Đen Trắng

Chương 24: Bảo vệ vợ [1]


Đọc truyện Đen Trắng – Chương 24: Bảo vệ vợ [1]

Có thể tưởng tượng, dựa vào phẩm tính và tu dưỡng của Kỉ Dĩ Ninh,
nhất định sẽ không ở sau lưng người khác mà tố cáo chuyện gì. Cho dù bị
người ta bắt nạt, cô cũng cho đó là chuyện của mình. Huống chi, Khiêm
Nhân không đánh cũng không mắng cô, cùng lắm cũng chỉ là dựa trên lập
trường của mình mà biểu hiện chút cảm xúc thôi, đó cũng gọi là tự do
ngôn luận, cái gì đã qua thì để cho nó qua đi.

Đường Dịch là người rất hiểu Kỉ Dĩ Ninh, tuy rằng hiện tại bộ dáng
anh có chút yếu ớt tái nhợt, giống như không có chút khả năng công kích
nào, hơn nữa bộ dạng lại xinh đẹp khiến người ta nhìn qua lại càng thêm
yêu mến.

Nhưng! Đó tuyệt đối chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, có tính lừa gạt. Người này mà tỉnh lại có nghĩa là tất cả mọi thứ đều tỉnh, bao gồm cả
tính bạo lực ẩn chứa sâu trong nội tâm. Dù chỉ là một chuyện nhỏ bé, một khi Đường Dịch đã nhúng tay vào, hậu quả khẳng định sẽ không lường
được.

Nghĩ đến đây, Kỉ Dĩ Ninh vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Nâng tay lau nước mắt, cô mỉm cười với anh,“Không có đâu, chỉ có anh thôi, còn ai dám bắt nạt em chứ.”

“Như vậy à……”

Đường Dịch gật đầu một cái, bộ dáng giống như không quá để ý, chống tay phải xuống giường để ngồi dậy.

Kỉ Dĩ Ninh vội vàng đỡ anh ngồi lên, vụng trộm ở trong lòng thở dài
nhẹ nhõm một hơi, nghĩ cuối cùng cũng không để anh ấy nhìn ra cái gì,
bất thình lình lại nghe thấy một câu hỏi không chút để ý –

“…… Bọn Khiêm Nhân bắt nạt em sao?”

“……”

Tiếng vang trong lời nói của anh còn chưa tán hết, trán Kỉ Dĩ Ninh đã đổ mồ hôi lạnh ‘Bá’ một tiếng ngồi xuống.

Một người khôn khéo khó lừa như thế, làm sao có thể là người bị thương chưa lành chứ……

Bỗng nhiên cô nhớ tới một đoạn đối thoại trước kia với Đường Kính –

Khi đó cô mới về làm dâu ở Đường gia không lâu, tuy rằng Đường Dịch
chưa từng muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng gì, nhưng đôi khi đến buổi tối nhìn thấy anh đi vào phòng ngủ, cô vẫn thấy không nhịn được mà muốn tránh đi, dùng đủ lý do, Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy thời gian đó mình đã phải
điều động toàn bộ sức tưởng tượng. Đường Dịch cũng không nói cái gì, một bên cầm cốc nước uống một bên nhìn cô, uống xong nước rồi anh liền đi
ra ngoài, bộ dáng chậm rì rì không nói đến làm gì, nhưng hành vi cử chỉ
đều quỷ dị đến chết, cô nhìn thấy mà toàn thân rét run lên.

Sau đó, Đường Kính ôn ôn hòa hòa khuyên cô:“Không cần có ý đồ nói dối Đường Dịch, không có kết quả đâu.”


