Đọc truyện [Detective Conan Fanfic] Phép Màu Của Tình Yêu – Chương 31: Ngoại truyện 1 (p1)
Phần I: Lễ cưới của Shinichi và Ran
Sau nhiều năm, tình cảm của cặp đôi này ngày càng sâu đậm. Shinichi đối với Ran luôn cưng chiều như một bông hoa bằng ngọc lưu ly, hết sức nuông
chiều. Còn Ran, cô dành trọn trái tim và lý trí của mình cho anh. Đối
với cô, anh luôn là điều quan trọng nhất trong cuộc đời này. Tình yêu
của hai người từ khi bắt đầu đến bây giờ cũng đã 6 năm rồi, và Shinichi
quyết định sẽ cầu hôn Ran vào đúng sinh nhật lần thứ 23 của cô.
Một
buổi sáng trong lành, thường thì Ran sẽ dạy sớm nhưng hôm nay cô muốn
thưởng cho mình thêm một chút thời gian nữa để ngủ. Cô đã hoàn thành
xuất sắc trong việc bào chữa cho một vị giám đốc với tội danh kinh tế bi vu khống và nhanh chóng nhận được sự khen ngợi từ giáo sư dạy cô trong
những năm đại học, tại sao cô không có quyền ngủ thêm một chút?
Ran
tắt đồng hồ báo thức và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Mặc dù cô
sống cùng cha mẹ nhưng ông bà Mori biết cô con gái luôn phải mệt mỏi lo
nghĩ nên không đánh thức cô dậy. Ran thoải mái nằm trên giường, và tất
nhiên, cô không hay biết gì về việc bố mẹ mình đã để một bóng người
nhanh chóng vào trong nhà và ngang nhiên đột nhập phòng cô.
Ran trở
mình, cô bỗng thấy một mùi hương bạc hà nam tính vương vấn quanh cô, và
cô được bế bổng lên, nằm gọn trong một vòng tay rắn chắc. Ran khẽ mỉm
cười, cô biết người đó là ai, và cô rất thoải mái vẫn nằm trong lòng
người ấy và ngủ. Nhưng không được bao lâu, người đó đã gọi
– Ran, em định làm con mèo lười đến bao giờ nữa hả?
– Shinichii… một chút nữa thôi mà…
Ran chu môi làm nũng. Bỗng cô thấy môi mình chạm phải thứ gì đó mềm mềm,
rất ấm và… rất ngọt. Cô thoáng đỏ mặt, Shinichi đúng là chỉ giỏi chiếm tiện nghi của cô thôi!
– Anh… đáng ghét- Ran đánh nhẹ vào người
Shinichi, nét mặt đầy uỷ khuất. Shinichi túm lấy bàn tay nhỏ nhắn như
búp sen của Ran, khẽ hôn lên mu bàn tay cô và khẽ nói
– Em mau đi vệ sinh cá nhân đi! Hôm nay chúng ta có nhiều việc lắm đấy!
Ran gật đầu, ngoan ngoãn đi vào trong vệ sinh làm những thứ cần thiết. Bản
thân cô không hề nhớ ra ngày hôm nay là ngày sinh nhật của cô- 1/10. Do
khối lượng những việc cần làm sau khi tốt nghiệp Đại học khá nhiều nên
cô không còn chút khái niệm về thời gian nữa.
Khi Ran bước ra khỏi
phòng tắm, cô thấy Shinichi đã đứng đó, tay cầm một bộ váy màu kem rất
đẹp. Chất liệu váy bằng vải voan, phần thân váy dạng thụng, hai tay
lửng, cổ váy khá rộng, phần eo chiết lại bằng một dây thắt lưng bản nhỏ
màu nâu nhạt, chân váy xếp tầng cùng màu. Khi Ran xoay vòng, chân váy
xoè nhẹ nhàng khiến cô như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Shinichi nhấn cô ngồi xuống trước gương, tự tay anh trang điểm cho cô,
tự tay anh tết mái tóc đen tuyền dài óng mượt như làn mây của cô lại và
gài lên tóc cô những chiếc ghim cài hoa bằng đá quý. Dưới bàn tay tài
hoa của Shinichi, một thiên thần xinh đẹp đang mỉm cười dịu dàng như làn gió xuân, khẽ xoay mình trước gương. Nét đẹp thanh thoát nhẹ nhàng của
Ran luôn làm Shinichi rung động, cho dù suốt 6 năm nay anh luôn ở bên
cô, nhưng chưa bao giờ anh hết ngẩn ngơ trước cô. Anh luôn tìm thấy ở
Ran những điều mới mẻ, cô mong manh xinh đẹp như một đoá hoa anh đào e
ấp nở, vừa dịu dàng nhưng lại thật kín đáo, vừa muốn người ta thấu hiểu
lại vừa muốn người ta khó hiểu.
