Đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… – Chương 12: Ngồi Xổm Xuống Cho Ông
Thành thật mà nói, tôi không biết lái xe, trong thôn chúng tôi cho dù có cộng mấy chiếc máy kéo lại cũng không đạt được mười chiếc xe nữa, tôi học lái xe, tôi có bệnh sao?!
Vũ Bích Phượng nghe thấy tôi muốn đua xe đạp với anh ta thì liền cười lên, nụ cười rất xán lạn, quét hết đi sự u ám trên gương mặt.
“Tôi cảm thấy ở cùng với cậu thì tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, quả nhiên là không sai mà.”
Vũ Bích Phượng khởi động xe, sau đó chở tôi rời khỏi.
Tôi hỏi cô ta đi đâu, cô ta nói là đi khách sạn thuê phòng.
“Đến chỗ của Trịnh Thế Hạo đi.”
Vũ Bích Phượng khẽ sững sờ: “Cậu thật sự muốn đua xe với anh ta? Theo như tôi biết, cậu ngay cả xe còn không có nữa, tôi có thể cho cậu mượn xe, nhưng mà trò chơi này không cho phép mượn xe.”
“Tôi mượn xe gì chứ, tôi ngay cả vô lăng còn chưa sờ qua nữa, tôi không biết lái xe.”
“Vậy cậu đi làm gì?”
“Phí lời, tôi là đàn ông, cho dù bây giờ có làm trai bao, vậy tôi cũng là một tên trai bao có tôn nghiêm.
Ngay cả ba tỷ mà tôi còn không lấy, tôi có thể vì một lời nói của anh ta mà trở nên vô năng sao?”
Tôi kiên trì, Vũ Bích Phượng cũng không nói gì nữa mà trực tiếp chở tôi đến nơi mà đám người trong giới bọn họ hay đua xe.
Đó là một con đường núi quanh co, được tài trợ và thành lập bởi một vài tên phú nhị đại, nói với bên ngoài thì là muốn để cho người dân trên núi có một cuộc sống thịnh vượng.
Nhưng thực tế, ý định ban đầu của họ chỉ là mở một con đường hẻo lánh cho họ họ đua xe vào ban đêm mà thôi.
Sau hơn một tiếng, Vũ Bích Phượng đã đưa tôi đến chỗ bọn họ đua xe.
Lúc này, con đường núi đã bị đóng cửa, chỉ có mười mấy chiếc xe của bọn họ ở đó, hơn nữa tất cả đều là những chiếc xe thể thao sang trọng, tôi không rành về nó cho lắm, cho dù nhìn trông rất là hào khí, chỉ là logo xe có hơi kỳ lạ, có xe là ngựa, có xe là bò, còn có xe lấy cái nĩa làm logo nữa.
Trịnh Thế Hạo nửa đứng nửa ngồi trên đầu xe của anh ta, sau khi nhìn thấy tôi đến, trên mặt nở một nụ cười khẩy: “Không tệ, ít nhất là không có nhát đến nỗi ngay cả đến cũng không dám đến.
Chỉ là tao muốn biết mày muốn chạy với tao như thế nào đây, dùng hai chân của mày chạy với bốn bánh xe của tao sao?”
Lời của anh ta khiến cho tất cả những soái ca người đẹp xung quanh cười ồ lên, hoàn toàn không kiêng dè, nhìn tôi giống như là đang nhìn một tên ngốc vậy.
Tôi trực tiếp nói thẳng: “Tôi không biết lái xe, cho nên tôi không chơi trò chơi của anh được.”
Trịnh Thế Hạo nghi hoặc nói: “Vậy mày đến đây là để chính miệng nhận sợ với tao sao, để bày tỏ thành ý à?”
Lời của anh ta khiến cho đám người xung quanh cười càng dữ dội hơn.
“Trịnh Thế Hạo, anh…”
Vũ Bích Phượng vừa định nói gì đó, tôi liền kéo lấy bàn tay nhỏ của cô ta, ngăn cô ta lên tiếng.
