Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 8: Nếu Để Cho Tôi Biết Cậu Lừa Tôi Cậu Chết Chắc


Bạn đang đọc Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team – Chương 8: Nếu Để Cho Tôi Biết Cậu Lừa Tôi Cậu Chết Chắc


Edit: Ry
Khương Thần nói: “Chơi tôi à?”
Phương Cảnh Hành: “…”
Fan hâm mộ đang lăn lộn ăn vạ: “???”
Đám fan lập tức im thin thít, đồng loạt nhìn cậu.

Phản ứng đầu tiên của bọn họ là á, tên này biết đang livestream, nhưng chợt nghĩ nếu như hắn thật sự biết thì được đại thần tìm tới tận cửa thế này, sao giọng điệu lại lạnh nhạt như vậy chứ.

Phương Cảnh Hành thì nhanh chóng đoán ra ý của cậu, ra vẻ không hiểu trả lời: “Dạ?”
Khương Thần nói: “Lần đầu tiên chơi mà cậu có thể lên cấp 15 nhanh như vậy?”
Phương Cảnh Hành nói: “Có người carry em, nhưng anh ấy offline rồi để em tự chơi, em không biết nên đi đâu.”
Anh nhìn xem ID của đối phương: Thập Phương Câu Diệt.

Đây là tên một cái kỹ năng của Phong Ấn Sư, cũng rất đơn giản quy củ.

Anh không khỏi có chút thất vọng, nghĩ thầm khả năng người này là thằng nhãi đó không cao lắm.

Khương Thần chỉ sang bên kia: “Thấy tên NPC đó không, sang đó bắt chuyện với hắn, hắn sẽ nói cho cậu biết phải đi đâu.”
“Em không muốn chạy nhiệm vụ, chán lắm.” Phương Cảnh Hành nói: “Em muốn đi phó bản cơ, đại lão, anh dẫn em đi phó bản đi.”
Cái giọng thiếu niên mà anh chọn này có hơi non, cái chữ “đi” nghe rất chi là nũng nịu.

Fan hâm mộ nhìn anh chơi game, đương nhiên giọng nghe được cũng là âm thanh trong game, lúc này bắt đầu lăn lộn — Moe quá!
“Vãi nồi các thím ơi, sinh thời em lại có thể feel được nam thần dạng này!”
“Mặc dù nghe không êm tai bằng chồng em, nhưng cái giọng búng ra sữa này cũng rất mlem!”
“Ai trên level 15 rồi qua bên đó tìm xem có cặp đôi Ám Minh Sư và Phong Ấn Sư nào không, mau điều tra xem anh ý ở server nào đi!”
“Đúng đấy, mau bắt ảnh lại, nam thần xấu xa quá mà, còn chưa đến gần đã làm mờ ID của Phong Ấn Sư rồi, kênh thế giới cũng không mở, không biết là ảnh ở server nào nữa [ thút thít ][ thút thít ][ thút thít ].”
“Cô ở trên bị ngu à, làm mờ ID của người qua đường chẳng phải là điều cơ bản nhất sao?”
“Ê đám fan bạn gái kiềm chế tí đi được không?”
Khương Thần không biết mình đang bị một đám người vây xem, cậu hỏi: “Xung quanh cũng có người cấp cao hơn tôi, tìm tôi làm gì?”
Phương Cảnh Hành ỷ vào cái giọng non choẹt của mình, dùng ngữ điệu rất đương nhiên, hòng kéo thiện cảm: “Bởi vì trông anh đẹp nhất chứ sao!”
Anh cũng không nói dối.

Chỉ là cái “đẹp” này bao gồm cả “bắt mắt”.

Quần áo của ma tộc đều là gam màu tối, chỉ riêng Phong Ấn Sư.

Phong Ấn Sư tóc ngắn quần đen áo trắng, đeo gọng kiếng màu vàng, hai bên còn đeo hai cái gương nối dây xích, kiểu phong cách nhã nhặn.


Dù trên chiếc áo trắng kia có những hoa văn chìm mờ ảo, nhưng trong một đám người chơi hệ bóng tối thì vẫn cực kỳ nổi bật.

Anh không ngừng cố gắng: “Đại lão, anh dẫn em đi phó bản đi, em hứa sẽ ngoan mà.”
Khương Thần nói: “Được.”
Cậu không có ý định tiếp tục sự nghiệp solo trên bản chính thức, vốn cũng tính tìm người tổ đội đánh phó bản.

