Bạn đang đọc Đêm Mưa Tử Thần – Anh Kỳ – Chương 7.4
Lúc họp, Hạng Hạo Nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Hoan, hẹn y tối đến chỗ gặp mặt cũ, có chuyện muốn nói với y.
Mặc dù trong tin nhắn không nói gì, nhưng trong lòng Hạng Hạo Nhiên kỳ thật rất rõ ràng cô muốn nói gì, nhưng lúc này y căn bản không có tâm tình đó, nhất là vụ án của Liễu Thuần còn treo đó chưa giải quyết. Hạng Hạo Nhiên một mực cho rằng, Liễu Thuần bị tập kích rất có thể là liên quan đến mình.
Trước khi Liễu Thuần bị tấn công, Hạng Hạo Nhiên chỉ huy đội hình cảnh liên tiếp tẩy sạch mấy tập thể mang tính xã hội đen, đồng thời nhận được sự khẳng định của lãnh đạo và xã hội, y cũng trở thành cái đinh trong mắt một vài tập thể dư đảng. Trong xã hội có lời đồn, nói lão đại xã hội đen trong ngục loan tin, muốn ra giá một trăm vạn mua đầu của những người liên quan đến Hạng Hạo Nhiên.
Từng gặp bao sóng to gió lớn Hạng Hạo Nhiên căn bản không quan tâm tới những lời đồn kiểu này, nhưng từ sau khi Liễu Thuần bị hại, y liền bắt đầu lo lắng tính xác thực của lời đồng, có lẽ Liễu Thuần thật sự đã bị trả thù thay mình. Mặc dù trong cuộc điều tra sau đó không hề tra được đầu mối ở phương diện này, nhưng cảm giác Liễu Thuần vì mình mà chết luôn quấn bện lấy đáy lòng y.
Mặt khác, sau khi Liễu Thuần qua đời, Hạng Hạo Nhiên mới phát giác y yêu cô đến nhường nào, cô ấy với mình quan trọng biết bao. Điều kiện gia đình Liễu Thuần ưu việt, cha công tác ở văn phòng Ủy ban thành phố, mẹ là lãnh đạo của hệ thống ngân hàng. Nhưng cô ấy lại coi trọng một viên cảnh sát quèn như y, không để ý đến người nhà phản đối dứt khoát kết hôn cùng y. Trên người Liễu Thuần mặc dù có chút tính tiểu thư, nhưng sau khi kết hôn việc nhà đều tự tay làm, chưa bao giờ để Hạng Hạo Nhiên nhúng tay. Công tác của cô ấy cũng rất bận rộn, nhưng vẫn sắp xếp cuộc sống gia đình gọn gàng ngăn nắp, để Hạng Hạo Nhiên yên tâm làm tốt chuyện của mình.
Sau khi có con, Liễu Thuần cũng không để y bận tâm, thậm chí có một lần Hạng Hạo Nhiên ngay cả con mình học ở vườn trẻ nào cũng không biết. Có thể nói, thành tích làm việc Hạng Hạo Nhiên có được như hiện nay, công lao nội trợ của Liễu Thuần rất lớn, sau mỗi một lần y tiến bước, đều có sự nỗ lực thầm lặng của Liễu Thuần.
Mỗi lần nghĩ vậy, lại nhớ tới sự phản bội của mình với Liễu Thuần, Hạng Hạo Nhiên đều thấy cả người nóng lên, tim như bị dao cắt, tội lỗi đến mức khó có thể gọi tên, thậm chí hận không thể tát mình mấy bạt tai. Nhưng hối hận đã quá muộn, Liễu Thuần đã chết, mất đi sinh mệnh có nghĩa tất cả đều trở thành vĩnh hằng. Tình yêu trở thành vĩnh hằng, đau xót cũng sẽ trở thành vĩnh hằng, không cách nào đền bù. Cái chết của Liễu Thuần giống như buộc lại một nút thắt ở đáy lòng Hạng Hạo Nhiên, một nút thắt vĩnh viễn không cách nào mở được. Nếu thời gian quay ngược, y tình nguyện từ bỏ tất cả, để Liễu Thuần được sống vui sướng, được sống hạnh phúc, dù cho có trả giá cả tính mạng của y cũng không tiếc.
Hạng Hạo Nhiên hận lần đi công tác đó, hận lần ngã bệnh đó, không biết mình bị sốt đến mơ hồ, hay Lâm Hoan săn sóc tỉ mỉ chu đáo đã hoà tan y, tóm lại y đã làm việc không nên làm, vả lại càng không thể vãn hồi. Lúc này việc y muốn làm nhất là chia tay với Lâm Hoan, nhưng cho dù là đàn ông lòng dạ sắt đá mấy, trên vấn đề xử lý tình cảm cũng sẽ có chút lóng ngóng tay chân. Hạng Hạo Nhiên biết mình đã xong với Lâm Hoan, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Y sợ Lâm Hoan nhất thời không tiếp nhận được, sợ thương tổn cô, liền thử chậm rãi xa lánh cô, muốn chờ quan hệ giữa họ nguội xuống mới quyết định. Nhưng y không ngờ, càng như vậy, Lâm Hoan càng bị thương tổn lớn hơn.
