Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 124: Chỉ có đồ ngốc mới không muốn


Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 124: Chỉ có đồ ngốc mới không muốn

Ngày hôm sau, Tần Quyết Minh, Yến Thù và Lý Trường Thiên cùng mấy thị vệ thân tín rời khỏi đoàn binh sĩ đang hành quân, giục ngựa phi nhanh về kinh thành.

Khi đến kinh thành thì đã là nửa đêm.

Tần Quyết Minh không có thời gian nghỉ ngơi mà phải vội vàng vào cung gặp Thánh thượng.

Lý Trường Thiên vốn là trọng phạm của triều đình, lẽ ra phải bị nhốt vào lao ngục chờ xử lý.

Nhưng Yến Thù không nhắc gì đến chuyện trách phạt mà dẫn hắn về dinh thự của mình nghỉ ngơi.

Dinh thự của Yến Thù nằm tại một nơi yên tĩnh ở phía Tây kinh thành, chẳng có chút phô trương nào mà chỉ là một mảnh đất vuông vức, bước qua cổng sơn son đi vào khoảng sân nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách một kho củi thu hết vào mắt.

“Đây là đâu thế?” Lý Trường Thiên đi theo Yến Thù nhìn ngó chung quanh tò mò hỏi.

Yến Thù kéo ngựa đến chuồng cột lại, bỏ thêm chút cỏ khô vào chuồng ngựa rồi đáp: “Phủ của ta.”

Lý Trường Thiên thấy trong sân yên tĩnh không ai ra đón liền hỏi: “Nhà ngươi không có nô bộc à?”

“Không có.” Yến Thù đáp.

“Vậy thường ngày nhóm lửa nấu cơm thì sao? Ngươi tự tay làm hết sao?” Lý Trường Thiên hỏi.

“Ừ.” Yến Thù gật đầu.

Lý Trường Thiên thầm cảm khái Yến Thù thanh bạch, lại hỏi tiếp: “Chẳng phải Hoàng thượng muốn gặp ta à?”

Yến Thù dỗ dành hai con ngựa rồi dẫn Lý Trường Thiên về phòng: “Hiện giờ chiến sự Sóc Phương rất nguy cấp, vừa tới kinh thành nghĩa phụ đã bị Hoàng thượng triệu vào cung bàn cách đối phó, không có thời gian bận tâm đến ngươi đâu.”

“Vậy à.” Lý Trường Thiên cùng Yến Thù đi vào phòng.

Bên trái gian phòng đặt bình phong bằng gỗ khắc hình chim muông, sau bình phong là giường khung phủ màn, bên phải là giá sách và bàn gỗ, đây là nơi Yến Thù thường đọc hồ sơ.

Có lẽ trước đó rời đi vội vàng nên bản ghi chép đặt trên bàn vẫn chưa cất.

Lý Trường Thiên nhìn lướt qua, thấy trong hồ sơ ghi lại một vụ án khả nghi, trong thành có một cô nương lấy chồng, ai ngờ ngày hôm sau bị chặt đầu, chỉ còn thân thể nằm trong phòng cưới.

Vì chuyện xảy ra ngay ngày cưới nên vị công tử cưới cô nương kia bị mọi người xem là hung thủ.

Người nhà cô nương khóc lóc thảm thiết bắt nhà công tử bồi thường một số bạc kếch xù.

Nào ngờ công tử kia kiên quyết báo quan đòi lại sự trong sạch cho mình.

Viên quan tra án điều tra từng người trong nhà công tử cũng không tìm được manh mối gì nên đành phải báo lên Đại Lý Tự.

Yến Thù đã ghi lời phê trong hồ sơ.

Y viết nếu là xác mất đầu thì có thể hung thủ cực kỳ oán hận người chết hoặc muốn che giấu thân phận.


Nếu oán hận thì hung thủ giết đỏ cả mắt, vì sao công tử ngủ bên cạnh lại bình yên vô sự?

Huống hồ chặt đầu người sẽ gây ra tiếng động lớn, công tử không thể nào ngủ say đến vậy được.

Tóm lại xác mất đầu không phải chết vào hôm đó mà có người lén lút đem đến thay thế cô nương.

Con gái mình chết lại không báo quan trừng trị hung thủ mà đòi bồi thường, điều này thật khả nghi.

