Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 21


Bạn đang đọc Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót – Chương 21


Tám mươi người phạm cấm đêm được thả ra hết, quần chúng vây quanh cửa Nha môn khóc ngày khóc đêm mỗi người cầm một xâu tiền hớn hở đi về nhà.
Biết được “thân nhân” trước Nha môn đều là người dân được Triệu Bạch Ngư thuê tới cho có không khí, Ngũ hoàng tử giận đến nỗi ăn cơm không ngon.
Kỷ tri phủ: “Ngươi trực tiếp xúc phạm Thái tử và Ngũ hoàng tử, cơ hội lên chức đến bộ Hình cũng vứt luôn rồi.”
Triệu Bạch Ngư cười xòa: “Bị điều đi bộ Hình chẳng khác nào rơi vào địa bàn của người ta, lúc đó mới thật sự là tiêu đời.”
Kỷ tri phủ: “Cũng đúng.

Bây giờ trong triều rất loạn, đảng phái mọc lên như rừng.

Bệ hạ còn đang độ tuổi xuân, người bên dưới đã không kịp chờ nối dài thành hàng, cũng không ai sợ tới một lúc nào đó bị người khác tính kế.” Ông lắc đầu một cái, thở dài nói: “Ở lại Nha môn vẫn tốt hơn, nhiều việc nhưng yên tĩnh.”
Triệu Bạch Ngư: “Nhiệm kỳ của đại nhân sắp tới rồi đúng chứ?”
Kỷ tri phủ: “Sắp rồi.”
Triệu Bạch Ngư: “E là ngài sẽ bị chuyển đi nơi khác đấy.”
Kỷ tri phủ vừa nghe thì nổi lòng hiếu kỳ: “Ngươi có căn cứ không?”
Triệu Bạch Ngư: “Bè đảng Tần vương sau vụ án này thì có cả trăm chỗ trống, mà trống thì cần phải bổ sung người vào.

Mặc dù kì thi mùa xuân năm nay tuyển được không ít môn sinh của Thiên tử nhưng vẫn còn non lắm, thiếu còn hơn tội, phải đưa người bên dưới lên, đưa người trong Kinh ra ngoài.

Một cơ hội tốt để bồi dưỡng môn sinh, đào tạo thế lực, ngài đoán xem có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm cả trăm chỗ trống đó?”
Kỷ tri phủ: “Là miếng thịt ngon lành, muốn giành lấy thì phải sứt đầu mẻ trán!”
Triệu Bạch Ngư thấp giọng: “Chỗ tốt trong Kinh chỉ có mấy cái, đoán chừng đều bị đoạt hết rồi, nhưng tỉnh ngoài nhiều vị trí, nhất là khi Chuyển vận sứ Giang Tây và An phủ sứ Giang Đông vừa mới bị cách chức, nghe nói còn dính dấp đến Lưỡng Chiết, sa thải thêm mấy người nữa, nhiệm kỳ của Tri phủ Dương Châu cũng sắp đến rồi, đây chính là một chức quan béo bở! Mấy nhân vật máu mặt trên đầu chúng ta cũng muốn người dưới trướng mình được bổ sung vào chỗ trống, nhưng vị to nhất kia lại không dễ lừa, cũng không hi vọng nhìn thấy cục diện bị đảo ngược, vậy nên mới phải chọn mấy người đáng tin ở trong Kinh đưa ra ngoài.”
“Kỷ đại nhân, ngài không kết giao bè đảng, không thuộc về đảng Thái tử, cũng không thuộc đảng Trịnh quốc công, vả lại chẳng có quan hệ gì với mấy vị Tế chấp, hơn nữa ngài là môn sinh của Thập vương gia, được bệ hạ vô cùng tin tưởng.

Đến ngài còn không phải là lựa chọn thích hợp nhất nữa thì còn ai chứ?”
Sau khi nghe phân tích xong, đầu óc Kỷ tri phủ sắp sửa loạn đến nơi, không nhịn được hỏi: “Ôi trời, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, giúp người phải giúp đến cùng, ngươi mau nói cho ta biết, ta có thể được bổ sung vào vị trí nào?”
“Ngài đừng mơ tới mấy chỗ ngon lành.”
“Ta nào dám mơ tưởng chứ!” Kỷ tri phủ trợn mắt: “Miếng thịt béo như Tri phủ Dương Châu, cho ta mười lá gan ta cũng không dám mong, nói không chừng chọc vào chỗ hiểm lại rơi đầu.

Nhưng ngoại trừ Dương Châu, Lưỡng Giang hay Lưỡng Chiết ta đều cho rằng có khả năng hơn.