Nhưng bây giờ dắt theo một newbie như thế này, còn chưa biết liệu đối phương có gây phiền phức cho mình không, tốt nhất vẫn nên tự dắt thử một lần làm bảo hiểm, không lại gây họa cho người khác.

Nhưng có một vấn đề phải hỏi cho rõ ràng.

Cậu hỏi: “Trên mười tuổi chưa?”
Phương Cảnh Hành nói: “Rồi ạ.”
Khương Thần nói: “Mấy tuổi rồi?”
Phương Cảnh Hành lập tức đáp: “16 ạ.”
Khương Thần gật đầu, giọng cũng vừa khớp với tuổi.

Có điều đây là âm thanh có sẵn của hệ thống, cách một cái internet, ai mà biết được người đối diện mình là người hay chó, cũng có thể là một ông chú biến thái cố ý chọn giọng thiếu niên.

Cậu nói: “Nếu để cho tôi biết cậu lừa tôi, cậu chết chắc.”
Phương Cảnh Hành cười, nói một tiếng “vâng”.

Khương Thần gửi lời mời tổ đội, dẫn anh đi về phía một cái phó bản ở gần đó.

Kiến trúc của tòa thành nhỏ này là trắng đen phối với nhau, mặt đất dùng đá cuội màu xám trải thành, trên đường và quanh quảng trường trung tâm đều trồng những dãy thực vật màu xanh đá lạnh lẽo, nhưng không hề có vẻ âm u, mà còn rất lộng lẫy.

Phó bản nằm ở đại điện trong thành, chỉ cần đối thoại với NPC trong đó là có thể được truyền tống vào.

Phương Cảnh Hành đi theo cậu hết cả quảng trường, thấy cậu không hề có ý định gọi thêm người thì hơi bất ngờ: “Đại lão, chỉ hai người chúng ta chơi thôi sao?”
Khương Thần nói “ừ”.

Phương Cảnh Hành giả vờ như thật: “Vậy…!Vậy có đánh nổi không?”
Khương Thần nói: “Nổi.”
Trong kiếp sống thê lương ở bản beta, cậu đã một mình đánh cái phó bản này rồi.

Nhắc tới cũng thảm, chơi lâu như vậy rồi đây mới là lần thứ hai cậu được tổ đội với người ta đánh phó bản, còn là cùng một cái chức nghiệp.

Cậu nhìn cái tên Ám Minh Sư bên cạnh, trong đầu hiện lên vụ đánh phó bản lần trước, thuận mồm thêm một câu: “Đừng sợ, papa sẽ carry cậu.”

Phương Cảnh Hành không biết nên khóc hay cười, cổ vũ nói: “Hay quá, đại lão cố lên, em sẽ chịu trách nghiệm hô 6 cho anh.”
Đám fan hâm mộ đều há há.

Phó bản cấp 15 này là phó bản năm người, với cấp thấp thì cực kỳ khó, không có chút tài cán thì hoàn toàn không qua được, tên này cứ chém gió tung trời đi, đến lúc đó lại ê mặt, để xem lát nữa là ai carry ai.

“Giả làm newbie moe” không phải đóng giả từ đầu đến cuối, mà chỉ giả vờ lúc ban đầu thôi, sau đó sẽ dùng thực lực thể hiện một chuỗi thao tác thần thánh, cái vui của trò này nằm ở việc só sánh thái độ phản ứng trước và sau của người qua đường.

Bọn họ xoa tay cười hí hí, đợi nam thần vả mặt tên kia.

Khương Thần nghe anh nói kêu 6 lại nhớ tới con hàng chết dẫm kia, thầm nghĩ, chơi cái gì không chơi lại chơi Ám Minh Sư.

Cậu bèn hỏi: “Chiến Thần và Kiếm Khách thích hợp với người mới hơn, sao cậu lại chơi cái này?”
“Bởi vì ngầu chứ sao.” Phương Cảnh Hành nói: “Em là fan của đội trưởng Phương, đội trưởng Phương chơi Ám Minh Sư mà.”
Hiếm khi anh mới live stream một lần, bèn quyết định tạo chút chủ đề, cười nói: “Đại lão, anh có xem đấu giải không, có biết đội trưởng Phương không? Ảnh nhận nhiều cúp quán quân lắm đó, không chỉ giỏi mà ngay cả nhan sắc cũng đứng hàng đầu luôn.

Ảnh còn cưng fan cực, làm fan ảnh sướng lắm.”
Màn đạn tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó điên cuồng trào dâng.

