Bạn đang đọc Đêm Mưa Tử Thần – Anh Kỳ – Chương 6.3
Hôm nay, ăn xong cơm trưa, lúc trở về làm việc, hai mí mắt của Hàn Ấn bắt đầu đánh nhau. Công việc giáo sư quy luật khiến anh nuôi thành thói quen nghỉ giữa trưa, nhưng từ khi có thể chính thức tham dự phá án, đừng nói giữa trưa, ngay cả tối cũng ngủ không ngon. Lúc này anh thật sự có chút không chịu nổi, liền muốn ngủ một lát. Kỳ thật không cần ngủ nhiều, chỉ cần khoảng 20 phút, buổi chiều đã có thể tỉnh táo tinh thần.
Vừa mới nhắm mắt lại, liền bị một tiếng “ầm” bừng tỉnh, tay Hàn Ấn run bắn lật ngã tách trà bên cạnh, nước đổ khắp bàn.
“Căng thẳng cái gì? Không làm chuyện áy náy, không sợ quỷ gõ cửa! Có phải đã làm chuyện xấu gì không?” Hóa ra là Phương Vũ chẳng biết khi nào đã lẻn sang, thình lình vỗ bàn một cái, lúc này đang bày vẻ mặt cười trộm hả hê khi người gặp họa.
“Làm gì, đồ xấu xa? Muốn hù chết người à!” Hàn Ấn dùng khăn lau nước trên bàn, tức giận nói.
“Phụng ý chỉ Hạng đội, 5 phút sau tập hợp tại phòng hội nghị, lãnh đạo cục muốn nghe báo cáo tình tiết vụ án. Hạng đội đặc biệt dặn dò, cho cậu tham gia cùng. Ha ha, vui chưa? Được rồi, thu dọn nhanh lên đừng tới trễ! Tôi còn phải đi thông báo anh Từ, ông già đó giữa trưa không biết trốn đâu ngủ rồi, gọi điện cũng không nghe.” Phương Vũ nói xong rời đi như cơn gió.
Buổi sáng lãnh đạo cục được yêu cầu đến thành phố mở hội nghị, mới vừa trở về liền vội vã triệu tập mọi người, phỏng chừng đã bị áp lực từ lãnh đạo phía trên. Hàn Ấn thầm đoán, vội vàng thu dọn bàn, rồi đi về phía phòng hội nghị. Lần đầu tham gia hội nghị có liên quan đến tình tiết vụ án, không thể đến muộn được.
Phòng hội nghị đội hình cảnh.
Thư ký Đảng Ủy kiêm cục trưởng Đinh Học Tuyển ngồi đầu bàn hội nghị, hai bên trái phải lần lượt là hai cánh tay phó bí thư Đảng Ủy kiêm cục phó Quách Hạc Tùng, cùng với cục phó chủ quản trinh sát hình sự Doãn Chính Sơn, vẻ mặt ba người đều khá nghiêm túc.
Mấy vị nòng cốt trong chi đội lục tục đi tới, tự giác ngồi xuống hai bên bàn. Hạng Hạo Nhiên ngồi ở vị trí chính giữa thấy Hàn Ấn tiến đến, vẫy tay với anh, ra hiệu anh ngồi bên cạnh mình, sau đó ghé vào tai anh nói nhỏ vài câu.
Hội nghị chính thức bắt đầu, đầu tiên Hạng Hạo Nhiên giới thiệu tường tận một lượt tình hình hiện trường phát hiện án và tư liệu bối cảnh của hai nạn nhân, sau đó báo cáo tiến triển điều tra phá án, tổng kết lại vài điểm sau đây:
Một, đêm Vương Ích Đức bị giết, nhân viên trực bệnh viện và bệnh nhân không hề phát hiện nhân vật khả nghi, đã xem xét kỹ máy theo dõi đêm đó do khoa bảo an bệnh viện cung cấp, cũng không phát hiện kẻ tình nghi. Nhưng thông qua khảo sát, về cơ bản đã nắm giữ lộ tuyến ra vào của hung thủ. Lầu một bệnh viện trung tâm, trên cửa sổ phòng vệ sinh nam bên trái cầu thang có một song sắt bị phá hỏng, hung thủ hẳn là ra vào bệnh viện từ chỗ này, do đó thành công tránh né được thiết bị theo dõi. Sau đó song sắt hẳn đã được tẩy rửa, phía trên không có bất kỳ dấu tay nào. Mà vụ án hoa viên Cảnh Trình do thời tiết xấu, hơn nữa thiết bị theo dõi trong tiểu khu không đủ, đồng dạng không có người chứng kiến, cũng không có phát hiện dấu vết liên quan.
Hai, hai nạn nhân đều mang chức vị quan trọng ở đơn vị, quan hệ xã hội khá rộng. Phía Vu Mai, tổ phá án tra xét danh sách tình nghi Mã Thành Công cung cấp. Ngoại trừ một người xuất ngoại, một người bệnh mất, ai cũng đều đã tiến hành thẩm vấn, không có chứng cứ cho thấy họ có liên quan đến vụ án. Nhân viên phá án thậm chí tìm được nạn nhân vụ kiện ngụy tạo chứng cứ Ngô Bằng nhắc đến — Hoàng Tiểu Nhu từng làm phục vụ viên tại khách sạn nào đó.