Tri phủ Kinh đô đang là ngũ phẩm, lại là kinh quan, có đưa ra ngoài phẩm cấp cũng không thể thấp hơn, ít nhất cũng phải lên tứ, tam, nơi có thể đi là Đề hình ti chăng? Hoặc là Đề hình ti Giang Tây, hoặc là Đề hình ti Giang Đông, Lưỡng Chiết không thiếu Đề hình ti, ta đoán không tám, chín thì cũng mười phần, đúng không?”
Triệu Bạch Ngư bật cười: “Ngài có thể mạnh dạn trông đợi cao thêm chút nữa mà, dù sao ngài trình đề án mở cửa chợ đêm lên cũng là tạo phước cho trăm họ, là công lớn, chỉ cho thăng có một cấp không phải quá bủn xỉn rồi sao.”
“Thôi nào, đừng bôi bác ta chứ.” Kỷ tri phủ nhăn mặt nói: “Đề án là do ai viết, trong lòng chúng ta đều rõ.”
Dừng một chút, Kỷ tri phủ nói với Triệu Bạch Ngư: “Ta nói nhỏ chuyện này cho ngươi biết, thật ra trước khi tiểu quận vương nộp đề án lên đã ghi thêm một cái tên ở phần người soạn bút dưới cuối chiết tử, còn là đặt phía trước những cái tên còn lại.”
Ánh mắt Triệu Bạch Ngư toát ra vẻ khó hiểu: “Thêm tên gì?”
“Triệu Mộ Quy.” Kỷ tri phủ nói: “Do không muốn người có tài thật bị chôn vùi, lại muốn giúp hắn che giấu nên mới lấy một cái tên thay thế.

Đặt là Mộ Quy tiên sinh, tên này nghe cũng được, còn có cảm giác thần bí.

Ấy thế mà tiểu quận vương lại đặt thêm họ Triệu ở phía trước.

Có câu nói Thanh thoa hoàng nhược thường y, hồng tửu bạch ngư mộ quy*, Triệu Mộ Quy, Triệu Bạch Ngư, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được Triệu Mộ Quy là ai.”
(*) Hai câu thơ này nằm trong bài thơ Điều Tiếu Lệnh • Ngư phu của Tô Thức (Tô Đông Pha).


Nội dung chủ yếu miêu tả bức tranh về cuộc sống của ngư dân trên sông hồ, thể hiện sự ngưỡng mộ của Tô Thức đối với ngư dân và khao khát một cuộc sống ẩn dật của ông.

Do mình tìm không ra bản dịch nghĩa lẫn dịch thơ nên mình sẽ để nguyên bản Hán – Việt ạ!
Triệu Bạch Ngư không giỏi thơ ca, cũng không biết Hoắc Kinh Đường đã ghi thêm một cái tên nữa ở phần soạn bút của đề án, chỉ vừa mới nghe chuyện này thôi mà y đã cảm giác Hoắc Kinh Đường suy nghĩ thấu đáo đến nhường nào.
Trước đây y không dám ra mặt quá nhiều vì sợ bị đánh bại tơi tả, sau đó mới biết được sự thật của thế giới này, biết được số mạng tương lai, bấy giờ tim phổi còn đây nhưng ý chí đã tàn, y thà tìm chỗ chết còn hơn là chui vào quan trường trèo lên trên cao, y không có hứng thú, càng không muốn tên tuổi được lưu danh sử sách, vậy nên không quan trọng công lao của mình rơi vào tay ai.
Nhưng mà có người lại nhớ đến những vất vả mà y đã bỏ ra, người ấy hy vọng y nhận được lời khen ngợi và vinh dự, chạm tới một điểm trong tim Triệu Bạch Ngư khiến nó rung động.
Ngón tay giấu trong áo của Triệu Bạch Ngư vô thức co lại, ho nhẹ hai cái rồi ấp a ấp úp: “Quay lại chuyện của ngài thôi, Kỷ đại nhân.

Ta đoán ngài có khả năng vào chỗ Chuyển vận sứ Giang Tây nhất, thủy vận Giang Tây thông ra tứ phía lại phát triển, thêm thủ phủ Hồng Châu nơi Xương Bình công chúa đang trú đóng có thể giúp ngài nhanh chóng đứng vững.

Đường thủy phía Bắc có bốn đường sông vận chuyển lớn, phía Nam chính là Giang Tây.

Tiền triều đã khai thông bến tàu ở Quảng Đông, thiết lập Thị bách ti, trao đổi buôn bán với nước ngoài thu nhập được một khoản tiền lớn, muốn chuyển vào Kinh đô nhất định phải đi qua thủy vận Giang Tây, đó là đầu mối giao thông nối liền chuyển vận và hải vận lớn nhất, cũng là nơi dự trữ vàng thu được, cho nên bệ hạ sẽ chọn người đáng tin cậy nhất.”
Nếu như hoàn thành tốt nhiệm kỳ, được điều trở về kinh thì chỉ có thể là tâm phúc của Nguyên Thú đế, đáng tiếc Trần Chi Châu tiền nhiệm đã phụ lòng tín nhiệm của Nguyên Thú đế.
Y còn chưa nói xong, Kỷ tri phủ vừa nghĩ chút là có thể đoán được, tâm trạng kích động không ngừng lại bị ép xuống lại, hoài nghi hỏi: “Lúc Xương Bình công chúa bị cách chức không phải ồn ào với bệ hạ một trận rất căng —— “
Ông đột nhiên ngừng nói, rốt cuộc cũng nhớ ra công chúa Xương Bình là mẹ ruột của Triệu Bạch Ngư.
Sắc mặt của Triệu Bạch Ngư vẫn như thường: “Trên đời này không có cha con nào qua đêm thành thù, cũng không có huynh muội nào qua đêm thành thù.