– Shinichi, chúng ta đi chưa?
Ran bật cười khúc khích khi thấy người yêu ngẩn ngơ nhìn mình. Shinichi bừng tỉnh, anh véo nhẹ cánh mũi cô và trách yêu
– Em đang câu dẫn anh đấy!
– Đáng ghét! Đồ lưu manh!
– Lưu manh thì mới yêu được em chứ, phải không nữ hoàng karate?
Ran phì cười trước lý luận cực “logic” của Shinichi, cô ôm chầm lấy anh,
tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc và ấm áp của anh, tham lam hít hà mùi
hương bạc hà nam tính quyến rũ. Shinichi ôm vai Ran, dìu cô đi và nói
– Thôi nào mèo lười! Đừng làm anh khổ sở vì em nữa!
Ran thừa hiểu dụng ý trong câu nói của Shinichi nhưng cô mặc kệ, trêu đùa
anh mãi mới chịu thôi. Hai người tình ta tình tứ đi xuống phòng khách
nhà Mori. Ông Kogoro đang ngồi đọc báo thấy con gái và con rể tương lai
liền hắng giọng, giả vờ nghiêm nghị
– Hai đứa thôi tình cảm đi! Ở đây toàn người già cả, không thích xem phim Hàn Quốc đâu!
– Bố à, bố mẹ đóng phim 23 năm nay cho con xem rồi, giờ con gái bố được
làm nữ chính phim tình cảm mà bố còn nhẫn tâm không cho sao?
Ran làm mặt xấu, Shinichi nhìn mà chỉ muốn lao vào cắn cho bõ ghét. Bà Eri bật cười trước cô con gái tính tình như trẻ con
– Thôi nào anh, cho con nó tận hưởng cảm giác được soái ca ngôn tình là Shin-chan chăm sóc một chút!
– Bố mẹ thật là…! Shinichi, anh mau bênh em đi!
– Tại sao nhỉ? Ban nãy ai hành hạ anh?- Shinichi nhếch mép trêu chọc. Ran bĩu môi nguýt dài
– Mọi người hùa nhau bắt nạt con! Ghét!
– Ran à, sắp lấy chồng đến nơi rồi, đừng có trẻ con như thế nữa- Bà Eri
khẽ cười, xua xua tay- Hai đứa đi đi, bố mẹ không giữ nữa!
Shinichi
và Ran lễ phép chào hai bậc phụ mẫu rồi nhanh chóng rời khỏi. Ran nhanh
nhẹn ngồi lên ghế phụ, cài dây an toàn và cười tươi như hoa nhìn
Shinichi. Anh đến bó tay với cô, không cho anh cơ hội thể hiện chút nào
cả!
Shinichi nhấn ga, lái xe đưa Ran đi ăn sáng ở một quán ăn điểm
tâm (dimsum) theo kiểu Hong Kong rất ngon. Hai người bước vào quán thu
hút sự chú ý của không biết bao nhiêu người. Tuy vậy, Shinichi và Ran đã quá quen với việc này nên không để ý mấy, vẫn thản nhiên ăn uống và trò chuyện. Shinichi không quên quét ánh mắt lạnh như băng xung quanh những tên đàn ông đang ngắm Ran rất say đắm, bá đạo khẳng định “Cô ấy là của
tôi!”