Sau vụ kiện, Hoàng Tiểu Nhu mắc chứng uất ức nặng, không lâu sau liền vào bệnh viện tâm thần. Hoàng Tiểu Nhu là con gái một trong nhà, không có bạn trai, mẹ nửa năm trước do bệnh qua đời, cha Hoàng Phát là một tài xế xe taxi. Đêm xảy ra vụ án, do thời tiết không tốt, Hoàng Phát cùng mấy bạn xe tụ tập uống rượu tại một quán rượu nhỏ. Bạn xe đã chứng thật, trong lúc tụ tập, Hoàng Phát không hề rời khỏi quán rượu. Nhân viên phá án từ mặt bên biết được, Hoàng Phát cũng không biết Vu Mai mới là người sai khiến phía sau vụ kiện kia. Mà phía Vương Ích Đức, cơ cấu chữa bệnh từng hợp tác với hắn đều tỏ vẻ hợp tác rất vui vẻ, không hề xảy ra tranh cãi. Về phần tai nạn điều trị, bệnh viện hàng năm sẽ xuất hiện vài vụ, nhưng ở phương diện này, người nhà nạn nhân chủ yếu truy cứu bệnh viện hoặc trách nhiệm của bác sĩ liên quan, mà bệnh viện cũng có người chuyên môn và cơ cấu luật chuyên môn để ứng phó, căn bản không chạm được tới Vương Ích Đức. Cho nên tới bây giờ, còn chưa phát hiện kẻ tình nghi có động cơ trả thù rõ ràng.
Ba, trong đội tổ chức nhân lực tiến hành điều tra người nhà và quan hệ xã hội của hai nạn nhân, trước mắt vẫn chưa tìm được chứng cứ có thể kết nối hai người. Nhóm người nhà đều phủ nhận họ quen biết nhau, trên công việc không có liên kết nghiệp vụ, điện thoại di động, điện thoại nhà, điện thoại đơn vị cũng chưa từng liên lạc, thậm chí ngay cả giữa thân thích, bạn bè cũng chưa từng xuất hiện giao điểm.
Bốn, khoa pháp y và kỹ thuật đều tiến hành giám định cẩn thận nhiều lần vật chứng, không phát hiện vật chứng có thể kết nối với thân phận hung thủ.
Nhìn chung hai vụ án: Người chết đều bị thắt lưng da siết chết từ phía sau, cùng bị cởi hết quần áo, dùng dây thừng trói lấy, bày thành tư thế quỳ thẳng. Hơn nữa chất liệu sợi dây, phương thức trói, cùng cách cột thừng đều giống nhau. Hung thủ cùng cắt một bộ phận nào đó của nạn nhân, hơn nữa mang khỏi hiện trường. Còn nữa, làm người ra hết sức khó hiểu là — Hung thủ sau khi gây án đều xếp quần áo của nạn nhân lại gọn gàng đặt đó.
Mặc dù biểu hiện hung thủ trong hai vụ án có chút bất đồng, nhưng những dấu hiện trên đủ để chứng minh, hai vụ án cùng một hung thủ gây nên, đã có thể gộp án điều tra.
Tiến triển điều tra của vụ án rất khó làm cho người ta hài lòng, sắc mặt cục trưởng nhìn không tốt lắm, Doãn Chính Sơn thì khó coi hơn. Hạng Hạo Nhiên nhìn vào mắt vừa khó xử lại vừa bất đắc dĩ, y hơi mất tự nhiên ho vài tiếng, nói với cục trưởng Đinh Học Tuyển: “Tình hình trước mắt là thế, xin cục trưởng đưa chỉ thị.”
Đinh Học Tuyển lạnh mắt nhìn khắp một lượt, người phía dưới cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh. Giọng điệu Đinh Học Tuyển nghiêm khắc nói: “Đầu tiên tôi phải nói, trong cục rất bất mãn với công tác của đội hình cảnh khoảng thời gian này! Chỉ trong một tuần ngắn ngủi xảy ra hai vụ án mạng, mà các cậu ngay cả một chút đầu mối cũng không tìm được! Các cậu bảo cục làm sao ăn nói với lãnh đạo thành phố? Làm sao ăn nói với quần chúng nhân dân? Vụ án nhiều, khổ cực cũng không phải lý do, tôi cũng không quan tâm các cậu có lý do gì, nếu đã mặc đồng phục cảnh sát này, phải có năng lực chịu đựng áp lực đó! Tôi tuyên bố, từ bây giờ thành lập Tổ chuyên án 8.20 (Vụ án đầu tiên xảy ra vào ngày 20 tháng 8, nên đặt là tổ chuyên án 8.20), toàn lực ứng phó điều tra vụ án này. Tổ trưởng do Doãn cục đảm nhiệm, Hạng Hạo Nhiên là tổ phó, tất cả cảnh viên toàn thành phố hủy bỏ hết phép nghỉ, nhận lệnh 24 giờ!”
Đinh Học Tuyển kết thúc câu, rồi dùng ánh mắt sắc bén quét nhìn mọi người một lượt, gõ gõ bàn, nói: “Các cậu cũng biết, tôi không thích loại nói suông kỳ hạn phá án này, nhưng thời gian còn lại cho chúng ta quả thật không nhiều lắm. Bây giờ là đầu tháng chín, bị chú ý chính là đại hội diễn đàn kinh tế quốc tế Xuân Hải khai mạc vào cuối tháng, ngay sau đó lại là mười một tuần du lịch vàng, thành phố muốn làm hoạt động diễu hành cỡ lớn cùng xe tuần hành. Hai nhiệm vụ này được thành phố coi trọng nhất năm nay, hơn nữa có ảnh hưởng sâu sắc đến phát triển kinh tế của thành phố chúng ta. Thành phố đã mời đông đảo nhân sĩ kinh tế chính trị trong ngoài nước cùng truyền thông tham dự, đến lúc đó sẽ có lượng lớn du khách ùn ùn kéo tới.
