Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 13: Chơi Đùa Với Số Phận Mới Thú Vị


Đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… – Chương 13: Chơi Đùa Với Số Phận Mới Thú Vị


“Anh Hạo, không thể nhảy, không thể nhảy ở đây, nhà hắn ta nghèo như vậy, cược mạng sống cũng chả sao, nhưng chúng ta chỉ là gốm sứ, làm sao chọi lại được với đá chứ!”
“Anh Hạo, chúng ta không hiểu được kĩ thuật của hắn ta, không thể gậy ông đập lưng ông được, theo như em thấy, chúng ta cứ đưa cho hắn 90 triệu thì chuyện này coi như được giải quyết xong”
“Anh Hạo…”
Một nhóm người thân thuộc với Trịnh Thế Hạo đang cố gắng thuyết phục anh ta, tôi thì chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn, nhìn hắn ta đang đứng trên đài quan sát, do dự có nên nhảy hay không, hoặc là, đang phân vân xem làm thế nào để không nhảy.


Một lúc lâu sau, hắn ta từ đài quan sát trèo xuống, bước đến trước mặt tôi, vênh mặt kiêu ngạo, khí thế hiên ngang như thể đang chiếm ưu thế ở đây.


“Cậu làm thế này là lừa gạt, đua xe là thứ mà tôi nắm rõ nhất, còn nhảy lại là thế mạnh của cậu, cậu dùng thứ mà anh quen thuộc nhất để thách đấu trong khi tôi chưa từng tiếp xúc với chúng, điều này không khác gì lừa đảo cả, tôi không phục, cho nên lần này tôi thua coi như không tính”
Tôi định nói gì đó nhưng lại trông thấy Trịnh Thế Hạo xua tay, sau đó có người mang đến một chiếc túi đen.


“Đây là 90 triệu, cậu có thể cầm đi.

Nhưng nhớ cho kĩ, điều này không đồng nghĩa với việc tôi nhận thua, tôi chỉ là đang tài trợ tiền cho tên nghèo kiết xác như anh đi khám bệnh, tránh việc lăn đùng ra chết!”
Xung quanh không còn ai lên tiếng nữa, tôi biết, có một nhóm người đang đứng phía sau Trịnh Thế Hạo đợi kết quả, mà đa phần còn lại thì lại khinh bỉ hành động của hắn ta, điều này được bộc lộ rõ ràng qua ánh mắt xem thường của họ.


Sau khi đặt túi tiền xuống dưới chân tôi, Trịnh Thế Hạo ngay sau đó liền đề cập đến việc đấu lại lần nữa, nhưng quy tắc là do anh ta đề ra.


Vẻ mặt Vũ Bích Phượng đầy mỉa mai, tất cả mọi người đều không dám mở miệng chỉ trích Trịnh Thế Hạo nhưng cô thì lại không sợ.


Nhưng khi thấy cô chuẩn bị lên tiếng, tôi liền ngăn lại: “Chị đã quên luật lệ trong thôn rồi sao?”
“Tôi không phải người của thôn các cậu…”

Vũ Bích Phượng lẩm bẩm, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bực bội trừng mắt nhìn Trịnh Thế Hạo.


Sau đó, Trịnh Thế Hạo đề ra quy tắc, tất nhiên là không thể không tách rời cái anh ta gọi là sự kích thích cùng với trò chơi của đàn ông.


Tôi liền đồng ý.


Hiện trường lúc này thoáng đãng rộng rãi, tôi và Trịnh Thế Hạo cùng đứng ở giữa đường, cách nhau 3m, ở phía đối diện chừng 100m có 2 chiếc xe đua giống nhau, thanh âm trầm thấp gầm vang như một con thú chuẩn bị săn mồi.


Đây là trò chơi của Trịnh Thế Hạo, hai người cùng đứng ở giữa con đường, đối diện mỗi người sẽ có một chiếc xe đạp tối đa chân ga lao đến, ai mà né ra trước thì phải ngồi xổm xuống mà đi tiểu, sống chết tùy định.


