Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 9: Lần Này Tôi Nhất Định Sẽ Không Để Cho Cậu Chạy Mất Nữa!


Bạn đang đọc Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team – Chương 9: Lần Này Tôi Nhất Định Sẽ Không Để Cho Cậu Chạy Mất Nữa!


Edit: Ry
“Vãi chưởng!”
“Vãi chưởng cả nhà tôi sốc!”
“Dám một mình dắt newbie đến cái phó bản này, quả nhiên là cũng có chút tài cán [quỳ].”
“Tôi không biết gì đâu đừng có lừa tôi, Phong Ấn Sư mà lợi hại như thế á!”
“Đúng rồi, chẳng phải là Phong Ấn Sư luôn thờ Phật à?”
“Mấy người trông boss kìa…”
“Thôi đừng nói nữa, tội vãi, tôi còn muốn lau mặt giúp boss [thút thít]”
Chức nghiệp của Du Mộng hầu hết đều có trong cả ba tộc.

Ví dụ như các nghề Chiến Thần, Kiếm Khách, Sát Thủ, Vú Em, cả ba tộc đều có thể luyện, nhưng mỗi một chủng tộc sẽ tạo thành những đặc điểm khác nhau.

Ví dụ như Chiến Thần của ma tộc sẽ có lực tấn công mạnh hơn, Chiến Thần của yêu tộc thì máu dày hơn, tất cả đều có ưu khuyết điểm riêng.

Ngoài các chức nghiệp chung ra thì mỗi tộc sẽ có hai chức nghiệp đặc biệt, không phải người trong tộc thì không thể luyện.

Nghề đặc biệt của ma tộc là Ám Minh Sư và Phong Ấn Sư, trong đó Phong Ấn Sư có từ phiên bản đầu tiên, Ám Minh Sư là về sau mới bổ sung thêm.

Mà tất cả những nghề nghiệp này đều chia ra hai hệ.

Trải qua nhiều năm thực tiễn, mọi người đều đã tìm được cách kết hợp tốt nhất.

Đối với Phong Ấn Sư mà nói, cách chơi phổ biến và đơn giản nhất là chọn hệ hỗ trợ, bây giờ Phong Ấn Sư của các đội tuyển chuyên nghiệp đều chơi hệ này.

Còn Phong Ấn Sư hệ công kích là nghề ít được quan tâm nhất trong số các nghề bị bỏ xó, cực cực hiếm người chơi.

Nhưng mà…!
Đám fan nhìn boss không ngừng phun máu đầy mặt, đột nhiên cảm thấy hình như tên Phong Ấn Sư này chơi hệ tấn công — Bạo lực vãi, hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ buông đao thành Phật.

Tất cả thấy cậu ta đi vòng quanh cột đá trong điện, vừa nhã nhặn vừa thanh tao, nhưng cứ phất tay là bay máu.

Tấn công thường và tấn công đơn liên tục đổi cho nhau, do bị ảnh hưởng bởi thời gian hồi chiêu nên sẽ luôn có khoảng 1 giây ngừng lại, nhưng gần như có thể làm thành một chuỗi đòn liền tù tì, đồng thời tất cả đều là đập thẳng vào đầu.

Hiệu quả cũng thật xuất sắc.

Để đòn tấn công có sát thương lớn thì phải có bạo kích, mà chuỗi chiêu liên hoàn sẽ tăng thêm bạo kích, thế là máu trên mặt boss chưa từng khô, cứ thế chảy xuống cổ, chảy vào trong quần áo.

“Thảm quá đi mất, tôi cũng không đành lòng nhìn nữa.”
“Má ơi, tôi còn tưởng chiêu vừa rồi của boss sẽ đánh trúng chứ! Hèn vãi, thế mà lại né kìa!”
“Vãi nồi nhìn đi, có phải là tên đó vẫn đầy máu không?”
“Đúng rồi, trâu bò vãi.”
Bọn họ không khỏi thảo luận xem cậu có khi nào là tuyển thủ chuyên nghiệp không.


Nhưng trò chuyện một hồi, có người đưa ra vấn đề mấu chốt.

Cậu ta gánh cả game thế này thì chồng yêu sẽ không có đường để phát huy mất!
Lát nữa đổi thành chồng yêu của họ full máu hành boss thì tên Phong Ấn Sư kia sẽ không kinh ngạc.

