nào! Ngươi đừng có xạo sự!”

“Hả? Sao lại không thể?” Lý Trường Thiên ngẩng lên, hoang mang hỏi.

“Tiểu tử ngốc! Chùa Bồ Đề tặng ngọc cho những người có thân phận khác nhau, ngọc xin được cũng khác nhau, miếng ngọc trên cổ ngươi có phải khắc hình hoa sen bình thường đâu!” Vệ Ký chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Mẹ nó đây chính là hoa sen Tịnh Đế!!!”

“Người xin ngọc cho ngươi muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão đấy! Ngươi đúng là đồ ngốc!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.