Cô chột dạ nói:“Tốt xấu gì buổi tối anh ấy cũng không hoài nghi em……”

“Không phải anh ấy không biết em gạt anh ấy, là anh ấy lười vạch trần em đó……” Đường Kính nở nụ cười, chậm rãi nói cho cô:“Theo góc độ cuộc
sống riêng tư mà nói, người như Đường Dịch này đôi khi thực tản mạn,
không biết anh ấy có thấy bộ dáng của mình không, anh cảm thấy anh ấy
biến thái hề hề ……”

Kỉ Dĩ Ninh:“……”

Đường Kính không nhịn được khuyên cô,“Bây giờ anh ấy đối với em còn
có chút kiên nhẫn, cho nên sẽ không đùa với em, khi anh ấy mà dùng hết
kiên nhẫn rồi, sẽ không bỏ qua cho em đâu.”

Cô kinh ngạc trợn to mắt:“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”

Đường Kính vung tay:“Nửa thật nửa giả đi, đàn ông mà thấy bộ dạng yếu thế của phụ nữ thì phần lớn sẽ bỏ qua ……”

Nửa thật nửa giả, nói cách khác, khi nào cần làm nũng thì cũng nên làm nũng một chút.

Dựa vào lẽ thường thôi, đối với một cô gái mà nói, biện pháp này chắc là cũng không khó thực hành, nhưng đối với người từ nhỏ hành vi tác
phong đều thực chính trực như Kỉ Dĩ Ninh mà nói, cũng rất khó khăn đó.

Ngay khi Kỉ Dĩ Ninh còn đang giãy giụa trầm tư, Đường Dịch đã nắm lấy cằm cô, kéo cô lại gần, anh ôn nhu mở miệng:“Nói đi, bọn vô liêm sỉ đó
đã làm gì với em?”

“……”

Vừa thấy bộ dáng này của anh, cô chỉ biết trong lòng anh khẳng định đã nổi lên ngạt niệm……

Đường Kính đã dạy cô, đối phó với Đường Dịch chỉ có một biện pháp.

Vì thế, Kỉ Dĩ Ninh nửa thật nửa giả tiếp lời anh,“Đúng vậy, Đường gia các anh xác thực có một người thật sự có thể bắt nạt em.”

“Ai?”

“Anh a……”

……

Cuối cùng, khi Kỉ Dĩ Ninh đi ra khỏi phòng bệnh chân lại có chút mềm yếu, vừa rồi lại còn sắp ngã nữa chứ……

Sau khi mọi người đi vào phòng bệnh, Kỉ Dĩ Ninh kéo Đường Kính ở lại
hành lang, có chút xấu hổ cảm khái nói:“Em không nghĩ tới, Đường Dịch sẽ là người thích ăn mềm không ăn cứng……”


Đường Kính vẻ mặt kinh ngạc:“Thật sự?”

“……”

Kỉ Dĩ Ninh lập tức chảy mồ hôi:“…… Anh không biết? Không phải trước kia anh dậy em sao?”

Đường Kính khụ một tiếng, ý tứ thật không tốt thừa nhận:“Đó là anh
xuất phát từ quy luật chung của đàn ông thôi, thuận miệng nói bừa ……”

“……”

Hai người đồng thời không nhịn được nhìn vào bên trong phòng bệnh,
trong lòng đồng thời bốc lên một cảm giác chịu tội ‘Chúng ta hại Khiêm
Nhân’ ……

**** **** ****

Vài ngày sau đó, tuy rằng Đường Dịch mới tỉnh không lâu, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng hiển nhiên không ai xem anh như bệnh
nhân mà đối đãi.

Có một câu Khiêm Nhân nói là đúng, toàn bộ người ở Đường gia đều nghe theo Đường Dịch, không thể thay thế được, vì thế anh liền trở thành
người tồn tại độc nhất vô nhị.

Lục tục, người của Đường gia không ngừng muốn gặp mặt Đường Dịch, mặc dù có Đường Kính giúp anh xử lý công việc, nhưng có khi đề cập đến nội
dung mẫn cảm, đã rời khỏi Đường gia rồi, Đường Kính là người rất có
chừng mực, tất nhiên sẽ không đi nhúng tay, vì thế, xét đến cùng vẫn là
muốn Đường Dịch ra quyết định.