Mà nếu anh ấy thật sự nhúng tay, dựa theo những lời lúc trước của Phong Ấn Sư, nhiều khả năng tên đó sẽ đập cho chồng bọn họ một trận.

“…”
“!!!”
“Tôi @# $% ”
Fan hâm mộ vốn định xem chồng yêu vả mặt người ta, giờ thì hay rồi, bọn họ mới là người bị Phong Ấn Sư vả mặt.

Nhưng bọn họ nhanh chóng bùng lên hi vọng, vì boss sắp nộ rồi.

Cái khó của boss số một nằm ở cơ chế nộ của nó, nó sẽ thả ra một chiêu nguyền rủa hình quạt, có trốn sau cột đá cũng vô dụng, bởi vì chiêu đó sẽ xuyên qua vật cản nguyền rủa mọi vật sống.

Muốn sống, chỉ có cách kịp thời rời khỏi phạm vi tấn công của nó.

Nhưng cái quạt đó có diện tích rất lớn, mà ở chế độ nộ, boss sẽ không ngừng bám theo người chơi mà tung chiêu, đa số người chơi ở cửa này đều sẽ mất máu.

Cả đám giữ vững tinh thần, mong đợi đến lúc tên Phong Ấn Sư kia bị đuổi cho chạy té khói khóc lóc, sau đó nam thần sẽ giáng xuống từ trên trời, ra tay cứu hắn.

Kết quả tên kia không hề chạy.

Khương Thần bước ra từ sau cột đá, đứng đối diện boss.

Boss giương cái mặt đầy máu, oán hận nhìn cậu chằm chằm, cánh tay hung hăng quét ra ngoài, thả nguyền rủa.

Khương Thần bước về phía trước một bước.

Vòng sáng của kỹ năng tràn ra, gần như hòa vào làm một với cậu.

Một giây sau, cậu “ôm ấp đầy tình thương” dán sát vào boss.

Cùng lúc đó, nguyển rủa màu đen ngưng tụ thành hình quạt sau lưng cậu, vù một tiếng, đánh về phía không khí phía sau.

Phương Cảnh Hành thầm à một tiếng trong lòng, cười nói: “Đại lão 666!”
Tất cả fan quỳ xuống: “…!Ba ơi!”
Giữa boss và phạm vi phóng chiêu của nó có một vị trí để đứng, việc này rất nhiều người chơi đều biết.

Nhưng một là tốc độ phóng chiêu của boss quá nhanh, hai là không gian có thể di chuyển quá nhỏ, nên rất khó để nắm bắt được thời cơ, thế nên nó là biện pháp cấp bậc thần thánh mới dùng được.


Trước kia bọn họ đã từng thấy Phương Cảnh Hành chơi như vậy rồi, nhưng thực lực của Phương Cảnh Hành rành rành ra đó nên bọn họ cũng chẳng nghĩ gì.

Bây giờ bỗng thấy một người xa lạ chơi như vậy, lập tức cảm thấy chấn động cực kì.

Có một bộ phận không thể tin được, vẫn khăng khăng là ăn may thôi, ai ngờ ngay sau đó đã thấy tên kia lùi lại một bước, rời khỏi vòng tay của boss.

Boss trông thấy cậu, nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay lại quét qua.

Khương Thần lại bước về phía trước một bước, đứng vào vị trí trước mặt boss mà skill không quét tới, lần nữa né tránh nguyền rủa.

Tư thái kia muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh, muốn bao nhiêu trào phúng cũng có bấy nhiêu trào phúng.

Fan hâm mộ đuổi kịp bước chân của nam thần: “Đại lão 666!”
Phương Cảnh Hành dám chắc đây là tên nhóc kia, không lệch đi đâu được.

Vừa rồi cậu di chuyển quanh cây cột để tránh boss, không hề có bước dư thừa, việc này không phải tùy tiện là có thể làm được.

Anh quyết định thật nhanh, tắt tiếng, vươn tay búng một cái.

Một người một máy bên cạnh đồng thời nhìn về phía anh.

Họ đang ở nhà của Phương Cảnh Hành.

Game thực tế ảo không cần dùng máy tính nên cả Phương Cảnh Hành lẫn Tạ Thừa Nhan đều nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha chơi game.

