[Detective Conan Fanfic] Phép Màu Của Tình Yêu

Chương 30: Hạnh phúc viên mãn


Đọc truyện [Detective Conan Fanfic] Phép Màu Của Tình Yêu – Chương 30: Hạnh phúc viên mãn

~ Flashback 5 năm trước ~

Trong đoàn xe cấp
cứu rời khỏi nhà kho thành phố Mailand, có một chiếc xe bí mật tách
đoàn, chạy về hướng ngược lại với đoàn xe về bệnh viện Mailand. Trên
chiếc xe đó chở một người con trai với bàn tay nơi ổ bụng dính đầy máu,
phần áo blouse trắng được y tá khoác ngoài loang lổ những mảng máu lớn.
Bên cạnh anh, một người bí ẩn mặc trang phục bác sĩ, đeo kính râm đen,
vài lọn tóc xoăn vàng rơi trên bờ vai mảnh khảnh, thấy rõ là của phụ nữ. Người tài xế là một thanh niên mặc đồng phục lái xe của bệnh viện,
nhưng đội chiếc mũ len đen, bên hông giắt khẩu súng ngắn cỡ nòng 9 mili. Trong màn mưa mù mịt, chiếc xe dần xa khỏi đoàn xe trắng, hướng về phía biên giới nước Ý và chạy sang Hy Lạp…

Bệnh viện trung tâm Athens

”Đây… là đâu?”

Heiji mở mắt, đảo xung quanh một lượt. Tường sơn trắng xoá, các thiết bị y tế hiện đại trưng dụng xung quanh, máy đếm nhịp tim chạy đều đều. Heiji
chợt nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Nhưng hình ảnh cuối cùng mà
anh nhớ là khuôn mặt Kazuha đang đầm đìa nước mắt khi thấy anh bị Red
Rum bắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy còn dính một vệt máu dài do bàn tay anh
chạm vào. Nghĩ đến cô, trái tim anh lại khẽ nhói lên. Kazuha… Anh vẫn
còn sống, nhưng bao giờ mới có thể gặp lại em đây?

– Cậu tỉnh rồi sao?

Một giọng nói trong trẻo như tiếng suối hát vang lên ngoài cửa phòng bệnh.
Heiji chuyển tầm nhìn về phía cửa, và đập vào mắt anh là một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Một cô gái xinh đẹp với suối tóc xoăn vàng bồng bềnh,
làn da trắng mịn, đôi môi anh đào đỏ mọng, và thu hút nhất chính là đôi
mắt xanh ngọc bích trong veo như màu trời. Cô gái ấy, là Cyntia Claudie. Heiji hết sức ngạc nhiên, trong đôi mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Cyntia mỉm cười nhẹ tênh, nụ cười như có như không

– Cậu rất ngạc nhiên phải không? Ngạc nhiên vì tôi còn sống?

– Tại sao cô…?

– Tôi chỉ bị đánh ngất đi thôi, các người không hề biết máu của tôi lúc
đó là máu giả. Red Rum đã đề phòng trước chuyện này. Hắn nói dù thế nào
thì tôi cũng phải sống, đó là lời hứa của hắn với cha tôi. Xem ra tên
Red Rum này còn có chút tình nghĩa. Hắn mong tôi sống để tôi có thể gây
dựng lại tổ chức. Nhưng tôi đã gây ra quá nhiều tội ác rồi, tôi không
muốn tái diễn nữa. Giây phút thấy cậu ngã xuống, tôi đã lập tức gọi điện cho thư ký của bố tôi đến, nguỵ trang xe của gia đình thành xe bệnh
viện và đưa cậu đến đây. Tôi muốn đưa cậu đi vì cô nàng Toyama đó chắc
chắn đã nghĩ rằng cậu đã chết, và cậu nên bắt đầu một cuộc đời mới…
bên cạnh tôi…

Nói đến đây, Cyntia bỗng ngập ngừng. Những điều cô
nói đều là sự thật, và cô không hề muốn giấu diếm anh điều gì. Cyntia cô thật lòng yêu anh, khi cô quay về Nhật Bản với mục đích tiếp cận anh,
dù để xâm nhập được vào CIA, nhưng sự quan tâm của anh đã khiến cô xao
động. Cô nhận ra rằng từ ngày đầu tiên gặp anh, trái tim cô đã thực sự
trầm luân rồi. Cho nên cô mới tìm mọi cách để ngăn chặn Heiji và Kazuha
đến với nhau. Cô biết mình ích kỷ, nhưng trong tình yêu, thì cô có quyền được ích kỷ chứ?