Ra khỏi hoa viên Cảnh Trình, sắc trời đã gần sập tối, bụng Hàn Ấn bắt đầu xì xào kêu. Lâm Hoan bên cạnh vẫn đắm chìm trong vụ án, cô nghiêng người về phía Hàn Ấn đang lái xe hỏi: “Hung thủ lấy đi bộ phận cơ thể nạn nhân là để làm kỷ niệm?”
“Đúng! Đó là chiến lợi phẩm của hắn, hắn sẽ thông qua chiến lợi phẩm để tái hiện khoái cảm khi gây án trong thời kỳ làm nguội.”
“Hung thủ là một sát thủ theo đuổi loại hình quyền lực, vậy cậu nghĩ hắn trong thực tế là hạng người thế nào?” Lâm Hoan lại hỏi.
“Kẻ thất bại!” Hàn Ấn đáp, “Khát cầu quyền lực là xuất phát từ phẫn nộ, mà phẫn nộ đến từ thất bại, đến từ sự bất lực trong việc kiểm sát đời mình. Trong những trải nghiệm cá nhân của hung thủ, lận đận, thất bại luôn theo hắn, cho dù hắn kiên trì thế nào, cố gắng thế nào, cũng không cách nào thay đổi cảnh ngộ của mình. Vì vậy, loại thất bại liên tiếp, thất bại nặng nề này, tạo thành cảm giác suy sụp nghiêm trọng trong lòng hắn, kết cục là cơ thể mất thăng bằng và biến thái. Nhưng cái gọi là thất bại của hung thủ, không phải là thất bại mà chúng ta luôn định nghĩa, mà là một loại tự trọng trong lòng hung thủ. Từ những chứng cứ trước mắt đến xem, tôi nghĩ trình độ cuộc sống của hung thủ hẳn là cao hơn dân chúng bình thường, ít nhất cùng tầng lớp với hai nạn nhân.”
“Ồ, là thế sao. Sát nhân thì là sát nhân thôi, cần gì làm cho phức tạp như thế?” Lâm Hoan khiêm tốn thỉnh giáo.
Hàn Ấn cười: “Cô quên rồi, hắn là một kẻ biến thái. Hắn cần một quá trình nhận thức hành vi bản thân, mà nghi lễ đó là phương pháp hắn dùng để hợp lý hóa, cao thượng hóa hành vi giết người liên tục của hắn. Hơn nữa nghi lễ đó chắc chắn có liên quan mật thiết đến cuộc sống của hắn, có khả năng là tín ngưỡng nào đó, kinh nghiệm nào đó, hoặc một hình ảnh làm hắn khắc sâu trong ký ức. Cho nên chúng ta phải cốn hết sức hiểu được tất cả phân đoạn của nghi lễ, như vậy mới có thể biết được tính logic của nghi lễ là gì, hợp lý hay không. Chúng ta còn có thể căn cứ vào hành vi của hung thủ và ngụ ý hắn muốn biểu đạt, để tìm hiểu trí tuệ, trình độ giáo dục của hung thủ, nghề nghiệp, cùng với hoàn cảnh vị trí.” Hàn Ấn dừng một chút, chuyển chủ đề nói, “Không nói tới vụ án nữa, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé, cảm ơn cô theo tôi, cho tôi nhiều gợi ý.”
“Haha, đừng nói vậy, kỳ thật tôi biết rất nhiều thứ trong lòng cậu đã sớm tính toán, đến hiện trường chẳng qua là để cảm thụ chút không khí mà thôi. Muốn nói tạ ơn phải là tôi tạ ơn cậu, một buổi chiều mà giúp tôi học được rất nhiều thứ. Cậu là một giáo viên rất tốt, tôi nghĩ ở trường cậu chắc chắn cũng rất được hoan nghênh!”
“Làm sao biết được?”
“Cậu rất kiên nhẫn, giỏi dẫn dắt học sinh từng bước, có thể rất tự nhiên hấp dẫn học sinh vào chương trình học, học sinh đi học sẽ không cảm thấy buồn chán, ngược lại rất có cảm giác thành tựu. Ha ha, còn nữa.” Lâm Hoan cố ý gây hồi hộp, “Cậu mặt mũi xem như đẹp trai, chắc chắn có rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu.”
“Ha ha, cô đang nói tôi đó sao?” Hàn Ấn nâng gọng kính, có lẽ chưa từng được cô gái nào khen trực tiếp như vậy, mặt anh hơi ửng đỏ.