Suy cho cùng thì Xương Bình công chúa và Nguyên Thú đế là huynh muội ruột thịt cùng chui ra từ một mẹ, ngày xưa đắm chìm trong tình yêu, hung hiểm cướp đoạt của người khác, công chúa Xương Bình cũng cảm thấy thẹn với mẫu thân và huynh trưởng.

Dù cho năm đó nàng ta phạm phải sai lầm lớn, Nguyên Thú đế vẫn niệm tình huynh muội nên chỉ cách chức đưa tới Hồng Châu, Giang Nam.

Giang Nam đất đai màu mỡ, không phải nơi mà tội nhân sẽ bị đẩy đến, công chúa tất nhiên đội ơn, thay Nguyên Thú đế kinh doanh thế lực thủy vận Giang Tây.”
Mặc dù Xương Bình yêu mù quáng, lòng dạ lại ác độc nhưng cực kì thông minh, nếu không năm đó sẽ không phải là trưởng công chúa được mọi người yêu thương nhất.
Dĩ nhiên, công chúa Xương Bình là một quân cờ đen, sau này mọi chuyện bại lộ liền trở thành một trong những bắp đùi vàng để Triệu Ngọc Tranh ôm.
Kỷ tri phủ vỗ bụng đi qua đi lại, cứ mãi suy nghĩ, sau đó đứng thắng người, nghiêm túc nói với Triệu Bạch Ngư: “Nếu như lần thuyên chuyển này đúng như lời ngươi nói, Kỷ mỗ thiếu nợ ân huệ lớn bằng trời của ngươi.”
Trước kia nhờ có Triệu Bạch Ngư giúp đỡ, Kỷ tri phủ đã báo đáp bằng cách đề bạt thăng quan cho y, lúc nào cũng chỉ bảo một chút đạo lý quan trường, Triệu Bạch Ngư thông minh, nhưng dù sao đi nữa thì cũng không có khả năng mới dấn thân vào liền như cá gặp nước được.
Mà nay, lần chỉ điểm này của Triệu Bạch Ngư thật sự vô cùng có ích cho ông, có thể bảo toàn được mạng sống cả nhà lẫn tài sản của ông!
Nếu như không biết nông sâu, tùy tiện đạp trúng khu vực ngoài tỉnh, đắc tội cường hào ác bá và công chúa Xương Bình, không an phận gây khó dễ thì kết cục sẽ trở thành Trần Chi Châu thứ hai.
Kỷ tri phủ cúi người thật sâu: “Kỷ mỗ phải cảm tạ ngươi đã chỉ điểm —— “
“Kỷ đại nhân, ngài là cấp trên của ta, không nên hành lễ.” Triệu Bạch Ngư vội vàng đỡ Kỷ tri phủ dậy.
Kỷ tri phủ có qua có lại, dùng nhiều năm kinh nghiệm của mình dạy Triệu Bạch Ngư: “Sau khi ta đi, quan trên mới đến nhất định sẽ không chấp nhận cấp dưới có chủ kiến nhiều hơn mình đâu, ngươi nhớ phải nhún nhường một chút.

Chịu đựng thêm mấy tháng nữa, ta nghĩ bệ hạ sẽ thăng cấp cho ngươi thôi.

À, hôn sự của ngươi và tiểu quận vương thế nào rồi?”
“Tiến hành đúng hạn thôi ạ.”
Kỷ tri phủ cau mày: “Ta là môn sinh của Khang vương, ít nhiều biết được bí mật mà người ngoài không biết.

Tiểu quận vương kia cũng không phải là không kỵ sống nguội*, những năm này tự giữ mình rất tốt, đừng nói là hồng nhan tri kỉ, bên cạnh một kẻ hầu dáng dấp nhu mì cũng chẳng có.

Cả Kinh đô này đồn đãi trời sinh tính quận vương phóng đãng, theo ta thấy thì hắn còn giống như chính nhân quân tử hơn là những kẻ nổi danh là môn sinh của thánh nhân kia.