“Há há há há há há!”
“Đúng đúng đúng, anh nói cái gì cũng đúng.”
(“Thiếu rồi nha, anh còn có vợ nè, chính là em hihi~”) – Câu này đã bị tác giả cắt đi sau khi chỉnh sửa.

“Dáng vẻ anh nói lời này sao mà giống ông bạn Amway* của chúng ta thế.”
*Amway là tên một công ty lớn bán rất nhiều sản phẩm như thực phẩm chức năng, đồ dùng gia đình,…!Công ty này nổi tiếng với mô hình bán hàng đa cấp, và đương nhiên thì đã bán hàng thì người ta sẽ chỉ chào mời với lợi ích và cái hay cái đẹp thôi =))))))))))))
“Anh lặp lại cho tôi câu anh cưng fan đi?”
“Lặn một hơi là hơn nửa năm, livestream cũng không thèm thò mặt ra cho người ta nhìn, anh còn dám nói là anh chiều fan?”
“Đại thần lúc nào thì ra cách chơi tâm đắc bản thực tế ảo vậy ạ? Online chờ!”
Khương Thần nghe xong một đống đó cũng chẳng có cảm tưởng gì, còn chủ động hỏi một câu: “Tính tình thì sao?”
Phương Cảnh Hành nói: “Tính cách cũng rất tốt.”
Anh hồi tưởng lại những đánh giá của fan hâm mộ, tùy tiện chọn mấy câu như “tao nhã quý phái, ôn hòa lễ độ, không kiêu ngạo không nóng nảy”, tóm lại là miêu tả thành một vị thần.

Hai mắt Khương Thần nhìn anh chằm chằm, thực sự không nhịn nổi: “Còn trẻ thế mà đã mù rồi.”
Phương Cảnh Hành: “…”
Đám fan hâm mộ: “…”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Đại lão, anh biết anh ấy ạ?”

Khương Thần nói: “Không biết.”
Chỉ là lần trước đi phó bản với nhau, cậu có thể nhìn ra mặt hàng kia rất lợi hại, liên hệ với việc lần đầu gặp mặt đã bị hỏi cho một đống câu hỏi, cậu đoán đó có thể là Phương Cảnh Hành hàng chính hiệu, nhưng cũng không chứng thực lại.

Phương Cảnh Hành dùng giọng điệu chảy sữa, tủi thân nói: “Vậy sao anh còn nói em mù?”
Khương Thần nói: “Mắt nhìn của fan có quá nhiều filter.”
Phương Cảnh Hành nói: “Trong lòng em anh ấy hoàn mỹ vậy đấy.”
Khương Thần nói: “Cậu thấy vui là được.”
Cậu bỗng nhớ ra một chuyện: “Tôi từng thấy tượng của anh ta, sau ID có hai chữ JX, là viết tắt của Cảnh Hành à?”
Phương Cảnh Hành nói: “Vâng.”
Khương Thần nói: “Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ.

Tại sao tên anh ta lại là Cảnh Hành?”
Thật ra từ lần đầu tiên cậu gặp tên đó đã muốn hỏi, nhưng lúc đó lỡ mồm tự nhận là fan nên không tiện lắm, về sau cũng quên mất, hôm nay gặp được fan chính quy mới nhớ ra.

Phương Cảnh Hành đã từng bị rất nhiều người hỏi về vấn đề này, bèn nói: “Bởi vì người nhà anh ấy thấy đặt tên vậy nghe êm tai, nên gọi anh ấy như vậy luôn, coi như là lấy ba chữ đầu trong cảnh hành hành chỉ.”
Khương Thần “à” một tiếng, không còn vấn đề gì nữa.

Hai người rảo bước trong đại điện tìm NPC, đi vào phó bản.

Bối cảnh phó bản là thành chủ đời trước muốn thống nhất thiên hạ, biến dân chúng thành những con rối, cuối cùng bị hành hình, phong ấn xuống dưới mặt đất của tòa đại điện này.

Quái nhỏ là dân chúng bị biến thành rối, boss 1 boss 2 là đại thần tiền nhiệm, boss 3 chính là thành chủ đời trước.

Phương Cảnh Hành không thể cứ đứng làm khán giả được, vì nếu thế đoạn cuối vả mặt sẽ không có hiệu quả, bèn chủ động nói: “Em thử đánh con quái nhỏ này được không?”
Khương Thần nói: “Đánh đi.”
Phương Cảnh Hành rất có kinh nghiệm, diễn y như thật, bản thực tế ảo lại càng dễ làm, vì anh có thể nhắm mắt.