– Cám ơn Claudie… nhưng thực sự là tôi không hề có chút tình cảm gì với cô, một chút cũng không! Xin lỗi cô!

Lời nói của Heiji nhẹ nhàng mà vô tình. Anh nhấn mạnh, anh khẳng định với
cô rằng anh không yêu cô, không có một chút xao động nào với cô cả.
Cyntia tuy rất đau lòng nhưng cô vẫn mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói


– Thôi, cậu mau nghỉ đi! Hôm nay cậu mệt rồi!

– Được! Cảm ơn cô!

Cyntia lảo đảo bước ra ngoài, bàn tay trắng nõn nà che miệng, bật khóc nức nở. Cô cố kìm nén tiếng khóc thổn thức từ sâu trong trái tim cô.

Hôm
sau, khi Cyntia tới bệnh viện, Heiji đã hỏi cô rằng tại sao anh lại
không chết. Khi anh nhắm mắt, dường như anh không còn cảm nhận được gì
nữa. Cyntia chỉ mỉm cười trả lời anh

– Vị trí viên đạn trong ổ bụng
cậu lệch với vị trí nguy hiểm, chỉ cần thực hiện một ca phẫu thuật gắp
viên đạn ra và thực hiện trị liệu lazer là hoàn toàn có thể sống sót!

Ba ngày sau, Heiji xuất viện. Cyntia giúp anh lo liệu thủ tục xuất viện, và một anh chàng nữa tên Okiya Subaru giúp anh tìm nhà ở Athens. Heiji
vô cùng biết ơn hai người bọn họ, tuy những việc làm trước đây của
Cyntia đã làm anh và Kazuha phải chia lìa, nhưng anh tạm thời phải tránh xa Nhật Bản, tránh xa cô một thời gian để bảo vệ an toàn cho cô, để
chắc chắn rằng toàn bộ tổ chức B.O đã bị tận diệt.

Trong hai năm sống tại Athens, Heiji đã đăng kí thi vào trường Đại học Luật Athens và
giành học bổng duy nhất dành cho du học sinh. Anh được miễn tiền học,
ăn, ở, và mỗi tháng được chu cấp khoảng 500$ vì thành tích xuất sắc của
mình. Với khoản tiền đó, Heiji không cần đi làm thêm mà vẫn đủ sống.
Trong 2 tháng đầu, anh dùng 1000$ trả số tiền mà anh đã nợ Cyntia và
Okiya, rồi trả lại ngôi nhà mà anh đã trọ. Sau đó, Heiji chuyên tâm học
hành, nghiên cứu. Anh cố gắng hết mình, với mong muốn được sang Mỹ học
tại Đại học Luật Stanford danh tiếng, anh đã cố gắng gấp đôi tất cả
những sinh viên khác. Người ta luôn thấy anh trong thư viện đại học,
xung quanh là những chồng sách Luật, còn trước mặt luôn đặt máy tính
xách tay. Cho dù vậy, những cô gái hâm mộ, say mê anh vẫn không ít đi
chút nào. Họ vẫn âm thầm yêu mến anh. Mỗi khi Hattori Heiji anh gạt
chồng sách Luật đã đọc sang một bên, anh đều thấy một gói bánh hoặc một
hộp cơm bento với một bức thư màu hồng thoang thoảng hương nước hoa dịu
nhẹ. Mỗi một bức thư gửi anh đều chan chứa, đong đầy tình cảm + sến súa
của các cô sinh viên Hy Lạp, nhưng đọc xong anh chỉ cười nhẹ, đôi lúc
chúng làm anh nhớ đến Kazuha, nó không giúp anh nguôi ngoai chút nào nỗi nhớ cô. Tất cả những bức thư tình củm đó đều được anh cất giữ cẩn thận, coi như một mảnh kỷ niệm ở đất nước xinh đẹp này.

