Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 22


Bạn đang đọc Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót – Chương 22


Trừ chủ viện ra, vị trí đắc địa nhất, diện tích rộng nhất chính là viện được chia cho Triệu Ngọc Tranh, có thể đem nó ra so sánh với kiến trúc của Tô Châu Viên Lâm, từng viên gạch từng miếng ngói, mỗi cành hoa cọng cỏ đều có thể góp thành một bức tranh nên thơ.
Đên đường đá nhỏ, Tạ thị cùng một đám người hầu nối theo nhau đi vào trong sân nhà, mới vừa đến gần đã nghe thấy tiếng đồ vật bằng sứ rơi vỡ giòn tan, nàng dừng chân, hỏi hai ma ma chăm sóc Triệu Ngọc Tranh xem đã xảy ra chuyện gì.
Ma ma khó xử đáp: “Từ sáng sớm Tứ lang đã bị âm thanh ở tiền viện đánh thức, trong lòng ấm ức nên không chịu uống thuốc.”
Tạ thị: “Đi sắc chén thuốc khác cho ta, những người còn lại đều ra khỏi phòng cả đi, đừng ở gần Tứ lang.”
Đi đến trước hiên nhà, chợt nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa xa, Tạ thị đột ngột dừng bước, hỏi: “Đến đón dâu rồi sao?”
Ma ma sau lưng đáp lại, cho rằng Tạ thị sẽ dặn dò gì đó, nhưng một lúc lâu cũng không thấy nói gì bèn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tạ thị đang đứng ngẩn ngơ, sắc mặt hốt hoảng.
Một lát sau, Triệu Ngọc Tranh chạy chân không đến, đứng trước cửa lớn tiếng gọi: “Mẹ!”
Tạ thị choàng tỉnh, đi tới trước mặt hắn: “Con bệnh thì đừng ra hóng gió, ngoan ngoãn uống thuốc đi, đừng gây khó dễ cho bọn họ nữa.”
Triệu Ngọc Tranh ôm lấy cánh tay của Tạ thị nũng nịu: “Thuốc đắng quá, nhà trước thì ồn —— nhưng con không có ý trách Ngũ lang đâu.

Đúng rồi, quà mừng chuẩn bị cho y đã đưa qua chưa?”
Người hầu đáp: “Sáng nay đã đưa sang rồi ạ.”
Triệu Ngọc Tranh: “Mẹ, sao mẹ không đến đó nhìn một chút đi?”
Tạ thị vỗ vỗ tay hắn nói: “Ở đó không cần ta.”
Triệu Ngọc Tranh vui vẻ dựa sát vào người Tạ thị làm nũng một lúc, nỗi bất an đột nhiên nảy sinh bởi vì vừa nãy thấy được Tạ thị cứ trông về phía viện của Triệu Bạch Ngư trong chớp nhoáng tan thành mây khói.
Tạ thị canh Triệu Ngọc Tranh uống thuốc, dỗ hắn ngủ xong mới vội quay về tiền viện chủ trì việc trong nhà, đứng từ xa đã nhìn thấy đội ngũ tân nhân* đi qua, phía trước có tướng sĩ dũng mãnh trong quân đội hộ tống, phía sau là đội tấu nhạc, tư nghi được phái từ trong cung tới, rồi đến của hồi môn, sính lễ bảy, tám người gánh xếp thành một hàng dài không thấy được điểm kết, mà tân nhân Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường đang đứng ngay vị trí nổi bật nhất trong đám người.
(*) Tân nhân: Cô dâu, chú rể, thường dùng để chỉ cô dâu
Tạ thị vừa nhìn thoáng đã thấy được Triệu Bạch Ngư, trước kia nàng không muốn gặp gỡ y nhiều, chỉ sợ rằng thấy được ở y hình bóng của Xương Bình công chúa rồi vì nỗi thù hận mà mất khống chế, chứ đừng nhắc đến chuyện nhìn thấy Triệu Bạch Ngư tóc buộc ngọc quan, mặc trên người áo cưới đỏ thẫm như thế này.
Hôm nay đã thấy, cảm giác quen thuộc kì lạ chợt ồ ạt dâng lên trong lòng, Tạ thị không nhịn được hỏi người sau lưng mình: “Ma ma nhìn Triệu Bạch Ngư xem, trông nó có giống với dáng vẻ của lão gia khi mặc giáng sa bào ngày mới vừa đề tên bảng vàng năm ấy không?”
Mắt của ma ma không tốt, nhìn kỹ mấy lần cũng chỉ thấy được đường nét không rõ ràng, lắc đầu nói: “Không giống lắm đâu.