– Shinichi, đồ ăn ở đây ngon quá! Sao anh biết quán này vậy?- Ran cười tươi hỏi. Shinichi vừa uống trà vừa đáp
– À, đợt trước anh giải quyết giúp một vị tiểu thư con của đại gia Hong
Kong một vụ án nên cô ấy mời anh đi ăn ở quán này! Đồ ăn rất ngon đúng
không? Quán của gia đình cô gái đó đấy!
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp thay đổi nhanh chóng. Đôi mắt tím trong veo lạnh lùng như
xoáy thẳng vào con ngươi xanh thẳm của Shinichi
– Cô ta là ai?
– Haha, Ran à… Em không phải ghen đâu…- Shinichi toát mồ hôi hột. Ran ném cho anh ánh mắt lạnh lùng đầy cảnh cáo
– Lần sau mà như thế đừng trách em!
Shinichi và Ran đi chơi loanh quanh đến tận chiều. Ran được Shinichi đưa đi công viên, đi shopping, đi chụp ảnh trên tháp Tokyo, đi thăm thú
ngắm hoa anh đào ở tận ngoại ô thành phố. Và đến chiều cô được anh đưa
đến thẩm mỹ viện lớn nhất thành phố- Sakura. Khi anh và cô bước vào bên
trong, dàn nhân viên xếp hàng đứng chào
– Kính chào quý khách!
Ran có chút ngạc nhiên, quay ra nhìn Shinichi đầy thắc mắc. Anh khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô
– Hôm nay anh bao trọn chỗ này, chỉ phục vụ mình em!
Ran còn chưa hết ngạc nhiên, hai nữ nhân viên đã kéo cô vào phòng gội đầu.
Sau đó, cô bị ấn ngồi xuống trước gương, mái tóc của cô được nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất thành phố “biến hoá”, khuôn mặt được chuyên viên trang
điểm chuyên nghiệp của thẩm mỹ viện chăm sóc. Chưa hết, thẩm mỹ viện còn đặt riêng một bộ váy cho Ran do chính tay nhà thiết kế Sakaki Naoko nổi tiếng thiết kế. Sau 3 tiếng, trước gương xuất hiện một người con gái
xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngay cả ekip trang điểm và làm tóc
cùng các nhân viên cũng phải xuýt xoa.
Ran xinh đẹp như một nữ thần. Mái tóc được nhuộm nâu hạt dẻ, uốn xoăn bồng bềnh và tết thành kiểu tóc hoa hồng lệch về một bên, buông thả một lọn tóc rơi xuống, chéo về bên
vai trái. Khuôn mặt khả ái được trang điểm rất nhẹ nhàng, chủ yếu là tôn lên nét đẹp tự nhiên vốn có của cô. Bộ váy màu xanh navy nhạt trễ vai,
chân váy dài xoè nhẹ nhàng kiêu sa, kết hợp cùng đôi giày cao gót màu
trắng và túi xách Hermes cùng màu sang trọng. Ngoài ra, Ran còn đeo đôi
khuyên tai kim cương hình giọt nước và sợi dây chuyền cùng bộ sưu tập
kim cương của nhà thiết kế trang sức hàng đầu nước Pháp. Tất cả mọi thứ
đều do Shinichi đặt hàng và chuẩn bị cho cô. Anh muốn cô trông thật hoàn hảo trong đêm hôm nay, vì nó là một trong những ngày trọng đại của cuộc đời cô.
Sau khi Ran bước ra khỏi thẩm mỹ viện, cô thấy Shinichi tiêu sái đứng tựa vào chiếc siêu xe Lamborghini Revento màu bạc sang trọng.
Mái tóc anh được vuốt keo rất bảnh, cộng thêm bộ veston cắt may khéo léo tôn lên thân hình hoàn hảo. Anh không mang cà vạt mà mở hai cúc áo đầu, và anh càng cuốn hút hơn. Ran thật sự rất hồi hộp, cô nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch vì háo hức. Shinichi ngẩng đầu thấy người yêu liền cười dịu dàng
– Ran, mau lên xe đi!
– A… vâng!