“Nếu có cơ hội đến trường cảnh sát nghe cậu giảng bài thì hay quá, chắc chắn nhận được không ít điều bổ ích.”
“Được mà! Nếu cô thật sự đồng ý, tìm cơ hội thích hợp, tôi có thể sắp xếp cho cô đến chỗ chúng tôi bồi dưỡng một thời gian.”
“Thật sao? Cứ quyết định vậy nhé!”
Khi hai người đang nói chuyện, ô tô phía trước không biết sao đều ngừng lại. Hàn Ấn ló đầu ra ngoài cửa sổ, thấy cách đó không xa bên dưới một tòa cao ốc đang có một đám người vây quanh, bên cạnh có cảnh sát duy trì trật tự, tất cả mọi người ngửa đầu. Hàn Ấn nhìn theo tầm mắt của mọi người, hóa ra, sân thượng tầng cao nhất của cao ốc dường như có một người đang ngồi.
Có người muốn nhảy lầu tự sát!
Hàn Ấn đậu ô tô bên lề đường, cùng Lâm Hoan xuống xe chạy về phía đám đông, hai người mất rất nhiều sức mới chen vào được trước đám đông. Phía trước đám đông có cảnh sát cnah gác, mấy nhân viên cứu hỏa đang khẩn trương trải đệm khí, đứng bên cạnh đệm khí là một người đàn ông mặc thường phục, vẻ mặt đen như than, ông ta đang vừa chỉ huy nhân viên cứu hỏa, vừa nói vào bộ đàm.
“Khúc đội!” Lâm Hoan gọi người đàn ông mặt đen.
Hóa ra, người đàn ông mặt đen đội phó đội hình cảnh phân cục 51 Khúc Chí Cương. Khúc Chí Cương nghe tiếng gọi nhìn quanh khắp nơi, thấy là Lâm Hoan, liền đưa tay ra hiệu cảnh viên phục trách canh gác cho họ vào: “Tiểu Hoan, sao em tới đây?”
“Đang xử lý vụ án vừa vặn đi ngang qua, cái này…”
“Ôi, đừng nói nữa.” Khúc Chí Cương chỉ tòa cao ốc phía sau (cao ốc vốn là tòa nhà văn phòng của một tập đoàn điện tử), “Cũng không biết sao lại vậy, đây đã là người thứ ba của công ty này nhảy lầu trong nửa năm qua, thật mẹ nó tà môn!”
“Tình hình trên đó thế nào?” Lâm Hoan hỏi.
“Lưu đội đang chỉ huy trên đó, tình hình không mấy lạc quan. Hoàn cảnh hiểm trở, cưỡng chế giải cứu rất khó. Hắn từ chối trao đổi với chúng tôi, chuyên gia đàm phán cũng đã thử, không có hiệu quả.” Khúc Chí Cương nhìn sắc trời càng ngày càng tối, vẻ mặt lo lắng.
“Tôi có thể lên đó nói chuyện với hắn không?” Luôn im lặng đứng bên cạnh Hàn Ấn ngửa cổ nhìn mái nhà nói.
“Cậu là?” Khúc Chí Cương nhìn lướt qua Hàn Ấn, tiếp theo dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía Lâm Hoan.
Lâm Hoan vội vàng chỉ vào Hàn Ấn giới thiệu: “Đây là chuyên gia tâm lý học đến tạm nhận chức tại chi đội thầy Hàn Ấn.”
“Chuyên gia tâm lý học?” Mắt Khúc Chí Cương thoắt cái sáng rực lên, ông ta nhìn chằm chằm Hàn Ấn vài giây, sau khi cân nhắc chốc lát, cầm lấy bộ đàm nói vài câu, có lẽ đang báo cáo với thủ trưởng trên sân thượng. Có lẽ đã được thủ trưởng đồng ý, ông ta gật đầu với Hàn Ấn: “Đi thôi, lên đó đi.”
Trong thang máy, Khúc Chí Cương giới thiệu tư liệu bối cảnh của người muốn tự tử cho Hàn Ấn và Lâm Hoan.
“Kẻ muốn tự sát tên Lý Thủ Dân, là nhân viên nghiệp vụ của tập đoàn điện tử này, trước đó không lâu vợ hắn bị chết trong tai nạn giao thông. Khi ấy Lý Thủ Dân lái xe, vì vội vã quay về công ty họp, tốc độ xe hơi nhanh chút, khi quẹo cũng không chậm lại, kết quả tông vào một chiếc xe tải lớn đang đậu phía trước. Xuất phát từ phản ứng bản năng, hắn đánh vô lăng về phía tay trái, kết quả may mắn chỉ bị chút vết thương nhẹ, mà vợ ngồi ở ghế lái phụ lại mất mạng tại chỗ. Theo bạn bè của hắn nói, tình cảm vợ chồng họ cực kỳ tốt. Sau khi xảy ra tai nạn, hắn vẫn luôn oán giận bản thân lẽ ra không nên lái xe quá nhanh, không nên đánh vô lăng sang trái, hắn cảm thấy mình đã hại chết vợ.