Từ rong bụng ả kia sinh ra làm sao có thể giống lão gia được? Ta nhìn thế nào cũng không thấy giống!”
“Thật không?”
Trong lòng Tạ thị vẫn còn do dự, đã đi xa rồi mà vẫn liên tục ngoái đầu nhìn lại.
Triệu Bạch Ngư mặc giáng sa bào thật sự giống với chồng nàng năm hai mươi tuổi, nàng không thể nào tả được rung chấn trong lồng ngực mình, chỉ lén lút giấu đi cảm xúc lạ thường này ở nơi đáy lòng.
***
Tư nghi trong cung muốn dùng kiệu để đón tân nhân nhưng Hoắc Kinh Đường lại dứt khoát bác bỏ, lúc này rất khó chịu khi phải đứng đợi giữa hai con ngựa, giương mắt nhìn thấy đôi tân nhân đang đi tới thì trở nên kinh ngạc.
Bà nhìn Lâm An tiểu quận vương lớn lên, phong thái lẫn dáng vẻ tất nhiên đứng nhất, qua quýt kết hôn lại còn lấy đàn ông làm vợ thật sự khiến người ta chẳng thể vừa lòng nổi, nếu như người đó là kỳ lân của Triệu phủ Triệu Ngọc Tranh thì còn đỡ, ấy vậy mà lại là con mắt cá Triệu Bạch Ngư này, nỗi bất mãn trong lòng tư nghi đã đạt đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên ngay lúc này đây khi thấy người ngay trước mắt, bà mới biết mấy câu tiêu sái ổn định, sáng như ánh trăng không phải là câu khen khoa trương, lại chợt nhớ đến khoảng thời gian trước y còn đánh trống kêu oan để cứu ân sư, đủ thấy nhân phẩm đáng quý biết bao nhiêu, tảng đá nặng trong lòng bỗng chốc tiêu tan.
Tư nghi nở nụ cười, cao giọng nói: “Mời tân nhân lên ngựa!”
Hoắc Kinh Đường phóng người lên ngựa, nhìn xuống Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư cũng lưu loát leo lên lưng ngựa, nghe thấy giọng nói đầy ý cười của Hoắc Kinh Đường vang lên: “Kim tiên mỹ thiếu niên, khứ dược thanh thông mã.” —— suýt chút nữa là mềm chân té ngựa.
(*) Dịch thơ: Chàng trai vịn yên ngựa, nhảy lên lưng tuấn mã (Sinh tra tử – Yến Cơ Đạo).

Ý nghĩa của bài thơ này là Chàng trai trẻ anh tú tay vịn chiếc yên vàng, nhảy lên lưng con tuấn mã, tư thế uy vũ biết bao.

Chàng trai đã ra đi, nhưng người đẹp nơi lầu ngọc lúc nào cũng mong nhớ đến chàng.

(Internet)
Tân nhân lên ngựa, khúc nhạc mừng vang lên, pháo nổ rền vang, ngựa băng qua đường phố, hai bên là nhà ở san sát nhau, đội ngũ đón dâu đi qua đến đâu là có người đi ra xem náo nhiệt đến đó.

Đi ngang qua Nha môn, Kỷ Hưng Bang và đồng liêu đã đứng sẵn trước cửa, trên mặt là nụ cười tươi rói.


Cảnh tượng mấy trăm gánh hồi môn, sính lễ còn hoành tráng hơn cả mười dặm hồng trang, dân chúng trong Kinh Đô đều vây lại xem, châu đầu ghé tai nhau nhao nhao nói, đàn ông lấy đàn ông thôi mà làm đám cưới còn long trọng hơn con gái nhà người ta gả đi nữa.
Có người liền chen vào: “Lễ cưới của công chúa Xương Bình ngày xưa cũng không rầm rộ bằng ngày hôm nay đấy.”
Mấy đứa con nít trong đám đông chui ra, tụ tập lại chờ tân nhân trên ngựa cao đi qua la hét chúc mừng, Tú ma ma và Nghiên Băng vội vàng rắc kẹo và tiền đồng cho chúng.

Hoàng hôn dần buông xuống, đội ngũ đưa dâu đã vào đến Lâm An quận vương phủ, mọi người ở bên ngoài mới dần tản đi.
Cửa lớn quận vương phủ vừa đóng lại, đội tấu nhạc cũng ngừng chơi, trong phủ vắng vẻ không bóng khách, cao đường chỉ để một bài vị duy nhất, người đứng bên cạnh là một nho sĩ trung niên có bộ râu dài, ông mặc y phục xanh, bên ngoài choàng văn võ bào, có vẻ như là một nho tướng đã buông bút tòng quân.
Ông ấy là ai?
Triệu Bạch Ngư dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường: “Ngươi hẳn cũng biết quan hệ của ta và cha không tốt đến vậy, ông ta cảm thấy mất mặt nên không có ý định đến.

Bài vị là của mẹ ta, có người ở đây là được rồi, còn bên cạnh chính là nhị cữu cữu, ông và mẹ là thai long phượng, ngươi cứ gọi ông là nhị cữu như ta là được.

Quận vương phủ vẫn luôn không mở cửa đón khách để tránh sinh hiềm nghi kết bè đảng, ngươi có để ý không?”
Triệu Bạch Ngư lắc đầu.
Khách mời nếu không phải kinh quan thì chỉ có thể là người của Ngũ hoàng tử, nói là đến dự lễ thực ra là để cười nhạo.