Ngày đó hắn vô tình gặp được Triệu tứ lang, tranh hơn thua rồi đi thẳng vào cung thỉnh chỉ, ta chỉ nghĩ coi như là hắn mượn cơ hội để đánh Tế chấp đại nhân một cú, nào ngờ lại cuốn luôn cả ngươi vào mớ rắc rối này.”
(*) Ý nói không ăn láng trai gái như trong lời đồn.
Ngó trái phải bốn phía vắng lặng, Kỷ tri phủ mới lặng lẽ nói: “Hoàng đế và Tĩnh vương năm đó ầm ĩ tranh đoạt nên bất hòa nhưng bệ hạ lại rất coi trọng tiểu quận vương, ta thấy bệ hạ mới là người ngồi không yên nhất, sớm muộn gì cũng sẽ tìm lý do hủy bỏ hôn sự thôi.”
“Thánh chỉ cũng có thể rút lại sao?”
“Qua một hai năm nữa nói thật nguyên nhân chuyện hôn sự của các ngươi, rằng thực tế là có tiếng không có miếng thôi, sau này mỗi người tự lập gia đình là được.”
Triệu Bạch Ngư vẫn luôn nghi ngờ biểu hiện tỏ ra quả tin tưởng Hoắc Kinh Đường của Nguyên Thú đế.

Bởi lẽ lấy đi binh quyền mười mấy năm mà Hoắc Kinh Đường liều chết có được, sau đó cho hắn một chức danh quận vương không thực quyền, lúc nào cũng để ngay dưới mắt trông coi hắn, Nguyên Thú đế không hề do dự chút nào.
Ngay cả án gian lận thi cử kia, Nguyên Thú đế cũng chẳng mảy may phân vân giao thẳng cho hắn làm.
Nếu xử lí hoàn hảo, cũng coi như lập được chiến công.
Những chuyện như lưu hành đại lao, điều tra bè đảng, không thể giao cho người có phẩm cấp quá thấp hoặc không đủ lai lịch đi làm, sợ rằng quá kiêng dè, trông trước ngó sau, không tra ra đủ hoàn toàn, cũng không thể giao cho người có tiền đồ tốt, phẩm cấp cao, sợ đắc tội cả triều văn võ, cắt đứt mất đường làm quan.