Nếu đến lúc đó vụ án còn chưa giải quyết được, một mặt dễ lẫn lộn tiêu điểm, mặt khác cũng sẽ ảnh hưởng đến triển khai thuận lợi các loại hoạt động, tiến tới ảnh hưởng đến hình tượng tổng thể của thành phố Xuân Hải. Tôi nghĩ, trách nhiệm nhiều thế nào, trong lòng mọi người hẳn đều rõ nhỉ? Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, các cậu xem mà lo liệu đi!”
Đinh Học Tuyển thở dốc, cơn tức dường như đã ổn định lại, dịu giọng nói với Doãn Chính Sơn bên tay phải: “Được rồi lão Doãn, tổ chuyên án các cậu thảo luận chút đi, tôi và Quách cục còn có việc không tham dự nữa.” Nói xong liền đứng dậy cùng Quách Hạc Tùng lần lượt ra khỏi phòng hội nghị.
“Lão Đại” “Lão Nhị” vừa đi, còn lại trong phòng hội nghị đều là người trong nhà phòng trinh sát hình sự, bầu không khí nhất thời không căng thẳng thế nữa, mọi người đều ngẩng đầu trừng mắt, chờ Doãn cục đưa chỉ thị.
Doãn cục hất cằm với Hạng Hạo Nhiên, nói: “Cậu nói đi.”
Hạng Hạo Nhiên “ừ” một tiếng gật đầu, nói: “Vừa nãy tôi đã nói, hung thủ của hai vụ án đã có thể xác định là cùng một người, nhưng đối với tính chất của vụ án, động cơ hung thủ gây án, cùng vời hướng đi có khả năng trong tương lai của vụ án, chúng ta đều thiếu đầu mối chỉ dẫn hữu hiệu, cho nên bây giờ tôi xin mời trợ lý Hàn Ấn, vị chuyên gia tâm lý học tội phạm tới giúp chúng ta cẩn thận phân tích.”
Bởi vì trước khi bắt đầu hội nghị Hạo Nhiên từng dặn dò, Hàn Ấn bấy giờ đã sắp xếp lại suy nghĩ, cho nên vẻ mặt trước Doãn cục và mọi người rất ung dung bình tĩnh. Trước hết anh khiêm nhường nói Hạng đội quá khen, anh không tính là chuyên gia gì, chỉ thông qua nghiệp vụ của mình cung cấp chút tham khảo cho mọi người, sau đó mới bắt đầu trình bày cái nhìn của anh đối với vụ án.
“Hai vụ án trước mắt có khả năng khác với các vụ án mà mọi người từng gặp trước đây, thông qua phân tích đặc thù hành vi của hung thủ, tôi cho rằng, chúng ta đang gặp một sát nhân cuồng biến thái, hơn nữa hắn sẽ tiếp tục gây án bất cứ lúc nào!”
Hàn Ấn ngay từ đầu đã tung ra một quan điểm mang tính bùng nổ như vậy, quả thực khiến mọi người trừ Hạng Hạo Nhiên ra cảm thấy ngoài ý muốn, Doãn cục càng kinh ngạc không thôi. Tham gia công tác trinh sát hình sự gần ba mươi năm, Doãn Chính Sơn cho tới giờ chưa từng gặp phải loại vụ án này, thậm chí truy ngược dòng lịch sử cả thành phố Xuân Hải này, cũng chưa từng xảy ra loại vụ án ấy. Mặc dù cứ vài năm thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy trên thông báo nội bộ cảnh sát một vài vụ án có liên quan đến giết người biến thái, nhưng ông vẫn cảm thấy cực kỳ cá biệt, hiếm xảy ra, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ngay bên cạnh mình. Mặc dù Doãn Chính Sơn chưa trải qua loại vụ án này, nhưng biết rõ tính ảnh hưởng và nguy hại của nó. Ông nhìn chằm chằm Hàn Ấn đánh giá trên dưới một lượt, vẻ mặt hoài nghi nói: “Nói xem căn cứ của cậu là gì.”
“Vậy nè, trợ lý Hàn, cậu hãy dùng chuyên môn của cậu, kết hợp với tình tiết vụ án nói cụ thể hơn, chúng tôi cũng có thể thuận tiện học tập một chút.” Hạng Hạo Nhiên không đợi Hàn Ấn nói, chen vào nói trước.
“Dạ! Coi như tôi đang múa rìu qua mắt thợ trước các tiền bối vậy.” Hàn Ấn gật đầu, cảm kích nhìn thoáng qua Hạng Hạo Nhiên. Anh biết dụng ý trong lời Hạng Hạo Nhiên nói, là muốn cho anh nói ra đầy đủ luận cứ, tranh thủ thu được ủng hộ của mọi người nhất là Doãn cục.
“Tôi biết, khi đội đang xử lý hai vụ án này vẫn chưa tìm được động cơ gây án của hung thủ, cho nên không thể nào định tính được vụ án. Đây là vì nguyên nhân hành động của kẻ tội phạm biến thái theo tính tâm lý, không có ý nghĩa thực tế, là một loại giết người không có động cơ. Hắn thông qua điều khiển, chi phối, khống chế tính mạng của con người để giành được phát tiết và giải phóng tình cảm đặc thù nào đó về mặt tâm lý, thế nên loại tội phạm này rất ít khi có thể tự dưng ngưng hẳn. Chúng không cách nào ức chế dục vọng của mình, chỉ có thể thông qua liên tục không ngừng gây án để giành được thỏa mãn, mãi đến khi bị hủy diệt hoặc xuất hiện trường hợp bất khả kháng mới thôi.