Bọn họ không dám dây vào Hoắc Kinh Đường, vậy nên những lời châm chọc đó chỉ có thể rơi hết lên đầu Triệu Bạch Ngư.
Nhưng Hoắc Kinh Đường được Thánh thượng tin tưởng như vậy, sao lại sợ bị nghi ngờ?
Có lẽ lo rằng hắn sẽ bị châm chọc, cho nên mới hủy bỏ phần dự lễ.
Triệu Bạch Ngư không sợ bị cười nhạo, y chỉ đang tiếc nuối vì không có cơ hội thu hồng bao thôi.
“Đi nào.”
Hoắc Kinh Đường ngửa tay, Triệu Bạch Ngư vươn tay đến ngay lập tức bị hắn nắm chặt lấy, hai người tay trong tay đi vào sảnh chính.
Phó quan cầm khăn lụa trùm đầu đứng phía sau muốn nói lại thôi, tư nghi ma ma nhịn xuống nỗi lòng muốn rầy hai tân nhân phải tuân thủ lễ nghi, lại thầm nghĩ, đến cả bệ hạ còn không làm gì tiểu quận vương được cơ mà.
“Giờ lành đã đến, mời tân nhân vào nhà —— ” tư nghi ma ma lớn giọng nói: “Nhất bái thiên địa!”
Từ đầu đến giờ, Triệu Bạch Ngư vẫn luôn nghĩ rằng sẽ không ai coi trọng cuộc hôn nhân này, mặc dù y đã rung động bởi số lượng sính lễ mà Hoắc Kinh Đường đưa đến, nhận ra tuy lòng dạ hắn có thay đổi đôi chút nhưng vẫn không hề nghiêm túc đối đãi.
Nào ngờ từ rước dâu đến bái thiên địa, cả một quy trình không thiếu sót chỗ nào cho thấy không giống như là đang đùa giỡn, chứng tỏ người ấy rất tôn trọng y, tôn trọng cuộc hôn nhân giữa hai người đàn ông này.
“Tái bái cao đường!”
Triệu Bạch Ngư kính trọng bái lạy bài vị mẹ của Hoắc Kinh Đường, lúc đứng dậy thì được nhị cữu đỡ lên.
Thôi nhị cửu dường như rất hài lòng với y, ánh mắt tràn ngập ngợi khen: “Con ngoan, từ nay về sau là người một nhà rồi.” Sau đó ông lấy một miếng ngọc kỳ lân trong đai lưng nhét vào trong tay Triệu Bạch Ngư: “Tiểu bối Thôi gia chúng ta mỗi đứa đều có một miếng ngọc kỳ lân, sau này ở ngoài nếu gặp phải phiền toái gì, con có thể cầm nó đến tìm phủ cựu trấn quốc công.”
Hoắc Kinh Đường: “…”
Hoắc Kinh Đường: “Nhị cữu, cháu ngài còn chưa bái đường xong đâu.”
Thôi nhị cữu vỗ đầu một cái, ngượng ngùng cười ha hả: “Tiếp đi, mấy đứa cứ tiếp tục đi.”
“Phu thê đối bái!”
Không có khách mời nào ngồi đây, nhưng phải xem trọng tư nghi ma ma thay mặt cho Nguyên Thú đế.

Không có cha, nhưng có bài vị của mẹ, còn có cữu cữu tự mình đến tham dự.
Tất thảy mọi sự kính trọng cần có đều được thể hiện, thậm chí vượt qua cả mong đợi của Triệu Bạch Ngư.
Là do Hoắc Kinh Đường tưởng thật, hay là chỉ làm cho Nguyên Thú đế xem? Hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy thẹn với y, muốn tôn trọng cũng như cho y chút thể diện.
Triệu Bạch Ngư sững sờ, bị tư nghi ma ma nhắc nhở: “Triệu ngũ lang, đến lượt phu thê đối bái rồi!”
Triệu Bạch Ngư vô thức nhìn Hoắc Kinh Đường, bắt gặp đôi con ngươi lưu ly ánh vàng, ánh mắt trầm tĩnh dịu dàng của hắn khiến cho tâm tư rối bời của y được trấn tĩnh lại một chút.
Y không cảm thấy xa lạ gì với tập tục cưới hỏi của thời xưa, trước kia chỉ là người đứng xem, chưa từng đích thân trải nghiệm cảm giác lạy trời đất, lạy cao đường, cũng chưa từng tỏ rõ ý kiến về việc phải chiêu cáo trời đất quỷ thần từ nay về sau kết làm phu thê một đời, nhưng khi y trở thành tân nhân, tự thân trải qua hết những việc đó mới biết kèm theo kết thúc quá trình thành hôn chính là sự biến hóa lặng lẽ không thể khống chế được của trái tim.
Quỳ xuống đất, dập đầu, Triệu Bạch Ngư nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng.
Quỳ xuống dập đầu một lần, nghĩa là Hoắc Kinh Đường đã trở thành người duy nhất trên cõi đời này cùng sống cùng đi, cùng hòm cùng mộ với y.
“Đưa vào phòng tân hôn —— “

Lời chúc rơi như mưa, tân nhân vào động phòng.
Yên ngựa được đặt trước bậc cửa phòng tân hôn, trên cửa dán câu đối, cửa sổ dán chữ song hỷ, trong phòng được đốt đèn trường mệnh cháy suốt đêm không tắt, mặt tường đối diện cửa treo một bộ cung tên, phía dưới là bàn bát tiên, hai chiếc ghế Thái sư, trên bàn bày hai cây nến lớn, dưa và táo đỏ.