Lý Thủ Dân làm việc tại công ty khoa học kỹ thuật điện tử này, chủ yếu là gia công vài sản phẩm điện tử hiện đại quốc tế. Bởi vì thời gian gấp, yêu cầu chất lượng cao, lợi nhuận thấp, cho nên đãi ngộ của công ty với nhân viên và thời gian công tác yêu cầu khá hà khắc. Lý Thủ Dân xử lý xong hậu sự của vợ còn chưa kịp thở, công ty đã bảo hắn về làm việc, mà ngay cả hôm nay là đầu thất của vợ hắn, cũng chỉ cho nghỉ phép nửa ngày. Cho nên chúng tôi phân tích, Lý Thủ Dân tự sát, có lẽ là vì tuyệt vọng áy náy với vợ, hơn nữa áp lực công việc, khiến tinh thần hắn hoàn toàn suy sụp.”
Khúc Chí Cương cuối cùng còn bổ sung: “Lý Thủ Dân lớn lên trong gia đình thiếu cha, khi hắn 11 tuổi cha hắn do tai nạn mà qua đời, mẹ năm nay đã hơn 60 tuổi. Hắn còn có một con trai tám tuổi.”
Khi Hàn Ấn tới sân thượng, thấy Lý Thủ Dân đang đưa lưng về phía mọi người ngồi bên gờ tường của sân thượng. Gờ tường cao khoảng 1m50, chiều rộng rất hẹp, ngồi trên đó, e rằng một cơn gió, một cái hắt hơi cũng sẽ làm cho người ta lảo đảo.
Nghe động tĩnh Lý Thủ Dân quay đầu lại nhìn Hàn Ấn, hắn không điên cuồng như những kẻ tự tử khác, mà dường như đã chuẩn bị tâm lý xong. Nhưng Hàn Ấn vẫn nắm bắt được từ trong đôi mắt hờ hững của hắn một loại tâm tình —— Một loại tâm tình anh rất quen thuộc, thậm chí mãi cho tới hôm nay, loại tâm tình này vẫn đang quấy nhiễu anh.
Hàn Ấn thầm hít một hơi, cố hết sức khiến cho nét mặt mình có vẻ bình tĩnh chút.
“Anh đừng căng thẳng, tôi chỉ tới tâm sự với anh thôi.” Thấy Lý Thủ Dân tỏ thái độ không hề gì, Hàn Ấn vừa nói, vừa thử lần dò đến gần bờ tường. Anh dừng lại cách chỗ Lý Thủ Dân bốn năm mét, vị trí này sẽ không tạo thành áp lực tâm lý cho Lý Thủ Dân, lại có thể đảm bảo hắn nghe rõ được lời mình nói.
Hàn Ấn tựa người trên bờ tường, nhìn khắp nơi, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu đưa qua cho Lý Thủ Dân. Lý Thủ Dân không đón lấy, Hàn Ấn liền thu tay đặt điếu thuốc vào miệng mình, châm lửa.
Kỳ thật Hàn Ấn cũng không thường hút thuốc, điếu thuốc lá và bật lửa đều là mượn tạm của Khúc Chí Cương lúc trong thang máy, vì chỉ có những lúc thế này, hút một điếu thuốc lát có thể làm mạch suy nghĩ của anh càng thêm nhanh nhẹn, quan trọng hơn là, có thể che giấu tâm trạng căng thẳng của anh.
Gió trên sân thượng mạnh hơn bên dưới nhiều, cũng lạnh lắm, gió lạnh lướt qua từ đỉnh đầu. Phía dưới là đám đông chi chít xông xao, truyền thông, đồng nghiệp, chi chít xôn xao, dân chúng bình thường đều đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh chưa từng có trải nghiệm như vậy, hơn nữa lúc này cũng không có sách lược tâm lý chiến cụ thể. Anh bắt đầu vì mình nhất thời xúc động mà cảm thấy hối hận, trái tim không khỏi treo tới cuống họng.
Không! Hiện giờ không phải lúc lo lắng chuyện này! Phải gắng giữ tỉnh táo! Mau chóng suy nghĩ! Phải mau chóng nghĩ ra sách lược.
Hàn Ấn yên lặng hút thuốc, chỉ chốc lát, trước mắt liền che kín làn khói mỏng manh. Anh dùng tay cầm điếu thuốc lá rẩy vài cái, ho nhẹ hai tiếng, rốt cuộc mở miệng: “Tôi biết cảm giác hiện giờ của anh.”
Lý Thủ Dân dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía xa, không hề đáp lại gì.
