Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 60: Cùng Chạy


Bạn đang đọc Đẹp Tuyệt Thú Hoàn – Chương 60: Cùng Chạy


Âu Dương Vũ hai mắt trợn trừng, qua hồi lâu nàng mới lẩm bẩm thở dài nói: “Ách, nó không có xương, nó có thể co nhưng không thể duỗi, không thể coi là đại trượng phu.” Vừa mới nói xong, nàng hướng Liễu trừng mắt, kêu lên thảm thiết: “Ta đang nói cái gì nha? A, nói chuyện với ngươi thật là một sự thống khổ!”
Âu Dương Vũ thống khổ thì hiển nhiên một chút cũng không thể khiến cho Liễu an tâm được. Hắn cố tránh xa Âu Dương Vũ, ngồi ở trong góc luôn miệng thầm nói: “Cũng không biết đại trượng phu kia rốt cuộc là người nào lại khiến cho nàng nhớ mãi không quên. Hừ, có cơ hội nhìn thấy hắn, nhất định phải hảo hảo đấu đấu.”
Hắn nói thầm nhưng thanh âm không nhỏ, nhất thanh nhị sở đều truyền đến trong tai Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ sững sờ nhìn hắn, qua một hồi lâu thì bỗng nhiên “Phốc xích” một tiếng bật cười.
Sau khi cười xong, nàng ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Đại trượng phu kia a, thuỷ tổ của hắn là Long, Long đó! Ngươi chưa từng nghe qua sao? Nó có thân rắn, đầu sư tử, sừng hươu, chân tôm(?), miệng cá sấu, cổ rùa, vảy cá, bụng trai, lưng cá, tay hổ, ưng trảo, đuôi cá vàng, thống trị bầu trời, động vật giỏi số một số hai!”
Sau khi nói xong, một hồi lâu vẫn không thấy Liễu phản ứng, Âu Dương Vũ không khỏi hướng hắn nhìn lại.
Lại thấy hai mắt Liễu đăm chiêu, lẩm bẩm nói: “Đầu sư tử, sừng hươu, chân tôm, miệng cá sấu, cổ rùa, vảy cá, bụng trai, lưng cá, tay hổ, ưng trảo, đuôi cá vàng? Trời ạ, cha mẹ Long là thế nào giao phối mà sinh ra nó? Không, không, điều này khó khăn quá lớn, ngươi nói không đáng tin.”
Âu Dương Vũ tức đến sắc mặt xanh mét, nhìn Liễu đang thẫn thờ, thẳng cho đến khi thấy hắn co lại thành một đoàn tránh về trong góc thì nàng mới oán hận kêu lên: “Ta là ngu ngốc! Ta tại sao có thể cùng một dã nhân so sánh cái này đây?”

Liễu vẻ mặt đồng tình nhìn Âu Dương Vũ bi phẫn, khuôn mặt thỏ trắng nhỏ hơi nheo lại, một bộ không đành lòng nhìn nàng điên cuồng. Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Âu Dương Vũ lại càng sinh khí.
Nàng hít một hơi thật sâu, đang muốn khiển trách. Lúc này, phía ngoài truyền đến thanh âm của phu xe kiêm hộ vệ: “Chủ nhân, đến thị trấn rồi, muốn xuống dùng cơm sao?”
“Muốn muốn, dĩ nhiên muốn.” Liễu sớm bị ánh mắt như muốn phóng hỏa của Âu Dương Vũ trừng lên co lại thành một đoàn rồi, nếu còn tiếp nữa thì hắn có khi cần phải biến thành hình tròn rồi. Vì vậy, nghe được câu này, hắn lập tức nhảy xuống xe ngựa.
Âu Dương Vũ cũng theo hắn nhảy xuống xe ngựa, nhìn mặt trời dần dần chìm về phía tây, nàng lúc này mới phát hiện thì ra thời gian đã bất tri bất giác qua hơn nửa ngày rồi.
Trước mắt, xác thực là một tiểu thị trấn. Đường phố xám tro giản dị, đứng thẳng mười mấy phòng ốc làm từ gỗ, bùn. Phòng ở quanh năm gió thổi mưa dầm nên đều có sắc thái màu xám tro u ám.
Trên đường phố hẹp, mấy nam hài cởi truồng cùng cô bé đang vây tại một chỗ đùa giỡn. Bên cạnh bọn chúng có mười mấy nam nữ hoặc ngồi chồm hổm hoặc đứng, hoặc ngồi hoặc ngủ đang trò chuyện.
Những người này, toàn bộ da thú che thân của họ đều lộ ra sắc xám tro hết sức cũ kỹ. Có một lão giả trong lúc cố gắng xoay người thì Âu Dương Vũ còn chứng kiến xuyên qua một lỗ thủng to là cái mông của lão!
So sánh với những người này, ba người Âu Dương Vũ thật sự là rất xuất chúng. Đặc biệt là Liễu, đơn giản đúng là quý nhân hiếm thấy.
Những người này, bất luận nam nữ già trẻ cùng ngây người nhìn về phía Liễu, Âu Dương Vũ tiến tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Đây là địa phương nào? Làm sao mới cách Á Tố nửa ngày liền có địa phương lụi bại như vậy?”
Liễu nhẹ giọng nói: “Đây là phía tây Á Tố, đi qua bốn năm trăm dặm chính là một đại quốc khác – Thác Lạc quốc. Thác Lạc quốc là do khoảng trăm cái bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, rất hỗn loạn nhưng lại đạt được một loại cân bằng xảo diệu, rất thích hợp cho đào phạm ẩn thân. Bởi vì Thác Lạc quốc quá hỗn loạn nên khiến cho rất nhiều địa phương cũng rất nghèo.”
Hắn vừa nói vừa đi theo bên cạnh xe ngựa về phía trước mặt. Hai người cùng nhau đi tới, góp nhặt vô số ánh mắt si ngốc, nhưng cả hai không để ý mà đang tìm một phòng ốc có dáng vẻ giống như là quán ăn.
Thỉnh thoảng lại xuất hiện một cái khách sạn treo lên cờ xí rách nát biến thành màu đen, còn có mặt tường sặc sỡ, góc tường có mùi mốc, cùng với đứng ở cửa là hài tử trên mặt dinh dính, hòa với nước mũi, mồ hôi, hạt cơm, còn có ruồi nhặng. Bụng Âu Dương Vũ không khỏi từng đợt co quắp.