Đi sâu vào bên trái chính là giường nhỏ, còn bên phải là một chiếc giường thấp, bên cạnh lại là hai ghế Thái sư, cách bày trí tương đối đơn giản.
Triệu Bạch Ngư bước qua yên ngựa, được toàn phúc nhân dẫn về phía giường nhỏ, sau đó xếp vạt áo của y và Hoắc Kinh Đường chồng lên nhau, nói vài lời chúc phúc để kết thúc rồi mới dẫn người lui ra, trước khi đi còn dập tắt hết các loại ánh sáng khác chỉ chừa hai ngọn đèn trường mệnh ở trên bàn.
Ngoài viện có người hầu và binh lính canh giữ, trong viện cũng có nha hoàn trực đêm, tuy nhiên không ai dám tới náo động phòng, chủ viện yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran.
Triệu Bạch Ngư cứ nhìn chằm chằm vào mu bàn tay, lúc này mới thật sự bắt đầu căng thẳng, tim đập như đánh trận muốn nhảy lên đến cổ họng, hoảng đến mức hai quả thận cũng co rút, cố gắng nhớ lại các bước cần làm trong đêm tân hôn.
Cởi quần áo, mặt đối mặt, da kề da trôi qua đêm dài, đó được gọi là cá nước vui vầy.
Cụ thể thì sao? Quá trình thì sao?
Dù gì đi nữa thì đời trước Triệu Bạch Ngư cũng từng trải qua tiết học sinh lý, biết rõ đàn ông và phụ nữ sẽ làm gì, nhưng còn hai người đàn ông thì sao? Y không biết, Hoắc Kinh Đường có biết không?
Vạt áo đột nhiên bị giật một cái, Triệu Bạch Ngư bị dọa giật mình, phản ứng đầu tiên là nghiêng đầu nhìn thử, vừa vặn chạm phải tầm mắt của Hoắc Kinh Đường, bỗng dưng cả người cứng ngắc nên vội vàng quay mặt đi không dám nhúc nhích nữa.
Hồi lâu mới nghe thấy giọng nói lười biếng của Hoắc Kinh Đường cất lên: “Chưa từng xem bí hí đồ* sao?
(*) Là tranh sếch đó =))))
Da đầu Triệu Bạch Ngư tê dại, rụt vai đáp: “Chưa.”
Trong nháy mắt cảm giác bả vai bị một bàn tay nắm lấy hơi ấn mạnh vào, bả vai đang co lại bị đẩy ra, lưng Triệu Bạch Ngư lại không kiểm soát được ưỡn thẳng lên, bàn tay nọ thuận thế trượt xuống, vỗ một cái lên lưng y, sau đó lò dò lên trên nắn nắn cần cổ, y nghe thấy giọng nói pha trò của Hoắc Kinh Đường: “Thả lỏng đi, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi…!Xương cổ cứng quá.”
Triệu Bạch Ngư: “Bình thường bận rộn công vụ, không để ý lắm.”
Y cố gắng khiến cho lời nói của mình trở nên bình thường, xua đuổi bớt sự mập mờ dù chỉ là thoáng qua.
Hoắc Kinh Đường ngâm nga cười một tiếng, da đầu Triệu Bạch Ngư lại tê dại, xương sống mềm nhũn không rõ vì sao.

Đột nhiên tay áo nhẹ tung lên, làn gió nhẹ sượt qua mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt lả lướt trước mũi, lẫn vào đó là vị thuốc bắc không dễ nhận ra, Triệu Bạch Ngư hoàn hồn, chớp mắt nhìn thấy một cái muôi bầu, bên trong chứa xâm xấp rượu hợp cẩn (*).
(*) Lễ hợp cẩn: Bổ quả bầu làm đôi, cô dâu chú rể mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau trong lễ thành hôn
Trên tay cầm của muôi bầu xỏ một sợi đây đỏ, nối với tay cầm của một cái muôi bầu khác đang nằm trên bàn tay có khớp xương rõ ràng, trên cổ tay rũ xuống một đoạn khăn tay mềm mại.
“Lại ngẩn người rồi?”
Triệu Bạch Ngư bình tĩnh lại, nhìn về phía Hoắc Kinh Đường: “Muốn uống rượu hả?”
“Rượu hợp cẩn.” Trên môi Hoắc Kinh Đường treo nụ cười, con ngươi màu lưu ly phản chiếu Triệu Bạch Ngư, tay nâng muôi bầu lên ra hiệu cho Triệu Bạch Ngư: “Uống cạn một muôi, kết tình phu thê.”
Nói xong liền uống cạn muôi rượu, Triệu Bạch Ngư cũng vội vàng uống theo, sau đó nghe thấy hắn nói: “Từ nay về sau, ngươi và ta phu thê một thể, hoạn nạn có nhau.”
Triệu Bạch Ngư gật đầu nhưng cảm giác có chỗ là lạ.
Hoắc Kinh Đường trầm ngâm chốc lát rồi lại nói: “Hoạn nạn có nhau không được, nghe cứ như sau này phải chịu khổ sở vậy.