Hàn Ấn nghiêng người, nhìn hắn một cái, lại quay người tiếp tục hút thuốc. Chốc chốc, anh phun một ngụm khói, nói thêm: “Tin tôi đi, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh giờ phút này, vì tôi cũng từng gặp chuyện giống anh. Đối với người chúng ta yêu, chúng ta đều là tội nhân!”
Trong khóe mắt Hàn Ấn, Lý Thủ Dân mặc dù không nói gì, nhưng cơ thể giật nảy, đầu nghiêng về phía anh nhiều hơn. Anh biết, anh đã thành công gây sự chú ý cho Lý Thủ Dân.
“Để tôi kể chuyện của tôi cho anh nghe nhé.” Hàn Ấn nhìn dòng người bên dưới, ánh mắt bắt đầu mơ màng, như đang dần rơi vào trong hồi ức.
Nếu không phải để cứu người, đoạn ký ức kia cả đời anh cũng không muốn chạm tới nữa.
“Vào đại học năm hai, tôi quen một cô gái, cô ấy tên là Vương Mạn. Cô ấy là mối tình đầu của tôi, cũng là bạn gái duy nhất của tôi cho đến nay. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua thời gian đại học, cùng nhau học nghiên cứu, sau đó lại may mắn được phân đến cùng một đại học làm giáo viên. Nếu Vương Mạn không xảy ra chuyện, tôi nghĩ chúng tôi nhất định sẽ kết hôn, có lẽ hiện giờ đã có con. Đúng rồi, anh cũng có con trai đúng chứ?”
Gương mặt Lý Thủ Dân thoáng co giật.
“Vương Mạn qua đời nửa năm trước, là nhảy lầu tự sát! Có một ngày chúng tôi vì một vài chuyện vụn vặt mà cãi nhau, lúc này trời đã khuya, tôi vốn phải đuổi theo đưa cô ấy về nhà, nhưng ngại mặt mũi, quyết tâm mặc kệ. Không ngờ trên đường về nhà, cô ấy bị một học sinh biến thái thầm mến cô ấy đã lâu cưỡng hiếp.”
Hàn Ấn nhấn tắt thuốc lá trong tay vào bờ tường, lại lấy ra một điếu thuốc, tay châm điếu thuốc này hơi run rẩy.
“Sau đó, cô ấy về nhà tĩnh dưỡng mấy tháng, nhưng khi trở lại, cô ấy đã không còn là cô ấy nữa. Cô ấy bó chặt mình lại, ngoại trừ công việc rất ít khi trao đổi cùng người khác, đối với tôi càng lãnh đạm vô cùng. Tôi nhìn ra được mỗi ngày cô ấy đều đang giãy giụa trong hồi ức khuất nhục ấy, đồng thời trơ mắt nhìn cô ấy từng bước từng bước đi vào mê võng, dần dần lạc mất bản thân, nhưng tôi lại bất lực. Có một ngày, cô ấy từ trên nóc tầng cao nhất của trường học nhảy xuống. Cô ấy rơi ngay bên cạnh tôi. Ngày đó là kỷ niệm tròn bốn năm chúng tôi quen nhau, nhưng trên người tôi lại bắn đầy máu tươi của cô ấy.
Nếu… Nếu không phải tôi nhất thời hành động theo cảm tính, Vương Mạn sẽ không xảy ra chuyện ấy, cũng sẽ không phải chết.” Hàn Ấn cố gắng khống chế không cho nước mắt mình chảy ra, chốc lát, anh dùng mu bàn tay lau đi hai khóe mắt, mang theo nghẹn ngào nói, “Tôi mỗi ngày đều tự chất vấn mình. Tại sao lại cãi nhau với cô ấy, tại sao không đuổi theo đưa cô ấy về nhà? Là tôi hại chết người tôi yêu, là tôi tự tay hủy diệt cuộc sống hạnh phúc chúng tôi vốn phải sở hữu. Tôi vẫn không thể… Không thể tha thứ cho bản thân! Vì vậy, có một ngày, tôi cũng đứng ngay nơi cuối cùng Vương Mạn đã đứng…”
Hàn Ấn nhắm mắt lại ổn định tâm tình, quay đầu nói với Lý Thủ Dân: “Tôi biết anh cũng giống tôi, trong lòng không ngừng trách cứ bản thân. Anh rất áy náy, anh muốn trốn tránh, muốn trừng phạt bản thân. Tôi biết loại thống khổ này, đau đến mức không cách nào đối mặt với bản thân, đau đến mức không muốn có ngày mai nữa. Nhưng người mẹ già đã ngoài sáu mươi của anh thì sao đây? Đứa con trai nhỏ của anh thì làm sao đây? Anh lớn lên trong gia đình thiếu thốn người cha, anh chắc chắn biết nó khổ cực thế nào. Chẳng lẽ anh muốn mẹ anh lúc về già vẫn phải trải qua hành hạ đau đớn sao? Muốn cho con anh cũng trải qua cuộc sống bi thảm anh từng có sao? Anh chạy trốn tới thế giới kia có thể an tâm không? Trốn tránh không phải là không thể được, trốn tránh có rất nhiều loại phương pháp, có lẽ chết là trực tiếp nhất, nhưng là một loại cách làm đê tiện nhất, hèn nhát nhất.”