Sau hai năm hoài
công cố gắng, Heiji đã đạt được mục đích của mình. Anh đã gửi hồ sơ xin
học bổng của đại học Stanford và được hội đồng nhà trường chấp nhận. Vào ngày anh rời Hy Lạp, Cyntia đã rất lưu luyến tiễn anh đi. Cô cố gắng
níu giữ anh, dù chỉ một lần thôi. Cô vẫn ảo tưởng, cô vẫn chờ mong dù
chỉ một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng sau hai năm cô cố gắng để bước vào
trái tim anh, cô sẽ thành công, cô sẽ có được một vị trí trong tim anh,
dù chỉ bằng một góc Kazuha, cô cũng cam lòng. Heiji tất nhiên hiểu điều
đó. Nhưng anh đã không còn là chàng trai bồng bột, dễ đổi thay ngày nào. Hai năm ở Hy Lạp đã tôi luyện anh thành một con người mới, một chàng
thanh niên trưởng thành. Khoảng thời gian hai năm này, không dài không
ngắn, nhưng đủ để Heiji nhận ra rằng Toyama Kazuha quan trọng với anh
đến nhường nào.

– Xin lỗi cô, Claudie- Heiji khẽ thở dài và nói- Đối với tôi, cô chỉ là một người bạn. Tôi không muốn nhắc lại bất cứ chuyện gì, cô hãy tự hiểu. Nếu sang Mỹ, tôi sẽ có thêm nhiều cơ hội để về
Nhật.

Cyntia mỉm cười, nụ cười đẹp mà buồn. Cô gật đầu, đẩy nhẹ Heiji về phía cửa cách ly

– Tạm biệt cậu… Khi nào cưới nhớ mời tôi nhé, tôi luôn ở Athens!


– Cám ơn Cyntia- Heiji cười nhẹ, vẫy tay chào cô. Anh gọi cô bằng tên,
anh muốn làm cho cô một điều gì đấy trước khi rời đi, và anh đã làm
đúng. Tuy trái tim Cyntia đau như dao cứa, nhưng cô không cảm thấy xót
nữa. Cô chắc chắn không thể níu giữ anh thêm, cô quyết định sẽ dứt bỏ
tình cảm không đáng có này. Cô dõi theo anh cho đến khi anh khuất sau
cánh cửa cô mới an tâm rời đi. Hattori Heiji, mong anh luôn sống tốt
nhé!

~ End flashback 5 năm trước ~

– Đến khi
sang Mỹ, tớ đã rất cố gắng học tốt, và tìm cách liên lạc với bố mẹ. Thật ra trong thời gian 3 năm học ở Stanford, tớ đã về Nhật Bản một hai lần
gì đó để thăm bố, còn tớ chưa nói cho mẹ biết. Tớ muốn đến khi gặp lại
Kazuha mới cho mẹ tớ biết tớ còn sống!

Heiji nhấp một ngụm cà phê
Americano và kể lại mọi chuyện cho ba cậu bạn thân. Anh biết anh đã làm
sai rất nhiều, anh đã khiến mẹ anh đau khổ tột cùng trong suốt thời gian tưởng như anh đã chết, và anh… đã làm tổn thương Kazuha rất nhiều.
Anh khiến cô hoài công chờ đợi, anh làm trái tim cô không ít lần chịu
tổn thương. Ran, Aoko và Shiho đều đã đính hôn với Shinichi, Kaito và
Hakuba. Điều đó chắc chắn đả kích tinh thần Kazuha rất mạnh.

”Kazuha…”

Nghĩ đến cô, trái tim anh lại đau.