Đối với Triệu Bạch Ngư, người tốt nhất phải chọn là Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường có uy danh nhưng không có thực quyền, danh tiếng kẻ chê người khen, nửa nọ nửa kia, lai lịch đầy đủ cũng không cần sợ hãi hoạn lộ đứt đoạn, ai ngờ đâu Nguyên Thú đế lại tùy tiện tìm một lý do để bảo vệ hắn.
Đủ để thấy trong lòng Nguyên Thú đế tin yêu Hoắc Kinh Đường biết bao nhiêu, thật sự có mấy phần chân thực.
Đã như vậy, Triệu Bạch Ngư không hiểu vì sao Nguyên Thú đế lại đồng ý ban hôn cho hắn, trưởng bối sao có thể dễ dàng khoan nhượng để cho tiểu bối mình yêu thương cưới một người đàn ông về làm vợ được?
“Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.” Triệu Bạch Ngư cười nói: “Kỷ đại nhân nhớ ghé phủ uống rượu mừng.”
Kỷ tri phủ gật đầu, từ chối cho ý kiến.
***
Ngày cưới càng lúc càng gần, Kỷ tri phủ đặc biệt cho Triệu Bạch Ngư nghỉ phép bảy ngày để y hồi phủ chuẩn bị.
Triệu Bạch Ngư còn định mang công chuyện về phủ giải quyết thì bị Kỷ tri phủ và nha dịch chặn lại, nói kết hôn là một trong bốn chuyện vui của đời người, dù cuộc hôn nhân này hoang đường biết bao nhiêu, nhưng cũng không thể để cho mấy chuyện giết chóc dùng hình này kia đụng đến hôn lễ được.
Hậu viện Triệu phủ bận rộn tới lui, tiền viện lại yên tĩnh không tiếng động.
Dù sao cũng nể tình y là thiếu gia Triệu phủ, lại còn là được Thánh thượng ban hôn, vậy nên trang trí trong ngoài rất công phu, tiền viện cũng kết hoa treo đèn, vô cùng có không khí ngày lễ.
Ngụy bá cứ luôn tay lau chùi binh khí để khắp trong phòng mình, lau đến mức lưỡi kiếm sáng bóng lên, vẻ mặt lúc nào cũng đằng đằng sát khí thoáng cái đã biến thành nỗi buồn khó tả, cảm giác cứ như con gái nhỏ trong khuê phòng của mình bị con heo chạy đến ủi đi vậy.
Tạ thị sai một lão ma ma tới trợ giúp thu xếp việc thành thân, Nghiên Băng không yên tâm bèn theo sau chu toàn mọi mặt, nhất là của hồi môn lẫn sính lễ đều không để thiếu mất một món nào.
Tú ma ma và Lý Ý Như cùng các cô nương thì ở ngoài sân nhỏ ôm đồm hết các loại đồ thêu, đồ cưới, giày, túi thơm và các loại vật phẩm chúc phúc.
Mấy vật nhỏ như giày, đai lưng, túi thơm tương đối dễ giải quyết, thêu thành kiểu của nam là được, nhưng đồ cưới và vật chúc phúc thì lại làm khó Tú ma ma và các cô nương.
Đàn ông không thể sinh con, nếu như thêu hình bách tử ngụ ý sinh nhiều con cái thì không hợp lý cho lắm, Lý Ý Như bèn đề nghị có thể thêu thành bốn loại chi lan ngọc thụ, hạc vũ nguyệt giang, phúc thọ diên niên, như ý cát tường để thay thế.
Tú ma ma đồng ý với lời đề nghị này, vậy còn đồ cưới, cần làm kiểu của nam hay kiểu nữ?
Từ xưa chỉ có nam nữ cưới gả, nào có tiền lệ nam nam cưới gả?
Chỉ có thể tham khảo theo nam nữ, trong đó một bên đảm nhiệm phái nữ, tất nhiên không thể là Lâm An quận vương được, vả lại người gả đi là Triệu Bạch Ngư, nhưng nếu để Triệu Bạch Ngư mặc váy qua cửa, không phải sẽ khiến người ta cười chê hay sao?
Các nàng không ngừng đắn đo, Tú ma ma liền chạy đến hỏi Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư nói: “Nghe theo ý quận vương đi.”
Đối với y, cách thức chế tạo quần áo nam nữ không khác nhau là mấy.
Lâm An quận vương phủ nhanh chóng phái người sang báo tin: “Làm đồ cưới kiểu nam giống với kiểu của quận vương là được.” Nói xong liền đưa một quyển kiểu dáng các loại quần áo, nói là trong cung sẽ tự quyết định đồ cưới, bảo mấy người Tú ma ma cứ thêu thêm một bộ như thường.
Sau đó, một đống ngọc quan, đai lưng khảm ngọc, ngọc bội và các loại trang sức thay cho mũ phượng của tân nương được dọn ra, Tú ma ma và các cô nương đều cảm thấy quận vương vô cùng tỉ mỉ, nghĩ rằng hắn cũng đến đây, vừa định mở miệng gọi người ngồi xuống uống một bát canh đã nghe tiểu hoàng môn nói tiếp: “Còn có mười con hãn huyết mã Tắc Ngoại mà quận vương đặc biệt vào cung thỉnh cầu bệ hạ đem về tặng cho Triệu tiểu lang quân.”
Tú ma ma và các cô nương vô cùng khiếp sợ, phải biết ngựa tốt là vốn liếng để hành quân đánh giặc, không thể tùy tiện di chuyển khỏi quân bị, tiểu quận vương bạo tay như vậy, có thể thấy rằng hắn cực kì xem trọng tiểu lang quân nhà các nàng.
Tiểu hoàng môn tiếp tục giới thiệu những lễ vật khác được đưa tới, đều là vài món kì trân dị bảo, nhưng đối với mọi người trong phủ mà nói, châu ngọc ở trước mặt này vẫn rất khó thể lay động cảm xúc.
“Cuối cùng —— ” Tiểu hoàng môn ho khan hai tiếng, dường như cũng cảm thấy ngượng đến phát hoảng, thẹn thùng nói: “Một pho tượng gỗ tử đàn Quan Âm Bồ Tát, do quận vương tự tay điêu khắc tặng cho Triệu tiểu lang quân.”
Tú ma ma nhận lấy, các cô nương cũng lại gần xem thử, nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát nhỏ dài chừng cánh tay của đàn ông trưởng thành được điêu khắc trông rất sinh động, gỗ đàn màu tím đen như phát sáng, dĩ nhiên khối gỗ này thuộc loại tốt nhất.
Lý Ý Như kiến thức sâu rộng, lúc này đã nhận ra pháp tướng của Quan Âm Bồ Tát: “Là Lang Kiến Quan Âm, ngụ ý mọi chuyện như ý, phúc thọ an yên.”

Tiểu hoàng môn nghe thấy vậy đột nhiên ngẩn đầu, trợn to mắt nhìn thử, quả nhiên là Lang Kiến Quan Âm, sao cả đường Thôi phó quan cứ không ngừng lải nhải, kiên quyết nói bên trong là Tống Tử Quan Âm?
Hại hắn thật sự cho rằng đây là Tống Tử Quan Âm, còn khổ thân nghĩ không biết nên đưa tặng người ta thế nào!
Tú ma ma lộ ý cười: “Quận vương có lòng rồi.