Tạ Thừa Nhan chơi cả một ngày, thấy anh bắt đầu livestream thì quyết định nghỉ ngơi nửa tiếng, đi ăn chút trái cây.

Lúc này y đang ăn, nghe thấy tiếng này.

Y hỏi: “Ý cậu ta là gì?”
Người máy chó độc thân nói: “Là gọi tôi ạ.”
Phương Cảnh Hành đợi một chút, áng chừng AI đã nghe thấy tiếng đang đi đến.

Anh quan sát tình hình chiến đấu, biết rời đi một lát cũng không sao, bèn mở tiếng trở lại, lấy mắt kính xuống treo máy.

Một khi mắt kính bị tháo xuống, kết nối giữa phần mềm trực tiếp và âm thanh trong trò chơi lập tức bị gián đoạn.

Âm thanh trong game không còn, nhưng livestream vẫn đang tiếp tục.

Phương Cảnh Hành giơ tay làm một ám hiệu với AI.


AI hiểu ngay.

Thế là fan hâm mộ nghe thấy cuộc đối thoại ở đầu kia như thế này.

Phương Cảnh Hành: “Hửm? Gì thế?”
AI: “Chủ nhân, có khách đến ạ.”
Phương Cảnh Hành kinh ngạc: “Muộn như vậy?”
AI: “Ngài ấy trông rất sốt ruột.”
Phương Cảnh Hành nói: “Vậy sao.”
Anh thầm đếm đến giây thứ năm, sau đó áy náy nói với micro: “Ngại quá, bên tôi có khách tới, hôm nay đến đây thôi, lần sau tôi sẽ livestream lộ mặt đền bù cho mọi người.

Mọi người cũng đi ngủ sớm một chút nhé, ngủ ngon.”
Anh nói xong bèn tắt livestream, đóng hết phần mềm quay trực tiếp, sau đó lại đeo kính lên tiếp tục vào game.

Tạ Thừa Nhan duy trì tư thế cầm nĩa, nhìn hết một loạt thao tác này của anh, hỏi AI: “Tình huống nào thì cậu ta sẽ làm như vậy?”
AI có thiết lập quyền hạn với y nên lập tức trả lời: “Khi chủ nhân không muốn livestream hay là không muốn nghe điện thoại đều sẽ bảo tôi tới cứu anh ấy.

Đa số là dùng khi có cuộc gọi, bởi vì người gọi luôn khác nhau, sẽ không bị phát hiện.

Livestream thì đây là lần đầu tiên, bởi vì anh ấy nói có quá nhiều fan hâm mộ, dùng quá nhiều sẽ bị phát hiện là giả.”
Tạ Thừa Nhan phục luôn.

Nhưng Phương Cảnh Hành tắt livestream rồi lại vào game tiếp, chứng tỏ có việc gì đó anh không muốn để fan hâm mộ thấy.

Y vội vàng đặt đĩa đựng trái cây xuống, chạy theo Phương Cảnh Hành vào game, nhắn tin hỏi xem anh đang ở đâu, tình hình thế nào.

Phương Cảnh Hành trả lời: Tôi gặp được nhóc Phong Ấn Sư kia.

Tạ Thừa Nhan biết chuyện giữa anh và Phong Ấn Sư, kinh ngạc: Vậy mà cũng gặp được, có duyên rồi.

Phương Cảnh Hành cũng nghĩ vậy.

Quá kì diệu.

Lần thứ nhất tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng đoán đúng ID; lần thứ hai anh tưởng rằng sẽ thành công, đối phương lại cho anh vào danh sách đen; lần thứ ba anh nhìn thấy ID mới của đối phương, cứ nghĩ là không phải người mình muốn tìm, ai ngờ lại chính là cậu.

Dường như mỗi lần anh sắp từ bỏ, đều sẽ gặp lại nhóc Phong Ấn Sư này.

Đội trưởng Phương cảm thấy, nếu không dụ được tên nhãi này vào câu lạc bộ thì ông trời cũng không nhìn nổi.

Anh nhìn người nào đó đập chết boss, ngoài miệng kêu 6, trong lòng lại đang nghĩ: Lần này tôi nhất định sẽ không để cho cậu chạy mất nữa!
Khương Thần đi sờ xác.