– Hattori, tâm trí cậu trôi đi đâu thế hả? Hay 5 năm ở nước ngoài lại có tình cảm với em nào…

Kaito bật cười nhìn vẻ mặt trầm tư như ông cụ non của Heiji. Anh vẫn luôn
trêu đùa bạn như vậy, cho dù cả ba người anh, Shinichi và Hakuba đều rất sốc khi biết tin Heiji còn sống. Shinichi đã quở trách Heiji rất nhiều, cả anh và Hakuba tuy ngoài mặt cũng đồng tình với Shinichi, nhưng cả ba đều luôn rất mừng vì anh đã trở về, vì cô bạn thân Kazuha của ba người
sẽ không còn buồn bã, đau khổ nữa.

– Đâu có, cậu cứ nói linh tinh!-
Heiji lườm xéo Kaito khiến anh lạnh sống lưng- Năm năm ở nước ngoài trái tim tớ chỉ hướng về một mình và duy nhất Kazuha thôi, không tơ tưởng
đến bất kì ai cả!

Shinichi bật cười trước bộ dạng ra vẻ như đang thanh minh của cậu bạn. Anh liền đứng về phe Kaito, cùng trêu Heiji

– Haizzz, có ai bắt tội cậu đâu mà cứ như cậu bị tra khảo vậy. Hay là… có tật giật mình?

– Thôi đi Kudo- Heiji nguýt dài. Hakuba nãy giờ im lặng uống trà, tỏ vẻ
không quan tâm đến mọi chuyện. Heiji liền quay sang cầu cứu

– Hakuba!!! Cậu thấy chết mà không cứu hả?

– Tất nhiên không rồi- Hakuba vẫn rất điềm đạm nói- Nếu người chết là cậu!

– Cậu… cậu… ba người các cậu… thật đáng ghét mà!

– Được rồi được rồi, sao tính cậu lại trở nên cộc cằn như vậy?

Shinichi lắc đầu cười cười trêu chọc. Hakuba gật đầu tán thành


– Phải đấy! À mà cậu mau mau chuẩn bị đến dự đám cưới của Kazuha đi, chiều nay đấy!

– Ừ… HẢ??? CẬU ĐÙA TỚ SAO??

Heiji bỗng hét lên đầy kinh ngạc và bàng hoàng khiến tất cả mọi người trong
quán cafe đều quay lại nhìn bốn người các anh. Kaito vội che mặt đi, lầm bầm

– Cậu thích gây chú ý thì tự đi mà làm, sao lại không để ý còn bọn tớ ngồi đây chứ?

– Được rồi xin lỗi- Heiji cau có nói. Dáng điệu anh lúc này lộ rõ nét khẩn trương. Shinichi vẫn rất từ tốn nhấp một ngụm trà

– Cậu mà không đến mau thì sẽ mất cô ấy cả đời đấy. Kazuha không muốn kết hôn chút nào, và tôi chắc chắn một nửa các vị khách trong đám cưới sẽ
hiểu cho Kazuha và cậu thôi! Dù anh Karazaki rất tốt, nhưng anh ấy chỉ
là người đến sau!

– Nhưng sao cô ấy lại đồng ý đám cưới này cơ chứ?-
Heiji hỏi, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Anh hiểu Kazuha, nếu không thích
cô ấy chắc chắn sẽ cự tuyệt. Nhưng đây là chuyện đại sự cả đời, là
chuyện khó mà thay đổi được, sao cô ấy lại đồng ý? Lẽ nào Kazuha thực sự rung động trước anh chàng Karazaki kia?

– Là mẹ cậu nói cô ấy làm
như vậy, nên cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý- Kaito như đọc ra suy nghĩ của
cậu bạn, khẽ thở dài và nói. Trong đầu Heiji bỗng hiện lên hình ảnh
khuôn mặt đầy đau thương của bà Hattori Shizuka. Bà làm như vậy vì nghĩ
con trai mình đã chết, bà không thể để cho một cô gái xinh đẹp như
Kazuha đơn thân cả đời được. Do vậy, phu nhân Hattori đã thuyết phục
Karazaki cầu hôn và thuyết phục Kazuha nhận lời cầu hôn ấy. Trái tim
Heiji lại thêm đau, anh buồn bã lẩm bẩm

– Mẹ… con xin lỗi!