“Quy tắc trong thôn của chúng tôi chính là, đàn ông làm việc, phụ nữ không được chen miệng vào.”
Lời của tôi vừa thốt ra, đám người xung quanh liền sững sờ, bao gồm cả Trịnh Thế Hạo.
Đương nhiên, điều càng khiến bọn họ sững sờ hơn là Vũ Bích Phượng lại gật đầu, sau đó lùi về sau nửa bước, thật sự là không chen miệng vào.
Tôi không để ý đến bọn họ, trực tiếp nói thẳng với Trịnh Thế Hạo: “Địa điểm do anh chọn, quy tắc trò chơi cũng nên để tôi ra.
Tôi không phải là người trong giới quý tộc các người, cho nên quy tắc của các người cũng không hợp với tôi.
Nhưng nếu như anh đã muốn chơi chút trò kích thích, trò gì mà đàn ông nên chơi, vậy thì tôi có thể thỏa mãn anh.”
Nói xong, tôi đưa mắt đánh giá xung quanh, bên cạnh có một đài cao, cách đất có khoảng 10 mét, chắc là đài quan sát mà buổi tối bọn họ leo lên nhìn xe đua rồi.
Thế là tôi đưa tay chỉ về cái đài đó: “Tôi từ dưới quê lên, trò chơi chân chính thuộc về đàn ông của bọn tôi rất đơn giản, chính là đài đó, hai chúng ta cùng nhảy xuống, ai gãy chân thì do người đó xui.”
Tôi không nhìn Trịnh Thế Hạo đến một cái mà đi thẳng đến cái đài đó.
Vũ Bích Phượng ở đằng sau kéo lấy tôi, tôi tặng cho cô ta một nụ cười rồi leo lên cái đài đó, rồi đứng ở bên rìa chỉ vào Trịnh Thế Hạo ở bên dưới.
“Mẹ nó anh có phải là đàn ông không, mau lên đi, không được thì mau ngồi xổm xuống tè đi.”
Không phải là mắng người sao, mắng đi chứ, xem tôi có mắng chết anh không!
Trịnh Thế Hạo đi lên rồi, anh ta đấu tranh tâm lý gì đó hay là nghĩ như thế nào thì tôi không biết, dù sao cũng lên rồi.
Sau khi anh ta lên ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi lộ ra trong ánh mắt đó tôi đã nhìn thấy ở trong thôn nhiều rồi: “Nhảy thế nào?”
“Nhảy theo tôi là được, tôi nhảy trước, anh nhảy sau, vẫn là câu nói đó, ai gãy chân thì coi như người đó xui, nếu như anh không dám vậy thì ngồi xổm xuống đây tè một bãi đi, để cho bạn bè trong giới của anh đều nhìn thấy.”
Trịnh Thế Hạo không nói chuyện trong một phút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu rồi.
Bên trên đài có rất nhiều người chứng kiến, bên dưới cũng có đám người Vũ Bích Phượng tận mắt chứng kiến, tôi cũng không sợ anh ta ăn gian, thế là tôi quay người đứng lên trên chiếc thanh chắn cao hơn một mét của chiếc đài.
Với khoảng cách này, đồng nghĩa với cách mặt đất 11 mét hoặc hơn.
Gió đêm thổi qua, mát lạnh và sảng khoái, tôi cúi đầu nhìn xuống Vũ Bích Phượng ở bên dưới đang ngẩng đầu nhìn lên đây: “Nếu như tôi thắng, muốn hôn chị ở trước mặt bọn họ một cái, có được không?”
Vũ Bích Phượng trầm mặc một lát, sau đó nói: “Nếu như bây giờ cậu xuống đây, tôi lập tức đi thuê phòng với cậu.”
Không thể không nói, đây thật sự là một điều kiện đầy mê hoặc.
Nhưng đáng tiếc tôi không muốn đồng ý!