Cô nhẹ nhàng
ngồi lên ghế lái phụ, và rất nhanh Shinichi cũng lên xe. Anh nhanh nhẹn
thắt dây an toàn cho cô, và tranh thủ… hôn nhẹ lên đôi môi anh đào đỏ
mọng làm cô đỏ mặt ngượng ngùng. Khoé môi anh khẽ nhếch lên, cô thật
đáng yêu quá đi mà!
Anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng ở khá xa trung tâm thành phố. Khi vừa bước chân vào nhà hàng, cô thật sự choáng ngợp
bởi không gian lãng mạn nơi đây. Cả căn phòng được chiếu sáng bằng một
chùm đèn pha lê duy nhất toả ra ánh sáng vàng dịu nhẹ mà ấm áp. Một bàn
ăn dài được trải khăn lịch sự với rất nhiều đồ ăn ngon, cùng với ánh nến lung linh huyền ảo, tất cả tạo nên một không gian cực kì đẹp và lãng
mạn. Ran không ngờ Shinichi lại có tâm hồn bay bổng đến vậy nha!
Shinichi lịch thiệp kéo ghế giúp Ran ngồi xuống. Hai người từ tốn dùng bữa và
trò chuyện rất vui vẻ. Dường như không gian sang trọng không làm họ mất
đi cảm hứng trò chuyện một cách tự nhiên. Đến khi món tráng miệng được
dọn lên, Ran mới mỉm cười hỏi
– Thế hôm nay anh đưa em đi ăn nhà hàng sang trọng như thế này là có ý gì đây??
– Anh đưa vợ anh đi ăn tối ở một nơi lãng mạn như thế này không được sao?
Shinichi khẽ cười. Ran phồng má tỏ vẻ hơi giận
– Ai cho phép anh chứ… mà khoan đã, ai đồng ý làm VỢ ANH?
– Thì bây giờ anh sẽ hỏi em nhé!
Shinichi đứng dậy, đi về phía Ran, kéo tay cô đứng dậy và đi về phía ban công
của phòng ăn. Khi cánh cửa lớn bật mở, trước mắt Ran là bầu trời đêm đầy sao sáng, cùng ánh trăng tỏ vằng vặc. Cô khẽ trầm trồ, đã rất lâu rồi
Ran không nhìn thấy cảnh đẹp như thế này.
– Em có thích không?- Shinichi quay sang cô người yêu xinh đẹp. Ran mỉm cười tươi tắn như đoá hoa
– Có! Lâu rồi em chưa được ngắm sao như thế này!
– Em có biết hôm nay là ngày gì không?
Câu hỏi đột ngột của Shinichi làm Ran bối rối. Cô cúi đầu như một con mèo nhỏ đang nhận lỗi
– Em… em không nhớ… Hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta à?
– Ừm… Em thật hư- Shinichi thở dài- Hôm nay là sinh nhật em đấy, Kudo Ran!
Ran ngạc nhiên tròn mắt nhìn Shinichi
– Sinh nhật em á?- cô chỉ tay vào mình. Chợt nhận ra có gì đó sai sai, cô hỏi lại
– Khoan khoan, anh gọi em là gì cơ? Kudo Ran?
– Ừ, Kudo Ran
Shinichi không để cho Ran nói gì thêm, rút chiếc hộp nhung màu xanh navy trong
túi áo veston ra, quỳ một chân xuống trước mặt Ran và nói
– Hôm nay
sinh nhật em, và món quà anh muốn tặng em là: Em có đồng ý làm phu nhân
Kudo, đời này kiếp này cùng nắm tay anh đi hết đoạn đường còn lại không, Ran?
Ran không giấu nổi sự ngạc nhiên và niềm vui vô bờ trong đôi
mắt. Sau 6 năm yêu nhau, Shinichi đã cầu hôn cô rồi! Đây là điều mà cô
đã luôn luôn chờ đợi, là điều mà cô mong muốn! Ran hạnh phúc gật đầu
– Em đồng ý!