Thế là anh nhắm mắt khua khoắng lung tung, đánh chết được con quái nhỏ thì mình cũng chỉ còn 1/3 máu.

Anh hỏi: “Đại lão thấy sao, em có thiên phú chơi game không?”
Khương Thần nói: “Có.”
Phương Cảnh Hành nói: “Thật á?”
Khương Thần nói: “Ừ, thêm bạn đi, sau này nhớ giữ liên lạc.”
Phương Cảnh Hành nghe không giống như ứng phó qua loa, lập tức nhíu mày, suy nghĩ xem rốt cuộc là do hơn nửa năm mình không diễn nên lụt nghề rồi hay là tên Phong Ấn Sư này có ánh mắt quá sắc bén, thấy được những thứ mà anh không che giấu nổi.

Anh đồng ý thêm bạn, sau đó hỏi: “Đại lão, anh thấy em có ưu điểm gì?”
Khương Thần nói ra lời nói từ tận đáy lòng: “Biết nhắm mắt chơi game.”
Phương Cảnh Hành: “…”
Fan hâm mộ: “???”
Phương Cảnh Hành giật mình, có cảm giác quen thuộc đến kì lạ, thành khẩn đặt câu hỏi: “Anh có thể giải thích kĩ hơn được không, vì sao nhắm mắt lại là ưu điểm của em?”
Khương Thần nói: “Uy lực lớn, hiệu quả tốt, còn không giống giả vờ.”
Phương Cảnh Hành: “…!Hả?”
Khương Thần nói: “Sau này cậu thấy đứa nào ngứa mắt, hoặc là tôi ghét đứa nào thì cậu đi đánh phó bản với nó đi.”
Phương Cảnh Hành: “…”

Đám fan hâm mộ: “Há há há há vãi nồi!”
Phương Cảnh Hành dở khóc dở cười.

Anh lo bị lộ tẩy, lại không ngờ rằng hóa ra không phải là kỹ thuật diễn của mình có vấn đề, mà là hướng suy nghĩ của người ta khác người.

Anh nói: “Như vậy chẳng phải là không có thiên phú sao?”
Khương Thần nói: “Chưa biết được, cứ từ từ rồi xem.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Phương Cảnh Hành cắn thuốc hồi máu, diễn thêm hai lần nữa, vẫn không hề bị đồng đội ghét bỏ hay trào phúng, thậm chí nghe giọng điệu của cậu ta thì có vẻ còn cực kỳ hài lòng, không khỏi càng thêm dở khóc dở cười.

Lúc trước “giả làm newbie moe” luôn có kết quả là:
Ghét bỏ — kinh hãi
Trào phúng — cúng bái
Đổi thành tên Phong Ấn Sư này, có lẽ sẽ biến thành:
Hài lòng — ghét bỏ
Khen ngợi — Cậu chết chắc
Cái tính tình này sao mà giống thằng nhóc chết dẫm kia thế?
Phương Cảnh Hành nhìn bóng lưng phía trước, sờ cằm.

Hai người nhanh chóng đi tới trước mặt boss số 1.

Đây là một tòa Thiên Điện dưới lòng đất, boss số 1 đang ngồi ở vị trí chính giữa.

Khương Thần nói: “Trốn vào trong góc đi, đừng có thò đầu ra.”
Phương Cảnh Hành rất nghe lời, đi vào một góc tường có tầm nhìn không tệ.

Cùng lúc đó, boss số 1 trông thấy bọn họ bắt đầu đi xuống, cả giận nói: “Bất kỳ kẻ nào gây trờ ngại cho thành chủ…”
Khương Thần không đợi nghe xong, giơ tay lên là ba chiêu.

Phong Ấn Sư cấp 15 có thể học hai kỹ năng, một cái tấn công đơn một cái cho hiệu ứng, tức là trên thực tế, kỹ năng tấn công của cậu không khác gì hồi level 5, đều là tấn công đơn và đòn đánh thường.

Tấn công đơn có thời gian hồi chiêu, nhưng rất ngắn.

Cậu tung một chiêu tấn công đơn, một đòn đánh thường, sau đó lại có thể tung một chiêu tấn công đơn.

Ba chiêu đập thẳng vào mặt boss, cực kỳ chuẩn xác, nhanh đến mức người ta gần như không theo kịp.

Trong chốc lát, mắt miệng boss phun máu, sau đó nó giữ cái mặt máu me đó, nói cho hết lời thoại: “…!Đều phải chết.”
Phương Cảnh Hành nhíu mày.

Đám fan hâm mộ: Vãi nồi!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.