Đọc truyện Đen Trắng – Chương 23: Tới gần [3]
Nhìn từ góc độ lợi ích cá nhân mà nói, Thiệu Kì Hiên ước gì Đường
Dịch không cần nhanh chóng khỏe lại, bởi vì loại thiếu gia quý giá này
mà ở trong bệnh viện, quả thực là một con dê béo được đưa đến tận cửa
rồi, cơ hội tốt như vậy tại sao lại không ra tay giết nó chứ.
Nhưng hai ngày sau, Thiệu Kì Hiên liền chịu không nổi nữa.
Nguyên nhân chính là, chỉ vì thân thể vị đại thiếu gia của Đường gia
này quá quý giá, từ trước đến giờ chưa từng bị thương lại ngẫu nhiên bị
trúng đạn, vậy nên thủ hạ cấp dưới của anh ta khẩn trương vô cùng, sợ
thiếu gia nhà mình về sau lại bị di chứng sang căn bệnh quái quỷ gì đó,
vì thế, chỉ cần Đường Dịch có chút động tĩnh, mọi người lại bắt đầu dắt
giọng một đường gọi Thiệu Kì Hiên vào phòng bệnh, rõ ràng Đường Dịch
chẳng có chuyện gì mà cũng bắt Thiệu Kì Hiên chạy qua liếc mắt nhìn một
lần, tiếp tục liếc mắt nhìn một lần, rồi lại phải tiếp tục liếc mắt nhìn một lần nữa……
Được rồi, chuyện này vốn dĩ cũng chả thành vấn đề gì, nhưng mà vấn đề chính là loại người chưa bao giờ nói chuyện đạo lý như Đường Dịch kia,
huấn luyện ra thủ hạ đều được kế thừa truyền thống tốt đẹp của anh ta,
quấn quít lấy Thiệu Kì Hiên không nói làm gì, đáng sợ là nếu Thiệu Kì
Hiên dám không đi liền trực tiếp lôi súng ra uy hiếp anh……
Thiệu Kì Hiên rốt cục cũng bị cái loại ngược đãi tinh thần này làm
cho phát điên, lần thứ tám mươi hai đi ra từ phòng bệnh của Đường Dịch,
đôi mắt thâm đen như gấu trúc của bác sĩ Thiệu rốt cục cũng không nhịn
nổi nữa mà bắt lấy tay Khiêm Nhân đón gió rơi lệ.
“Các vị, tôi kính nhờ các vị đó, đừng tiếp tục tra tấn tôi như vậy
nữa có được không…… Đường Dịch mặc dù bị trúng đạn, nhưng vết thương đó
cũng không nặng, thật sự không nặng mà, đừng nói không có nguy hiểm gì
đến tính mạng, cho dù anh ấy có muốn để lại di chứng gì cũng rất khó
khăn đó…… Thật sự, tôi không lừa các người, Dịch thiếu nhà các người
thực không phải bị bệnh nan y…… Tin tưởng tôi đi, anh ấy không sao hết,
thật sự……”
“……”
Vì tự mình bồi thường tổn thất tinh thần, bác sĩ Thiệu bắt đầu thực
hiện biện pháp giết con dê béo kia, kê ra một đống thuốc bổ thuốc quý
thuốc đắt, mặc kệ nó có tác dụng gì hay không, chỉ cần uống vào không có việc gì là anh ta đều kê ra hết.
Khiêm Nhân không hiểu y học, cầm đơn thuốc tất nhiên sẽ đi mua thuốc. Đường Kính trong lúc vô ý thấy Thiệu Kì Hiên kê ra đủ loại thuốc cứ như tuyết rơi mùa đông kia, nhất thời cả người đều bị rung động, tùy tay
với lấy một tờ đơn cúi đầu nhìn thoáng qua, mồ hôi lạnh trên trán Đường
Kính lập tức chảy xuống.
“Thiệu Kì Hiên, anh có lầm hay không hả, anh ấy bị thương như vậy thôi mà cũng cần đến thuốc Đông y cổ truyền hay sao?……”
Bác sĩ Thiệu bộ dạng ung dung như vĩ nhân mà phất phất tay:“Không có việc gì, thuốc Đông y bổ dưỡng, không dùng cũng phí……”
Đường Kính thắc mắc:“Nhưng mà thuốc Đông y này không đúng……”
“Không đúng chỗ nào?”