Shinichi cười dịu dàng, anh đeo chiếc nhẫn bạc tinh xảo có cặp chữ SR được tạo
hình nghệ thuật và đính 10 viên kim cương 1 carat lên đó. Ran ngắm nghía chiếc nhẫn, trong ánh mắt lộ rõ niềm vui. Shinichi bỗng giữ hai vai cô, từ từ ghé mặt sát vào cô. Ran có thể cảm nhận được hơi thở gần kề của
Shinichi cùng trái tim đang đập rộn ràng, chung nhịp đập với trái tim
cô. Hai bờ môi mềm mại áp vào nhau, trao nhau những điều ngọt ngào nhất. Dưới ánh trăng tuyệt đẹp, một đôi nam nữ hôn nhau, giữa bầu trời đêm
đầy những vì tinh tú lấp lánh như những viên kim cương, tạo nên một bức
tranh tình yêu lãng mạn, trọn vẹn niềm hạnh phúc của cả hai người.
Du thuyền St.Aphrodite năm sao được Kudo Shinichi và Mori Ran bao
trọn để dành cho đám cưới cổ tích của mình. Đây là du thuyền năm sao bậc nhất của tập đoàn hàng hải All Stars, và đã từng được Tổng thống Mỹ và
phu nhân thuê dành cho đám cưới của con gái mình. Du thuyền có thể chứa
tổng cộng 5000 người tính cả thuỷ thủ đoàn, nhưng toàn bộ các vị khách
được mời tham dự đám cưới chỉ 800 người, tính cả thuỷ thủ đoàn cùng phục vụ là khoảng 600 người. Chỉ 1400 khách mời nhưng Shinichi vẫn quyết
định thuê chiếc du thuyền này vì Ran rất thích nó. Thêm nữa, cô luôn mơ
ước có một đám cưới xa hoa trên chiếc du thuyền lênh đênh giữa biển.
Các vị khách mời đến đám cưới của nhà Kudo và nhà Mori đã tập trung rất
đông ở bến cảng All Stars. Các vị khách sẽ lên du thuyền từ 9h sáng cho
đến 10h sáng là nhổ neo khởi hành. Lối dẫn từ cầu cảng lên tàu được trải thảm đỏ rất sang trọng, tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Ran đã thức dậy từ sáng sớm trên du thuyền. Cô phải lên du thuyền từ tối
hôm trước cùng ekip trang điểm để sáng nay kịp chuẩn bị mọi thứ. Theo
lịch trình, buổi sáng sẽ là lúc Shinichi và Ran thực hiện các nghi lễ
cần có trong đám cưới truyền thống của người Nhật. Ran được ekip hỗ trợ
mặc một bộ kimono màu hồng phấn được thêu chỉ hồng và chỉ vàng với hình
ảnh hoa anh đào trên nền vải. Mái tóc nâu hạt dẻ vấn cao, gài trâm ngọc. Bộ trang phục như tôn lên vẻ đẹp của cô. Từ Ran toát lên nét đẹp thanh
thoát tựa anh trăng, long lanh như ngọc, nhưng lại không thể chạm vào.
Cả ekip trang điểm phải tấm tắc khen Ran, nhan sắc của cô đúng là không
ai sánh bằng, cô quá xinh đẹp!
Shinichi bên phòng chú rể cũng đang
được mặc yukata cùng thay đổi một chút mái tóc của mình. Bộ Yukata màu
xanh đậm, thêu chỉ trắng và chỉ bạc đối lập với Ran nhưng lại biểu hiện
được phong thái của Shinichi- lãnh đạm nhưng dịu dàng như nước, lạnh
lùng nhưng lòng ấm áp tựa mặt trời. Shinichi hài lòng nhìn mình trong
gương, anh như thế nào không quan trọng, nhưng quan trọng ngày hôm nay,
Ran phải là người con gái xinh đẹp nhất. Anh không muốn bất kì cô gái
nào xinh hơn vợ mình. Và khi nhìn thấy cô, anh không ngần ngại khẳng
định: Vợ tôi là người đẹp nhất!