Cứ xem chứng cứ từ hai vụ án hiện tại, có ba đặc điểm tương tự rõ ràng là: Thứ nhất, thủ pháp gây án giống nhau. Hung thủ đều áp dụng đột ngột tập kích từ sau lưng, dùng thắt lưng da siết chết người bị hại. Đây có thể là một loại phương thức hành hung hắn thích, cảm thấy thoải mái, có thể mang đến cho hắn khoái cảm nào đó. Đương nhiên, đây không phải là bất biến, hung thủ sẽ theo kinh nghiệm liên tục gây án tích lũy được, căn cứ hoàn cảnh mà hoàn thiện thủ pháp, vận dụng linh hoạt. Thứ hai, đặc điểm gây án giống nhau, bình thường chúng ta gọi là dấu hiệu phạm tội giống nhau. Trong vụ án này, hung thủ sau khi siết chết Vu Mai và Vương Ích Đức, gần như còn cho thêm vào hành vi nhìn như không liên quan gì đến giết người, bao gồm cởi sạch quần áo của nạn nhân chẳng hạn. Thứ ba, nghề nghiệp của hai nạn nhân — Một người là luật sư, một người là bác sĩ, nhìn như không liên quan, nhưng nói chung đều là nghề thuộc về phục vụ xã hội công chúng. Hai người đều thành công trong sự nghiệp, sở hữu địa vị xã hội nhất định. Quan trọng nhất, chúng ta hiện giờ đã kiểm tra, họ mặc dù hình tượng bên ngoài rất tốt, nhưng sau lưng đều làm một vài vụ vi phạm quy định thậm chí trái pháp luật. Nói tóm lại, họ đều là người có thành tựu trong lĩnh vực chuyên ngành nào đó, đồng thời cũng có thiếu sót đạo đức nghiêm trọng. Vì vậy có thể thấy được, nạn nhân có sẵn loại hình cố định.
Kỳ thật, ba điểm trên chính là ba yếu tố phán đoán tội phạm liên hoàn về mặt lý luận. Bình thường, chỉ cần khớp một yếu tố trong đó, vụ án đã có thể xem như án liên hoàn. Mà chứng cứ của vụ án này lại phù hợp với cả ba yếu tố, cho nên mặc dù hiện giờ chỉ có hai vụ án, còn tồn tại nhiều khả năng, nhưng cá nhân tôi phán đoán, hai vụ trước mắt này nhất định là một sát thủ liên hoàn gây nên. Phân tích hiện nay là như vậy.”
Hàn Ấn nói xong, thở dài một hơi, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Phương pháp phân tích chứng cứ hành vi, tiến tới miêu tả ra đường nét tội phạm làm ra một loại phương tiện phụ trợ vận dụng vào trong phá vụ án hình sự thực tế, ở Âu Mỹ đã khá phổ biến. Nhưng trong nước tiếp xúc với thông tin mặt này khá muộn, hơn nữa thiếu hụt hệ thống nghiên cứu bản quốc hóa và nhân viên chuyên nghiệp, cho nên trong vận dụng thực chiến rất thiếu, phần lớn cảnh viên hình sự cơ bản vẫn ôm thái độ hoài nghi, xét nét.
Quả nhiên, Hàn Ấn vừa dứt lời, tiếng nghi vấn liền nổi lên bốn phía.
“Trợ lý Hàn, trong hai vụ án, cái anh gọi dấu hiệu phạm tội có chỗ khác biệt. Thí dụ như, hung thủ trong vụ án thứ nhất cắt đứt lưỡi nạn nhân, mà trong vụ án thứ hai lại móc mắt nạn nhân, thế là vì sao?” Một cảnh viên trẻ tuổi hỏi.
“Ừm, tôi nói dấu hiệu phạm tội giống nhau, là chỉ dấu hiệu hành vi phản ánh nhu cầu tâm lý giống nhau. Trong vụ án này, cắt lưỡi và móc mắt với hung thủ mà nói đều là một loại phương pháp trừng phạt.” Hàn Ấn ung dung trả lời, sau đó lại bổ sung nói, “Hung thủ trong hai vụ án, với mỗi một trình tự đều chấp hành cực kỳ nghiêm ngặt, dấu hiệu hành vi cơ hồ chồng chất, cho nên tôi cho rằng nó là một loại dấu hiệu hành vi nghi thức hóa. Việc này có khả năng đến từ tín ngưỡng tôn giáo, hoặc bắt chước tình tiết trong phim ảnh và tiểu thuyết, cũng có thể do hung thủ tự mình sáng tạo.”
“Tại sao hung thủ phải để lại một con dao ở hiện trường thứ hai? Để dao lại chắc chắn có mục đích của hắn, vậy tại sao trong vụ án đầu tiên hắn không để lại bất kỳ thứ gì?” Lúc này là Phương Vũ hỏi.
Hàn Ấn nhìn chằm chằm Phương Vũ, nghĩ thầm thằng nhóc này mà nghiêm túc, đặt câu hỏi cũng ra hồn đấy, không nhịn được hé miệng cười nói: “Từ trên lý luận, dấu hiệu hành vi của sát thủ liên hoàn biến thái chắc hẳn sẽ không dễ dàng xảy ra thay đổi, nhưng trong nhân cách của chúng lại có sẵn thiên tính theo đuổi hoàn mỹ, nếu nghi thức được phó thác hàm nghĩa nào đó, đương nhiên càng hoàn mỹ càng tốt, cho nên chúng sẽ luôn sửa đổi và hoàn thiện để biểu đạt hàm nghĩa nghi thức càng thêm hoàn mỹ, những việc này căn bản làm cho bản thân thu được cảm giác khống chế và cảm giác thỏa mãn mãnh liệt hơn. Cho nên hành vi để lại dao của hung thủ, có thể là một loại bổ sung của nghi thức. Đương nhiên, còn có một loại khả năng khác, hung thủ đang mượn những thứ này phát động khiêu chiến cảnh sát, nếu là vậy, nghĩa là hung thủ đã gây án thăng cấp.”