Từ trước đến nay tôi chưa từng sợ việc liều mạng.


Thông qua ánh đèn đường chiếu hắt vào, tôi nhìn thấy ở bên trong chiếc xe phía đối diện kia là gương mặt thanh tú của Vũ Bích Phượng, trên mặt tràn đầy lo lắng.


Cô chủ động yêu cầu việc lái xe đâm tôi.


Tôi giơ ngón cái lên ra hiệu cho cô, ý muốn nói rằng cô cứ yên tâm.

Trong chớp mắt, trọng tài tạm thời đứng ở giữa liền lên tiếng, hai chiếc xe gầm lên cùng một lúc, sau đó lao vun vút về phía tôi với Trịnh Thế Hạo.


Ánh đèn từ xa tiến lại gần càng trở nên rõ ràng với chói mắt hơn, trong khoảnh khắc đó, chiếc xe giống như sứ giả chết chóc bước ra từ địa ngục đang từng bước lao về phía tôi, tôi thậm chí còn cảm nhận được sự sống của bản thân đang dần đến hồi kết.


Nếu như nói trong lòng không chút sợ hãi thì đó là giả, chẳng ai can tâm tình nguyện đi tìm chỗ chết, nhưng là một người đàn ông, có những chuyện không thể nào nhẫn nhịn được, cho dù có phải đặt cược cả mạng sống!
Huống hồ, so với cái mạng quèn này của tôi, thì Trịnh Thế Hạo có một tương lai tốt đẹp hơn nhiều, gia thế huy hoàng, người sợ chết ở đây là hắn ta mới phải.


Chiếc xe đua nhanh chóng lao về phía trước, tôi ngoái đầu sang nhìn người tự xưng là Trịnh Nhật Thiên – Trịnh Thế Hạo kia.


Trịnh Nhật Thiên, cái tên này quả thật vô cùng kiêu căng, vô cùng ngạo mạn!
Nhưng sau khi nhìn thấy hắn ta siết chặt nắm tay cả người run rẩy, lúc ấy tôi biết hắn ta cũng chỉ là Trịnh Thế Hạo mà thôi, nhát chết như vậy không xứng với danh xưng Trịnh Nhật Thiên!
Lúc tôi nhìn hắn ta cũng là lúc hắn ta cũng đang quan sát tôi.


Tôi mở miệng cười với hắn ta, sau đó đột nhiên hù anh ta một tiếng khiến anh ta sợ run bắn người, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.


“Vèo!”
Hai chiếc xe điên cuồng phi đến.


Trong nháy mắt, chiếc xe đua màu nhanh chóng tiến lại gần, Trịnh Nhật Thiên không trụ được nữa, né sang một bên, chiếc xe ngay lập tức nghiền nát vị trí mà anh ta vừa đứng, vút lên giống như một ngôi sao băng màu vàng.

Từ đầu đến cuối tôi không hề di chuyển, thậm chí ngay cả còn không nhìn vào chiếc xe màu đỏ mà Vũ Bích Phượng cầm lái mà chỉ chăm chú nhìn Trịnh Thế Hạo.


Sau đó, khi mà Trịnh Thế Hạo đã thành công trốn thoát trong chớp mắt, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất liền vang lên, khói xe mịt mù vào mùi cao su bốc lên khiến người khác nghẹt thở.


Mà trong lúc khói bụi mờ mịt đó, chiếc xe màu đó lao về phía tôi một cách hoành tráng rồi thành công sượt qua người tôi.


Trong khoảnh khắc chiếc xe lao vút qua người ấy, tôi có thể nhìn thấy mái tóc bồng bềnh của Vũ Bích Phượng qua cửa xe, nét mặt vô cùng tập trung, trên gương mặt thanh tú ấy còn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.


Lúc này, thời gian như ngừng lại, Vũ Bích Phượng thật sự rất đẹp, đẹp như tiên nữ giáng trần, đẹp đến mức khiến thời gian như đóng băng lại, cả thế gian này chỉ còn mình cô tồn tại, rực rỡ diễm lệ còn hơn cả ánh mặt trời.