Nghi lễ của tân lang và tân nương
chính thức bắt đầu. Hai bên gia đình của tân lang tân nương đều mặc
kimono và yukata truyền thống. Những vị khách còn lại đều mặc những bộ
yukata bình thường nhưng không kém phần sang trọng. Họ hồi hộp chờ đợi
sự xuất hiện của Ran và Shinichi. Khi bóng dáng của tân lang và tân
nương xuất hiện, các vị khách cùng hai bên gia đình đều cúi chào hai
người đầy kính cẩn. Đó không phải do Shinichi và Ran có địa vị cao quý,
mà đó chính là truyền thống của người Nhật Bản. Hành động này thể hiện
sự chúc mừng chân thành nhất tới hai người. (Thật ra đây là do mình tự
nghĩ ra chứ văn hoá của họ như thế nào thì các bạn search gg nhé:*)
Ran hạnh phúc sánh đôi cùng Shinichi đến bàn rượu của cha mẹ hai bên. Cả
hai cùng quỳ xuống, cúi đầu trước ông bà Kudo và ông bà Mori. Bốn người
mỉm cười hạnh phúc nhìn hai đứa con đang cùng nhau nâng bình rót rượu
mời bố mẹ hai bên thể hiện sự hiếu thuận của mình. Shinichi nâng chén
rượu mời ông bà Mori, còn Ran mời ông bà Kudo. Bốn vị phụ mẫu nhận chén
rượu từ tay hai đứa con và uống cạn. Nghi lễ này thể hiện sự đồng ý cho
phép kết hôn của đấng sinh thành. Nếu như họ không uống cạn thì hôn lễ
chính thức của cô dâu chú rể sẽ bị huỷ bỏ.
Sau buổi sáng với nghi lễ truyền thống của người Nhật, tất cả mọi người quay về nghỉ ngơi và
chuẩn bị cho lễ cưới chính thức diễn ra vào buổi tối. Ran được ba cô bạn thân của mình dìu về phòng vì đã khá mệt. Bộ kimono này rất nặng, do
vậy Ran cần sự giúp đỡ của bạn bè để cởi bộ kimono này. Shiho giúp cô
cởi đai lưng, Kazuha giúp cô bỏ những lớp áo ngoài, còn Aoko giúp cô bỏ
những lớp áo trong. Đến khi Ran chỉ còn một bộ yukata mỏng màu trắng
trên người thì cô mới cảm thấy thực sự thoải mái. Aoko khúc khích cười
nhìn bộ dạng phấn khích của cô bạn
– Cậu thật trẻ con quá đi! Về nhà chồng đến nơi rồi mà còn…
– Cậu thật không hiểu gì cả- Ran cãi- Mặc bộ kimono này vừa nóng vừa nặng, có như bộ kimono bình thường đâu!
– Ừ, ai bảo cậu lên xe hoa sớm hơn tụi này cơ- Kazuha nguýt dài. Shiho vui vẻ góp chuyện
– Tớ không ý kiến vụ Ran kết hôn sớm nhất! Nếu Kazuha muốn thì mau mau
bảo Hattori cầu hôn đi! Dù sao thì hai cậu đã quay lại được hơn 1 năm
rồi mà!
Kazuha đỏ mặt làm ba cô bạn bật cười vui vẻ. Ran bỗng ngáp dài
– Sáng dậy sớm quá đâm ra buồn ngủ! Tớ sẽ ngủ một chút, các cậu cũng nên nghỉ đi! Chiều nay ba cậu làm phù dâu đấy!
– Ừ, chúng ta nên ngủ một chút chứ nhỉ!
Bốn cô gái cùng nằm trên chiếc giường kingsize hình tròn trong phòng cô dâu trên tàu. Bốn người trò chuyện một lát rồi bị cơn buồn ngủ làm díp mắt
lại lúc nào không hay.
– Ran, Aoko, Kazuha, dậy thôi!
Shiho hò. Aoko và Kazuha mở mắt, mệt mỏi ngồi dậy. Aoko ngái ngủ hỏi
– Mấy giờ rồi?
– 2h chiều! Chúng ta chỉ có 5 tiếng thôi! Mau gọi Ran dậy đi!
Sau một hồi đánh thức thì Ran cũng tỉnh ngủ. Ekip trang điểm, làm tóc cũng
đã lên phòng và giúp đỡ các cô gái chỉnh trang nhan sắc một chút. Aoko,
Kazuha và Shiho được chuẩn bị xong sớm nhất vì ba cô là phù dâu nên
không cầu kì như Ran. Ekip làm việc với tốc độ nhanh nhất có thể để kịp
giờ tổ chức đám cưới.