Sau đó, mọi người lại bảy bảy tám tám đưa ra một vài vấn đề, Hàn Ấn đều giải đáp khiến người ta tin phục. Hạng Hạo Nhiên nhìn thấy đã khá đủ rồi, liền quay đầu nói với Doãn Chính Sơn: “Doãn cục, ngài thấy… Ý kiến của ngài?”
Vẻ mặt của Doãn Chính Sơn thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, ông ta đã suy tư một lát rồi, sau đó cau mày nói với mọi người: “Khi mọi người thảo luận tôi một mực nghĩ, nếu chân tướng đúng như đồng chí Tiểu Hàn phân tích, hung thủ là một sát thủ biến thái liên hoàn, hắn dựa theo loại hình cố định nào đó đi tìm người bị hại, vậy có phải giữa họ có khả năng không hề có mối liên hệ, không xảy ra bất kỳ giao điểm nào? Nếu là vậy, bây giờ mọi người hao phí nhân lực sắp xếp công tác điều tra chẳng phải không có trợ giúp gì cho phá án sao?”
“Không, không, không.” Hàn Ấn vội vàng giải thích, “Họ có thể sẽ không sinh ra giao điểm thực tế, nhưng cũng không cho thấy rằng họ không biết nhau. Nhất định sẽ có mối liên hệ nào đó giữa hung thủ và nạn nhân, hoặc giữa nạn nhân với nạn nhân. Người phù hợp điều kiện rất nhiều, tại sao hắn lại cứ chọn hai người này?
Loại liên hệ này có thể là một thứ gì đó hoặc sự kiện nhỏ nhặt không đáng kể, có lẽ họ từng có trải nghiệm chung, hoặc chỉ là thường xuyên đến cùng một nhà hàng ăn uống, hoặc thích cùng một quyển sách, lên cùng một trang mạng, hoặc trên cơ thể họ có một bộ phận nào đó tương tự… Tóm lại, nó sẽ là một loại liên hệ rất kín đáo, rất ít ai để ý, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt với hung thủ. Cho nên điều tra quy mô lớn là cực kỳ cần thiết, hơn nữa phải đi sâu hơn, cẩn thận hơn.”
“À, là thế sao.” Doãn Chính Sơn suy tư gật gù, tiếp theo nói với Hạng Hạo Nhiên, “Kế tiếp cậu có ý kiến gì không?”
Hạng Hạo Nhiên đáp: “Tôi nghĩ thế này, một mặt chúng ta không buông lỏng phương pháp điều tra, mặt khác chúng ta sẽ phối hợp với công tác của trợ lý Hàn, lợi dụng đặc tả tội phạm sắp xếp điều tra kẻ tình nghi có tính mục tiêu. Đương nhiên, nhân lực chủ yếu vẫn đặt trên điều tra lệ thường, phía trợ lý Hàn tôi sẽ tự mình phối hợp.”
Doãn Chính Sơn lại gật đầu vài cái, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Hạng Hạo Nhiên: “Vậy cứ theo suy nghĩ của cậu đi, hai chân chắc chắn đi nhanh hơn một chân.” Doãn Chính Sơn nói với Hạng Hạo Nhiên xong, lại hướng về phía Hàn Ấn nói, “Bên cậu cũng phải chú ý, bất kể có phát hiện gì, đều phải kịp thời báo với Tiểu Hạng, tuyệt đối không thể tự tiện hành động. Vạn nhất xảy ra vấn đề, tôi cũng không có cách nào ăn nói với trường các cậu.”
“Dạ dạ dạ, ngài yên tâm.” Hàn Ấn liên tục gật đầu xưng dạ, “Tôi nhất định sẽ kịp thời báo cáo với Hạng đội.”
Sau khi tan họp, Doãn Chính Sơn cố ý đi rất chậm, kéo ra một khoảng cách nhất định với người phía trước. Hạng Hạo Nhiên biết ông ta có chuyện muốn dặn dò, cũng liền chậm lại chờ ông ta. Sau khi hai người hội hợp, Doãn Chính Sơn hất mặt về phía bóng lưng của Hàn Ấn nói: “Thằng nhóc đó không tồi, rất vững chắc, không kiêu căng.”
“Dạ, rất đáng tin cậy.” Hạng Hạo Nhiên nói.
“Các cậu phối hợp tốt, nhưng chú ý phải kín kẽ chút, dù sao loại phương thức phụ trợ phá án này lần đầu xuất hiện trong cục chúng ta, đừng để người ta bắt được nhược điểm. Cậu biết đó, trong cục này từ trên xuống dưới có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào đội hình cảnh các cậu!” Doãn Chính Sơn hạ giọng nói.
“Họ không phải đang nhìn chòng chọc đội hình cảnh, rõ ràng là đang nhìn vào con.”
“Đừng nghĩ mình quan trọng thế, họ là hướng về phía tôi.”
“Mà con là uy hiếp của ngài.” Hạng Hạo Nhiên vẻ mặt áy náy.
“Cái gì uy hiếp hay không uy hiếp, làm tốt công việc là được, họ cũng không thể làm gì cậu, huống chi còn có tôi.”
“Con biết ngài luôn ủng hộ con, nếu không có ngài, chỉ sợ con cũng không làm nổi tới hôm nay.”