Kỉ Dĩ Ninh đôi khi có thể đứng ở ngoài phòng bệnh nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt anh, sắc bén và bạc tình. Cô nhớ tới bộ dáng anh hôn mê khi bị
thương, yếu ớt như vậy làm người ta động tâm, một chút công kích đều
không có. Mà khi anh vừa mở mắt, toàn bộ hình ảnh đó trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Kỉ Dĩ Ninh nghĩ, có lẽ, một cậu bé từ nhỏ
đã sống trong hoàn cảnh đặc thù, mới có thể dưỡng thành một người có hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng có ôn nhu và cả sát ý.

Chạng vạng ngày hôm nay, Khiêm Nhân sắp xếp lại văn kiện của hai ngày đưa cho Đường Dịch, đi vào phòng bệnh đem văn kiện giao cho Đường Dịch
xem qua.

Thiệu Kì Hiên đang đổi thuốc cho Đường Dịch, biểu tình có chút buồn
bực. Bác sĩ Thiệu vốn tưởng rằng dựa vào cá tính của Đường Dịch nhất
định sẽ có tính khí của thiếu gia, vì phòng ngừa bệnh viện nhà mình bị
anh biến thành gà bay chó sủa, thậm chí từ vài ngày trước Thiệu Kì Hiên
đã chuẩn bị tinh thần rất tốt rồi, quyết định mỗi đêm đều chuẩn bị thuốc ngủ cho anh……

Nhưng ai mà biết, Đường Dịch mấy ngày nay thật sự bình tĩnh, uống

thuốc, làm việc, ngủ, vô cùng bình thường, lãng phí bó lớn tình cảm của
Thiệu Kì Hiên, khiến cho bác sĩ Thiệu cực kỳ buồn bực.

Khiêm Nhân đi đến bên cạnh, đem văn kiện giao cho Đường Dịch, khoanh tay đứng đó nghe anh phân phó.

Đường Dịch tiếp nhận văn kiện, giơ tay lên lật một trang, không chút để ý đến câu hỏi kia.

“Đề nghị hợp tác cùng Đài Loan, Đường Học Khiêm có thái độ gì vậy?”

“Rõ ràng, Đường Học Khiêm không có hứng thú với tài chính đen và
trắng của chúng ta, tôi cảm thấy hắn chỉ có hứng thú đem lại lợi ích cho mình thôi.”

Ồ, nằm trong dự kiến. Hai bên đều là cao thủ lợi ích hóa, chuyên gia gặp được chuyên gia, nói ba phần cũng đủ minh bạch.

Đường Dịch thuận miệng phân phó nói:“Thay tôi đưa quà đến.”

Khiêm Nhân có chút ngạc nhiên:“…… Sao?”

“Nghe nói sắp tới là đám cưới con gái hắn, chuẩn bị quà đưa đến thay tôi.”

Khiêm Nhân lập tức hiểu được, gật đầu một chút nói được.

Đường Dịch ngẩng đầu, khó có được ôn nhu:“Vất vả anh.”

“……”

Ôn nhu như thế, Khiêm Nhân ngược lại có chút cảm giác lo lắng.

Đường Dịch đột nhiên hỏi:“Khiêm Nhân, anh theo tôi đã bao lâu?”

“Hai mươi lăm năm lẻ ba tháng.”

Đường Dịch nở nụ cười, tươi cười động lòng người.

“Trí nhớ thật tốt.”

“……”

Mẹ ơi, Đường Dịch quỷ dị như vậy, người bình thường đều chịu không nổi a.