“Đây là thuốc bổ thận mà……”
“……”
Trong lòng đang không có y đức bị người ta nhìn thấu, bác sĩ Thiệu
thấy vô cùng buồn bực:“Đường Kính, anh không phải tốt nghiệp khoa quản
lý ở Cambridge sao.”
“À, có vấn gì đề chứ?”
“Vậy sao anh còn hiểu y học Trung Quốc.= =” Điều này không phải là rõ ràng khinh bỉ tiến sĩ y học như anh sao.
“Cái này không phải học thức, mà là thưởng thức đó bác sĩ Thiệu à,”
Đường Kính trả lại đơn thuốc cho anh ta, hất cằm phân phó:“Tiếp tục đi.”
Một tên học quản lý lại bắt đầu đàn áp tên học y chính thống……
Kì Hiên khó chịu, cúi đầu liếc tờ đơn thuốc trong tay Đường Kính, không nhận.
Hừ, bệnh viện là tôi mở, đơn thuốc là tôi kê, lão tử chính là muốn giết dê béo đó, anh làm gì được tôi chứ.
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, Kỉ Dĩ Ninh mua điểm tâm đã trở lại.
Vừa thấy cảnh này, Kỉ Dĩ Ninh tò mò đi lên, nhận lấy đơn thuốc trong
tay Đường Kính, nhìn một chút, chữ viết lưu loát của Thiệu Kì Hiên lập
tức kích động tiến vào mắt cô.
Đường Kính vừa định nói gì, em đừng có tin, Đường Dịch không sao hết, căn bản là không cần uống loại thuốc này, thì Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên mở
miệng.
“Bác sĩ Thiệu, cảm ơn anh, thật sự,” Vẻ mặt bạn Kỉ thật chân thành,
bàn tay kích động nắm chặt, trong mắt lại ẩn chứa làn nước khiến người
ta rung động:“Lần nào cũng được anh chịu mệt nhọc vất vả cứu sống, có
thể quen biết một người bạn như anh thật sự thực may mắn, tôi cũng không biết phải làm thế nào để cảm ơn anh, tôi thực sự rất cảm kích, thật sự, tôi……”
“Đừng, đừng nói nữa……”
Câu nói ‘Chịu mệt nhọc cứu sống’ từ trong miệng bạn Kỉ kia khiến đồng chí Thiệu Kì Hiên vội vàng đoạt lấy đơn thuốc trong tay cô, toàn bộ
linh hồn đều chột dạ, run rẩy, đang tự kiểm điểm mình.
Thật là, Kỉ Dĩ Ninh không phải là loại tiểu quái thú như Tô Tiểu Miêu, lừa thế nào cũng có cảm giác có tội……
Đối mặt với một Kỉ Dĩ Ninh thuần khiết như thế, trái tim đen tối của
bác sĩ Thiệu một lần nữa bị phát hiện, tung cửa đi ra ngoài mà đổi đơn
thuốc.
“……” Kỉ Dĩ Ninh bối rối:“Anh ấy làm sao vậy?”
Đường Kính không đáp, mân môi cười nhẹ,“Em có hiểu y học không?”
“Không hiểu……”
Đường Kính có chút nghiền ngẫm hỏi:“Em không nghĩ rằng Thiệu Kì Hiên có thể kê đơn thuốc hỗn loạn cho Đường Dịch hả?”
Kỉ Dĩ Ninh không chút suy nghĩ đã trả lời:“Sẽ không đâu, em tin tưởng anh ấy.”
Đường Kính không nhịn được bật cười.
Kỉ Dĩ Ninh, em thật sự là rất đơn thuần rồi, cũng không ngẫm lại,
Đường Dịch từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường xã hội đen rồi, xung quanh làm gì có ai đơn thuần chứ……
Bỗng nhiên, có người gõ cửa.
Đường Kính thản nhiên lên tiếng trả lời:“Vào đi.”
Thân ảnh của Khiêm Nhân xuất hiện trước mặt hai người, cầm trong tay
một tệp văn kiện, thẳng đường đưa cho Đường Kính, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn sang Kỉ Dĩ Ninh, trực tiếp coi như không có sự tồn tại của
cô.