Nếu vị công tử kia không tìm ra điểm đáng ngờ.

Thì có khả năng cô nương còn sống, xác chết không đầu chỉ để che mắt người khác, muốn cưới xin rồi lừa tiền.

Lý Trường Thiên thấy phía sau còn có không ít nghi án, Yến Thù đều nghiêm túc ghi lời phê, cực kỳ dụng tâm.

Lúc mới gặp nhau Lý Trường Thiên đã cảm thấy chữ Yến Thù rất đẹp.

Giờ nhìn lại quả thật là rồng bay phượng múa, thiết họa ngân câu.

Lý Trường Thiên thấy lòng mình xao động, tim đập thình thịch.

Hắn khép lại hồ sơ vụ án rồi quay lại nhìn xem Yến Thù đang làm gì.

Trong phòng lâu nay không có người ở nên mọi ngóc ngách bám đầy bụi bặm, Yến Thù đang lau dọn sửa sang lại giường.

Thu dọn xong, Yến Thù lấy từ tủ quần áo ra một bộ chăn đệm sạch sẽ trải lên giường rồi ngẩng đầu bảo Lý Trường Thiên: “Không biết khi nào Hoàng thượng triệu ngươi vào cung, ngươi nghỉ ngơi một lát trước đi.”

Lý Trường Thiên bước tới nhìn giường, che miệng ho nhẹ: “Bình thường ngươi ngủ ở phòng này à?”

“Ừ.” Yến Thù gật đầu.

Lý Trường Thiên cúi đầu che giấu ánh mắt, lại mất tự nhiên ho một tiếng.

Yến Thù nói: “Hàn xá đơn sơ chưa từng tiếp đãi khách nên chỉ có một phòng, nếu ngươi để ý……”

“Để ý?!” Lý Trường Thiên thảng thốt, “Yến Thù, hai ta đã ngủ chung mấy lần, giờ ngươi còn bảo ta để ý nữa sao?”

Yến Thù: “……”

Lý Trường Thiên: “…… Không phải, ý ta là trước kia ở khách điếm, hai chúng ta cùng ngủ chung một giường……”

Yến Thù: “Ừm? Nếu không thì còn ý gì?”

Lý Trường Thiên: “……”

Lý Trường Thiên cúi đầu xuống, đỏ mặt mắng một câu, có chút thẹn quá hoá giận.


Yến Thù nhíu mày hỏi: “Sao mặt ngươi đột nhiên đỏ lên vậy, trong người khó chịu sao?”

Lý Trường Thiên: “……”

Đúng lúc này có tiếng gõ cổng, là quan tuyên chỉ đến gọi Yến Thù và Lý Trường Thiên vào cung gặp Thánh thượng.

Bóng đêm nặng nề, cưỡi ngựa vào cổng cung, tường thành chót vót, lầu các uy nghiêm chứa đựng vô số máu và nước mắt quyền mưu thiên cổ.

Lý Trường Thiên và Yến Thù đi cùng nhau, đầu tiên là cưỡi ngựa rồi chuyển sang đi bộ, băng qua hành lang quanh co phức tạp, sau khi đổi ba người dẫn đường mới đến trước một đại điện.

Thị vệ vội vã dẫn hai người vào trong.

Trong điện, ngoại trừ Tần Quyết Minh còn có một lão tướng quân khoảng sáu mươi tuổi mặc áo giáp bạc, râu ria và mái tóc đã hoa râm, nhuộm sương gió của tháng năm.

Giữa điện đặt một chiếc ngai song long hí châu bằng gỗ tử đàn sơn nhũ vàng, một người đoan chính ngồi trên đó.

Tam hoàng tử xưa kia từng giả ngốc để sống sót bây giờ đã là Hoàng thượng đầy quyền uy.

Yến Thù tiến lên mấy bước rồi quỳ xuống hành lễ.

Lý Trường Thiên cũng bắt chước y cúi người quỳ lạy, trong lòng cảm khái một tiếng.

Lễ chế phong kiến thật rườm rà!!!

Ánh mắt Hoàng thượng chậm rãi chuyển từ Yến Thù sang Lý Trường Thiên, cho Yến Thù đứng dậy nhưng không nói gì với Lý Trường Thiên.