Khiêm Nhân có vẻ cầu xin tha thứ hô một tiếng:“Dịch thiếu……”

Giọng nói của Đường Dịch lại vang lên:“Lần này anh đi Đài Loan xử lý
xong xuôi mọi việc, tôi thả anh đi được không? Anh có thể du ngoạn thế
giới một vòng, hiểu biết một chút về phong tục của nhiều dân tộc, xúc
tiến trao đổi quốc tế, cống hiến cho sự nghiệp……”

“……”

Ông chủ ơi, tôi cũng không phải lãnh đạo trung ương…… Làm sao cần cái gì mà trao đổi quốc tế chứ……

Đường Dịch bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lên tiếng đề nghị:“Như vậy đi, anh đến nông trường của Đường gia nghỉ phép thì thế nào?”


Nông trường của Đường gia là ở nơi nào hả? Đơn giản mà nói, chính là cái hoang đảo chim không đẻ trứng đó.

Khiêm Nhân rốt cục cũng hoảng hốt, trên người mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng chảy xuống.

Đối mặt với một Đường Dịch như vậy, muốn nói không bị chút cảm giác áp bách nào hiển nhiên là không có khả năng.

Từ nhiều năm trước, bởi vì hai bên đương sự chỉ có một người có thể
biết đến nguyên nhân, Khiêm Nhân đã bị Đường Dịch đoạt mất quyền lực một lần, từ đó về sau anh hoàn toàn cảm nhận được cảm giác bi thương bị
người ta quên đi.

Lúc mới bắt đầu anh còn thấy mình may mắn, an phận thủ thường đi đến
nơi mà Đường Dịch gọi là nghỉ phép ở nông trường, nghĩ rằng sau đó không lâu Đường Dịch có thể gọi anh trở về. Vì thế, đồng chí Khiêm Nhân cứ
như phần tử trí thức trước kia lên núi xuống nông thôn vậy, mỗi ngày còn thật sự nuôi heo thả vịt, đốn củi trồng cây, tích cực tiến hành cải tạo lao động, còn không quên mang theo một quyển [ chuyện phiêu lưu của
Robinson Crusoe ], bảo trì tư tưởng chiến đấu. Kết quả, ba tháng sau,
Đường Dịch phái người đến báo cho anh: Xét thấy biểu hiện nhiệt tình yêu thương nông trường của anh, tổ chức chính thức quyết định, để Doãn tiên sinh cả đời ở lại nông trường tiến hành cải tạo lao động……

Nếu không phải sau đó anh thuyết phục Đường Kính đi cầu tình, thì
Đường Dịch căn bản chính là quyết tâm muốn hủy bỏ quyền lực của anh cả
đời, cái gì mà hơn hai mươi năm cảm tình kết giao chứ, tất cả đều là vô
nghĩa, đối với Đường Dịch mà nói căn bản không đến nơi đến chốn.

Thế cho nên sau chuyện này, đồng chí Khiêm Nhân liền hạ xuống một căn bệnh –

“Dịch thiếu, ngài không thể như vậy! Rất nguy hiểm! Tôi tuyệt đối sẽ không cho ngài làm như vậy!”

“Anh muốn đi nông trường?”

“…… Ngài muốn làm như thế nào liền làm như thế đi, tôi không có ý kiến, hoàn toàn không có ý kiến……”

……

Mà lúc này đây, Khiêm Nhân rốt cục biết mình lại bị rắc rối một lần nữa.

Hít sâu, cúi đầu xuống tạo thành góc chín mươi độ giải thích.

“Tôi sai lầm rồi!”

Đường Dịch liếc anh ta một cái, chậm rãi hỏi lại:“Anh sai cái gì?”

“……”

Anh thật đúng là nói không nên lời. Đường Dịch cực kỳ không thích
người bên ngoài nhúng tay vào việc tư của mình, lại càng không thích có
người nói dối trước mặt mình.

“Như thế nào, không dám nói trước mặt tôi? Tốt, anh không nói, tôi nói thay anh.”

Đường Dịch khép lại tập văn kiện trong tay, thu hồi bộ mặt lười biếng, cả người lập tức lạnh đi.

“Doãn Khiêm Nhân, đối với ánh mắt chọn phụ nữ của tôi anh rất có ý kiến nhỉ……?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.