Đổi lại thành phu thê một thể, có phúc cùng hưởng đi.”
Triệu Bạch Ngư vẫn cảm thấy lại, cau mày nghiêm túc đề nghị: “Phải đổi thành phu phu một thể chứ nhỉ?”
Hoắc Kinh Đường lấy muôi bầu lại rồi ném đi, muôi bầu vững vàng bay về chỗ cũ.

Hắn ngồi xuống giường nhỏ, tựa lưng vào trụ giường nói: “Tiểu lang thích ứng với thân phận tiểu phu quân nhanh vậy, ta vui lắm.”
Mặt Triệu Bạch Ngư nóng bừng lên, cũng không biết là vì câu trêu ghẹo này hay là vì rượu, rốt cuộc cũng gom đủ dũng khí liếc Hoắc Kinh Đường: “Ngài nói gì nghe như lưu manh thế?”
Trên người y là giáng sa bào mới tinh, nghiêm chỉnh ngồi sát mép giường cưới của tân nhân, ngoan ngoãn đặt hai tay trên đùi, do có thoa ít son nên dưới ánh nến càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt thoáng qua chút giận dỗi, miệng khép mở than phiền giống hệt nàng dâu đang oán trách người chồng tham rượu lạnh nhạt với mình vậy.
Sắc vàng trong mắt Hoắc Kinh Đường tối thành màu nâu sậm nhìn chằm chằm Triệu Bạch Ngư, rồi hắn chợt vươn tay rút trâm ngọc, tháo ngọc quan trên đỉnh đầu Triệu Bạch Ngư ra, mái tóc dài mềm mại đen nhánh xõa dài đến thắt lưng, vài lọn tóc rơi bên tai phác họa gò má, đôi mắt hơi tròn bình thường vẫn luôn rũ xuống tỏ vẻ nhún nhường giờ đây vì hoảng sợ mà hoàn toàn mở to, lại có hơi vô tội như ánh mắt đứa con nít, không thể nhìn ra được đây chính là Thiếu doãn Kinh đô sấm rền gió cuốn chuyên quản chuyện dùng hình kiện tụng.
“Say rồi sao?”
Triệu Bạch Ngư nhếch môi: “Nào có.” Y uống rượu dễ đỏ mặt nhưng ngàn chén không say, lúc này đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng cũng không tỉnh lắm, y biết rõ nguyên nhân không phải do rượu.
“Ngài cho là thật ư?”
“Cái gì thật?” Hoắc Kinh Đường quấn lấy lọn tóc rơi trên vai của Triệu Bạch Ngư chơi đùa.

“Ngài thật lòng cưới ta, thật sự muốn cùng ta kết làm người yêu một đời, chứ không phải là bị Thánh chỉ ép buộc, chờ đến một hai năm sẽ tìm lý do để hòa ly hay sao?”
“Hoắc Kinh Đường ta không sợ bất cứ thứ gì, có chết cũng trung thành, sẽ không lấy hôn sự ra làm trò đùa.” Hoắc Kinh Đường rũ mắt, trong ánh mắt không hề có ý cười cợt không đứng đắn mà hoàn toàn là tấm chân tình: “Triệu Bạch Ngư, Hoắc Kinh Đường quỳ một ngày một đêm ở Văn Đức Điện, cầu bệ hạ ban cho tư nghi ma ma, hôm nay cùng ngươi đi khắp đường phố Kinh đô, bái thiên địa, lạy bài vị mẹ ruột, chiêu cáo thiên địa quỷ thần cùng ngươi, không phải là đang làm trò cho người khác xem.”
Bàn tay đang nghịch tóc vươn tới nắm lấy cằm Triệu Bạch Ngư, ngón tay chai sần cọ vào da thịt khiến cho nó ngứa ngáy.
“Trên đời này không có ai xứng đáng để cho bổn vương tự mình diễn kịch chọc cười họ.” Hoắc Kinh Đường cúi người nhìn thẳng vào mắt Triệu Bạch Ngư: “Ta biết ngươi lo lắng, ngại vì là Thánh chỉ nên không dám phản kháng, chỉ có thể chấp nhận bị sắp xếp gả cho ta, nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội để lựa chọn.