“Biết là tốt rồi, nhóc thối, sau này bớt cáu với tôi chút là được.” Doãn Chính Sơn nói, vỗ nhẹ vai Hạng Hạo Nhiên, trên mặt lộ nụ cười ôn hòa. Lúc này, ông ta càng giống như một vị trưởng giả hiền lành, một người cha.
Doãn Chính Sơn và vợ dưới gối không có con cái, cho tới nay ông đều đối xử với Hạng Hạo Nhiên như con trai mình. Có lẽ là duyên phận nào đó, thằng nhóc này vừa vào đội đã khiến ông thích vô cùng, truyền thụ hết kinh nghiệm, một đường che chở đề bạt, nếu có thể, ông hy vọng ghế ngồi hiện tại của mình tương lai cũng do Hạng Hạo Nhiên thay thế.
Sau khi chia tay Doãn cục, Hạng Hạo Nhiên quay về phòng làm việc của mình, chân trước vừa bước vào, chân sau Hàn Ấn đã tiến đến, đề nghị muốn tới hiện trường phát hiện án hoa viên Cảnh Trình làm mô phỏng một lần. Nơi đó là nơi ban đầu hung thủ dự mưu phạm tội liên hoàn, hẳn sẽ có dấu vết tâm lý đặc thù nào đó, khảo sát thực địa cùng với tái hiện hiện trường vụ án, sẽ có phán đoán tượng hình hơn với trạng thái tâm lý của hành vi phạm tội, cho nên Hạng Hạo Nhiên không cân nhắc nhiều liền đồng ý.
Hàn Ấn lái xe quẹo ra khỏi cổng chi đội, cảm thấy bên cạnh có khuôn mặt rất quen thuộc, nhìn thoáng qua cứ ngỡ Vương Mạn, nhìn kỹ lại, là Lâm Hoan mặc thường phục — Cô đang bắt xe.
Hàn Ấn đậu xe bên cạnh cô, kéo cửa kính xe xuống, nói: “Pháp y Lâm, đang muốn đi đâu à?”
“Về nhà thôi!” Lâm Hoan cười đáp.
“Lên đi, tôi đưa cô về.”
“Thuận đường cậu không?”
“Thuận đường hay không, đưa cô về tới nhà là được.”
“Được thôi.” Lâm Hoan chỉnh lại tóc, thản nhiên cười.
Có thể là “Nụ cười thản nhiên như muôn hoa nở muộn”, Hàn Ấn thế mà ngây ngẩn. Quá sinh động, quá quen thuộc, không ngờ đã nhiều năm như vậy, anh lại thấy được khuôn mặt tươi cười làm anh nhớ nhung ấy.
“Mệt chết được, tối qua trực cả đêm, buổi sáng lại có thêm việc, bận rộn mãi đến tận giờ. Đúng rồi, anh đang muốn đi đâu?” Lâm Hoan kéo cửa xe phía sau, ngồi vào xe.
“Đến hoa viên Cảnh Trình làm mô phỏng phạm tội.” Hàn Ấn từ trong ký ức vùng thoát ra, “Nhà cô ở hướng nào?”
“Thật tốt quá, tôi đi cùng cậu, học tập chút!” Trong giọng điệu Lâm Hoan có chút hưng phấn.
“Thế có được không? Không phải cô vừa nói mệt à?” Hàn Ấn ân cần hỏi.
“Không sao đâu, cũng quen rồi. Lại nói tôi đi còn có thể giúp cậu, làm người mẫu cho cậu!”
“Người mẫu?” Hàn Ấn khó hiểu.
“Đúng thế! Chẳng phải cậu muốn bắt chước hung thủ sao, vậy phải có nạn nhân chứ! Bổn tiểu thư chịu oan ức một phen, sắm vai nạn nhân.”
Kỳ thật Lâm Hoan rất ít khi nói chuyện thả lỏng như vậy, nhất là trong đội. Lâm Hoan biết nghề pháp y này cần làm cho người ta có loại cảm giác quyền uy và tin tưởng, nhưng cô còn trẻ tuổi, nữ giới yếu không ra được gió, từ ngoại hình rất khó mang lại cho người ta loại cảm giác này. Cho nên cô một mặt thông qua kỹ năng chuyên nghiệp của mình trong công việc khiến người ta tin phục, mặt khác cũng nghiêm khắc ràng buộc ngôn hành cử chỉ của mình. Thế nên bình thường trong đội cô luôn ra vẻ nghiêm túc, nói chuyện cũng là giọng điệu giải quyết việc chung, dần dần có cảm giác khoảng cách cùng đồng nghiệp. Còn đối với Hàn Ấn, có lẽ vì thân phận của anh với đội hình cảnh mà nói xem như là người ngoài cuộc, có lẽ vì đáy lòng Lâm Hoan có ấn tượng rất tốt với Hàn Ấn, tóm lại, đối mặt với Hàn Ấn, Lâm Hoan sẽ bất giác tháo xuống phòng bị, nét đáng yêu dí dỏm của con gái trong bản tính cũng tự nhiên mà bộc lộ.
…
Biệt thự hoa viên Cảnh Trình.
Hàn Ấn đóng vai hung thủ, Lâm Hoan đóng vai nạn nhân Vu Mai. Hai người tới cửa, Lâm Hoan giả bộ mới từ ngoài cửa vào nhà, Hàn Ấn đứng sau người cô, bắt đầu nhập vai.