Kỉ Dĩ Ninh không tự giác cúi đầu.
Từ sau chuyện đó, cô vẫn còn có chút sợ Khiêm Nhân, hoặc là nói, trừ
bỏ Đường Kính và Thiệu Kì Hiên thì tất cả những người của Đường gia, cô
đều có chút sợ hãi. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được họ đang bất mãn với
cô, nếu không phải phía sau cô có Đường Dịch, bọn họ nhất định sẽ không
bỏ qua cho cô.
“Kính thiếu, đây là những văn kiện cấp bách trong hai ngày nay cần
Dịch thiếu xem xét,” Khiêm Nhân đưa văn kiện cho Đường Kính:“Bác sĩ
Thiệu nói anh ấy chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, cụ thể là khi nào thì
chưa rõ, nhưng những văn kiện này thì không thể để lâu được nữa ……”
“Tôi biết rồi,” Đường Kính tiếp nhận văn kiện, gật gật đầu:“Tôi sẽ xử lý.”
Đang muốn nói thêm cái gì nữa, tầm mắt của Đường Kính lại nhìn thấy
bộ dáng Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu vô thố, Đường Kính cũng là một người rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, lập tức hiểu được có nguyên nhân trong đó. Tình cảnh hai ngày nay của cô anh luôn để vào trong mắt, tuy rằng từ
đáy lòng Đường Kính cảm thấy cô thật sự là thực vô tội, nhưng những
người khác của Đường gia hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nhất là những người từ nhỏ đã đi theo Đường Dịch.
Đường Kính cầm văn kiện, giương mắt nói:“Chúng ta đi ra ngoài nói tiếp.”
Khiêm Nhân đi theo Đường Kính ra khỏi phòng bệnh, hai người đứng bên cửa sổ ngoài hành lang nói chuyện.
Đường Kính nâng tay, lấy tập văn kiện trên tay đập lên trán anh
ta,“Người ta chỉ là một cô gái, vốn đang êm đẹp mà sống, kết quả mới gặp Đường Dịch đã bị anh ấy giữ chặt lấy, cho tới giờ cô ấy cũng không nháo không trêu chọc ai, vậy mà bây giờ các người lại có thể bắt nạt cô ấy
sao……”
Khiêm Nhân có chút buồn bực,“Không thể trách tôi a……”
Đúng, anh thừa nhận lập trường của mình không kiên định một chút.
Trước kia, Đường Dịch thích Kỉ Dĩ Ninh, cô cũng đem lại cho người ta cảm giác cô ấy là một tiểu thư hiền lương thục đức, Khiêm Nhân cũng thích
cô ấy, ấn tượng đối với Kỉ Dĩ Ninh chỉ có thể dùng hai chữ ‘Hiền hậu’ để khái quát, trong lịch sử hoàng hậu đều là những người tốt; tuy nhiên,
hiện tại xảy ra chuyện này, người không hề có tính nguyên tắc như đồng
chí Khiêm Nhân lập tức phản chiến lập trường, vừa nhìn thấy Kỉ Dĩ Ninh
đã nghĩ đến bốn chữ ‘Hồng nhan họa thủy’, tiếp theo trong đầu lại không
ngừng hiện hình ảnh quỷ dị ‘Bao Tự, Ðát Kỉ’ [1], rồi sau đó lại sợ vận
mệnh tương lai của Đường Dịch nhất định sẽ bị suy kiệt…..
Không thể không nói, Đường Kính đã bị hoạt động nội tâm phong phú của đồng chí Khiêm Nhân bên cạnh Đường Dịch này làm cho loạn óc.
“Tôi nói này, các người có thể không cần đem bi kịch đổ hết lên đầu
cô gái bên cạnh Đường Dịch có được không hả……” Thật sự còn có thể nghĩ
đến Bao Tự, Ðát Kỉ sao, học lịch sử cũng tốt quá nhỉ.
Khiêm Nhân bĩu môi:“Tô tiểu thư cũng chưa bao giờ khiến nhị thiếu gia bị thương phải nằm viện cả.”