Bây giờ nói cho ta biết ngươi có muốn chấp nhận ta trở thành chồng ngươi hay không? Nếu như từ chối, đêm nay ta ngủ trên giường nhỏ, sau này sẽ ngủ ở thư phòng, đợi một hai năm nữa sẽ viết giấy hòa ly đưa cho ngươi, để ngươi được tự do.”
Triệu Bạch Ngư không thay đổi sắc mặt, chỉ có thể nhìn ra nội tâm không giữ nổi bình tĩnh từ hàng mi run rẩy không ngừng.
“Ngược lại, nếu ngươi lựa chọn ta làm chồng, ta cũng sẽ xem ngươi là tiểu phu quân của ta, sẽ tôn trọng ngươi, cho ngươi niềm vui và tình yêu vợ chồng.

Ta trước hết là chồng của ngươi, lấy điều kiện “ta là chồng ngươi” làm tiên quyết, nếu như ngươi cần thì cũng có thể xem ta như cha, như huynh trưởng, như tri kỷ, tùy ý ngươi chọn lựa.”
“Ta không thể đảm bảo sự sống chết của ngươi, nhưng có thể chắc chắn rằng, khi nào ta vẫn còn sống thì sẽ không bao giờ buông tay trước.”
Phu quân như cha, như huynh, như tri kỷ, dành cho y vô vàn thiếu hụt, kể cả những khát vọng tình cảm vẫn luôn giấu kín, có thể động lòng hay không?
Rời bỏ đời người cô độc, tạm biệt cuộc đời không khác gì dừng chân quán trọ để rồi chợt nhận được lời đảm bảo, khi nào còn sống thì sẽ không buông tay, bên nhau đến bạc đầu, ngươi có thể động lòng hay không?
Triệu Bạch Ngư thừa nhận y rung động, tim đập như đánh trống, câu đồng ý muốn lao ra khỏi cổ họng nhưng y vẫn do dự, chần chừ không lên tiếng.
Y sợ rằng sức nặng của tình tiết truyện quá mạnh sẽ không thể nào thay đổi cái chết trong tương lai.
Trong vụ quyền biến đầu tiên của nguyên tác, Thái tử nhờ có Triệu Ngọc Tranh nhắc nhở mà thoát được một kiếp, loại bỏ được
thế lực của Tần vương, mặc dù khiến cho bọn chúng sa sút nhưng cũng chỉ là bị cách chức tới đất phong, không đến nỗi bị đẩy đến mức vây cấm.
Còn về việc Hoắc Kinh Đường “cưới” Triệu Bạch Ngư, thì trong nguyên tác không miêu tả phần bọn họ lui tới trước khi thành thân, không có cả phần Triệu Bạch Ngư kêu oan cứu ân sư, cho nên không biết chuyện này có thể khiến nội dung chính bị thay đổi hay không, cũng không biết nội dung không liên quan đến nhân vật chính có thể tùy ý thay đổi được hay không?
Cái chết của nam phụ độc ác thuộc một trong những nội dung chính, nhưng nếu không có phần đó, liệu y có thể mặc sức tận hưởng tình yêu và được yêu hay không? Có thể nào không phải cô đơn đối mặt với kết cục là cái chết hay không?
Bản thân y có xứng đáng nhận được tình yêu trước khi không còn trên thế giới này nữa hay không?
Cám dỗ kia quá lớn, Triệu Bạch Ngư không thể nào thẳng thừng từ chối được.
Thấy y cứ im lặng mãi không trả lời, Hoắc Kinh Đường chậm rãi thu tay về, cơ thể cũng nhích ra, mùi đàn hương đã nhạt dường như cũng đi theo hắn trở về.
Trái tim Triệu Bạch Ngư như bị siết chặt, y biết Hoắc Kinh Đường nói được làm được, một khi lên tiếng từ chối, quan hệ giữa bọn họ nhất định sẽ giống hệt như nguyên tác miêu tả: bằng mặt không bằng lòng.
Chưa kịp suy nghĩ xong, Triệu Bạch Ngư dần lấy lại tinh thần mới phát hiện bàn tay mình đang nắm chặt ngón tay cái của Hoắc Kinh Đường, nơi da kề da như bị ngọn lửa đốt nóng bừng, nóng đến mức không muốn buông tay.
Đời trước lẫn đời này đều chưa từng trải nghiệm tình yêu, lúc này đây có cơ hội yêu và được yêu, hà cớ gì lại không thêm nó vào những điều mong mỏi trước khi chết đi, gặp phải cũng không được để vụt mất?
Triệu Bạch Ngư giương mắt nhìn lên, Triệu Bạch Ngư nhẹ giọng khẳng định: “Ta nguyện ý.”
Hoắc Kinh Đường hỏi ngược lại: “Nguyện ý cái gì?”
Triệu Bạch Ngư run rẩy đáp: “Ta nguyện ý chấp nhận ngươi làm —— chồng ta!”
Hoắc Kinh Đường: “Đêm tân hôn, động phòng hoa chúc, ngươi biết cái này có nghĩa là gì không?”
Hoan ái trên tầng mây cao vút, tóc mai quấn quít bên nhau, là lúc đôi vợ chồng có quyền được hưởng thụ niềm vui ân ái.
Triệu Bạch Ngư đáp lại rất nhỏ: “Biết.”
Hoắc Kinh Đường cẩn thận nhìn y, ngón tay động đậy xoa lên gáy Triệu Bạch Ngư, trấn an trái tim hốt hoảng loạn nhịp của y, sau đó vuốt ve dái tai Triệu Bạch Ngư rồi lướt nhẹ qua tóc mai, dịu dàng cẩn thận từng bước một: “Thả lỏng đi, có thể chịu được không?”
Ngón tay Triệu Bạch Ngư co lại chạm lên ngực, nhanh chóng buông xuống, nghĩ ngợi một chút mới đáp: “Cũng được.”
Không khó để chấp nhận, chỉ là Hoắc Kinh Đường có thể được không?
Y lặng lẽ nhìn hắn, đối phương rất cao, có lẽ tầm trên mét tám vậy mà tỷ lệ vẫn hoàn hảo, tay chân cũng dài, vòng hông gầy được y phục ôm sát lại, bình thường cũng không để lộ xương quai xanh, có lẽ là do thời gian cổ độc tồn tại trong cơ thể quá lâu khiến cho vóc người không còn cường tráng như xưa nữa mà trở nên đơn bạc, mạch máu trên mu bàn tay rõ ràng, xương ngón tay và cổ tay cũng rắn chắc, vô cùng sắc bén giống như có thể dễ dàng gây tổn thương cho người khác.