Công công cũng cực khổ quá, ngồi xuống uống bát canh ấm rồi đi.”
Bà gọi Nghiên Băng đưa pho tượng gỗ vào thư phòng, sau đó bắt người ngồi xuống, tiểu hoàng môn không từ chối được, chỉ đành ở lại.
***
Trong thư phòng, Triệu Bạch Ngư nghiêng người dựa trên tháp cạnh cửa sổ đọc du ký.
“Ngũ lang! Ngũ lang!” Nghiên Băng hào hứng chạy vào, đặt hộp gỗ xuống, khoa tay múa chân miêu tả cảnh tượng quận vương phủ ngang tàng tặng quà: “Ngài không biết đâu, mấy người ở tiền viện cũng ngây ra luôn, hôm trước còn cười nhạo ngài không thể không gả cho quận vương hung ác, bây giờ kẻ nào cũng hâm mộ, ghen tị đến đỏ cả mắt ngoài kia kìa! Bảo bối phiền phức Triệu tứ lang của bọn họ ấy, nghe nói trong yến hội chúc mừng tân khoa đỗ đạt, vì ngài cứu được ân sư nên hắn bị Trần Phương Nhung làm cho mất hết mặt mũi, sau khi về thì đổ bệnh, nhất định kéo phu nhân ở lại bằng được, không để bà ấy giúp ngài lo liệu hôn lễ.”
Bất kì chuyện gì liên quan đến Triệu Ngọc Tranh, Triệu Bạch Ngư đều không muốn biết.
Triệu Bạch Ngư liếc xuống hộp gỗ dưới chân Nghiên Băng, hỏi: “Đó là cái gì?”
Lúc này Nghiên Băng mới nhấc cái hộp lên đáp: “Là Quan Âm Bồ Tát.

Quận vương tự tay khắc cho ngài đấy, là Bồ Tát có thể ban phúc lành.”
“Cho ta xem thử.” Triệu Bạch Ngư mở nắp hộp, bị tượng gỗ thật như đúc làm cho rung động, ánh mắt dính vào trên tượng gỗ như có nhựa cao su, ngón tay vươn tới nhẹ nhàng vuốt ve từng vết khắc trên thân Bồ Tát.

“Ngươi nói, pho tượng này là do chính tay Hoắc Kinh Đường khắc sao?”
Nghiên Băng: “Đúng rồi ạ.”
Triệu Bạch Ngư không nhịn được bật cười, lẩm bẩm: “Không ngờ còn là một nghệ thuật gia đấy.” Y cầm lấy Quan Âm Bồ Tát đi đến nơi có nhiều ánh sáng, cẩn thận ngắm nghía, hỏi: “Sao lại nghĩ đến chuyện tặng Quan Âm Bồ Tát nhỉ?”
“Ta cũng không hiểu.” Nghiên Băng nghĩ không ra: “Ai lại đưa Quan Âm Bồ Tát cho đối tượng của mình trước khi thành thân chứ? Hay là Bồ Tát ban phúc, giống như chữ viết tay mà trưởng bối thường viết để tặng cho tiểu bối vậy đó.”
“À!” Nghiên Băng chợt vỗ tay một cái: “Có phải quận vương điện hạ xem ngài là đệ đệ không?”
Triệu Bạch Ngư: “Hắn có thiếu huynh đệ đâu.”
“Nói không chừng, cả Kinh đô đều biết quận vương không hợp với huynh đệ, cứ gặp nhau là coi nhau như kẻ thù.

Không sai đâu, ngũ lang ngài tin ta đi, nhất định là xem ngài như huynh đệ rồi, bằng không thì chính là con trai —— ôi chẳng lẽ thật sự muốn làm cha ngài sao?”
“Càng nói càng sai.” Triệu Bạch Ngư cất tượng gỗ quý giá, lại hỏi người trong phủ quận vương đã đi chưa, biết người chưa đi liền cầm lấy một cái hộp lớn chừng bàn tay từ trên giá sách xuống mở ra, bên trong là ba viên xúc xắc bằng ngọc được chế tác tinh xảo: “Bảo bọn họ đưa nó cho Hoắc Kinh Đường, nói là quà đáp lễ.”
Nghiên Băng ngạc nhiên: “Không phải ngài thích nhất xúc xắc ngọc này sao? Hồi đó cũng phải chuẩn bị hơn nửa năm, trải qua trăm cay ngàn đắng mới thắng được nó, ta đụng vào có chút ngài cũng đau lòng, bây giờ cứ đưa đi làm quà đáp lễ như vậy ạ?”
Triệu Bạch Ngư: “Đáp lễ không phải cần đáp bằng một vật trân quý như vậy sao? Đây là cách đối nhân xử thế cơ bản.

Đừng nói nhảm nữa, mau đưa đi đi.”
Đối nhân xử thế là như vậy à?
Trong đầu Nghiên Băng nghĩ: Cái giá phải trả quá cao, hay là sau này đừng có nhân tình qua lại gì nữa cho rồi.
***
Khi phó quan nghe thấy người hầu của Triệu Bạch Ngư nói đây là quà đáp lễ, cuối cùng cũng biết cái người hay đưa quà đáp lễ treo trên mép của Hoắc Kinh Đường là ai rồi.

Gã tự tay đưa món quà đó cho Hoắc Kinh Đường, nhìn thấy ba viên xúc xắc ngọc thì cau mày, đẩu đầy dấu hỏi.
Tại sao thế?
Một đôi tân nhân còn chưa chính thức lấy nhau, một bên tặng Tống Tử Quan Âm, một bên tặng xúc xắc để đánh bạc? Mặc dù các vật liệu đều vô cùng quý giá, nhưng đúng là không thể xem thường tính tình khác người của bọn họ!
Tuy nhiên Hoắc Kinh Đường rất trân trọng nó, còn nói: “Quà tốt.