“……”
Đó là bởi vì tôi không có biến thái như Đường Dịch mà thôi……
Đường Kính đau đớn kịch liệt suy nghĩ: Còn nữa chính là bởi vì, vị
kia nhà tôi thường xuyên làm cho chính mình bị thương phải nằm viện đó……
“Tôi không rõ Dịch thiếu thích Kỉ tiểu thư ở điểm gì,” Khiêm Nhân
không hề nghĩ nhiều nói tiếp:“Có quá nhiều người phụ nữ ở trước mắt anh
ấy, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa có hứng thú. Hiện tại ngẫm lại,
thậm chí tôi vẫn cảm thấy có lẽ vị Giản tiểu thư kia càng thích hợp với
Dịch thiếu hơn……”
Đường Kính nghiền ngẫm nhíu mày:“Giản Tiệp?”
“À,” Khiêm Nhân chỉ chỉ văn kiện trên tay Đường Kính,“Giản tiểu thư
mấy ngày hôm trước còn cầm văn kiện tới nhắc nhở Dịch thiếu thời gian
này phải cẩn thận chuyện giao dịch làm ăn……” Thật đúng là một người vợ
hiền, khiến mọi người cảm động, đáng tiếc, Dịch thiếu nhà anh cho tới
bây giờ cũng không nhìn ra……
Đường Kính khụ một tiếng, vỗ vỗ vai anh ta, “Tin tưởng tôi, lấy hiểu
biết của tôi về Đường Dịch, ánh mắt của anh ấy với cô kiểm sát trưởng
kia, khẳng định là không có hứng thú ……
“Vì sao thế?” Khiêm Nhân hiếu kỳ nói:“Cũng là cứu mà, Dịch thiếu đã
cứu cô ấy một lần, tại sao ra tay cứu Giản tiểu thư lại không giống như
cứu Kỉ tiểu thư chứ?”
“Nghe này, anh thấy chuyện này thì liên quan gì đến nhau hả,” Đường
Kính thật sự có chút bực mình:“Đường Dịch cũng không phải là cứ cứu một
cô gái thì sẽ lấy cô ấy về làm vợ……”
Khiêm Nhân:“……”
Giữa lúc hai người đang chăm chú nói chuyện đó, không ai nhìn thấy,
Kỉ Dĩ Ninh đang hạ xuống ánh mắt ảm đạm, đáy mắt chứa sự tổn thương,
lặng lẽ đóng cửa phòng bệnh lại.
Cô thấy thực ủy khuất, trước nay chưa từng ủy khuất như thế này.
Cô biết mình đã sai, cô có thể sửa, nhưng bọn họ lại không cho cô cơ
hội. Bọn họ phủ định cô, cô nghe thấy lời nói của Khiêm Nhân, vị trí bên cạnh Đường Dịch này, không nên là cô, những người thích hợp với anh ấy
còn có khối người.
Nếu mẹ cô còn sống, cô có thể đến bên mẹ nói hết mọi ấm ức trong lòng, đáng tiếc, bây giờ cô chỉ có một mình.
Kỉ Dĩ Ninh rốt cục không chịu được nữa, nằm bên cạnh anh bật khóc.
Một người ỷ lại thời cơ vào một người khác, thật sự rất khó sống.
Trước đó cô chưa từng ỷ lại vào anh, nhưng ngay tại giờ phút này, rốt cục cô cũng hiểu được, trừ bỏ bên người anh ra, cô chỉ có hai bàn tay
trắng.
Bỗng nhiên cảm thấy có người vuốt ve trán cô.
Kỉ Dĩ Ninh đang trong thất thần mà tỉnh lại, nâng mắt lên, chống lại một ánh mắt ôn nhu nghiền ngẫm.
Cô giật mình ngây ngốc.
Năm giây sau, Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn tỉnh táo.
‘Bá’ một tiếng đứng lên, muốn chạy ra ngoài gọi ‘Anh ấy tỉnh……’,
nhưng bỗng nhiên anh nắm lấy bàn tay trái của cô, dùng sức một chút kéo
cô trở về, đem cô nằm gọn trong lòng mình.
Đường Dịch mạnh mẽ, đã thức tỉnh rồi.
Cô nép vào ngực anh, ngón tay anh vuốt ve môi cô, nước mắt ủy khuất nơi đáy mắt cô còn không kịp tán đi.
Anh nâng tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại nơi đáy mắt cô đó,
chậm rãi mở miệng, giọng nói nhịp nhàng ăn khớp:“…… Ai bắt nạt em?”