Những lúc hắn ngồi im không lên tiếng trái lại mang đến cảm giác mỹ nhân bệnh tật, nhưng Triệu Bạch Ngư biết lực sát thương của Hoắc Kinh Đường không nhỏ chút nào.
Dù sao cũng là tướng quân thường thắng kiêu dũng thiện chiến, thuyền hư cũng còn ba tấc đinh mà phải không?
“Tiểu lang, giúp ta tháo mặt nạ xuống nào.”
Triệu Bạch Ngư giật mình nhận ra, y chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt bên dưới mặt nạ của Hoắc Kinh Đường, có lẽ là vì có người trời sinh đã có sẵn một lớp không khí mỹ nhân bao quanh rồi chăng?
“Sao ngươi lại có biệt hiệu là Tu La tướng quân thế?”
“Mấy năm trước đánh một trận với Nam Cương, sau khi trúng cổ thì da thịt bị thối rữa, lúc hồi kinh giao binh quyền, Triệu Ngọc Tranh bắt gặp ta ở trong cung, hắn bị dọa nên cứ tưởng mình thấy quỷ, sau nữa thì có tin đồn ta hủy dung xấu xí như ác quỷ được truyền ra ngoài.” Hoắc Kinh Đường vậy mà lại hơi tiếc nuối: “Cũng may chưa hù hắn sợ chết.”
Triệu Bạch Ngư bật cười, vươn tay ra tháo mặt nạ xuống, nụ cười đông cứng trong chớp mắt rồi dần dần biến mất, hoàn toàn bị sự ngạc nhiên bao phủ.
“Tiểu lang có hài lòng không?”
Triệu Bạch Ngư tránh né đôi mắt kia, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, xong xuôi dùng ánh mắt tán thưởng và yêu thích nhìn Hoắc Kinh Đường, cúi đầu mỉm cười: “Phu quân mạo mỹ, tiểu lang hài lòng.”
Vừa dứt lời cả người đã bị kéo ngã vào trong chăn đệm mềm mại, trước mắt tối sầm lại, màn đỏ lả lướt rơi xuống, chỉ còn lại ánh nến vẫn đang lập lòe cháy sáng ở bên ngoài.
Không lâu sao, giáng sa bào, áo lót trong ngoài và đai lưng đã cởi ra cùng lúc bị ném ra khỏi giường, gió lạnh ban đêm hiu hiu lướt qua màn đỏ, phất bay tầng tầng gợn sóng.
Mặt nước, ánh trăng hòa với bóng cây, nến đỏ đổ lệ, côn trùng cũng dần im hơi lặng tiếng, cái chiêng ngoài phủ đã báo qua canh ba, đã là lần thứ ba trong phòng truyền ra tiếng gọi người mang nước vào, thật là khiến người ta xấu hổ đỏ mặt.
***
Trước cửa quận vương phủ, Ngũ hoàng tử xanh lét mặt mày, trợn mắt nhìn lán trúc dựng đằng trước, bên trong kê ba cái bàn dài, mỗi toán trưởng ngồi một bàn, sau lưng họ chính là quản gia của quận vương phủ đang chỉ đạo.

“Gần đây họa kết bè đảng rất nghiêm trọng, tiểu quận vương của chúng ta sợ bị dính líu, thứ cho chúng ta không mở cửa đón khách, chư vị đại nhân đến bằng tâm ý là được, không cần phải vào trong.”
Lúc nói chuyện, quản gia tươi cười, vẻ mặt ôn hòa, đến nỗi mấy thành phần căn bản không muốn đến dự lễ, cùng với mấy lão nho hay mắng đồi phong bại tục cũng thở phào một hơi, mừng vì không cần phải vào xem hai người đàn ông bái đường thành thân, đang chuẩn bị phất tay áo rời đi thì nghe quản gia lạnh giọng lên tiếng, nụ cười cũng đã thu lại: “Vị đại nhân nào tặng quà thi ghi giấy đỏ, vị nào không tặng thì ghi giấy xanh.