Chiều hôm đó, anh quyết định để ba người bạn thân đến trước cùng Ran, Aoko và Shiho để chuẩn bị cho Kazuha. Anh sẽ đến sau, anh không muốn
nhìn thấy các vị khách bên nhà gái mời, vì anh chắc chắn tất cả đều là
người quen thân của anh và 7 người kia. Shinichi nói với anh số khách
nhà gái mời tuy không rộng rãi như nhà trai, nhưng về số lượng thì đè
bẹp nhà trai. Điều đó có nghĩa là mọi người đều sẽ thông cảm cho cả anh
và Kazuha, không trách Kazuha vì cô đã bỏ lại người chồng sắp cưới của
mình và đi theo một người con trai khác. Nhưng anh không hề biết, ba cậu bạn tốt đã giúp anh thực hiện công tác tư tưởng cho chú rể, bố mẹ chú
rể và các vị khách bên nhà trai. Đa số họ đều hiểu hoàn cảnh của đám
cưới này nên tuyệt đối sẽ thông cảm cho Kazuha. Đặc biệt là ông bà
Karazaki, họ sẽ không trách cứ, không thù hận gì với gia đình Toyama cả, nếu thực sự có chuyện như vậy.

– Tốt rồi! Hattori hoàn toàn có thể yên tâm thực hiện phi vụ cướp dâu!

Kaito thở phào nhẹ nhõm, buông lời bông đùa. Hakuba gật đầu, trong lòng anh
và cũng như hai người kia đều đã thoải máu hơn chút ít. Bây giờ, chỉ cần đám cưới bắt đầu, Kazuha sẽ biết được sự thật rằng Heiji đã chết hay
chưa, sẽ rất nhanh thôi, cô sẽ không còn dằn vặt bản thân nữa.

Khi
Kazuha bước vào lễ đường cùng ông Giroshi, Heiji đã đến nhà thờ và luôn ở khu vực vườn hoa của nhà thờ, nhìn rõ bóng dáng nhỏ nhắn của Kazuha
trong bộ váy trắng muốt xinh đẹp. Anh luôn luôn ước rằng, chú rể sẽ là
anh, chứ không phải người con trai kia.

– KAZUHA!!!

Tiếng gọi nao lòng, như muốn xé rách bầu không khí làm tất cả mọi người quay lại.
Hattori Heiji đang đứng đó, khuôn mặt đẹp như tạc mà Kazuha hằng nhung
nhớ. Đây rồi… Heiji của cô đã trở về rồi…

– Kazuha, đừng kết hôn!

Giây phút anh nói câu ấy, anh hồi hộp thật sự. Anh lo rằng Kazuha sẽ giận
anh, sẽ ghét anh vì 5 năm qua anh không nói cho cô biết, anh còn sống.
Nhưng điều anh sợ nhất chính là cô… không còn yêu anh nữa. Anh sợ rằng Karazaki Toshiro đã làm cô rung động thật sự, không chỉ do mẹ anh ép
hôn, mà một phần là do cô tự nguyện.


– Heiji… anh đã trở về rồi sao?

Kazuha rơi nước mắt. Có thể thấy rõ đôi mắt cô đang dần sưng húp vì khóc quá
nhiều. Từng giọt nước mắt của Kazuha như từng nhát dao đâm thẳng vào
trái tim anh.

Karazaki Toshiro đứng yên tại đó. Anh ta nhìn Heiji
với ánh mắt phức tạp, nhưng có thể nhìn rõ nỗi đau đớn chất chứa trong
đó. Sự quay về của Hattori Heiji là điều chắc chắn sẽ cướp đi của anh
Kazuha- đối với anh, cô là quan trọng nhất. Bây giờ, anh đã hiểu tại sao Kudo Shinichi, Kuroba Kaito và Hakuba Saguru đã cảnh báo anh trước. Dù
anh không muốn, nhưng thấy Kazuha rơi nước mắt vì tên Hattori kia, anh
đành phải chủ động buông cô ra, đẩy cô về phía tình địch của mình. Bởi
vì Toshiro chỉ mong Kazuha được hạnh phúc, anh không mong gì hơn.