Hoàng thượng bảo mọi người không liên quan trên điện lui ra, ngữ khí không vui không buồn, ung dung hỏi Lý Trường Thiên: “Chính ngươi đã tự tiện giết Nhiếp chính vương Hàn Nhai bá phụ của trẫm sao?”

Lý Trường Thiên dè dặt nhìn Yến Thù bên cạnh, thấy Yến Thù gật đầu mới đáp: “Là ta.”

Hoàng thượng lại hỏi: “Ngươi có biết tự tiện giết hoàng thất sẽ bị tội gì không?”

Lý Trường Thiên từng xem nhiều phim ảnh nên nhịn không được nghĩ thầm.

Ta thèm vào.

Cái này bảo hắn trả lời sao đây?

Nếu hắn nói là tội chết, lỡ Hoàng thượng phán một câu lôi người này ra ngoài chém đầu cho ta thì làm sao bây giờ?

Nhưng trả lời chưa chắc đã chết, không trả lời nhất định sẽ chết.

Lý Trường Thiên vẫn hiểu đạo lý này.


Lý Trường Thiên do dự một lát rồi thẳng lưng nói: “Tội chết.”

Trên đại điện lập tức yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng nghe được.

Hồi lâu sau, Hoàng thượng nhìn lão tướng quân bên cạnh Tần Quyết Minh rồi gật đầu với ông.

Lão tướng quân vuốt râu hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào?”

Lý Trường Thiên nói tên mình ra.

Lão tướng quân khen: “Tên rất hay, Trường Thiên tiểu huynh đệ, lão phu hỏi ngươi thêm mấy câu.”

Lý Trường Thiên nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu: “Xin ngài cứ hỏi.”

Lão tướng quân hỏi: “Không biết Trường Thiên tiểu huynh đệ có biết gì về binh pháp chăng?”

Yến Thù nghe vậy đã đoán ra được gì, bất thần ngẩng đầu nhìn về phía lão tướng quân, sau đó biết mình vô lễ nên hoảng hốt quay đầu lại, nhưng đáy mắt không cách nào giấu đi sự bối rối.

“Binh pháp?” Lý Trường Thiên nghĩ ngợi, “Có biết một chút ạ.”

Lời này không phải nói dối.

Ba Lý là giáo viên lịch sử, thích nghiên cứu binh pháp quân sự, lúc trước nửa đùa nửa thật bảo Lý Trường Thiên lớn lên nhập ngũ cũng vì lẽ đó.

Từ nhỏ Lý Trường Thiên nghe riết thành quen nên đúng là có biết chút ít.

Lão tướng quân gật đầu hỏi: “Hai bên giao chiến, muốn lấy đầu tướng quân của địch nhưng người này có rất nhiều thế thân trà trộn trong đại quân nên không thể phân biệt, phải làm thế nào?”

Lý Trường Thiên nghĩ thầm.

Đây không phải chính là Trương Tuần bảo vệ thành Tuy Dương lúc giao đấu muốn giết tướng quân của địch có nhiều thế thân, thế là lấy cành sậy làm mũi tên để quân địch tưởng trong thành đã hết mũi tên, mừng rỡ đưa cành sậy cho tướng quân báo tin vui, sau đó bị tiễn thủ mà Trương Tuần mai phục sẵn bắn thành con nhím sao?

Trúng tủ rồi.

Lý Trường Thiên sắp xếp lại từ ngữ rồi nói ra mưu kế này.

Lão tướng quân lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt có chút mừng rỡ, ông lại hỏi: “Hai quân giao đấu, quân đội ra chiến trường trước có nên tiếp tục tiến lên để mở rộng lãnh địa không?”

Lý Trường Thiên suy nghĩ rồi đáp: “Không nên, quân đội tới trước nên yên lặng chờ lệnh để bảo đảm tinh lực dồi dào, nếu vội vàng chiến đấu thì vừa mệt vừa đuối, còn đánh thế nào nữa? Chẳng phải có câu người thiện chiến nên làm cho địch bị động để ta điều khiển chứ không phải ngược lại sao?”

Lão tướng quân nhẹ gật đầu, cuối cùng hỏi: “Tiểu huynh đệ, nên đối đãi với binh pháp của người xưa thế nào?”

