Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 61: Lãnh Địa Của Tượng


Bạn đang đọc Đẹp Tuyệt Thú Hoàn – Chương 61: Lãnh Địa Của Tượng


Nghe được thanh âm Liễu có chút buồn rười rượi, Âu Dương Vũ cảm thấy sợ hết hồn. Đảo mắt một cái, nàng che miệng cười nói: “Nhưng ngươi không phải chính là cái gì Ẩn Tôn sao? Hì hì, ngươi cũng là tổ tông của tà môn ma đạo, chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao?”
Liễu cười khổ nói: “Chính là bởi vì như thế nên ta mới dẫn nàng đi đường này. Nếu không, chúng ta nên bỏ qua hướng bắc mà đi hướng tây rồi, nhiều lắm là đi thêm hơn một ngàn dặm đường nữa. Bất quá, ta đã nói với nàng, ở địa cực quỷ dị này thì trong thiên hạ nó cũng rất nổi danh. Nơi này có ùn ùn tà môn phe phái, cũng có ùn ùn đích thủ đoạn. Mặc dù mọi người tới đây thì không cần sợ, nhưng chúng ta tốt nhất là không nên gây chuyện, không cần nói nhiều chuyện để tránh sinh thêm sự cố.”
Nhìn Âu Dương Vũ, Liễu nói: “Mịch Yêu Linh cũng là vật từ nơi này truyền ra. Nơi đó có một loại đại sư có thể chế luyện các loại binh khí kỳ quái, quỷ dị. Có bọn họ tương trợ, chúng ta khó lòng phòng bị!”
Vừa nghe đến Mịch Yêu Linh, Âu Dương Vũ liền rùng mình một cái. Nàng nhìn về vùng đất phía trước, trong ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi. Suy nghĩ một chút, Âu Dương Vũ không khỏi thấp giọng nói: “Kia, chúng ta đi đường này thì sẽ không để cho Hi Thú hoài nghi sao?”
Vừa suy nghĩ một chút, Âu Dương Vũ càng cảm thấy đối mặt với Hi Thú giống như đứa trẻ táo bạo còn xa mới so sánh được như đối với nơi quỷ dị cổ quái có thể làm ra Mịch Yêu Linh. Vì vậy, nàng lại nói: “Chúng ta đổi đường được không, chớ đi nơi đó.”
Liễu nhìn về nàng, ánh mắt ôn nhu trấn an nàng: “Đừng lo lắng, ta không phải là ở bên cạnh sao? Qua bờ sông kia liền đến lãnh địa của ta. Ở nơi đó thì Hi Thú không có cách nào đối phó chúng ta.”

Thấy Âu Dương Vũ trầm mặc không nói, vẻ mặt như đang suy nghĩ, Liễu nghiêng người về phía trước, nắm thật chặt tay nàng, hai mắt kiên định nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nàng đối với ta phải có lòng tin!”
Âu Dương Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thấy hai mắt hắn lấp lánh, hai gò má vừa phồng lên, đôi môi hồng hồng mặc dù mân lên nhưng không lộ vẻ uy nghiêm, chỉ thấy giống như hài tử quật cường.
Nhìn gương mặt này, nàng cười khổ một cái, lắc đầu thầm nghĩ: không xem mặt ngươi thì ta còn tin tưởng ngươi chút ít. Ai, thật vất vả mới sinh ra một chút lòng tin, hiện tại toàn bộ không thấy.
Liễu vừa nhìn nàng liền biết dường như nàng suy nghĩ cái gì, hắn Lập tức buồn bực cắn môi dưới, oán hận ngồi thẳng không nói gì.
Hai người trầm mặc một hồi, Liễu đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, quên mất giải khai công phu cho nàng.”
Dứt lời, hắn bấm ra một thủ thế kỳ quái, trong miệng lẩm bẩm nói mấy câu, sau đó hướng Âu Dương Vũ ở trước mắt nhanh chóng điểm mấy chỉ! Chỉ nghe một tiếng vang, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một vòng vô hình vô chất bóng đen từ trước mắt chợt lóe lên. Khi nàng mở to hai mắt tìm kiếm thì kinh ngạc phát hiện, chính mình toàn thân ấm áp, phảng phất như tắm nắng giữa ngày đông. Toàn thân cực kỳ thư thái, tràn đầy lực đạo.
Liễu thấy Âu Dương Vũ lắc lắc cánh tay, đá đá chân, vẻ mặt vui mừng. Không khỏi thầm nghĩ: “Thật là kỳ quái, ta chế trụ công phu của nàng, nàng lúc ấy tức giận như vậy, làm sao sau đó lại như không nhớ rõ chuyện này? Còn có, nàng rõ ràng có một thân công phu tương đối inh làm sao lại rất ít dùng? Trước nay vẫn là bộ dạng một người nhát gan a?”
Âu Dương Vũ cúi đầu, thừa dịp Liễu không chú ý lặng lẽ cười một tiếng. Công phu của nàng vốn là có được mà không thể giải thích được, trong nội tâm nàng nhất thời bối rối làm sao còn nhớ rõ chính mình có công phu, bây giờ lại dựa vào Liễu, sao còn nhớ rõ chuyện này?
Liễu nhìn Âu Dương Vũ, bỗng nhiên tiến tới trước mặt nàng, cười híp mắt hỏi: “Vũ, quê hương của nàng như thế nào? Có ở quốc gia nào của chúng ta không? Không đúng, hẳn là không phải. Nếu như quốc gia nào xuất hiện yêu nữ như nàng thì ngay từ lúc nàng còn bé thì đã ồn ào rồi, khi nào thì đợi đến hiện tại mới thế? Nàng là đột nhiên xuất hiện, vậy quê hương của nàng đâu? Ở nơi đâu?”
Âu Dương Vũ không khách khí liếc hắn một cái, giọng thản nhiên nói: “Tâm tình ta không tốt, không muốn nói cho ngươi biết những thứ này.”
Lời vừa nói ra, gương mặt Liễu lập tức đắng thành một đoàn. Hắn đứng thẳng dậy, rầu rĩ nói: “Nhưng là… ta rất muốn biết.” Nhìn trộm về phía Âu Dương Vũ, thấy nàng không để ý tới, Liễu lùi ra khỏi chỗ nàng, lùi dần dần.