Xúc xắc rất đẹp.”
Nếu không phải bị ma ma tư nghi điều từ trong cung tới ngăn lại, chắc là hắn còn định chui vô trong kho tìm thêm quà tặng trở lại cho Triệu Bạch Ngư.
Phó quan không ưa cái đức hạnh đó chút nào, cảm lấy mệt mỏi vô cùng bèn tìm lý do chạy ra chỗ khác, mắt không thấy thì tâm sẽ tịnh.
***
Chớp mắt đã đến mùng tám tháng sáu, trời còn chưa sáng đã bắt đầu bận bịu.
Tiền viện tối om, còn hậu viện thì đèn đuốc sáng choang một vùng.

Triệu phủ phái mười người hầu tới hỗ trợ, Tú ma ma chỉ đành tìm tới Lý Ý Như nhờ các cô nương đến giúp, sau còn có thêm một nhóm hai mươi mấy người đến từ phủ quận vương, cuối cũng ổn định được tình hình.
Trong phòng, Triệu Bạch Ngư đang mặc bào phục tân lang được thiết kế vội vàng.
Áo vải mỏng màu đỏ thẫm càng tôn lên nước da trắng như ngọc của y, đai lưng gấm Tô Châu thêu hoa văn chìm khảm ngọc thoải mái ôm vào vòng eo thon gầy, bên hông treo ngọc bội và túi thơm chứa các loại thảo mộc, dưới ánh nến mắt mày đẹp như tranh vẽ, mái tóc đen nhánh được buộc lại bằng ngọc quan để lộ vần trán sáng bóng đầy đặn, ánh sáng xinh đẹp lấp lánh chuyển động trong mắt, tựa như cỏ ngọc lan chi, là vầng trăng mà người ta chỉ muốn ôm vào lòng.

“Nâng áo vượt lưới đón gió xuân, đai lưng đỏ ngọc khắc kỳ lân.” Lý Ý Như nhìn cảnh khen ngợi: “Ngũ lang uyên thanh ngọc nhứ, thanh phong tễ nguyệt, công tử văn nhã vừa thông tuệ lại nhanh nhẹn.”
Triệu Bạch Ngư mỉm cười: “Lý tỷ tha cho ta đi, cả đêm này tỷ khen ta biết bao nhiêu lời rồi, lòng xấu hổ đã chết từ lâu của ta đã bị các nàng đánh thức rồi đó, bây giờ ta mắc cỡ chết đi được.”
“Ha ha ha…”
Mọi người trong nhà đều cất giọng cười to.
***
Lúc này, ở một sân nhỏ khác trong phủ.
Tạ thị thắp nến chiếu sáng chủ viện, quay lại hỏi chồng: “Chúng ta có đến chỗ Triệu Bạch Ngư nhìn một chút không?”
Triệu Bá Ung im lặng một lúc, quả quyết từ chối: “Ta không qua đó đâu!” Rồi lại châm biếm: “Nghịch tử kia nhìn thấy chúng ta cũng chẳng vui vẻ gì!”
Sau đó mềm giọng nói: “Nàng cũng đừng quan tâm nữa, năm đó ả công chúa kia làm chuyện gì, kết cục thảm hại thế nào cũng là nó nên nhận, mẹ nợ con trả là lẽ bất di bất dịch.

Những năm này nàng không bạc đãi nó đã trọn đủ tình nghĩa rồi.”
Tạ thị vô thức đè lên ngực, chẳng biết vì sao tim lại đập rộn lên giống như lồng ngực đang phá cỗ khoét mất một miếng thịt, nàng cũng không biết vì sao lại như vậy.
Triệu Bá Ung nhanh chóng nhắc đến Triệu Ngọc Tranh đang bị bệnh để ràng buộc tâm trạng của Tạ thị, nàng liền cho rằng đó là vì mẫu tử liền tâm, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Thiên viện.
Triệu Trường Phong múa giáo một mình, thương pháp vụt nhanh như sao rơi mang đến cơn gió rét lạnh lẫn vào trong bóng đêm như muốn xé rách bầu trời, thoáng chốc lại đánh xuống một cái quét sạch.

Sát khí của giáo chém xuống đầu cành khô, cuồng phong góp lại, lá rụng rơi đầy sân.
Chợt có tiếng động, Triệu Trường Phong cảnh giác đâm tới, nghe được tiếng “Đại ca là đệ!” mới nhanh chóng ngưng chiêu, nghiêng người nhìn rồi cau mày hỏi: “Tam lang?”
Bước chân Triệu Ngọc Khanh ngập ngừng, tay vỗ sau gáy nói: “Đại ca, ta có tâm sự nên không ngủ được.”
Triệu Trường Phong đã hiểu: “Vì Triệu Bạch Ngư.”
“Đúng vậy!” Triệu tam lang phiền muộn nói: “Hôm nay y gả vào quận vương phủ rồi, nói thế nào cũng là huynh đệ của chúng ta, thay Tứ lang gả đi, y thành thân không có huynh đệ đến tiễn có phải không hợp lẽ thường không?”
Triệu Trường Phong vặn lại: “Cha sẽ không đồng ý đâu.”
Triệu tam lang buồn bực thất vọng: “Đệ cũng lo rằng cha —— “
“Nhưng mà mẹ thì sẽ mềm lòng thôi.” Triệu Trường Phong nói: “Từ nay về sau, đệ ấy không còn liên quan gì đến Triệu phủ chúng ta nữa.