Hàn Ấn dịu giọng: “Cuối cùng tôi không có can đảm nhảy từ trên nóc xuống, cho nên tôi quyết định đổi môi trường, từ công tác giáo viên đại học lên làm cảnh sát. Tôi không biết phương thức này có hữu hiệu hay không, nhưng tôi nghĩ cố gắng thử xem. Cố gắng vì những người tôi yêu, người yêu tôi còn đang sống, chắc chắn có giá trị hơn những gì anh đang làm bây giờ.”
Hàn Ấn ném đầu lọc thuốc xuống đất, dùng chân nghiền một chút, chậm rãi xoay người như muốn đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước lại vòng về: “Tôi trước kia dạy tâm lý học, tôi biết thành lập nhân cách một người, trải nghiệm thời trẻ với người đó mà nói rất quan trọng. Khi chúng ta nói chuyện, đồng nghiệp của tôi đã đi đón mẹ và con trai anh, lúc này cũng sắp đến rồi. Tôi có thể chắc chắn mà nói cho anh biết, nếu con anh chứng kiến hoàn cảnh của anh bây giờ, nhân cách của nó tương lai nhất định sẽ vặn vẹo.” Hàn Ấn nói xong, không hề quay đầu, rời khỏi sân thượng đi thẳng đến thang máy.
Hàn Ấn và Lâm Hoan tựa trong thang máy, yên lặng đối mặt, mà loại im lặng này kéo dài mãi đến tận khi lên xe.
Điện thoại di động của Lâm Hoan vang lên, chỉ nghe Lâm Hoan nói với điện thoại: “Được, được, đừng khách khí, tất cả mọi người đều là cảnh sát, phải vậy thôi. Được, có cơ hội nhất định giới thiệu cho anh gặp mặt.”
Ăn cơm xong, vì hai người đều uống rượu, Hàn Ấn gửi xe ở bãi đỗ xe nhà hàng, muốn gọi xe đưa Lâm Hoan về nhà. Cô kiên trì không chịu, Hàn Ấn bất đắc dĩ đành thôi.
Sau khi Hàn Ấn một mình gọi xe rời đi, Lâm Hoan không cam lòng gọi điện thoại di động cho Hạng Hạo Nhiên vài lần, nhưng mãi không có ai nghe máy, cuối cùng thì tắt máy.
Lâm Hoan uể oải cực kỳ, cô đứng lặng trên con phố rộn ràng náo nhiệt, cả người dường như thoáng cái mất đi cảm giác phương hướng. Cô không biết mình nên đi đi, nên làm gì. Cô hốt hoảng cảm thấy trên đường ai cũng đang nhìn chòng chọc cô, đang cười nhạo cô, thậm chí linh hồn bản thân cũng như thoát ra ngoài, lơ lửng trên không trung cười trộm cơ thể như cái xác không hồn của cô — Đàn bà ti tiện, kẻ thứ ba, cho dù vợ người ta đã mất, mày cũng sẽ không có kết quả tốt.
Không biết đứng bao lâu, cô rốt cuộc biết mình nên làm gì, liền nâng tay, ngăn lại một chiếc xe. Cô ngồi vào, yếu ớt nói: “Bác tài, đến đường Quang Minh.”
Đường Quang Minh là con đường quán bar nổi tiếng nhất thành phố Xuân Hải, cả con đường dài khoảng hơn một trăm mét, hai bên che kín các loại quán bar, câu lạc bộ đủ loại kiểu dáng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, những nơi xa hoa trụy lạc, cuộc sống đêm ngợp vàng son này chung quy có thể hấp dẫn đông đảo đám đông thân phận bất đồng, họ tận tình tận hứng, không chút cố kỵ mà phóng thích dục vọng và bản năng.
Xe taxi chở Lâm Hoan đến khu vực giữa đường Quang Minh, dừng lại trước cửa quán bar tên “Hương thơm nhân gian”.
Lâm Hoan đi vào quán bar.
Quán bar không lớn lắm, trang hoàng rất có phẩm vị, thoạt nhìn hẳn có thể đón tiếp một vài một vài tiểu tư sản và giai cấp trung sản hợp tình thú. Có lẽ còn quá sớm, bầu không khí bên trong không ầm ĩ như trong tưởng tượng, khách khứa phần lớn đang lờ đờ ngồi giữa sofa rộng thênh thang, nghe khúc piano du dương, thưởng thức rượu ngon, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Lâm Hoan đi thẳng tới quầy bar, ngồi xuống ghế chân cao. Quần bar làm bằng thủy tinh, chính giữa đèn phun lượn lờ, phiếm quầng sáng màu lam. Vầng sáng chiếu đến khuôn mặt Lâm Hoan, thoạt nhìn rất ảo, rất ma quái kinh dị.