Kazuha-chan, em mau đi ra đấy đi- Toshiro cố gắng mỉm cười. Nụ cười của
anh thật đẹp, nhưng đầy gượng gạo. Kazuha nhìn anh đầy kinh ngạc, nhưng
anh chỉ cười thật nhẹ nhàng

– Kazuha-chan, anh nên trồng lại bông hoa xinh đẹp vào đúng chậu của nó chứ nhỉ? Chậu nhỏ quá, hoa sẽ không thể
nở đẹp được… Anh mong bông hoa ấy sẽ luôn toả ngát hương, khoe sắc rực rỡ!

Kazuha hiểu hàm ý trong câu nói của anh. “Anh mong em luôn hạnh phúc!” Đó là điều mà anh muốn nói với cô. Kazuha khẽ cúi đầu

– Xin lỗi anh, Toshiro-san!

– Không sao đâu, em mau đi đi!

Toshiro vẫn mỉm cười. Kazuha nhìn sang ông bà Karazaki, thấy hai vị mỉm cười an ủi, cô càng cảm thấy có lỗi hơn. Nhưng ông bà Karazaki vẫn ra hiệu thúc cô mau chóng đi về phía Heiji. Cô gật đầu, nhẹ nhàng nhấc váy, từng
bước đi về phía anh. Bạn bè cô, đặc biệt là Ran, Aoko, Shiho cảm thấy
vui thay cho cô. Cuối cùng thì sự chờ đợi của Kazuha đã là sự chờ đợi
xứng đáng.

– Kazuha, xin lỗi vì anh đã làm em tổn thương rất nhiều!

– Heiji, em nhớ anh!- Kazuha bật khóc, khe khẽ nói. Heiji càng siết chặt vòng tay hơn, mỉm cười đáp lại cô

– Anh… rất nhớ em!

Mọi người đều cảm thấy vui thay cho hai người. Bên nhà trai đều thông cảm
cho Kazuha, họ hiểu cô không hề mong muốn cuộc hôn nhân này, một chút
cũng không, chính vì vậy khi tình yêu thật sự của cô quay lại, khi mà cô chưa chính thức trở thành vợ của Karazaki Toshiro, cô hoàn toàn có thể
trở về bên người cô thật sự yêu.

– Mẹ, con xin lỗi vì đã dối mẹ suốt 5 năm qua!

Heiji cúi người, xin lỗi bà Shizuka một cách chân thành nhất. Anh đã làm
người mẹ yêu thương phải đau khổ nhiều. (Nói thực là chap này cốt là để
tố tội Heiji niichan =”= Ai cũng bị anh làm cho đau khổ =^=)

– Con còn sống… thực sự là mẹ vô cùng hạnh phúc rồi! Con không có lỗi gì cả!

Bà Shizuka dù nước mắt vẫn rơi nhưng trên môi là nụ cười, bàn tay khẽ run
run chạm vào khuôn mặt con trai. Bỗng bà ôm chầm lấy anh, khóc rất to
như thoả nỗi nhớ mong con. Heiji không kìm được nước mắt, giọt nước long lanh nơi khoé mi anh. Mọi người chứng kiến cũng vô cùng cảm động. Cuộc
hội ngộ của một gia đình tưởng như tan vỡ đã kết thúc một ngày với rất
nhiều chuyện xảy ra… Có người hạnh phúc, nhưng cũng có người đem vết
thương lòng mãi về sau…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

=)) Chap cuối của chính văn (Longfic DC) Phép màu của tình yêu!!!!

Thế là fic đã đi qua 29 chặng đường lúc dài lúc ngắn tuỳ theo tâm trạng của Bon


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.