Động tác của hắn lén lén lút lút, hết sức thú vị. Âu Dương Vũ cảm thấy rất buồn cười. Đúng lúc ấy thì động tác Liễu hơi chậm lại, lắc người một cái, nhanh chóng phóng về phía cửa xe. Hắn kéo màn xe ra liền nhìn ra phía ngoài.
Thấy hắn khẩn trương như thế, Âu Dương Vũ cũng bị dọa sợ hết hồn, nàng vội vàng nép người sát vào vách xe nhìn ra phía ngoài.
Phía ngoài sương mịt mờ, ngập tràn mọi nơi, hiện tại ngày vừa dứt, trăng sáng nhàn nhạt treo ở chân trời, Âu Dương Vũ nhìn không thấy được phía trước trăm mét xa. Nàng nhìn, phía trước trống rỗng, an tĩnh không tiếng động, nơi đó có cái gì dị thường?
Liễu lúc này hạ rèm xe ngựa xuống, ngồi thẳng lại. Âu Dương Vũ quay đầu nhìn về phía hắn, gặp vẻ mặt vừa khôi phục bình tĩnh, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy, không có việc gì chứ?”
Liễu cười cười, nói: “Có một chút. Hi Thú có thể đuổi kịp trên con đường này.”
“A? Ngươi làm sao thấy được?” Âu Dương Vũ lại đem đầu đưa ra bên ngoài, nói: “Không có một chút thanh âm nào truyền đến a, làm sao ngươi biết?”
Liễu hai mắt nhắm lại, cũng không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau mới hồi đáp: “Mới vừa rồi vang lên một tiếng cười. Thanh âm kia cùng thanh âm thường nghe bất đồng, nàng không cảm giác được mà chỉ nhìn về phía trước thì cũng sẽ cho là tiếng gió thổi qua.”
Âu Dương Vũ cúi đầu, thầm suy nghĩ: Hi Thú đuổi theo tới? Hi Thú đuổi theo tới? Trong đầu nàng lập tức hiện ra cảnh khi cùng Hi Thú ở chung một chỗ, hắn vừa mở miệng chính là cầu hoan. Còn có, sau lại ở trong sơn cốc nghe được, hắn cường ngạnh giọng nói, trong giọng nói còn có oán khí ngất trời!

Rùng mình một cái, Âu Dương Vũ thầm nghĩ: Hi Thú không như đứa trẻ quá không được tự nhiên rồi, hơn nữa còn rất cường thế. Ta đến trong tay của hắn, không bị hắn ăn xong lau sạch, còn muốn giam lại là không thể. Không được, so với hắn thì Liễu dễ khi dễ hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, nàng nhìn về Liễu, vội vàng nói: “Hắn cách chúng ta xa không, có đuổi theo sao? Ngươi mau nghĩ một chút biện pháp a.”
“Yên tâm, hắn còn ở hơn trăm dặm trước! Khuya hôm nay, nếu như thuận lợi mà nói thì chúng ta sẽ qua sông, hắn cũng không có biện pháp. Nếu như không thuận lợi, ta đây cùng hắn tựu đấu đấu!”
Liễu khẽ mỉm cười, nhìn về phía Âu Dương Vũ, trong ánh mắt có vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Đừng lo lắng.”
Âu Dương Vũ đang nói chuyện, chợt nghe phía trước từng đợt mờ ảo tiếng chuông truyền đến, cùng với tiếng chuông còn có một loại tiếng ca sâu kín như có như không. Nàng vội vàng vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài. Phía trước hơn hai mươi dặm là những ngọn đèn dầu lúc ẩn lúc hiện. Những ngọn đèn dầu kia rất là kỳ quái, dĩ nhiên là trước sau trái phải không ngừng di động. Nhìn chút nữa, dường như có đèn không ngừng sáng lên rồi tắt đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.