Thi thể của boss biến mất, trên mặt đất hiện ra rất nhiều tiền, vật liệu thông thường và trang bị của Ám Minh Sư, cậu bèn ném trang bị cho đồng đội.

Phương Cảnh Hành nói: “Em không cần đâu đại lão, cái này anh có thể bán lấy tiền đấy!”
Khương Thần nói: “Cầm đi, đã nói là gánh cậu rồi.”
Phương Cảnh Hành lại nói: “Anh chịu gánh em em đã mừng lắm rồi, sao có thể còn lấy trang bị của anh được?”
Khương Thần nói: “Tôi không thích nói nhiều.”

Phương Cảnh Hành đành phải nghe theo, chỉ là tay cầm đồ mà lòng chột dạ.

Nếu để cho tên nhóc này biết là anh lừa cậu, e là sẽ băm chết anh mất.

Anh đi theo đối phương tiếp tục tiến về phía trước, mở ra phần mềm nhắn tin.

Công ty phát hành game Du Mộng đã cân nhắc mọi mặt nên phiên bản thực tế ảo đã được cài sẵn rất nhiều phần mềm xã hội, để người chơi ở trong thế giới ảo vẫn có thể giải quyết việc trong hiện thực, nhắn tin chính là một trong số đó.

Anh vừa đi vừa nhắn tin cho trợ lý, để bọn họ đi xử lý video vừa rồi.

– — Đội trưởng Phương livestream “giả làm newbie moe” bị lật xe.

– — Đại thần đóng giả làm gà tơ trêu người qua đường, nào ngờ đối phương cũng là đại thần.

– — Đội trưởng Phương livestream điên cuồng cổ vũ cho người đi đường?
Lỡ mấy tiêu đề như vậy xuất hiện, vừa nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.

Tám phần mười là lần trước tên nhóc này đã hoài nghi thân phận của anh, biết rõ anh có thể là Phương Cảnh Hành mà vẫn cho anh vào danh sách đen, nên giờ có đổi sang bản chính thức cũng vậy thôi.

Lỡ trong cơn tức giận nhóc ta đổi server, liệu anh còn có cơ hội gặp lại không?
Khương Thần không biết đồng đội của mình đang xoắn xuýt, dắt anh đi đánh boss thứ hai, lại ra tiếp một cái trang bị cho Ám Minh Sư, tiếp tục đưa cho anh.

Hai người đánh tiếp boss thứ ba, rớt được hai trang bị khá tốt, một cái là Ám Minh Sư, một cái là Chiến Thần, nhưng không có của Phong Ấn Sư, mà vật liệu hiếm cũng không thấy bóng dáng.

Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Phương Cảnh Hành nói: “Đại lão, cái này là vật phẩm của boss cuối rồi, mặc dù em không rõ lắm nhưng hình như nó rất giá trị, anh cứ mang bán lấy tiền đi.”
Anh thật sự không muốn cầm nữa.

Từng món này đều là nợ nần về sau.

Khương Thần nói: “Cầm.”
Vừa mới nói xong, cậu cảm giác tay mình bị cái gì đó chọc chọc, thầm nghĩ cũng không xui lắm, ít nhất cũng thành công đánh xong phó bản này.

Khương Thần rời khỏi phó bản, cậu nói: “Tôi phải off rồi, mai gặp.”
Phương Cảnh Hành vội hỏi: “Đại lão, mai mấy giờ thì anh online?”
Khương Thần nói: “Tám rưỡi sáng.”
Phương Cảnh Hành nhìn bóng dáng cậu biến mất, đi tìm Tạ Thừa Nhan.

Tạ Thừa Nhan ngó ra phía sau anh: “Phong Ấn Sư đâu?”
Phương Cảnh Hành nói: “Off rồi.”
Tạ Thừa Nhan nói: “Sớm vậy…!Ặc…”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Sao thế?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Ông không mở kênh chat à?”
Phương Cảnh Hành bèn mở kênh chat, lập tức thấy được tin nhắn đầu tiên.

[LOA] Một hạt cam: TIN VỠ MẶT, PHƯƠNG CẢNH HÀNH Ở SERVER BỌN MÌNH —!!!
Phương Cảnh Hành: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.