“Đêm hôm đó, tôi mai phục ở cửa của cô, trong nháy mắt khi cô mở cửa vào nhà, tôi nắm thắt lưng da đã chuẩn bị trước siết lấy cổ cô…” Hàn Ấn nói, tới gần người Lâm Hoan, trong tay làm tư thế cầm thắt lưng da. Đây là lần đầu tiên anh đứng gần Lâm Hoan như vậy, cảm giác trong hơi thở tràn vào hương thơm, đó là một loại hỗn hợp của mùi thơm cơ thể và mùi thơm nhàn nhạt của xà phòng. Hàn Ấn nhịn không được hít sâu một hơi, mùi vị quen thuộc càng làm anh thêm nhớ nhung Vương Mạn.
“Nếu như không có sự kiện kia, Mạn Mạn hẳn cũng sẽ trở thành một pháp y xuất sắc rồi.” Hàn Ấn thì thào tự nói.
“Cái gì? Anh nói gì?” Lâm Hoan tưởng rằng Hàn Ấn đang nói chuyện với mình.
“Hả?” Lời Lâm Hoan kéo Hàn Ấn từ trong mông lung trở lại, anh không khỏi có chút xấu hổ với việc lòng mình sinh tạp niệm. Anh lắc đầu, tập trung tinh thần, nghiêm túc nghiền ngẫm về hung thủ.
“Sau khi tôi dùng thắt lưng da siết cổ cô…”
“Tôi theo bản năng giãy giụa. Kết quả, chìa khóa trong tay trái văng xuống dưới kệ giày, tay phải tóm về phía sau, móng tay cắt lên ván cửa.” Lâm Hoan tiếp lời Hàn Ấn.
“Đúng, hẳn chính là loại tình hình này, giống Vương Ích Đức.” Hàn Ấn nói, “Phòng trực chung của bệnh viện trung tâm ở cuối tầng trệt, gần cầu thang. Hung thủ hẳn luôn chờ trong góc cầu thang, đợi Vương Ích Đức từ thang máy đi ra mở cửa phòng trực ban vào, đột kích giết người. Từ chuyên ngành pháp y mà nói, phương thức siết chết này sẽ gây cảm giác gì cho nạn nhân?” Hàn Ấn vẫn trong tư thế hỏi.
“Siết chết về pháp y học cũng có thể xưng là treo cổ. Người bị siết vì hung thú như dây thừng đè ép mạch máu cổ, thần kinh và đường hô hấp, mà tạo thành chướng ngại cho hít thở và tuần hoàn máu, cuối cùng dẫn đến cái chết. Từ hai vụ án trước mắt, hung khí của hung thủ lần lượt siết đường hô hấp và động mạch cổ của người chết. Mà hai bộ phận này với người chết mà nói, đánh mất ý thức khá chậm, quá trình ngạt thở khá dài, tử vong khá chậm. Không biết đây là do hung thủ cố ý hay tình cờ, nếu hung thủ cố ý muốn cho kẻ bị siết cổ chậm rãi chịu cảm giác tử vong, vậy thì quá tàn nhẫn.” Lâm Hoan không dám nghĩ tới còn có hung thủ lạnh lùng, chuyên nghiệp như vậy.
Hàn Ấn gật đầu, giải thích của Lâm Hoan đại khái đã xác thực một vài phán đoán của anh, đây là một loại lựa chọn phương thức hành hung có mục đích. “Tôi dùng thắt lưng da siết cô, cảm giác sinh mệnh cô dần trút hết. Tim cô từ đập chậm dần đến ngừng hẳn, tôi đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Tôi muốn cho cô biết, nếu tôi không ngừng dùng thêm sức, cô rất nhanh sẽ chết đi. Nếu tôi hơi thả lỏng chút, cô có thể kéo dài thêm hơi tàn. Có thể nói, giờ phút này, sự sống cái chết của cô, cùng với thời gian ngắn ngủi còn lại của cô trên đời này, hoàn toàn do tôi quyết định trong tay. Cho nê, siết chết mang đến một loại…”
“Khoái cảm nắm kẻ khác trong tay, đúng không?” Lâm Hoan cướp lời.
“Đúng!” Hàn Ấn đáp lời Lâm Hoan, đi về phía chính giữa phòng khách, chỉ vào đường kẻ màu trắng đánh dấu vị trí thi thể, “Kế tiếp hung thủ đưa Vu Mai đến đây, bắt đầu trút bỏ quần áo cô ta.”
“Cậu cho rằng mục đích của hung thủ là gì?” Lâm Hoan hỏi.
“Ở tình huống bình thường, để cho nạn nhân lộ ra trần truồng, chủ yếu có hai loại động cơ — tình dục và hạ nhục. Nhưng vụ án này tôi nghĩ hai thứ đó đều không phải. Vu Mai chưa từng bị xâm hại tình dục, đương nhiên cũng có thể là vì hung thủ không có năng lực giao hợp, song loại tình huống này đối với hung thủ có tâm lý biến thái mà nói, bình thường đều dùng tay dâm hoặc ngược xác để thay thế giao hợp, mà chứng cứ từ hiện trường không cho thấy hai loại tình huống này. Còn nữa, trong hai vụ án người bị hại một nam một nữ đều bị cởi hết quần áo, hiển nhiên cho thấy động cơ thoát y không liên quan đến tình dục. Về phần tại sao không phải hạ nhục người chết, thế thì phải nói tới phân đoạn sắp xếp lại quần áo. Phân đoạn này có khả năng có hai loại trình tự: Loại thứ nhất là sau khi hung thủ cởi quần áo người chết, ngay sau đó liền bắt đầu sắp xếp lại. Một loại khác là cuối cùng khi thanh lý hiện trường. Tôi khá có khuynh hướng về loại thứ nhất, cũng không nói rõ được tại sao, chỉ là một loại trực giác.”