Bệ hạ ban hôn, có Thánh chỉ ngự bút, còn có tư nghi ma ma trong cung đến tham gia, để xem coi đại nhân nhà nào không để lọt vào mắt!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
2.

Vô Vi Nhất Niệm
3.

Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
4.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
“!”
Mẹ nó! Người của Lâm An quận vương phủ cũng không biết xấu hổ y hệt như Lâm An quận vương sao?
Cái đám người Tây Bắc man rợ đáng chết này!
Ngũ hoàng tử bị Triệu Bạch Ngư trêu đùa chưa đủ, lại được y nhắc nhở nhớ phải tặng quà hôm nay thật sự đến tay không, gã chỉ muốn chỉ mặt chế giễu Triệu Bạch Ngư, phải cười cho y mất hết mặt mũi mới được mà thôi!
Nào ngờ ra trận chưa kịp thắng đã bị bóp chết!
Tên Hoắc Kinh Đường ngang ngược kia thế mà lại từ chối khách ư? Từ chối cũng được thôi, sao lại còn thu quà?!
Trên đời làm gì có chuyện tốt như đã không bày tiệc rượu còn bắt người ta đưa tiền mừng chứ? Ai lại đi làm cái chuyện bẽ mặt thế này? Hắn không sợ sau này sẽ không qua lại được với quan viên ở Kinh đô hay sao?
“…”
Nói thế thôi chứ Hoắc Kinh Đường thật sự làm được đấy, vì hắn vốn đã xem thường người làm quan ở trong Kinh, chỉ cần lấy lòng phụ hoàng một chút là đã thuận lợi đủ đường, vậy mà phụ hoàng vẫn chịu đựng được cái kẻ trực thần lừa bịp này!
Một người trong số ba toán trưởng nói: “Thôi quản gia, ngài xem Ngũ hoàng tử tuy không đưa quà nhưng người tới thẳng đây, có phải cũng ghi vào giấy xanh không?”
Thôi quản gia trách: “Im ngay! Ngươi bị ngu à! Ngũ hoàng tử có quan hệ thế nào với lão gia của chúng ta? Có thể dùng tiêu chuẩn tầm thường đế xem xét sao?” Nói rồi vội cười xòa nói: “Hạ nhân không biết điều, xúc phạm đến điện hạ, thật sự xin lỗi.

Điện hạ không cần phải tặng quà, ngài đích thân đây rồi quận vương phủ chúng ta tất nhiên sẽ hoan nghênh.”
Ngũ hoàng tử không vui nói: “Vậy thì mở cửa cho ta vào phủ.”
Thôi quản gia do dự, nhìn trái nhìn phải rồi lại gần nhỏ giọng nói: “Không phải tiểu nhân không cho, mà thật sự là lão gia dặn dò phải thận trọng trước họa, nhất định không được hé cửa cho bè đảng vào nhà.

Hôn nhân của quận vương là bệ hạ ban cho, ngài ấy làm gì, trong yến tiệc xảy ra chuyện gì, Thánh nhân ở trên đều nhìn thấy hết cả.”
Ngũ hoàng tử kinh hãi, mặt biến sắc ngay, vô thức nhìn về hướng Văn Đức điện, chợt quay lại mắng Thôi quản gia: “Láo xược!”
Thôi quản gia lập tức lui về phía sau, cúi đầu nhận tội.
Ngũ hoàng tử không thể không thừa nhận Hoắc Kinh Đường lo lắng là có lý, nhưng gã quá mất mặt bèn tức giận phất tay áo bỏ đi, nào ngờ toán trưởng tiên sinh không có mắt vẫn cứ oang oang la lên: “Đi rồi hả? Vậy là ghi giấy đỏ nhỉ…!Nhưng không đưa quà thì làm sao ghi?”
“Ghi là lưỡng tụ thanh phong đi.”
(*) Lưỡng tụ thanh phong – 两袖清风 vốn chỉ trong hai ống tay áo ngoài gió ra thì không còn có thứ gì khác.

” ——!”
Ngũ hoàng tử vọt trở lại trước bàn của toán trưởng, rầm một tiếng đặt xuống bàn một xấp ngân phiếu và một khối ngọc bội, cắn răng gằn từ chữ: “Tặng! Quà!”
Toán trưởng tiên sinh liếc mắt: “Ghi, Ngũ hoàng tử tặng ngân phiếu hai trăm lượng, một khối ngọc bích thượng phẩm.”
Người ngoài ghé mắt vào xem, ngạc nhiên, hình như Ngũ hoàng tử có hơi keo kiệt thì phải.
Ngũ hoàng tử: “…”
Mẹ nó, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ san bằng cái phủ này!
==.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.