Nàng nhanh chóng quay đầu lại, bước đi đến bên cạnh xe ngựa tung mình lên, vừa lên, nàng liền quát lên: “Tiếp tục đi thôi. Cùng lắm thì ở hoang dã đánh thú hoang ăn.”
Liễu và hộ vệ gật đầu, tung người nhảy lên xe ngựa. Xe ngựa một lần nữa chạy nhanh.
Liễu lên xe ngựa, đánh giá vẻ mặt ác tâm của Âu Dương Vũ, từ từ nói: “Vũ, nếu như chúng ta ở chỗ này dừng lại, thậm chí qua đêm thì tuyệt đối sẽ không bị Hi Thú biết!”
Âu Dương Vũ nhìn hắn một cái, hiểu ý tứ của hắn. Cười khổ một cái, Âu Dương Vũ lẩm bẩm nói: “Nhưng ta thật chịu không được.” Nhìn về Liễu, nàng chầm chập nói: “Thị trấn này quá nhỏ, ngươi bề ngoài cũng quá làm người khác chú ý, Hi Thú mà tới thì vừa hỏi liền biết.”
Liễu khẽ mỉm cười, không cùng nàng cãi cọ.
Chỉ chốc lát công phu, trời đất đã tối dần, theo mặt trời chìm vào đường chân trời, từng đạo tàn hồng xen lẫn trong sắc đen như mực cùng sương mù khiến cho cả vùng đất dường như thay đổi, cảnh vật trước mắt liền nhanh chóng trở nên bắt đầu mơ hồ.
Nhưng xe ngựa vẫn chạy nhanh về phía trước, không tìm đến phòng trọ ở trên quan đạo. Âu Dương Vũ nhìn phía ngoài, bỗng nhiên hé miệng “A~~” hú lên quái dị.
Hành động này của nàng khiến Liễu cùng hộ vệ sợ hết hồn. Hộ vệ kia vội vàng quát lên: “Làm sao vậy? Có thích khách sao?”
Liễu cũng kêu lên: “Vũ, nàng thấy choáng váng sao?”

Âu Dương Vũ quay đầu lại ngu ngơ hướng Liễu cười một tiếng, chỉ vào sương mù mịt mờ, mênh mông vô bờ ở hai bên quan đạo hoang dã không bờ bến, thở dài một hơi, nói: “Ngươi nhìn địa phương quỷ quái này, rất hoang vu a, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Trời cũng đen rồi, bụng của ta cũng đã đói, Liễu, lẽ ra nên nghe lời ngươi ở trấn nhỏ kia dừng lại qua đêm. Hiện tại chúng ta trên một chiếc xe ngựa đặt ở giữa bình nguyên vô tận này thì cho dù là ai cũng có thể liếc mắt liền thấy, thật đúng là không an toàn a.”
Liễu ha ha cười một tiếng, lắc đầu nói: “Nàng cũng đừng có luống cuống.”
Nhìn hai mắt vui mừng của Âu Dương Vũ, hắn chỉ vào phía trước nói: “Hơn năm mươi dặm nữa chính là một con sông lớn. Hai bên bờ sông đều có người ở, chúng ta có thể ở nơi đó qua đêm.”
“Thật sao, vậy còn chờ cái gì nữa? Mau đi nhanh thôi.”
Nhìn vẻ mặt khẩn cấp của Âu Dương Vũ, thanh âm Liễu chậm rãi nói: “Nhưng là, nơi đó có một việc không tốt.” Thấy Âu Dương Vũ chớp ánh mắt, hắn trầm giọng nói: “Nơi đó là lãnh địa của Tượng. Chúng ta thuận lợi thì có lẽ có thể mượn một con thuyền rời đi. Nếu là không thuận lợi thì có lẽ sẽ bị ở lại nơi đó, nhìn mấy ngày náo nhiệt!”
*Lãnh địa của Tượng: Nguyên gốc là tượng chi lãnh địa, không hiểu cho lắm, khi nào hiểu sẽ sửa sau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.