Lần này xem như y nhận một kiếp nạn thay cho Tứ lang, chúng ta cũng đã lo lót hết sức rồi, thù cũ đã thanh toán xong.

Cho nên đi tiễn một chút cũng không sao, coi như là kết thúc ân oán lần cuối cùng đi.”
Ánh mắt Triệu Ngọc Khanh sáng lên: “Vậy đệ đi nhé!”
Theo như lễ tiết, trước khi thành hôn thì phải qua cửa, bạn bè người thân của đàng gái sẽ chuẩn bị những cửa ải để làm khó đàn trai, đến khi đàn trai phá được từng tầng chướng ngại vật suông sẻ qua cửa, uống trà nói chuyện với cha và huynh đệ của đàn gái xong, cuối cùng mới đưa tân nương ra ngoài.
Nhưng vì Triệu Bạch Ngư là đàn ông, quan hệ với cha mẹ và huynh đệ đều không tốt cho nên được giảm bớt lễ tiết truyền thống như qua cửa, thế là Hoắc Kinh Đường cứ thế chạy thẳng đến tiểu viện nơi Triệu Bạch Ngư ở.
Tú ma ma mở cửa, Triệu Bạch Ngư đi ra, Nghiên Băng đi bên trái y, Ngụy bá đi phía trước bên phải, Lý Ý Như và các cô nương thì đứng ở đình viện, im lặng nhìn cảnh tượng này từ xa.
Hoắc Kinh Đường không thể vào sân, từ phía xa chỉ thấy được hắn đang chắp tay sau lưng, trên người là áo bào đỏ thẫm, đầu đội ngọc quan, thân hình cao ráo sáng sủa như chim hạc, dung mạo như long phượng, phong thái vô cùng xuất sắc, đôi mắt Bồ Tát màu lưu ly lướt qua, dưới ánh mặt trời tựa như không phải là người trần mắt thịt.
Tim Triệu Bạch Ngư đột nhiên lại nhảy nhót lên, đang chuẩn bị bước ra thì thấy Triệu tam lang xuất hiện trước cửa, ngước nhìn Hoắc Kinh Đường một cái rồi đi đến trước mặt y.
“Sau khi ra cửa rồi chân không thể chạm đất nữa, ta tới tiễn đệ đi.” Triệu Ngọc Khanh nói.
Triệu Bạch Ngư cười một tiếng, đặt tay lên vai Triệu tam lang nói: “Không cần đâu.” Y hiểu ý Triệu Ngọc Khanh, đó là giảng hòa, từ đây hết ân oán.
Triệu Bạch Ngư không muốn dính dáng gì đến người nhà họ Triệu nữa, nhưng kết thúc ân oán không có nghĩa là giảng hòa.
Y thẳng người đi về phía trước, lúc lướt qua người Triệu Ngọc Khanh chỉ để lại một câu nói: “Ta và Triệu phủ đã trả nợ xong xuôi cả rồi.”
Từ nay về sau, dùng một đời để trả.
Niềm vui mừng trong lòng Triệu tam lang bị nước lạnh tưới xuống đầu dập tắt, ngây người nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Triệu Bạch Ngư, không hiểu vì sao phiền muộn trong lòng lại vẫn cứ dâng lên không ngừng.
Hoắc Kinh Đường vươn tay ra, ngón tay cái đeo một chiến nhẫn ngọc ban chỉ, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai sần, trên cổ tay còn cột thêm một chiếc khăn tay cũ trông rất quen mắt.
“Ta tới đón em rồi đây, tiểu lang à.”
Lòng Triệu Bạch Ngư lại run rẩy, nóng bừng lên như phải bỏng, ngón tay đặt vào lòng bàn tay của Hoắc Kinh Đường giật lên một cái, y vô thức muốn lùi về đằng sau nhưng bàn tay lại bị người nọ nắm chặt lấy dắt đi về phía trước.
Tiểu lang, như cha như huynh gọi, cũng là để chỉ những chàng trai trẻ tuổi, ngoài ra còn có nghĩa là tiểu trượng phu.
==
Tác giả muốn nói:
Lão Hoắc: “Xúc xắc lung linh khảm đậu đỏ, tương tư khắc cốt người có hay.”
Bé Cá: “Ta nào có nghĩ nhiều đến vậy, đây chỉ là chúc phúc cho mọi chuyện được như ý bình thường thôi mà.” (*꒳*)
==.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.