“Có lẽ cậu nói đúng, trong báo cáo khám nghiệm tử thi tôi đề cập tới, Vu Mai và Vương Ích Đức bị trói là xảy ra mấy phút sau khi hô hấp của họ đình nghỉ, còn thoát y và đặt cơ thể cô ta thành tư thế quỳ căn bản không dùng đến thời gian dài như vậy, cho nên sắp xếp lại quần áo xảy ra chính giữa hai phân đoạn này là cực kỳ có khả năng.” Lâm Hoan vô cùng đồng ý với trực giác của Hàn Ấn.
“Trong vụ án trước đây, từng xuất hiện hung thủ sau khi giết người dùng quần áo bịt kín mắt và đầu người chết, hoặc dùng quần áo trói cơ thể người chết. Ý nghĩa của việc đầu là hung thủ quen biết người chết, hoặc là hắn tưởng tượng người chết thành một ai đó, việc sau đại biểu hung thủ sau khi gây án thấy tội lỗi và hối hận. Mới đầu khi xảy ra vụ án Vu Mai, tôi cũng đọc loại hành vi này thành hung thủ sau khi giết người thì hối hận. Nhưng theo vụ án Vương Ích Đức xảy ra, hung thủ đã áp dụng hành động tương tự, việc này đã phủ định suy nghĩ trước đó của tôi. Tội lỗi và hối hận là tùy tính phát ra, nó không có khả năng giống hệt nhau, cho nên tôi nghĩ sắp xếp quần áo là chuyện đã được trù tính sẵn, là một phần của nghi thức. Tôi nghĩ có dường như là một loại…” Hàn Ấn chần chừ, đưa mắt nhìn về phía xa.
“Là một loại gì?” Lâm Hoan hỏi dồn.
Hàn Ấn thu hồi tầm mắt: “Dường như là một loại tôn trọng — tôn trọng với sinh mệnh.”
“Chúng ta hãy nói trở lại nghi thức thoát y này.” Hàn Ấn tiếp tục nói, “Nếu như nói hung thủ sau khi giết người lột trần truồng người đó biểu thị ý hạ nhục, chứng tỏ hung thủ hận người này thấu xương, vậy dù sắp xếp quần áo mang ý nghĩa hối hận, tội lỗi, hay tôn trọng, tóm lại hai loại hành vi này mâu thuẫn. Cho nên thoát y không phải là hạ nhục, rất có khả năng giống với sắp xếp quần áo, là phân đoạn của nghi thức, có một ý nghĩa nhất định.”
“Vậy di chuyển thi thể, trói và cắt lưỡi là ý gì?” Lâm Hoan hỏi.
“Trước tiên nói về trói đi, cô nghĩ hung thủ tại sao Vu Mai đã chết rồi còn phải trói cô ta?” Hàn Ấn hỏi.
“Có thể là vì hắn cũng không chắc được Vu Mai đã hoàn toàn tử vong chưa, sợ xảy ra ngoài ý muốn, cho nên mới trói cô ta?”
“Có loại khả năng này. Song cô nhìn bức hình xem.” Hàn Ấn chỉ vào bức ảnh Vu Mai và Vương Ích Đức bị trói, “Cách thức hung thủ trói hai nạn nhân vô cùng đơn giản, quấn dây trên người vài vòng, sau đó buộc lại một nút chữ bát sau lưng, chúng ta thường gọi là nút dải rút. Loại nút thắt này vô cùng dễ gỡ, cho dù ở sau lưng cũng không khó gỡ. Cho nên tôi nghĩ trói cũng không giống như là để trói buộc người chết, có thể là được hung thủ trao cho ý nghĩa nhất định.”
“Nghe cậu nói vậy tôi quả thật cũng có ấn tượng, khi khám nghiệm tử thi tôi cũng phát hiện dây trói không hề chặt, dường như chỉ trói tượng trưng vài cái, không biết nó rốt cuộc có ý gì nhỉ?”
“Việc này tôi hiện giờ chưa trả lời cho cô được.”
“Vậy nói tiếp đi.”
“Ừ.” Hàn Ấn gật đầu, tiếp tục nói, “Theo sau đó còn hai phân đoạn quỳ và cắt lưỡi. Hai phân đoạn này thoạt nhìn khá dễ giải thích, nhưng có thể phản án trạng thái tâm lý của hung thủ nhất, cho nên tôi đặt chúng cuối cùng. Rất rõ ràng quỳ mang ý nghĩa xét xử, còn cắt lưỡi mang ý nghĩa trừng phạt, đây là giải thích từ biểu hiện mặt ngoài. Nhưng chúng ta hiện tại đang đối mặt với một hung thủ tâm lý biến thái, vậy hai hành vi của phân đoạn này có thể phản ánh tâm lý như thế nào của hắn?”
Không đợi Lâm Hoan nói, Hàn Ấn đã tiếp tục: “Nếu một cá nhân vi phạm đạo đức xã hội hoặc xúc phạm pháp luật, đương nhiên sẽ phải chịu công kích của dư luận xã hội cùng với chế tài của cơ quan nhà nước, mà hung thủ chọn áp dụng phương thức giải quyết âm thầm, chứng tỏ trong ý thức của hắn cho rằng mình có thân phận nào đó, có quyền lực xét xử, trừng phạt người khác.”
“Quyền lực… Quyền lực…” Lâm Hoan lẩm bẩm hai chữ này, dưới dẫn dắt của Hàn Ấn, cô dường như đã đánh hơi được một ít manh mối, “Hung thủ gây án là đang hưởng thụ khoái cảm của quyền lực tạo ra cho hắn?”
“Đúng!” Hàn Ấn nặng nề gật đầu, “Hung thủ là một sát thủ theo đuổi loại hình quyền lực!”