Lý Trường Thiên nói: “Nước không có hình dạng nhất định, thế trận cũng vô thường, có thể tham khảo nhưng không thể dựa vào hoàn toàn.”

Lão tướng quân vuốt râu nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, Tần tướng quân quả nhiên không nhìn lầm người, vị tiểu huynh đệ này biết rõ tội chết mà vẫn dám giết kẻ đứng đầu phản đảng, đây là dũng, đối đáp có căn cứ đạo lý, trật tự rõ ràng, đây là mưu. Lão phu dám chắc người này sinh ra để làm tướng quân, sẽ làm nên chuyện lớn.”

Lão tướng quân nói xong, Hoàng thượng gật đầu hỏi Lý Trường Thiên đang quỳ thẳng tắp.

“Lý Trường Thiên, tự tiện giết hoàng thất phải bị tội chết, nhưng giờ ngươi đã gặp may, cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, ngươi có muốn không?”

Ta thèm vào.


Chỉ có đồ ngốc mới không muốn.

“Muốn ạ!” Lý Trường Thiên chẳng chút do dự đáp ngay.

“Được.” Hoàng thượng nói, “Trẫm phong cho ngươi làm Tuyên Tiết giáo úy đi theo Tần tướng quân chống Bắc Địch!”

Chức quan này đến thực sự quá đột ngột, Lý Trường Thiên sửng sốt mở to mắt.

Lão tướng quân cười nói: “Tiểu huynh đệ thất thần làm gì, còn không mau tạ chủ long ân đi?”

Lý Trường Thiên vội vàng khấu tạ.

Mọi người đều vui vẻ.

Chỉ có mỗi mình Yến Thù cảm thấy bất lực, chậm chạp nhắm nghiền mắt.

Yến Thù vốn không tin số mệnh.

Nhưng hôm nay y nhớ lại Lý Trường Thiên chỉ vào bố cáo tuyển binh nói muốn tham gia quân ngũ, đột nhiên cảm thấy có lẽ từ nơi sâu xa đã sắp đặt sẵn số mệnh.

Đời này của Lý Trường Thiên dù sớm hay muộn cũng phải ra sa trường đẫm máu.

Nhân quả duyên định chẳng biết là phúc hay họa nữa.

Việc đã quyết, Tần Quyết Minh, Yến Thù và Lý Trường Thiên cùng rời hoàng cung.

Ra khỏi cung, Tần Quyết Minh nãy giờ không nói gì bỗng dưng lên tiếng: “Trường Thiên tiểu huynh đệ, trở về nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mốt chúng ta lên đường tới Sóc Phương.”

Lý Trường Thiên và Yến Thù đều sững sờ.

Yến Thù hỏi: “Nghĩa phụ, vội vàng thế này hình như không ổn đâu ạ?”

Tần Quyết Minh nói: “Bây giờ biên cương đã bị xâm lấn, quân ta liên tục bại lui, Sóc Phương sắp bị bao vây, chiến sự cấp bách nên không thể không gấp, Thù nhi, tới đây nói chuyện một chút đi.”

Tần Quyết Minh dẫn Yến Thù ra xa để Lý Trường Thiên không nghe được, hắn thở dài nói: “Thù nhi, ta biết con có tình cảm sâu đậm với hắn, nhưng chỉ có như vậy Trường Thiên tiểu huynh đệ mới sống sót, mới có nơi đặt chân, đừng trách ta tiến cử hắn.”

“Nghĩa phụ, nước nhà mới là trên hết, không nên nhắc tới tình cảm riêng tư, con hiểu rồi.” Yến Thù rũ mắt nói.

Tần Quyết Minh vỗ vai Yến Thù rồi quay lưng rời đi.

Yến Thù đứng lặng một hồi mới đến chỗ Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên đang ngẩng đầu nhìn trăng sáng, thấy Yến Thù đi tới liền hỏi.

“Yến Thù, nếu ngày mai ta đi Sóc Phương thì có phải chúng ta lại xa nhau nữa không?”

Yến Thù trầm mặc nhìn hắn, không gật mà cũng chẳng lắc.

“Vậy……” Lý Trường Thiên hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Ngươi có muốn đi dạo ngắm trăng một lát không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.