Nhảy xuống một cái, bên tai rít gào tiếng gió, tôi cố gắng khiến cơ thể mình nằm sấp, điều này khiến cho người bên dưới hét lên vì sốc.
Tôi biết bọn họ đang kêu cái gì, bọn họ chắc chắn cho rằng, cái tư thế này của tôi mà rơi xuống đất thì mẹ nó kiểu gì cũng chết.
Nhưng họ không biết rằng tôi đang nhìn vào cái giá đỡ đài quan sát ở phía sau mình.
Lúc còn cách khoảng hai mét, tôi giẫm mạnh vào cái giá đỡ đó một cái, đồng thời co cơ thể của mình lại, hai tay bảo vệ đầu, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Ngay sau đó, vào giây phút rơi xuống đất, cả người tôi lăn lốc trên mặt đất, tuy cái tác động đó làm tôi hơi khó chịu, nhưng 90% tác động đã được loại bỏ trong quá trình lăn lông lốc rồi, căn bản là không chịu quá nhiều ảnh hưởng, chứ đừng nói là bị thương.
Một cái đứng dậy tuyệt đẹp là kết quả của lực quán tính, cả người tôi đứng thẳng trên mặt đất.
Theo lời của Vũ Bích Phượng sau chuyện này, nó giống như là cảnh của những người đóng thế trong phim vậy.
Sải bước đến trước mặt Vũ Bích Phượng đang ngây ngốc, tôi trực tiếp nâng đôi bờ má của cô ta lên, rồi hôn trực tiếp vào cái miệng nhỏ quyến rũ của cô ta, sau đó áp dụng nụ hôn bằng lưỡi đã học được từ Địch Lệ Ba trước đây vào trong miệng của cô ta.
Tuy rằng non nớt, nhưng mà thật sự rất đã ghiền, cái miệng nhỏ đó, cái lưỡi thơm ngọt đó, khiến tôi trầm mê, khiến tôi lưu luyến.
Một giây sau đó, tôi liền nhận được một cái tát từ Vũ Bích Phượng, cái tát đó trực tiếp khiến tôi trước mắt hiện đầy sao, ảnh hưởng đối với tôi dường như còn lớn hơn so với khi nãy nhảy xuống từ đài quan sát nữa.
“Cậu điên rồi, đó là cái đài cao hơn 10 mét đó, lỡ như cậu té chết thì sao đây!!!”
Vũ Bích Phượng rất tức giận, cô ta gần như là gào lên, nhưng sự gào thét phẫn nộ này lại khiến trái tim tôi ấm áp.
Thế là tôi nắm lấy tay của cô ta, cúi đầu xuống nói bên tai cô ta: “Tuy tôi chỉ là một trai bao, tuy tôi không biết có thể ở cạnh cô được bao nhiêu lâu, nhưng cho dù chỉ ở bên cạnh một phút, tôi cũng không muốn người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cô, nói người đàn ông bên cạnh Vũ Bích Phượng là một tên nhát gan vô năng!”
Vũ Bích Phượng sững sờ, hiển nhiên là không ngờ điểm xuất phát của tôi lại là vì cô ta, sau đó cô ta có chút lúng túng, hai tay vươn ra, hoàn toàn không biết nên biểu đạt chút gì đó.
Cuối cùng, đôi tay lúng túng của cô ta chạm vào bờ má tôi, hung hăng hôn vào môi tôi, gần như là điên dại.
Rất lâu rất lâu, cô ta mới ngừng nụ hôn kịch liệt này lại, vùi đầu vào lòng tôi: “Cảm ơn.”
Cơ thể xinh đẹp của cô ta rất ấm áp, tôi rất là hưởng thụ, nhưng tôi không vì vậy mà quên mất đi Trịnh Thế Hạo đang đứng ở trên đài quan sát kia.
Ôm Vũ Bích Phượng vào lòng mình, tôi nhấc tay chỉ vào Trịnh Thế Hạo: “Nhảy xuống giống như ông đi, hoặc là ngồi xổm xuống tè giống như các chị em!!!”