Lâm Hoa vẫy tay vào trong quầy: “Một ly Long Island Iced Tea.”
“Được rồi!” Đáp lại Lâm Hoan chính là một người phụ nữ đứng giữa quầy bar, chị ta thoạt nhìn tuổi hơi lớn hơn so với Lâm Loan, dáng vẻ đoan trang thanh tú, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra khí chất tao nhã. Chị ta là bà chủ của quán bar này, tên là Hàn Thanh Phương. Kỳ thật, dựa vào xuất thân của Hàn Thanh Phương căn bản không cần đi làm, lại càng không cần đích thân xử lý mọi chuyện, nhưng chị ta thích như vậy, chị ta thích sống tự do tự tại.
Hàn Thanh Phương vừa mới kiểm tra sổ sách, nghe giọng Lâm Hoan, vừa đáp lời, vừa ngẩng đầu lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp. Mà trong nháy mắt khi chị ta đối mặt với Lâm Hoan, nụ cười kia thoáng cái cứng lại.
Lâm Hoan không rõ tại sao người phụ nữ trong quầy bar nhìn mình chằm chằm không dứt, cô có chút mất tự nhiên, nghĩ thầm có lẽ là do rượu thôi: “Ừm, tôi biết loại cocktail này rất mạnh, không sao đâu, tôi thích.”
Hàn Thanh Phương ý thức được mình thất thố, vội vàng dặn dò nhân viên pha chế bên cạnh làm rượu, nhưng tầm mắt chị ta không hề rời khỏi mặt Lâm Hoan.
Rượu nhanh chóng pha xong, Hàn Thanh Phương tự mình đưa đến trước mặt Lâm Hoan: “Quý cô, đây là rượu của cô, mời từ từ dùng.”
“Cám ơn!” Lâm Hoan lệ phép gật đầu.
Chẳng bao lâu, một ly rượu mạnh lót bụng, sắc mặt Lâm Hoan đã phiếm hồng, cô vẫy tay, lại gọi một ly “Black Label” thêm đá.
Có lẽ vì Lâm Hoan như một cố nhân, có lẽ cảm thấy hiếu kỳ với một cô gái độc thân mua say, Hàn Thanh Phương sau khi rót rượu cho Lâm Hoan, cũng rót cho mình một ly. Chị ta tiến đến đối diện Lâm Hoan, xem chừng muốn tâm sự với cô.
“Quý cô đây, tôi thấy cô một mình đến đây cắm đầu uống rượu, có phải trong lòng có chuyện gì không thoải mái không? Nếu muốn bộc lộ, tôi rất nguyện ý làm thính giả của cô.” Hàn Thanh Phương nói.
Lâm Hoan cầm lấy ly rượu lắc lư, khẽ nhấp một ngụm, lắc đầu.
“Hay là để tôi đoán nhé?” Hàn Thanh Phương cũng không ngại sự lạnh nhạt của Lâm Hoan, chị ta nhấp ngụm rượu, “Kỳ thật rất dễ đoán. Nói thế, loại con gái xinh đẹp như cô, lẻ loi một mình, thờ ơ với tất cả mọi người và mọi chuyện xung quanh, chỉ lo một mình uống rượu, hẳn chính là vì đang phiền não một chữ tình rồi.”
Lâm Hoan miễn cưỡng nặn nụ cười với Hàn Thanh Phương, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Là cãi nhau với bạn trai, hay hắn đã yêu người khác? Hoặc nói, cô đã yêu người đàn ông không nên yêu?”
Cơ thể Lâm Hoan hơi run lên, nước mắt chua xót đảo quanh trong hốc mắt, hiển nhiên là bị câu nói của Hàn Thanh Phương chấn động. Chốc lát, nước mắt rốt cuộc không nhịn nổi lăn xuống, cô há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.
“Khụ!” Thấy dáng vẻ của Lâm Hoan, Hàn Thanh Phương cũng không nhẫn tâm hỏi tiếp nữa, bưng ly rượu lên thở dài, nói, “Tại sao bị thương tổn luôn là phụ nữ! Không nói nữa, đến đây đi em gái, thú vui sướng, khổ ly biệt, trong rượu càng có nhi nữ si mê. Ly này chị tính, đến đây, làm một ly!”
Cạn ly!
…
Vụ án rốt cuộc xuất hiện một tia manh mối, là nhờ “gợi ý” của lão Từ!