“Két két két…”
Sau khi sượt qua rồi lao về phía sau, chiếc xe màu đỏ ổn định lại tốc độ rồi từ từ dừng lại.


Tôi giơ tay ra, Vũ Bích Phượng mở cửa xe rồi bước xuống, xinh đẹp thướt tha bước về phía tôi, sau đó trực tiếp nắm lấy tay tôi.


“Cậu tin tưởng vào kỹ thuật của tôi vậy sao, không sợ tôi đâm trúng anh à?”
Vũ Bích Phượng siết chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay cô ướt nhẹp, không khó để nhận ra vừa rồi cô khẩn trương ra sao.


“Tôi không nghĩ nhiều như thế, tôi chỉ nghĩ là nếu như chị thật sự dám đâm tôi, vậy thì càng tốt, cả đời này tôi sẽ dựa vào chị, chị muốn trốn cũng không trốn được”
Vũ Bích Phượng nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai tôi.

Sau đó, ánh mắt tôi chuyển sang nhìn Trịnh Thế Hạo đang nằm bò trên mặt đất cách đó không xa.


“Địa điểm và quy tắc do anh đặt ra, tôi muốn xem xem anh rốt cuộc có thể ngồi xuống đi tiểu hay không!”
Trịnh Thế Hạo siết chặt nắm tay đấm xuống đất, sau đó đứng dậy, giận dữ bước về phía tôi, bộ dạng như muốn động chân động tay vậy.


“Mày lại giở trò, để cho Vũ Bích Phượng cố tình tránh cậu!!!”
Tôi giơ tay lên rồi nhìn khắp xung quanh: “Các bạn đều là những người có chức có quyền, tôi biết trong số các bạn có rất nhiều người chơi thân với Trịnh Thế Hạo, nhưng tôi nghĩ là, cho dù là cha ruột của anh ta có mặt ở đây cũng không thể nào chối bỏ được những quy tắc trước đó đặt ra, tôi không hề cấu kết gì với Vũ Bích Phượng.

Nếu như quy tắc là do Trịnh Thế Hạo đặt ra, vậy thì sự gian lận này là do đâu?
Mọi người im lặng, cho dù trong lòng bọn họ có đứng về phía Trịnh Thế Hạo đi chăng nữa nhưng cũng không biết phải nói gì.


Sau đó, tôi lại chỉ về phía Trịnh Thế Hạo: “Anh có thể đứng yên một chỗ không di chuyển gì xem, xem đồng đội của anh có tránh anh hay không.

Nhưng tôi nghĩ là, nếu anh muốn tránh thì sẽ tự khắc tránh.

Vậy nên hi vọng anh từ nay về sau đừng có động tí là mở miệng nhắc đến anh hùng trò chơi, hay kích thích gì nữa, đua xe không kích thích, chơi đùa tính mạng mới kích thích”
“Nếu như anh không phục, vậy thì chúng ta đổi sang một loại đi vậy, mỗi người một con dao, anh có thể đâm tôi trước, sau đó đến lượt tôi đâm anh, hai chúng ta mỗi người một nhát, xem thằng nào gục trước!”
Trịnh Thế Hạo cứng họng không thốt lên lời, lúc lâu sau, hắn ta bước đến chỗ tài xế lái chiếc xe đua màu vàng rồi tát mạnh lên mặt người đó: “Đồ vô dụng!!!”
Sau cái tát đó, hắn ta quay về trong xe, lấy ví tiền rồi rút ra một tấm thẻ ngân hàng.


“Tao lười tính toán với thằng điên như mày, đây là 3 tỉ, không có mật khẩu, sau này đừng xuất hiện trước mặt tao”
Sau đó, hắn ta nhanh chóng phóng xe đi, trong chốc lát liền không thấy tăm hơi.


Tuy nhiên, cái tên Trịnh Nhật Thiên này dường như quên mất là, người tính toán trước là hắn ta chứ không phải tôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.