Sau 4 tiếng nỗ lực, ekip cũng đã hoàn thành
công việc của mình. Ba phù dâu xinh đẹp như tiên giáng trần, mái tóc đều được tết lại và cài hoa salem trắng. Phù dâu mặc váy màu tím biếc cúp
ngực, dài ngang gối cùng đôi giày cao gót trắng rất đẹp. Còn nữ chính
của ngoại truyện 1, cô dâu của lễ cưới Mori Ran thì xinh đẹp tuyệt trần
trong bộ váy cưới đuôi cá rất đẹp. Bộ váy cúp ngực, bó sát tôn những
đường cong hoàn hảo đến từng nanomet của Ran. Đuôi váy kéo dài 2m, rắc
kim tuyến và nhũ bạc nhũ vàng lấp lánh dưới ánh đèn. Tấm voan phủ trên
đầu cô dâu chùm kín cả mái tóc được vấn một cách cầu kì của Ran, cố định bằng chiếc vương miện nhỏ đính kim cương lấp lánh. Ran dịu dàng mỉm
cười, xoay mình trong gương. Chỉ còn vài phút nữa thôi, cô sẽ trở thành
phu nhân Kudo, trở thành vợ của Shinichi mãi mãi. Chỉ cần nghĩ đến việc
mỗi sáng thức giấc có Shinichi bên cạnh, cô cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Bài hát “Bridal Chorus” vang lên, Shinichi chỉnh tề trong bộ veston màu đen bảnh bao. Anh giống như một chàng hoàng tử vừa bước ra từ trong truyện
cổ tích, hồi hộp chờ đợi nàng công chúa của mình xuất hiện. Heiji, Kaito và Hakuba đứng cạnh anh có thể thấy rõ nét mặt hạnh phúc vô bờ của cậu
bạn thân. Ba người cũng vui chung niềm vui của người bạn thân.
Ran xuất hiện ở lễ đường, bên cạnh cô là ông Mori. Ông để con gái khoác tay mình, nhẹ nhàng trấn an cô
– Chúc con hạnh phúc, Ran!
– Con cảm ơn bố!
Ran mỉm cười vui vẻ. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc như hôm nay, khi
người bố mà cô vô cùng yêu thương dẫn cô tới nơi cuối lễ đường, nơi có
người đàn ông mà cả cuộc đời này cô nguyện yêu người ấy, và những người
bạn thân của cô cùng cô bước vào lễ đường, nâng váy cho cô và cùng nhau
chúc phúc cho cô. Tất cả mọi người đều chúc cô và anh hạnh phúc trọn
đời. Đối với Ran, cuộc đời cô đến bây giờ thực sự vô cùng hạnh phúc!
Ông Mori đặt bàn tay Ran vào tay Shinichi, dặn dò anh
– Con hãy giúp bố chăm sóc và yêu thương Ran suốt phần đời còn lại nhé!
– Vâng, xin bố yên tâm giao cô ấy cho con!
Shinichi và Ran đứng trước chủ hôn- chính là ông nội của Shinichi, ông Kudo
Sugihito. Ông vui vẻ nhìn hai đứa cháu của mình, trợ giúp hai đứa thực
hiện những nghi thức cần thiết. Sau đó, ông tuyên bố
– Với những quyền hành hiện có, tôi xin tuyên bố Kudo Shinichi và Mori Ran chính thức thành vợ chồng!
Toàn bộ khách mời vỗ tay chúc mừng cho hạnh phúc của hai người. Ran tung
hoa, khoé môi nở nụ cười rạng rỡ tựa những bông hoa đang khoe sắc trên
trời kia…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết ngoại truyện 1 phần 1
Mãi mới ra phiên ngoại, mong các rds đừng bỏ rơi Bon nha:**
Đây coi như món quà Tết dành tặng các rds nhé:))
Chúc các rds của fic ăn tết vui vẻ, có những giây phút thật hạnh phúc bên gia đình và người thân nhé!
Happy the Year of Monkey 2016