Buổi sáng khi Hàn Ấn và Phương Vũ đến nơi làm việc, lão Từ đang ngồi trước bàn làm việc nghịch một món đồ nhỏ, thoạt nhìn vẻ mặt đắc ý. Không đợi hai người đến gần, ông ta liền vội vàng khó kiềm nổi khoe khoang: “Vợ tôi đi công tác Nhật Bản mang quà về cho tôi, có phải rất thú vị không?”
Hàn Ấn kề sát vào nhìn, là một bức tượng đá. Ba con khỉ đang ngồi trên một tảng đá lớn, một con hai tay che mắt, một con che miệng, một con che tai, dáng vẻ khác nhau, điệu bộ ngây thơ, rất đáng yêu.
“Đây là Tam Bất Hầu đúng không?” Hàn Ấn chỉ vào tượng đá nói.
“Đúng, quả là trí thức có khác, đó là phép ẩn dụ Vô lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nói, vô lễ chớ nghe của Tam Bất Hầu.”
“Cái này ai mà không biết.” Phương Vũ bĩu môi chế nhạo lão Từ, “Chị dâu thường xuyên đi công tác, nhưng cho tới giờ chưa từng tặng quà cho anh, sao giờ đổi rồi?”
“Quan tâm chồng thôi! Bảo tôi thận trọng từ lời nói tới việc làm, bớt rước phải kẻ tiểu nhân!”
Lão Từ còn chưa nói xong, Phương Vũ cắt ngang lời ông ta, cướp lời: “Thôi đi, tôi thấy chị dâu là chê anh quan nhỏ, bảo anh giả câm vờ điếc, cứ thế mà bò bò lên trên thôi.”
“Cút sang một bên! Miệng chó này của cậu phun không ra được lời gì hay ho, thật muốn cắt phăng lưỡi cậu, dán kín cái miệng này của cậu!” Lão Từ tàn sát hăng hái.
“Chờ chút!” Một câu nói đùa của lão Từ khiến đầu óc Hàn Ấn đột nhiên lóe linh quang, quanh giật bắn người, vẻ mặt hưng phấn nói, “Nghi thức giết người có lẽ đã tham khảo ngụ ý của Tam Bất Hầu!”
Lão Từ và Phương Vũ sững sốt không hiểu ra sao.
Hàn Ấn tiếp tục giải thích: “Vu Mai bị cắt lưỡi, hung thủ chẳng phải đang muốn biểu đạt Vô lễ chớ nói? Mắt Vương Ích Đức bị móc, có phải chỉ Vô lễ chớ nhìn?”
Lão Từ suy tư một chút, nói: “Vu Mai dùng chứng cứ giả ở trên tòa án biện hộ cho người ta, không phải là nói điều không nên nói sao? Đám người Vương Ích Đức không chú ý bệnh tình của người bệnh, chỉ nhìn chằm chằm tiền trong túi bệnh nhân, chẳng phải nhìn thứ không nên nhìn sao?”
“Giải thích như vậy xem ra rất đáng tin cậy.” Phương Vũ cũng nói theo.
Ba người đều hưng phấn hẳn. Hàn Ấn thuận miệng nói: “Mục tiêu đã định của hung thủ có thể là ba người, vậy ai là nghe thứ không nghe đây?” Ba người thoáng im lặng.
Mặt khác về thời gian gây án: Hung thủ lần đầu gây án vào ngày 20 tháng 08, thứ năm. Lần thứ hai vào ngày 27 tháng 08, cũng là thứ năm. Hai vụ án cách nhau bảy ngày lại đều là thứ năm, đây có thể là hung thủ cố ý chọn không? Hung thủ chọn “Bảy” và “bốn”, có hàm nghĩa đặc thù gì không?
(Bốn là vì trong tiếng trung thứ năm là 星期四 là ngày thứ 4)
Số “bảy” là một con số thần bí, ví dụ như: Một tuần có bảy ngày, bảy thang âm, bảy màu sắc, trong phật giáo có nhân sinh thất khổ, trong Cơ Đốc giáo có bảy tông tội, thậm chí còn có thành ngữ “Thất thượng bát hạ” (“Lo lắng và hoài nghi” là một cụm từ mang ngụ ý sâu sắc, thâm sâu và thú vị, nó đại diện cho tâm trạng của cả một lớp trẻ những năm bảy mươi, tám mươi, đồng thời cũng tượng trưng cho vị trí xã hội “hỗn loạn đầy chênh lệch” của ngay chính bản thân họ thời bấy giờ và phần nhiều nó tượng trưng cho trạng thái tình cảm “lo lắng và hoài nghi” cho cả một lớp người thời đại đó.) vân vân. Tóm lại, “bảy” trong cuộc sống bình thường khá phổ biến. Vậy bốn có ý nghĩa thế nào? Chẳng lẽ đồng âm của chết, ý nghĩa chung kết?
Thứ năm sắp đến, hung thủ có thể sẽ tiếp túc gây án không? Mục tiêu kế tiếp là ai?